Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 370: Chương 370




Món Xuyên trước sau như một tê cay tươi thơm, cho dù Lộ Nam thường xuyên khắc chế bữa tối, cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm - bởi vì mấy món này ăn với cơm quá ngon.

"Lấy thêm một lọ đồ uống nhé? Không sao, nếu em không uống hết anh uống cho." Trần Kiêu hỏi, bây giờ anh ta nhận thức rất rõ vai trò của mình trên bàn ăn.

Lộ Nam lắc đầu: "Không uống, ngọt lắm. Trà lúa mạch hơi đắng này là được." Dù sao những đồ uống thịnh hành hiện tại, bất luận là Sprite, Coca hay trà lạnh, sữa đậu nành, lượng đường đều cao hơn cơm quá nhiều.

Cơm nước xong, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam: "Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống?"

Nhân dân tỉnh Xuyên rất biết hưởng thụ cuộc sống, quán trà quán mạt chược đầy đường, cửa hàng gội đầu rửa chân lấy ráy tai từ bình dân tới cao cấp, cái gì cần đều có.

Trực giác nói với Trần Kiêu, Nam Nam nhất định sẽ thích mấy thứ này.

Lộ Nam giương ánh mắt tán thưởng "trẻ nhỏ dễ dạy" với anh - vốn dĩ, cô mặc đồ nghiêm túc tới tổng bộ, dưới chân giày cao gót mặc dù không 8cm cũng có 5cm, những hoạt động phí chân như tản bộ..., đừng rủ cô!

Nhưng tối nay ăn nhiều dầu mỡ, cô cảm thấy bản thân toàn mùi tỏi ớt, Trần Kiêu nói những hoạt động giải lao đó dĩ nhiên khiến cô tâm động, nhưng so sánh thì, cô càng muốn về khách sạn rửa mặt súc miệng thay quần áo.

Lộ Nam lẳng lặng nghe xem tóc mình có mùi khói dầu không, Trần Kiêu liền phát hiện ra.

Anh ta nghĩ tới chứng ưa sạch sẽ của Nam Nam, bèn thử đề nghị: "Nếu em không ngại, về chỗ ở của anh rửa mặt súc miệng cũng được, máy giặt chỗ anh có chức năng sấy khô, rất tiện lợi, giặt xong mặc được luôn. Thuận, thuận tiện, lát nữa lúc anh gọi điện thoại cho mẹ, em cũng có thể nghe chút - ý anh là, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới em."

Trần Kiêu thề anh ta đang suy nghĩ cho cô.

Nhưng không biết vì sao nói ra miệng lại kỳ quái: cứ như là mấy ông chú quái đản dùng kẹo lừa bé gái, mà ta lại dùng... máy giặt? Khụ khụ.

Nếu như người trước mặt không phải Nam Nam, anh ta tuyệt đối sẽ không đề nghị như vậy.

Trần Kiêu thầm nhủ: lúc này, tản bộ bên ngoài chính là chịu tội; ở trong phòng đương nhiên mát lạnh, nhưng Nam Nam hiện nay muốn làm nhất, vẫn là đi tắm. Tất nhiên, ta rất ích kỷ, không muốn vừa nhìn thấy nhau, lại phải sớm tách ra; ta cũng rất nhát gan, không thể ở thời điểm mấu chốt này tới khách sạn tạo thành quấy nhiễu cho cô ấy.

Lộ Nam vào ở khách sạn của công ty, ngày mai sẽ dự hội nghị nửa năm, bây giờ ra vào khách sạn đa phần là nhân viên công ty, tập đoàn, hễ Trần Kiêu có chút lảng vảng nào xung quanh, đều rất có khả năng bị người khác nhận ra. Càng khỏi cần nhắc tới Lộ Nam, đồng dạng đi trên đường sẽ khiến người khác chú ý.



Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ nổi bật như vậy, e rằng chưa vào tới đại sảnh khách sạn, đã có ảnh chụp 360 độ lan truyền trong các kiểu group bát quái của công ty rồi.

Cho nên, Trần Kiêu phân vân giữa "tới khách sạn" và "tới nhà anh" một chút, cuối cùng nói thẳng suy nghĩ.

Anh ta nghĩ, Nam Nam sẽ không cảm thấy mình đường đột... đi.

"Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Lộ Nam đáp ứng ngay.

[Quả nhiên, cô ấy rất muốn tắm.]

"Ừ~" Trần Kiêu thành công đoán đúng tâm tư bạn gái, rất vui vẻ.

Anh ấy đứng dậy, vươn tay về phía Nam Nam, sau đó hai người tay trong tay ra khỏi quán cơm tỉnh Xuyên.

Chỗ ở của Trần Kiêu rất gần trụ sở, Lộ Nam suy tư, lấy ra chiếc khăn to chống nắng kiêm che cơ thể khi ngồi xe, bọc thân hình từ đầu tới chân, chẳng những che nửa khuôn mặt, ngay cả áo và váy cũng chỉ lộ ra một góc. Trừ khi có người nhìn thẳng chính diện, nếu không chỉ có thể nhận ra đây là một cô gái vóc dáng đẹp, chân dài thẳng.

Trần Kiêu lẳng lặng ngắm cô: bao năm rồi, túi xách của cô ấy, khụ khụ, vẫn rất thần kỳ.

"Xem túi em làm gì?" Lộ Nam đang quấn khăn, nghe thấy Trần Kiêu thật lòng khen ngợi túi của cô, bèn cười: "Sao không khen em? Em bọc thế này, có phải vẫn rất đẹp?"

Quả thật rất đẹp.

Như là công chúa bỏ trốn vậy.

Lộ Nam kiêu ngạo cười: đương nhiên, người đẹp khoác bao tải cũng vẫn đẹp.

Vào nhà, anh ta mới sực nhớ ra: này này này, quần áo của Nam Nam bỏ vào máy giặt tẩy không khí, thì cô ấy mặc gì?

Lộ Nam chớp mắt: "Tẩy không khí chỉ cần nửa tiếng đủ rồi, trong thời gian này em gội đầu tắm rửa sấy tóc, vừa vặn. Chỉ cần phiền anh chút, lát nữa đưa quần áo cho em."

Đưa quần áo qua khe cửa phòng tắm chỉ mở hé tầm 10cm, biết rõ chỉ là áo váy, Trần Kiêu vẫn hơi đỏ mặt.

Đến khi Lộ Nam lần nữa ăn mặc chỉnh tề, cảm thấy mình không phải Lộ Tiểu Nam toàn mùi tê cay, mới ôm lấy cánh tay anh ấy, hôn chụt một cái vào bên má: "Cảm ơn anh mời cơm tối~", chụt một cái lại hôn sang bên kia: "Cảm ơn máy giặt nhà anh~".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.