Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 336: Chương 336




Sức quan sát và trí nhớ vượt trội hơn so với người bình thường là tố chất cần có của một nhân viên tiêu thụ ưu tú.

Trên thương trường nhiều đối tượng xã giao, ai cũng không biết lần này gặp mặt, lần sau liệu có cơ hội trở thành đối tượng hợp tác không.

Phân loại mỗi người từng gặp trong những trường hợp chính thức, là bệnh nghề nghiệp của Lộ Nam.

Người đàn ông này ăn mặc dù bình thường, nhưng thân hình thiên béo, những chỗ chi tiết chỉ có thể âu phục cắt may theo số đo mới vừa người như vậy, còn phần tay gậy chống có màu sắc ôn nhuận sáng ngời hiển nhiên làm từ ngọc, cổ tay trái đặt dưới tay phải mơ hồ lộ ra mặt đồng hồ... Lộ Nam phán đoán: vị này, phi phú tức quý.

Ông ta lần đầu tiên tới khu triển lãm của Nguyên Xuyên là buổi sáng hôm qua, nhìn một lần phim quảng cáo đặc biệt; chiều hôm qua là lần thứ hai, khi đó Lâm Ngữ Ninh tiếp đãi, ông ấy nán lại không tới 10p, sau đó tới chỗ Di tửu.

Tính cả lần này, vừa vặn là lần thứ 3.

Người đàn ông nói chuyện mang khẩu âm người Hẹ, nhìn tầm 50-60 tuổi, xét thấy người giàu có thường tương đối biết bảo dưỡng, Lộ Nam phán đoán thực tế ông ấy không thể chỉ ở tầm 60 tuổi.

"Không phải trí nhớ tôi tốt, mà là ngài khí độ bất phàm, làm người ta ấn tượng sâu sắc." Lộ Nam khen người, luôn luôn chân thành, chân thành không nịnh nọt, đây là ưu thế của cô.

"Cô bé này, miệng ngọt lắm. Phải nói khiến mọi người ấn tượng sâu sắc, vẫn là phim quảng cáo 3D của Nguyên Xuyên cô, tôi nghe nói do đạo diễn nổi tiếng quay, cố gắng lắm mới xem được một buổi diễn." Ông ta hơi tiếc nuối.

"Ngài quá khen." Lộ Nam nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, cân nhắc, mời: "Chỗ chúng tôi sắp bắt đầu buổi chiếu phim quảng cáo, nếu ngài thấy hứng thú, có thể xem lại lần nữa?"

Ông ta sờ gậy chống, (làm bộ) u sầu: "Nhưng tôi không có thẻ số."

Lộ Nam cười bảo: "Không cần, coi như là tôi lợi dụng chức quyền, ưu đãi cho người lớn tuổi."

"A? Vậy hả, vậy tôi không khách sáo nhé." Ông ta run râu, cười nhẹ.

Lộ Nam quan sát, lúc ông ta đồng ý, người đàn ông trung niên làn da hơi sẫm tỏ ra không tán đồng, đồng thời ngoài cửa Nguyên Xuyên đứng 2 người đàn ông khỏe mạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn vào những khán giả đang cầm thẻ số.



Cô cười bổ sung: "Nếu nhân viên của ngài không yên tâm, vậy thêm một người đi cùng cũng được, nhưng chỉ một người mà thôi. Nhiều hơn, tôi khó làm."

Đương nhiên là cô nói dối, cô là người tổng phụ trách ở triển lãm, cho dù cô thay đổi xoành xoạch, một lần cho 50 người vào xem, thì cũng không ai dám dị nghị.

Nhưng, lần đầu gặp mặt, bao đồng không phải thượng sách.

"Không cần, một mình tôi là được. Đã làm phiền cô phá lệ rồi, sao có thể phá hoại quy củ tiếp nữa." Ông ta liếc nhìn người bên cạnh: "A Vĩ, đừng căng thẳng thế, cậu phải tin vào trị an trong nước, cũng phải tin vào hệ thống bảo an trong buổi triển lãm."

Người đàn ông trung niên hết cách, chỉ có thể lùi ra cửa, dặn đi dặn lại: "Ông chủ, chúng ta sau đó còn có việc..."

"Tôi nhớ rồi. Cậu đứng đây đợi đi." Ông ta thiếu kiên nhẫn xua tay, giận hờn với nhân viên Nguyên Xuyên là Lộ Nam: "Tôi chỉ già, chứ không ngốc, cả ngày theo chặt tôi như vậy, phiền ghê."

Lộ Nam chỉ có thể nói: "Làm tròn bổn phận, làm tròn bổn phận thôi, chứng tỏ nhân viên của ngài có trách nhiệm."

Ông ấy không cho là đúng: "Chúng ta đi thôi. Đúng rồi, cô tên gì? Giữ chức vụ gì ở Nguyên Xuyên?"

Lộ Nam gật đầu: "Mời ngài đi lối này... Tôi tên Lộ Nam, là Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài của Nguyên Xuyên, không biết nên xưng hô ngài thế nào?"

Cô vừa nói, vừa dẫn đường cho ông ấy, để ông ấy vòng qua cửa xếp hàng, đi vào từ lối bên, như vậy ảnh hưởng nhỏ nhất.

"Tuổi còn trẻ, đã phụ trách một ban riêng, còn là ban Thị trường nước ngoài, Lộ tổng, cô lợi hại lắm." Ông ấy hơi quay sang, khen Lộ Nam một câu, sau đó tự giới thiệu: "Tôi họ Lâm, Lâm Gia Tường, đang kinh doanh nhỏ ở Đông Nam Á, bởi vì vài chuyện không tới kịp ngày đầu tiên, khi đó bạn tôi tới đây chơi, cậu ta rất tôn sùng Nguyên Xuyên cô và Di tửu, hôm qua tôi lần lượt dạo hai gian hàng, nói thật, sản phẩm mà cô và họ lựa chọn đẩy mạnh tốt hơn nhiều so với 2 gian hàng còn lại."

"Hai gian hàng còn lại" đương nhiên là Quốc tửu và Lệnh Dương, lần này chủ yếu đẩy mạnh rượu trắng tương hương trong Triển lãm tơ lụa.

"Lâm tiên sinh là người Hẹ?" Thương nhân lúc bình luận về đối thủ, kiêng kị nhất là hạ thấp người khác, như vậy có vẻ không phong độ, Lộ Nam coi như không nghe thấy nửa câu sau, thản nhiên tán gẫu.

Ông Lâm thở dài một tiếng: "Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi. Hương âm vô cải, mấn mao tồi."

*Tuổi trẻ ra đi, già mới trở về. Giọng quê không đổi, tóc đã rụng hết. Trích Hồi hương ngẫu thư kỳ 1 của Hạ Tri Chương.

Lộ Nam mỉm cười: "Tôi không cần hỏi khách từ nơi nào tới, để tôi đoán nhé, ngài tới từ Thái Lan."

"A, vì sao lại đoán là Thái Lan?"

"Tôi đoán bừa thôi, ngài thử xem tôi nói đúng không." Lộ Nam phân tích: "Lâm tiên sinh ban nãy dặn thủ hạ lúc nói âm cuối hơi thay đổi; trên người ngài không xịt nước hoa, nhưng mùi hương quần áo là mùi hương hỗn hợp cây cỏ chanh lá từ mấy loại hoa cỏ cát tường, rất đặc biệt; hơn nữa, hai thuộc h4 thân hình cao lớn của ngài, rất thích cây cau phải không?"

Ông Lâm phải nhìn nhận lại Lộ Nam: "Không sai, tôi định cư dài hạn ở Thái Lan."

Lộ Nam nhận được đáp án chính xác, cũng không hỏi thêm, chỉ nhỏ giọng nói: "Tới rồi, mời ngài."

Vén lên góc màn che màu đen đi vào, Hà Đào đang lười biếng ở đây bỗng giật nảy người.

Nhưng anh ta có một điểm "đáng khen", cho dù sợ hãi cũng không hét lên, còn có thể thản nhiên tươi cười chào hỏi Lộ Nam và ông cụ không biết là ai.



Lộ Nam nhìn anh ta, bây giờ có khách hàng ở đây, cô không nói gì, lát nữa tính sổ luôn hai việc Hà Đào lười biếng và Đường Thi vẫy tay xuống dưới.

Đường Thi ngồi trong góc chuẩn bị rải cánh hoa bỗng lạnh sống lưng.

...

Ông Lâm đi vào, đứng ở một góc phù hợp, quan sát kỹ lưỡng, đến khi buổi diễn lần thứ 3 kết thúc, A Vĩ đứng ở lối vào Nguyên Xuyên mất kiên nhẫn liên tục nhìn đồng hồ, thậm chí chuẩn bị đi vào tìm người, ông ấy mới nói với Lộ Nam: "Lộ tổng, rất cảm ơn cô giúp tôi, chi bằng, chúng ta tìm chỗ nói chuyện?"

Lộ Nam vui vẻ đồng ý.

Trung tâm triển lãm quốc tế ngoài cửa hàng ăn uống, thì còn có đầy đủ phòng họp nhỏ, quán trà, quán cafe... để doanh nhân và khách quan tham dự triển lãm sử dụng.

Lâm lão tiên sinh trực tiếp đề nghị đi uống trà: "Dù sao tôi là người tỉnh Mân mà!" Có trà ngon!

Lộ Nam đồng ý: "Tôi dặn đồng nghiệp một tiếng, ngài chờ tôi 1-2p."

"Thật không? Có khách hàng chủ động muốn trò chuyện? Vậy em mau đi đi, chỗ này giao cho anh, yên tâm. Chưa ăn thịt heo chả lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy? Mấy buổi diễn kế tiếp không sao đâu." Cừu Siêu Quần vỗ ngực bảo đảm.

Có gì mà không yên tâm, cũng không phải việc khó khăn gì, Lộ Nam nhoẻn cười, sau đó mang theo thư ký Lý Thanh cùng nhóm Lâm lão tiên sinh tới quán trà phụ cận.

Đi qua thông đạo, chạm trán với nhóm Dennis, khó tránh gật đầu mỉm cười chào hỏi.

Lâm lão tiên sinh trong lúc này không nói gì, đợi nhóm Dennis đi xa, mới bình luận một câu: "Tôi trước kia cũng làm ăn với đám Tây, bọn họ, thường không nói đạo lý."

Lộ Nam biết Lâm lão tiên sinh có ý gì, trước kia, hiện tại, tương lai, hàng hóa xuất khẩu sang Nga vẫn luôn tồn tại vấn đề, tới bến cảng, mãi cho tới khi khách hàng đến lấy, đều có khả năng gặp được vài tình huống đặc thù, nổi cộm nhất là hải quan màu xám.

Lộ Nam không giải thích, đằng sau Dennis có gia tộc và dòng họ, chỉ cần rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên hợp tác với họ, phương diện xuất khẩu không cần lo lắng mấy vấn đề này.

[Nhưng nghe khẩu khí của vị Lâm lão tiên sinh này, e rằng lai lịch cũng không nhỏ.]

Lâm Gia Tường, nguyên quán tỉnh Mân, Hoa kiều quốc tịch Thái Lan, rất có tiếng tăm trong giới người Hoa ở bản địa.

Cô vừa dặn dò công việc với Cừu Siêu Quần, vừa thuận tiên tra di động một chút, tìm hiểu cái tên này.

Quả nhiên là cái tên có trên Baidu.

Lộ Nam đại khái biết nên trò chuyện thế nào với ông ấy.

Tới quán trà, A Vĩ tự mình cung cấp lá trà, chỉ dùng nước nóng ở đây.

"Nham trà là đặc sắc quê hương tôi." Lâm lão tiên sinh cười tủm tỉm: "Có hương hoa mọc lên từ nham thạch, không biết Lộ tổng có uống quen không."



"Đương nhiên, thoang thoảng hồi cam, rất ngon." Lộ Nam thầm nhủ, mặc kệ ông ấy có tâm lý thế nào, nhưng liên tục nhắc tới trong nước và quê hương, đã đủ khiến ta thiện cảm rồi.

Lâm lão tiên sinh không phải người vòng vo, ngồi xuống uống mấy ngụm trà, rồi nói thẳng: "Tôi ở Thái Lan, đầu tư vài quán bar, cũng có chút làm ăn ở Malaysia. Lộ tổng làm nghề này, nên biết, quán bar ở nước ngoài, căn bản không có chỗ đứng cho rượu trắng TQ, tôi tới đây, vốn định mua một ít hệ liệt Bạch sứ và mấy loại rượu cất chứa của các xưởng rượu lớn trong nước cho riêng mình, nhưng thấy quan điểm mới mẻ của Nguyên Xuyên và Di tửu, tôi cảm thấy, với định vị sản phẩm mũi nhọn của các cô, chưa chắc sẽ không có thị trường trong các quán bar nước ngoài. Phải không?"

[Ừm, ta tìm hiểu tư liệu là đúng.]

[Là khách hàng lớn.]

[Nhưng Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh hiển nhiên cũng rất hiểu biết với thị trường rượu.]

[Khách hàng thế này, thường thường đều kiên định chủ ý.]

[May mà, ý tưởng của ta và Lâm lão tiên sinh không mưu mà hợp.]

Lộ Nam đã biết từ sớm, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên muốn xuất khẩu phải theo con đường uống đá và tiêu thụ trong các quán bar.

Đối với thị trường Nga thích uống rượu, không uống không được, Lộ Nam đề nghị cái trước; đối với thị trường Thái Lan đông đảo khách du lịch nước ngoài, nổi danh vì du lịch, có nhiều trái cây, cô đề cử cái sau. Chẳng hạn như cô cũng từng đề nghị như vậy với Chương Kỳ cũng làm thị trường Đông Nam Á.

"Ngài nói, chính là suy nghĩ của tôi." Lộ Nam lấy tablet từ trong túi ra: "Bởi vì rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên trước kia đã từng bán khá chạy ở Singapore, dạo này cũng tiến vào thị trường Malaysia. Cho nên, đây là phân tích thị trường mà tôi từng làm, ngài xem thử nhé?"

Lâm lão tiên sinh tiếp nhận, chăm chú xem.

7-8p sau, A Vĩ lên tiếng nhắc nhở: "Ông chủ, sắp tới thời gian hẹn trước rồi."

Lâm Gia Tường nhìn đồng hồ: "Không vội. Lộ tổng, kỳ thực tôi đã hẹn người của Di tửu trước, nhưng thứ cô đưa cho tôi xem, cũng rất hứng thú. Chỉ là chung quy không tốt lỡ hẹn với người khác, chi bằng mọi người tham dự cùng nhau?"

Lộ Nam nghe hiểu, ý ông ấy là, ông ấy muốn chọn 1 trong 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.