Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 380: Chương 380




Hoàng nữ sĩ chỉ định hỏi con gái vào phòng lấy quần áo lâu thế, sau không tới phòng tắm, kết quả phát hiện con gái hình như có "tình hình".

Âm thanh nói điện thoại trong phòng cũng không lớn, chỉ thỉnh thoảng toát ra vài câu "phải", "ừ", không giống như đang nói chuyện công việc, cùng với vài tiếng cười ha ha, khiến Hoàng nữ sĩ không nhịn được dỏng tai nghe trộm.

Lúc bị con trai kêu lên, bà ấy còn hơi khó xử.

Nhưng tố chất tâm lý của Hoàng nữ sĩ vững vàng hơn nhiều, nghĩ lại: ta là mẹ bọn chúng, đây cũng là nhà ta, tối muộn làm vệ sinh thì đã sao, chỉ cần ta thích, nửa đêm tổng vệ sinh cũng không có vấn đề.

Tự xây dựng tâm lý như thế, đến khi con gái mở cửa, Hoàng nữ sĩ ngược lại hiên ngang lẫm liệt: "Hồi tết các con dán chữ Phúc còn dính keo, mẹ tiện thể lau luôn."

Tiện thể quá mức nha, ban nãy họ hàng uống trà trong phòng khách, chỉ cần dọn dẹp phòng khách là được, Hoàng nữ sĩ không ngại cực khổ xuyên qua phòng ăn và hành lang, tới lau cửa phòng cho con gái, đây là tình thương của mẹ cảm động đất trời cỡ nào chứ!

[Nhóc con, mặc dù rất trượng nghĩa, nhưng em suýt nữa làm mẹ thẹn quá hóa giận nha.]

Lộ Nam mỉm cười, cũng không vạch trần: "Ngày mai dậy con lau cho, ban ngày sáng sủa."

"Cũng được." Hoàng nữ sĩ thuận thế cất khăn.

"Vậy con đi tắm đây." Lộ Nam lắc khăn tắm, ra hiệu đi vào phòng tắm.

"Ừm, đợi chút." Hoàng nữ sĩ bỗng dưng lên tiếng, quay sang bảo con trai vẫn đứng bên cạnh: "Ngẩn ra làm gì, ra giúp bà dọn phòng khách đi." Nói rồi, đưa khăn lau cho nó.

Mặc dù có phần tò mò, nhưng lệnh mẹ khó trái, Lộ Dương đưa ánh mắt "em chỉ có thể giúp chị tới đây", rồi ra phòng khách.

Đến khi cửa phòng chỉ còn hai mẹ con, Hoàng nữ sĩ xoa tay vào ống quần - từ khi ra ngoài lập nghiệp, bà ấy tối thiểu 2 năm không làm động tác này rồi. Lộ Nam cúi đầu cười trộm, bỗng nhiên lại cảm thấy tò mò với những lời Hoàng nữ sĩ định nói.

Hoàng nữ sĩ hắng giọng, gọi con gái vào phòng, thì thầm một câu "để điều hòa thấp thế", kiềm chế tay không sờ vào điều khiển từ xa: chính sự quan trọng.

Như vậy chính sự là gì nha?

Đương nhiên là bà ấy "vô tình" nghe thấy điện thoại.

"Khụ, ban nãy con gọi điện thoại với bạn?" Hoàng nữ sĩ lựa từ, nghiêm trang hỏi.



Lộ Nam "vâng".

Hoàng nữ sĩ lải nhải trong lòng: bình thường nói chuyện với nó, nó nói đông nói tây, lảm nhảm một đống; bây giờ hỏi nó chính sự, lại không chủ động trả lời.

Hết cách, bà ấy đành phải chủ động xuất kích, thăm dò lần nữa: "Là nam?"

Lộ Nam thản nhiên gật đầu, cô hiểu Hoàng nữ sĩ, nếu bây giờ cô nói là nữ, mẹ cũng sẽ không tin - nói đùa chắc, vị nữ sĩ này bằng sức bản thân có thể bắt gian thành công trong tình huống cha Lộ đầy thủ đoạn phản trinh sát lõi đời, chỉ cần muốn, bà ấy có những lúc cũng rất nhạy bén, hiểu không?

Hoàng nữ sĩ tiếp tục "tiến lên một bước": "Là... bạn trai?"

Quả thực chính là 3 câu hỏi liên tiếp trong phim truyền hình.

"Vâng, đúng vậy." Lộ Nam không giấu diếm.

Con gái thừa nhận sảng khoái như vậy, khiến Hoàng nữ sĩ trong lòng chuẩn bị vặn hỏi lòng vòng đều rơi vào khoảng không.

Bà ấy "ừ" một tiếng, tiếp tục chọn từ, hỏi han: "Hẹn hò bao lâu? Đối phương bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Làm gì? Tình hình gia đình thế nào?"

Được, ban nãy là 3 câu liên tiếp, bây giờ là 5 câu liên tiếp.

Lộ Nam buồn cười nói: "Mẹ, mẹ hỏi nhiều thế, con biết trả lời cái nào trước?"

"Nói, nói sao lại quen nhau đi." Con gái không phải nói công việc rất bận, thường xuyên tăng cao sao, Hoàng nữ sĩ quyết định hỏi trước cái này, vấn đề này có thể công có thể thủ.

"Là đồng nghiệp." Lộ Nam thẳng thắn nói.

"Như vậy cậu ta cũng làm tiêu thụ rượu trắng?" Hoàng nữ sĩ có phần không hài lòng, đây là một trong 2 lựa chọn không tốt lắm mà bà ấy mới thiết tưởng: đồng nghiệp, khách hàng.

Mặc dù trải qua gần 3 năm quan sát, bà ấy bây giờ sẽ không nói những lời tấn công công việc của con gái.

Nhưng Hoàng nữ sĩ biết, không phải tất cả nghiệp vụ viên xưởng rượu trắng và nhân viên phía Nhà tiêu thụ đều sinh tồn trong ngành bằng chuyên môn và năng lực. Ngành này bởi vì tính đặc thù của sản phẩm, không thể tránh né có nhiều cám dỗ hơn các ngành khác. Bà ấy tin tưởng con gái, biết con gái mình nuôi dạy sẽ không vì tiền mà đi lên lối rẽ, nhưng không hề đại biểu bà ấy hoàn toàn yên tâm để con gái làm công việc này. Nói câu thật lòng, cho dù bây giờ thu nhập một năm của nó tới triệu tệ, nội tâm bà ấy vẫn mong nó tìm một công việc an ổn hơn, tiền lương kém chút cũng không sao, dù sao hiện giờ trong nhà cũng có chút của cải...

Nhưng, hiểu con ai bằng mẹ, Hoàng nữ sĩ biết, bà ấy không thể thuyết phục con gái, cho nên chỉ có thể chịu đựng, bụng bảo dạ cùng với chức vụ của nó càng ngày càng cao, sau này có thể hoàn toàn lên tầng lớp quản lý, cũng không tệ.

Bây giờ nghe nói con gái tìm bạn trai là đồng nghiệp, đối với thương trường có nhất định hiểu biết, Hoàng nữ sĩ bỗng hiện lên ấn tượng xấu: chắc đều biết hút thuốc uống rượu đi? Hội sở ngâm chân đều từng tới? Gặp dịp thì chơi chắc cũng có? Cái gì? Ngoại hình dễ nhìn? Ngoại hình dễ nhìn có ích lợi gì, có thể ăn hay có thể uống! Lộ Nam ngày thường không lơ mơ việc lớn, sao lại bị tên bạch kiểm lừa thế này? Ai u, có khi lại không phải bạch kiểm, mà là đàn ông trung niên tâm cơ sâu nặng chuyên lừa những cô gái vào đời chưa lâu?

Hoàng nữ sĩ càng nghĩ càng sợ, thậm chí còn nghĩ tới trước kia tham dự CLB đọc sách ở Hải Lâm, nghe thấy người diễn giảng nói về hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng tới con cái yêu đương, hôn nhân lớn thế nào - bà ấy lo lắng vì mình và chồng cũ hôn nhân thất bại, khiến con gái thông minh nghiêng lệch trên con đường tình cảm.

Bà ấy trịnh trọng biểu đạt quan điểm: tìm bạn trai không thể chỉ xem mặt, không thể chỉ nghe lời ngon tiếng ngọt, nhân phẩm tốt mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa còn mịt mờ biểu thị, nếu là người địa phương là tốt nhất.

Nhưng Lộ Nam che miệng cười: "Ai ui mẹ của con nha, con biết rồi, đương nhiên sẽ không tìm người nhân phẩm không tốt. Hơn nữa bây giờ chỉ yêu đương, lại không phải kết hôn." Càng không thể vì "thiếu tình thương của cha" giả dối hư ảo mà tìm đàn ông trung niên, cô giúp mẹ hồi tưởng lại một chút bữa cơm từng ăn ở Hải Lâm năm đó - "Mẹ từng gặp rồi, Trần Kiêu. Không già phải không?"

A, có ấn tượng, không già, so với Vương Hưng Long ngồi cạnh, quả thực là tiểu thịt tươi và lão thịt khô, vừa trắng vừa trẻ, cao lớn đẹp trai. Khụ khụ... Hoàng nữ sĩ nghiêm mặt: "Con bé này, yêu đương là để kết hôn còn gì!"

Lộ Nam chớp mắt: "Yêu, là để vui vẻ. Vừa lòng vui mắt, chính là vui vẻ."

Hoàng nữ sĩ: xong rồi, quan niệm tình yêu của nó lệch lạc rồi.

"Không phải trước kia mẹ từng nói sẽ không giục con kết hôn, con muốn yêu đương kết hôn cũng được, kết hôn muộn, không kết hôn cũng tốt, đều là tự do của con?" Lộ Nam hứng thú vặn lại, trí nhớ của cô tốt lắm đấy.



Hoàng nữ sĩ mấp máy môi, bà ấy quả thật từng nói thế.

Nhưng đó là căn cứ vào con gái chưa có bạn trai, bây giờ có rồi, nhất định phải sửa lại!

Logic của Hoàng nữ sĩ, thật hết nói nổi.

Đùa giỡn qua, Lộ Nam nghiêm mặt giải thích: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con không phải trẻ con. Nha~" Câu cuối, lại như dỗ trẻ con.

Cuối cùng, hai mẹ con không ai thuyết phục được ai, Hoàng nữ sĩ rì rầm: "Tắm nhanh lên, đi ngủ sớm đi."

Lộ Nam tắm xong, về phòng, gọi lại cho Trần Kiêu.

Bên kia điện thoại, Trần Kiêu đã đoán ra ban nãy là tình hình gì, bây giờ có phần bồn chồn hỏi: "Ừm, bác có ý kiến gì với anh?"

Lộ Nam cười bảo anh ấy giải sầu: "Có thể có ý kiến gì, em bảo mẹ rồi, anh là chàng trai siêu soái."

Trần Kiêu rõ ràng có phần kiêu ngạo: ta được Nam Nam khen soái.

"Nhưng, anh..." Kiêu ngạo xong, Trần Kiêu vẫn không yên tâm.

"Ngoan, binh đến tướng cản nước lên đất ngăn. Ngủ ngon~~" Lộ Nam dỗ xong bạn nhỏ số 2, nằm trên giường, ngẩn ra, nhoẻn cười.

[Từ yêu đương tới kết hôn còn một con đường rất dài, Hoàng nữ sĩ thật là lo bò trắng răng. Ta căn bản không suy nghĩ tới chuyện lâu dài như vậy.]

Sáng hôm sau, Lộ Dương bị mẹ sai đi theo bà mua thức ăn.

Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, Hoàng nữ sĩ quyết định bàn lại với con gái.

Tối qua bà ấy nghĩ cả đêm, nghĩ tới lý do tốt hơn: "Lộ Nam à, tình yêu văn phòng thật sự không ổn. Con xem con coi trọng công việc này như vậy, nếu bởi vì tình yêu văn phòng, sinh ra ảnh hưởng không tốt, vậy 2-3 năm nỗ lực này thành uổng phí à."

Lộ Nam không lên tiếng.

Hoàng nữ sĩ không ngừng cố gắng, có phần không xác định hỏi: "Hơn nữa, mẹ nghe nói hình như cấp trên trước kia này của con đã lên chức về tổng bộ? Tình yêu đất khách, không được, không có kết quả." Nguyên nhân quan trọng hơn là, có thể thăng chức nhanh như vậy ở Nguyên Xuyên, nhất định là người tỉnh Xuyên, quá xa!

Lộ Nam thật không ngờ tới giờ mẹ còn chưa biết thân phận thật của Trần Kiêu.

Cô cân nhắc nói: "Mẹ, thực ra anh ấy là con trai Chủ tịch."

Hoàng nữ sĩ đang ăn mận, suýt nữa nghẹn họng: "Cái gì?"

Lộ Nam thừa nhận cô nói toạc thân phận Trần Kiêu là không có ý tốt, nhưng cô rất muốn biết Hoàng nữ sĩ liệu có vì thân phận Trần Kiêu mà thay đổi ý kiến không.

"Con trai Chủ tịch?" Hoàng nữ sĩ nặng nề nói: "Vậy càng không được, bọn họ nhất định phải liên hôn, không môn đăng hộ đối, không được không được."

Trên mặt chỉ kém không viết: con gái, kịp thời ngừng tổn hại, mau rút lui!

Lộ Nam bật cười: được rồi, mẹ quả nhiên còn có phẩm giá phú quý bất năng dâm.

"Con sẽ suy nghĩ cẩn thận." Lộ Nam vỗ lưng thuận khí cho Hoàng nữ sĩ.

Hoàng nữ sĩ biết con gái có chủ kiến có thể hứa hẹn thế này đã là nhượng bộ rất lớn, gật đầu, cuối cùng đỏ mặt bổ sung: "Yêu đương, con gái phải chú ý an toàn. Hiểu không?"



Lộ Nam ở nhà 4 ngày, sau đó lên máy bay về BK.

Hoàng nữ sĩ mặc dù thuận theo tình thế áp bách đồng ý đề nghị xuất ngoại chơi, nhưng nghiêm túc bày tỏ: phải đợi Lộ Dương nhận được thông báo trúng tuyển đã.

Tốt, Lộ Nam không có ý kiến, dù sao hộ chiếu của 3 người họ cho dù làm gấp, cũng phải 5 ngày mới xong. Thư trúng tuyển thông thường là 1 tuần tới, vừa vặn cùng nhau đợi.

Lần này, Hoàng nữ sĩ có thời gian đưa con gái tới sân bay: "Tới BK nhớ báo một tiếng."

Lộ Nam vẫy tay với mẹ: "Con ở BK chờ mọi người nha~~"

...

Trở lại BK, hôm sau là họp sáng như thường lệ.

Tầng 6 còn tốt, chỉ có điều tan họp, Đường Thi cuối cùng nhớ ra hỏi thăm giúp Hà Đào.

Lộ Nam dừng lại: "Nhận ích lợi rồi, mới tới hỏi hả?"

Đường Thi hết sức thành thật thản nhiên bán Hà Đào: "Vâng, phiếu giảm giá nhà hàng."

Lộ Nam nhịn cười gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Vậy cô nói với anh ta, nửa cuối năm tôi có nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, bây giờ là thời gian khảo nghiệm."

Đường Thi tò mò: "Nhiệm vụ gì thế?"

Lộ Nam nhìn cô ta: "Tháng này tổ chức mấy buổi Phẩm rượu nhỏ? Trợ giúp Nhà tiêu thụ xuất hàng với mức bao nhiêu? Nhà tiêu thụ theo đợt, Nhà tiêu thụ trung gian chiêu thương thành công không?"

"Lộ tổng..." Đường Thi sắp khóc tới nơi: ta không nên lắm miệng, cái miệng này của ta! Hừ hừ hừ!

Hù dọa cô gái này một chút, Lộ Nam mới nghiêm mặt nói: "Tôi không bàn thăng chức tăng lương gì với cô, cô suy nghĩ tới thưởng cuối năm đi. Kiếm thêm một chút, là tiêu thêm một chút, không tốt sao? Tôi nghe họ nói, cô tiêu tiền rất nhanh, thích mua quần áo, còn thích làm đẹp cho bản thân."

Nói tới đây, Đường Thi thoáng chốc lên tinh thần: "Đúng vậy, Lộ tổng, tôi thích làm đẹp lắm! Cô xem, mấy hôm trước tôi làm HIFU, hiệu quả có phải rất tốt?"

"Hiệu quả tốt, giá tiền không tốt phải không? Đi ký Nhà tiêu thụ theo đợt đi, lại kiếm được tiền làm đẹp một lần." Đuổi Đường Thi ra ngoài, Lộ Nam buồn cười lắc đầu: thật là kẻ dở hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.