Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 321: Chương 321




Lộ Nam đã từng suy nghĩ về những nhân viên hiện có.

Với cấp bậc ban Thị trường nước ngoài, những nhân viên này đã đủ. Dù sao bây giờ ít khách hàng, giá trị hợp đồng nhỏ, không thể tuyển người dựa theo quy mô mấy trăm triệu, để nuôi người rảnh rỗi chắc?

3 cô gái tới từ tỉnh Xuyên đã sắp xếp xong, ai làm việc nấy, đã tiến vào trạng thái làm việc.

Hầu Dũng và Lý Hòe Kỳ tất nhiên là nghiệp vụ viên, nhưng... Lộ Nam hơi nhíu mày: Hầu Dũng còn đỡ, tuổi không lớn, làm việc linh hoạt; nhưng Lý Hòe Kỳ trình độ văn hóa không cao, nhìn vào "bài tập" nộp lên, lại là một nghiệp vụ viên kiểu cũ không am hiểu chữ nghĩa và xử lý thông tin, không biết có thể đảm nhiệm công việc trong ban Thị trường nước ngoài hay không.

[Được rồi, dùng thử một tháng đã, không được thì điều chỉnh sau.]

Còn 4 cô gái tới từ tỉnh Kiềm Giang, Giang Hiểu Vân cuối tuần gọi điện thoại cho Lộ Nam, nhẹ nhàng bày tỏ cô ấy hứng thú với chức vụ nhân viên hành chính rượu Hài Hòa: "Nhưng hết thảy vẫn nghe theo sắp xếp của Lộ tổng." Lộ Nam đồng ý, bởi vì văn phòng quả thật không thể thiếu nhân viên hành chính, Giang Hiểu Vân trước kia ở Hải Lâm làm không tồi, chỉ cần Tề Tĩnh bàn giao lại với cô ấy là được.

Họp sáng, Lộ Nam nói ra sắp xếp công việc như vậy, Tề Tĩnh gật đầu: "Vâng, Lộ tổng, tôi sẽ bàn giao tốt công việc với Giang Hiểu Vân."

Sau đó, Giang Hiểu Vân làm việc ở tầng 6.

Lộ Nam quay lại, nhìn Hạng Phỉ Phỉ, Điền Dương và Hồng Vĩ.

Nguyên Xuyên không cấm tình yêu công sở, ngược lại tương đối kiêng kị nghiệp vụ viên dính dáng tới tình cảm với nhân viên phía Nhà tiêu thụ - tuy nhiên, nửa câu đầu chỉ áp dụng cho quan hệ người yêu không được pháp luật bảo vệ, có thể chia tay bất cứ lúc nào, còn nếu là vợ chồng, thì phải làm việc khác ngành.

Hạng Phỉ Phỉ trước kia nói với Lộ Nam năm nay cô ấy định đính hôn với Điền Dương... cái này khiến Lộ Nam hơi khó xử.



Ban Thị trường nước ngoài đương nhiên rất thiếu người, bất luận là Phỉ Phỉ hay Điền Dương, đều là những "can tướng đắc lực" mà Lộ Nam tự mình tuyển chọn, đặt vào ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK đang bão hòa nhân viên có vẻ đáng tiếc.

[Phỉ Phỉ là người dứt khoát, tuân thủ hứa hẹn, cô ấy nói năm nay họ đính hôn, nhưng cũng nói, kết hôn tối thiểu phải 1-2 năm sau, hiện tại giai đoạn này, ban Thị trường nước ngoài cần người, ta vẫn để lại cả hai người họ.] Suy nghĩ cặn kẽ, Lộ Nam vẫn tuyên bố: "3 người các bạn hiện giờ đều là nghiệp vụ viên ban Thị trường nước ngoài."

Hạng Phỉ Phỉ giật mình, nhưng cô ấy sẽ không hỏi thẳng trước mặt các đồng nghiệp khác, rằng Lộ Nam quyết định thế có phải niệm tình bạn của họ trước kia, nên du di hay không, cô ấy dự định kết thúc buổi họp thì hỏi lại.

Còn lại Tề Tĩnh, Lộ Nam nhìn cô ta, dạo này cô ta làm việc hết sức tích cực chủ động, xét theo mình từng hứa hẹn, Lộ Nam bảo cô ấy giữ chức nhân sự trong ban Thị trường nước ngoài, từ hôm nay trở đi chính thức chuyển đồ từ tầng 6 tới.

Tề Tĩnh nghe xong, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhân sự sắp xếp coi như kết thúc.

Mọi người chờ giám đốc Lộ nhận xét về "bài tập" mà họ giao.

Lộ Nam gõ đống tài liệu này: "Đánh giá bằng thang 100 điểm thì, Lạc Tuấn Kiệt 65 điểm, là số điểm cao nhất. Các đồng nghiệp khác trả lời không kém, nhưng hầu như toàn về mặt lý luận, chúng ta bây giờ làm ra đề án đều ở trong trạng thái lý tưởng nhất, thực tế tiến hành sẽ gặp được đủ loại tình hình. Nhưng thái độ mọi người hoàn thành bài tập tôi giao đều nghiêm túc, tôi nghĩ, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng phối hợp làm việc ăn ý."

"Lúc trước, tôi bảo sẽ chọn 2 đồng nghiệp trả lời khiến tôi hài lòng nhất tới Diễn đàn tơ lụa, thực ra lấy cớ thúc giục mọi người thôi. Diễn đàn tơ lụa diễn ra trong 7 ngày, trong đó 4 ngày là hội chợ triển lãm, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ta có gian triển lãm cố định, mỗi ngày cần 4 nhân viên thay phiên làm việc, trong 4 người này, có 2 người ở tầng 6, 2 người từ tầng 12, ai cũng có phần, đều tới thêm kiến thức đi." Lộ Nam mỉm cười quyết định.

Cái này giống như vừa khai giảng, chủ nhiệm lớp bảo học sinh, 3 ngày sau làm bài thi kiểm tra trình độ, thế là bạn dốc đầu dốc cổ học 3 ngày, lên tinh thần ứng phó với cuộc thi, nhưng sáng thứ 4 được biết: chủ nhiệm lớp bảo làm thế là để khảo sát thái độ học tập của học sinh, cuộc thi hủy bỏ! Trước kia các bạn liều mạng chuẩn bị, nhiệt tình học tập chung quy là tốn công!

Mọi người nghĩ thế nào trong lòng thì không biết, nhưng dù sao trên mặt đều vui vẻ (?) và chịu phục.

Lộ Nam đoán, có lẽ danh tiếng ký Nhà tiêu thụ hải ngoại của cô lớn, những người này chuyển tới đây còn không biết cô sâu cạn thế nào, nên đều thành thật lắm.

Cô bổ sung thêm: "Kế toán và hành chính nếu thấy hứng thú, cũng có thể tới xem, triển lãm có khá nhiều quầy hàng vui chơi và đồ ăn ngon."

Tương đương với đi chơi một ngày, hơn nữa chỗ chơi vẫn là người thường phải bỏ nhiều tiền mua vé vào cửa hoặc có quan hệ mới vào được, trên mặt nhóm Mao Tiểu Như cũng động tâm.

"Được rồi, Khương Viện thống kê trình tự thay phiên tới hội trường, Giang Hiểu Vân cũng vậy, lát nữa xuống tầng 6 sắp xếp danh sách." Hai vị hành chính bây giờ đã có việc làm, Lộ Nam quay lại dặn dò: "Ngày đầu tiên đi với tôi tới đó, tầng 6 phải có Nghiêm Quan Thành, tầng 12 phải có Lạc Tuấn Kiệt."

"Vâng, Lộ tổng." Khương Viện và Giang Hiểu Vân đồng thanh trả lời.



"Tan họp."

Tan họp, những nhân viên tới từ tỉnh Xuyên và đám Điền Dương đều nhìn Lạc Tuấn Kiệt với ánh mắt hâm mộ, bây giờ cả ban Thị trường nước ngoài người khiến mọi người hâm mộ nhất chính là Lạc Tuấn Kiệt, bởi vì anh ta là người duy nhất có Nhà tiêu thụ trong tay, hơn nữa đã xuất hàng. Lộ tổng vừa rồi sắp xếp, về mặt công việc không có bất cứ vấn đề gì; về tư, thì Lạc Tuấn Kiệt làm việc với cô ấy lâu nhất, sắp xếp đi theo ngày đầu tiên, cũng không thể khiến ai chỉ trích.

Lạc Tuấn Kiệt tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng quay trở lại chỗ làm, mím môi nhịn cười: ta cũng có hôm nay! Ha ha ha, nở mày nở mặt nha!

Hạng Phỉ Phỉ còn nhớ mình có chuyện cần nói với Lộ tổng, bèn ở lại văn phòng.

Cô ấy còn chưa mở miệng, Lộ Nam đã biết muốn hỏi cái gì: "Cậu muốn hỏi, chuyện cậu và Điền Dương vẫn làm việc ở một ban?"

Phỉ Phỉ gật đầu: "Ừ, trước kia cậu cũng nói rồi, tớ và anh ấy không phù hợp làm cùng một ban, tớ và anh ấy đều hiểu. Bọn tớ trước kia đến còn nói, nếu cậu khó quyết định, thì để tớ và anh ấy rút thăm. Nhưng bây giờ cậu sắp xếp thế này, liệu có gì không ổn..."

"Không có gì không ổn cả." Lộ Nam giải thích ý tưởng sau khi suy nghĩ cặn kẽ: "Điền Dương trước khi tới đây, Nghiêm Khải đã gọi điện thoại cho tớ, nói với tớ về thành tích của anh ta trong mấy năm ở Cự Giang, còn năng lực của cậu thì khỏi phải nói, tớ đều biết. Hai người đều rất ưu tú, năm nay chỉ là đính hôn, tớ không có ý định bảo các cậu tránh hiềm nghi - sau này, nếu thật sự chuẩn bị kết hôn, thì tính sau."

Trước kia luôn bối rối rốt cuộc giữa mình và Điền Dương ai sẽ phải nhượng bộ, Hạng Phỉ Phỉ nghe xong, mím môi thật chặt: "Ừ, vậy cậu cứ sắp xếp, như vậy tớ cũng yên tâm, tớ và Điền Dương trong công ty chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần." Bởi vì cô ấy biết, nếu Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài không phải Lộ Nam, như vậy khả năng cao sẽ lựa chọn Điền Dương ở lại ban mới thành lập.

Hạng Phỉ Phỉ thầm nhủ: ta nhất định không thể để chuyện cá nhân ảnh hưởng tới công việc.

Lộ Nam đương nhiên sẵn sàng tin tưởng cô ấy: "Cố lên, nỗ lực làm việc, hứa hẹn ở BK là không thực tế, nhưng tớ có lòng tin cuối năm nay ban Thị trường nước ngoài ta mức tiền thưởng có thể giúp cậu mua phòng mua xe ở thành phố khác hoặc ở quê nhà của cậu."

Lộ Nam suỵt nhẹ, nói nhỏ: "Ra cửa đừng nhắc lại chuyện này. Đây đều là tài sản trước hôn nhân của cậu."

Hạng Phỉ Phỉ kìm chế tâm tình ngọt ngào cảm động, mỉm cười: "Giống như Lâm Yến trước kia?"

Lâm Yến mua phòng ở Ô thành, sau đó còn ở lại đó, Hạng Phỉ Phỉ vui thay cô ấy, đồng thời cũng rất hâm mộ.

Lộ Nam mỉm cười: "Đúng vậy, giống cô ấy."

Hạng Phỉ Phỉ ra khỏi văn phòng, Điền Dương muốn hỏi tình hình, bị một ánh mắt của cô ấy khiến ngồi im tại chỗ.

Bên kia, Tề Tĩnh và Giang Hiểu Vân xuống tầng 6 bàn giao công việc, bởi vì Giang Hiểu Vân không phải người mới cái gì cũng không hiểu, cho nên bàn giao nhanh chóng, Tề Tĩnh giao lại mấy chùm chìa khóa cho cô ấy, nhắc lại mấy cách lưu trữ tài liệu trong máy tính, bàn giao tài khoản mật mã hòm mail nhân viên hành chính, cuối cùng bảo Giang Hiểu Vân sau này có chỗ nào không rõ cứ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn là được.



Như vậy, hai người họ nhân tiện trao đổi số điện thoại.

Buổi trưa ăn cơm, Giang Hiểu Vân không đi cùng Hạng Phỉ Phỉ, mà hết sức tích cực chủ động gia nhập vào đội ngũ nhân viên hành chính của các ban Nhãn hiệu khác ở tầng 6.

Mà Tề Tĩnh cũng ngồi vào vị trí làm việc trên tầng 12, cố gắng dung hòa với đám Mao Tiểu Như.

Đêm đó, trở về ký túc xá, Mao Tiểu Như bảo Khương Viện: "Tôi cảm thấy Tề Tĩnh cứ là lạ."

Khương Viện hung hăng gật đầu: "Tôi cũng muốn nói, cô ấy có vẻ dính chặt lấy Lộ tổng, cô nói xem, cô ấy vốn muốn làm hành chính trong ban Thị trường nước ngoài, nhưng vị trí này hiện tại bị tôi chiếm..."

Mao Tiểu Như không tán đồng, lắc đầu: "Nếu cô ấy quả thật thân thiết với Lộ tổng, vậy trước khi tổng công ty đưa người tới đây, Lộ tổng có thể điền tên Tề Tĩnh vào vị trí đó, chứ không cần bảo cô ấy chuyển từ hành chính sang nhân sự. Không giống như muốn trọng dụng cô ta."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ quái. Cảm giác, cô ta vô cùng nóng lòng muốn biểu hiện năng lực trước mặt Lộ tổng."

Mao Tiểu Như đề nghị: "Hay là hỏi Lý Thanh xem? Tôi thấy tuần trước cô ta và Tề Tĩnh chân trước chân sau tới văn phòng tầng 12 xem tiến độ vệ sinh, lúc về sắc mặt thật đáng nghiền ngẫm. Bây giờ cô ấy ra vào cùng Lộ tổng, có lẽ biết điều gì?"

Khương Viện lập tức bác bỏ đề nghị này: "Thôi đừng, đừng tò mò quá, cũng đừng hỏi thăm Lý Thanh mấy việc này."

"Được rồi, tôi quả thật đề nghị hơi quá." Mao Tiểu Như dặn dò: "Nhân sự tiền thưởng thành tích không bằng hành chính, trợ cấp bảo mật không bằng kế toán... Tôi cũng không hiểu Tề Tĩnh nghĩ thế nào. Dù sao chúng ta vẫn phải đề phòng."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.