Ra khỏi văn phòng, bắt xe.
Lộ Nam định ngồi ghế lái phụ, bị Trần Kiêu giành trước: “Cô ngồi phía sau.” Lại nói với bác tài: “Tới Starbucks gần đây.”
Lộ Nam đầu óc tỉnh táo đương nhiên biết, ngồi ghế phụ hệ số nguy hiểm cao hơn không chỉ là phong độ lịch thiệp của Trần Kiêu, quan trọng hơn còn là: cùng đi ra ngoài, anh ta không thể để nữ cấp dưới trả tiền xe.
Mà lựa chọn tới Starbucks, khẳng định bởi vì kế tiếp không tiện nói tại phòng làm việc.
[Vứt bỏ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa đào quá nhiều, chỉ xét quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, Trần Kiêu là cấp trên không tồi.] Lộ Nam tự nhủ.
Tài xế dừng xe, Trần Kiêu trả tiền, còn giúp Lộ Nam lấy hóa đơn - tâm tư tinh tế như vậy (đương nhiên, vẻ ngoài cũng rất quan trọng), Phan Toa Toa rơi vào mấy tháng quả thật không oan uổng.