Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 314: Chương 314




Lúc trước Lộ Nam và Chương Kỳ từng thảo luận qua về phát triển thị trường rượu Hài Hòa ở Đông Nam Á, Tứ Phương Tửu Nghiệp lấy Singapore làm điểm trung chuyển, mở rộng ảnh hưởng sang mấy thành phố lớn ở Malaysia, đặc biệt là thành phố có nhiều Hoa kiều.

Có Singapore mở đầu, kết hợp với quảng cáo trên Quảng trường Thời đại NY, Lộ Nam tin tưởng, chỉ cần có thể trải hàng trên các kênh phân phối, lượng tiêu thụ ở Malaysia nhất định còn cao hơn Singapore mấy lần - nhìn vào diện tích quốc gia và dân số của họ mà.

Chương Lễ gọi điện thoại cho anh trai xong, gọi lại cho Lộ Nam, biểu thị tiếp thu đề nghị.

Lộ Nam cười nói: "Tốt, dạo này mới qua mùa thịnh vượng hải vận, giá vận chuyển bớt chút, tiểu Chương tổng cứ yên tâm lớn mật giao hàng đi."

Chương Lễ buồn bực: "Cô còn biết mùa thịnh vượng hay ế hàng của hải vận, Lộ Nam, cô cả ngày bận tâm nhiều chuyện như vậy, sau này liệu có mất trí nhớ về già không?"

[Thật là, phí cả công ta khen anh ta, trong công việc không ngớ ngẩn nữa, nhưng vẫn mồm chó vó ngựa lắm.]

Lộ Nam khách sáo nói: "Chưa tới mức, lần trước khám sức khỏe, tôi xét nghiệm gen, bệnh Alzheimer xác suất thấp, nguy cơ thấp."

Rõ ràng muốn châm chọc Lộ Nam vài câu, nhưng bất giác lại bắt đầu thảo luận với cô ta khám sức khỏe ở đâu thì toàn diện hơn, thích hợp với người già hơn, Chương Lễ đến tận khi kết thúc trò chuyện, mới phát hiện cuối cùng anh ta lễ phép cảm ơn cô ta!

Anh ta quơ nắm đấm vài cái vào không khí, sau đó bỗng nhiên nhụt chí: được rồi, niệm tình cô ta cung cấp đề nghị, ta không tính toán với cô ta nữa. Sau này có thể bảo anh trai đưa cha mẹ tới BK chơi, thuận tiện khám sức khỏe toàn diện một lần, dù sao điều kiện khám chữa bệnh ở BK vẫn tốt hơn.

Sau cùng, Chương Lễ gãi gáy, hỏi thư ký: "Giám đốc Lưu đâu? Bảo cô ấy tới đây."

BK bên này phần lớn nhân viên mới tuyển từ bản địa, không biết giữa tiểu Chương tổng và giám đốc Lưu từng có quan hệ, thư ký ngoan ngoãn làm theo, trong lòng còn tò mò: ban nãy văn phòng chỉ có mình tiểu Chương tổng, sao nghe điện thoại mà động tĩnh cũng giống chọi gà thế.



Vài phút sau, Lưu Dương hấp tấp vào văn phòng Chương Lễ: "Tiểu Chương tổng tìm tôi có chuyện gì?"

Chương Lễ nói ra quyết định ban nãy.

Lưu Dương gật đầu, căn cứ vào kinh nghiệm tiếp xúc các kênh bán lẻ ở Singapore: "Giám đốc Lộ, Lộ tổng nói đúng, bây giờ quả thật là thời cơ giao hàng, trải hàng tốt. Singapore hiện giờ các nghiệp vụ viên đều quen tay, 10 người tuyển sau đó đa phần đều là nhân viên bán hàng, trợ giúp tiêu thụ, bọn họ hầu như không phải người Singapore, đa phần là người Malaysia và các nước lân cận, không những có họ hàng bạn bè ở đó, hơn nữa còn có các mối quan hệ khác. Tôi nhớ, trước khi tôi về nước giám đốc Phạm đã sắp xếp nhân sự xong, sẽ chia họ thành tổ phái tới 5 thành phố lớn trong Malaysia để triển khai công việc, nếu thuận lợi, 1-2 tháng nữa sẽ thấy hiệu quả."

Chương Lễ nghe hiểu, anh ta hài lòng khen ngợi: "Giám đốc Phạm làm việc luôn luôn chu toàn." Đáng tiếc có thai, không tới được, nếu không ta càng bớt việc.

Vẻ tiếc nuối trên mặt anh ta quá rõ rệt, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Dương, bèn giấu đầu lòi đuôi thu lại vẻ mặt, bắt chước điệu bộ thông thường của anh trai, muốn làm cho mình trở nên bí hiểm.

"Nhưng giám đốc Phạm cũng nói." Lưu Dương bổ sung: "Chi phí khai thác thị trường Malaysia khẳng định cao hơn Singapore, một mặt giá thành vận chuyển và đưa vào kho cao hơn, mặt khác là nhân thủ phân tán, kế toán và thu chi ở Singapore khó lòng quản lý được đám nhân viên này, dẫn tới chi phí sẽ tăng lên."

Chương Lễ hết sức lanh mồm lanh miệng: "Tôi biết, giống như báo cáo láo chi phí phải không? A, ý tôi là, ôi, chính là..." Lừng khừng nửa ngày cũng không biết giải thích mình chỉ buột miệng thế nào.

Lưu Dương đã luyện được trái tim kim cương bất hoại, gật đầu, thản nhiên tiếp tục: "Phải, đại khái sẽ xuất hiện tình huống này, cùng với tình hình sử dụng rượu thành phẩm, rượu đánh giá không đúng mục đích." Những nghiệp vụ viên bản địa này ai nấy đều tinh ranh, tới Malaysia, trời cao hoàng đế xa, quả thật không dễ quản lý.

Sau đó chị ta chuyển giọng: "Nhưng đây là việc mà tiểu Chương tổng ngài phải bận tâm." Không liên quan tới tôi.

"Tôi sẽ làm tốt công việc liên lạc với Lạc Tuấn Kiệt của Nguyên Xuyên." Nói xong, Lưu Dương mỉm cười với anh ta, ra khỏi văn phòng.

Chương Lễ:...ha ha, vừa nãy cô ta châm chọc ta, phải không?

...

Tề Tĩnh dù sao cũng ở BK nhiều năm, việc nhỏ như tìm nhà dễ như trở bàn tay.

Cô ta mau chóng tìm được 3 địa điểm làm việc, phù hợp nhất với ban Thị trường nước ngoài chính là văn phòng hơn 100m2 mới trống trong cùng tòa nhà với văn phòng BK. Văn phòng ở tầng 6, còn phòng trống ở tầng 12.

"Chỉ là giá cả hơi cao." Tề Tĩnh báo đúng sự thật cho Lộ Nam: "Còn 2 nơi còn lại giá cả thấp hơn chút." Nhưng giao thông không tiện lợi như bên này, còn 1 nơi thì nghe nói phong thủy không tốt lắm.

Lộ Nam tốn nửa ngày, xem qua 3 chỗ một lần, vẫn lựa chọn tầng 12 cùng tòa nhà - kế toán mới còn chưa tới, cô gửi tư liệu và đơn xin kinh phí cho ban Tài vụ, ngày thứ hai đã được phê duyệt.



[Ta đã tưởng tượng ra, đám cáo già trong trụ sở bây giờ để ban Tài vụ bỏ tiền sảng khoái thế nào, giữa năm đặt ra nhiệm vụ cho ta sẽ tâm đen thế nào.]

[Có điều chưa cần quan tâm tới lượng nhiệm vụ, đãi ngộ phúc lợi nên có bây giờ không cần sẽ trở thành phế thải.]

Tề Tĩnh thấy Lộ Nam gọn gàng dứt khoát chọn xong địa điểm, bèn tinh ý tìm nhân viên vệ sinh tới dọn sạch sẽ, còn nói rằng cô ấy có thể hỗ trợ đặt mua đồ dùng làm việc.

"Đại khái trang trí theo phong cách đơn giản, không cần sơn lại, bàn làm việc cũng không cần quá nhiều, chủ yếu là chuẩn bị tốt bàn ghế phòng họp và thiết bị điện tử, tranh thủ 1 tuần sau bắt đầu sử dụng." Lộ Nam gửi cho Tề Tĩnh mấy bức ảnh tham khảo: "Phí trang hoàng gửi cho cô 100 nghìn tệ trước, sau này thêm bớt dựa theo hóa đơn."

Lộ Nam không sợ Tề Tĩnh ăn bớt chi phí lắp đặt (trang trí) văn phòng, dụng cụ làm việc trong văn phòng rất đơn giản, nếu Tề Tĩnh chỉ bớt xén 1-2 nghìn tệ nhỏ, cô coi như không thấy, coi như cho cô ta kiếm tiền xăng xe, nếu Tề Tĩnh tham lam - vậy không phải càng tốt? Trực tiếp đá luôn, còn bớt được thời gian quá độ trấn an cô ta.

"Vâng, Lộ tổng."

Còn ký túc xá nhân viên, Tề Tĩnh cũng báo cáo qua: bất luận ký túc xá nam hay nữ, bây giờ đều không có giường trống.

Vài ngày tới nữ có: thư ký của Lộ Nam, kế toán ban Thị trường nước ngoài, hành chính ban Thị trường nước ngoài, nhân viên hành chính ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, Hạng Phỉ Phỉ, Giang Hiểu Vân.

Cho dù Lộ Nam quả thật muốn Giang Hiểu Vân làm hành chính ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, như vậy ít nhất cũng phải sắp xếp chỗ ở cho 5 cô gái này.

Bọn họ đều tầm hơn 20 tuổi, lớn nhất chừng 30, nói Lộ Nam chịu trách nhiệm cũng tốt, mà nói cô quản quá rộng cũng được, dù sao bọn họ vừa tới BK sẽ phải vào ở ký túc xá, cũng giống như ở Hải Lâm, nếu nghiệp vụ viên dọn ra ngoài, vậy coi như từ bỏ phụ cấp thuê nhà.

Còn nhóm 4 người đàn ông Điền Dương (nam), đều tới từ trời Nam đất Bắc, Lộ Nam là thủ lĩnh của họ, cũng phải an trí tốt.

"2 căn hộ mỗi căn 3 phòng. Khoảng cách không quá xa, giống như khoảng cách hiện tại từ ký túc xá các cô tới văn phòng là được." Đã bỏ nhiều tiền thuê địa điểm làm việc, Lộ Nam cũng sẽ không keo kiệt với nơi ở của thủ hạ: "Tiền thuê nhà dựa theo mức phụ cấp của 5 người - hỏi một chút Lạc Tuấn Kiệt có muốn chuyển chỗ ở không."

Tề Tĩnh gật đầu.

Với hiểu biết của Lộ Nam, những người chuyển tới đây vốn đều là quản lý nghiệp vụ ở địa phương, ngay cả hành chính chuyển cương vị như Giang Hiểu Vân cũng vậy (cô ấy chuyển sang làm quản lý nghiệp vụ Đoàn mua rượu Hài Hòa ở Hải Lâm, Hải Lâm đến nay cũng không ký Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa nào, vị trí quản lý nghiệp vụ này thưởng cuối năm gần như bằng không), nghĩa là, phụ cấp nhà ở của họ đều tầm 1 nghìn tệ một tháng, hơn nữa phụ cấp ở BK còn cao hơn các tỉnh khác từ 20-40%.

Đủ để bọn họ tìm căn phòng không tệ.



Lộ Nam dặn dò: "Tôi đã tạo group công việc, chuyện thuê nhà cô liên lạc trực tiếp với họ qua đó. Như vậy vất vả cho cô."

Tề Tĩnh hết sức khiêm tốn: "Không sao, là việc tôi nên làm." Mấy hôm kế tiếp Tề Tĩnh bận rộn tới trời tối mới về nhà.

Mà Lộ Nam thì cũng không nhàn rỗi.

Trước kia cô đùa giỡn Lương Hi Minh, mặc kệ anh ta tới quấy rầy 3 ông chủ công ty tàu biển, bây giờ phải xã giao với 3 vị này, tìm lý do thỏa đáng.

Vừa vặn dạo này Dạ Yến Tửu Nghiệp có một buổi Phẩm rượu nhỏ, mời mấy ông chủ công ty tàu thuyền từng mua rượu của họ để chiêu đãi khách hàng, trong đó có 3 vị này.

Lộ Nam thông báo cho công ty, Trì Yến, nói mình cũng sẽ tham dự.

Củng Thiệu Huy hào hứng cởi mở: "Hoan nghênh cực điểm!"

Vốn dĩ hoạt động kiểu này chỉ có Đường Thi, cũng không thấy khác biệt gì - Dạ Yến Tửu Nghiệp tuyển 4 giám đốc Khách hàng lớn, mỗi lần có buổi Phẩm rượu nhỏ sẽ có 2-3 người góp mặt, Đường Thi so sánh với họ, thì ngây thơ hơn vài phần, nhưng rất hợp mắt khách hàng, nên những buổi Phẩm rượu nhỏ trong 2 tháng này bầu không khí đều không tệ.

Nhưng tới khi lần này Lộ Nam tham dự, Củng Thiệu Huy mới biết, người với người có chênh lệch, thế nào là một trời một vực: vị Lộ tổng này, thật không hổ là Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất một ban của Nguyên Xuyên, cô ấy đắn đo đúng mực quá tinh chuẩn trên bàn rượu, rõ ràng lời nói cử chỉ không cường thế, nhưng nhất tần nhất tiếu đều rất có thần vận, điệu bộ uống rượu cũng gần như hoàn mỹ. Tuyệt diệu hơn là, cô ấy khống chế nhịp điệu buổi Phẩm rượu nhỏ, biết bao giờ khéo léo nói về rượu, mà không phải cứng nhắc nói tới. Những chuyện thú vị của Nguyên Xuyên, đặc sắc về hương thơm rượu Hài Hòa, cô ấy đều thuộc như lòng bàn tay, cho dù có kẻ cố ý "khó xử", nói rượu Lệnh Dương thế nào thế nào, cô ấy cũng thản nhiên tiếp lời, hơn nữa không phải nói xấu họ, mà là có thể nhận xét chuyên môn rõ ràng.

Củng Thiệu Huy thầm nghĩ: khí độ này quá lợi hại. Mỗi lần mở miệng nói chuyện đều khiến mọi người cảm thấy vẽ rồng điểm mắt, chỉ tới thế là cùng.

Trong mắt anh ta, hôm nay vì có Lộ tổng xuất hiện, trước kia đám người luôn vừa uống rượu vừa chơi đùa với mình lần lượt rụt rè, mấy kẻ muốn gây khó dễ cho các cô gái trẻ cũng ngoan ngoãn hơn, dường như bọn họ thật sự là những nhân sĩ phẩm rượu nhã nhặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.