Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 382: Chương 382




Chuyện xuất ngoại với Lão Cừu mà nói, không có sức hấp dẫn gì.

Anh ta không có chí hướng cao xa, cuộc sống tàm tạm là được.

Lão hán nhà anh ta 10 năm trước "mong con thành tài", sẵn sàng cung cấp tiền vốn cho anh ta khởi nghiệp, anh ta còn từ chối khéo - mệt lắm, bao nhiêu phú nhị đại khởi nghiệp tiêu sạch cả vốn gốc chứ, anh ta đừng nên lăn lộn, tiết kiệm tiền cho lão hán nhà mình vẫn hơn.

Vì thế, cho dù biết trụ sở có kẻ hi vọng đại biểu tỉnh Xuyên như anh ta trỗi dậy, tốt nhất là có thể tranh giành quyền lợi với Lộ Nam, vững vàng nắm giữ ban Thị trường nước ngoài trong tay "người một nhà", anh ta cũng hoàn toàn mặc kệ - lão hán ruột thịt nhét tiền vào tay anh ta còn không được, cái lũ ngốc này còn định giật dây anh ta tranh cao thấp với Lộ Nam? Hái quả đào?

Tạm không bàn Lộ Nam bây giờ là em dâu anh ta tương đối coi trọng, khụ khụ em dâu = người một nhà, cho dù là cô gái khác lăn lê bò lết mới lấy được thành quả như thế, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không chen chân, anh ta là đàn ông, cần thể diện.

"Những người đó hình như đầu óc ngớ ngẩn hay sao ấy, anh mặc kệ họ, nhưng các em phải để ý đấy, biết đâu tìm anh không được, lại xúi giục tên ngốc như Lương Hi Minh thì sao." Cừu Siêu Quần còn cố ý sang văn phòng Lộ Nam gọi video cho Trần Kiêu, nói thẳng, tuyệt đối chân tình.

Khi đó, Lộ Nam và Trần Kiêu qua màn hình liếc nhau một cái.

Trần Kiêu biểu lộ đã hiểu, nghiêm túc cảm ơn anh Cừu.

Lộ Nam cũng rất tán thưởng tính cách nói thẳng với người một nhà của Cừu Siêu Quần, bởi vì như vậy mới không gây hiểu lầm không đáng có. Cho nên cô hết sức yên tâm để anh ấy lo liệu công việc hàng ngày của ban Thị trường nước ngoài.

Cừu Siêu Quần vỗ ngực bảo đảm nhất định giữ vững hậu phương: "Nếu em không yên tâm, tầng 6 cũng giao cho anh đi, thỉnh thoảng anh lượn lờ đi dạo, siết chặt họ."

Mặc dù Lộ Nam đã dặn Nghiêm Quan Thành lo liệu họp sáng mỗi ngày, họp tuần trong 2 tuần tới cô cũng sẽ tổ chức qua video. Nhưng có Cừu Siêu Quần để ý, có thể khiến Hà Đào ngoan ngoãn hơn cũng tốt: "Vậy cảm ơn anh Cừu."

[Con bé vất vả thế, còn phải bay khắp thế giới, tên nhóc rất lâu sẽ không thấy được nó nhỉ, ha ha.] Lão Cừu thông cảm, cười ra tiếng: "Không cần khách sáo thế!"

Đến hôm Lộ Nam ra sân bay, Cừu Siêu Quần há hốc mồm - người đang ngồi đọc báo trong quán cafe ở sân bay là ai?

Trần Kiêu cất báo, đứng dậy đón họ, cười với anh ta: "Nghiêm khắc mà nói, nhóm khách hàng đợt này là nhóm Nhà tiêu thụ đầu tiên sau khi ban Thị trường nước ngoài thành lập, trong đó đa phần đều ký rượu Hài Hòa, bất luận từ góc độ HĐQT ở trụ sở hay từ góc độ ban Nhãn hiệu công ty tiêu thụ rượu, em đều nên tới thăm một chuyến."



Một phen thoái thác, lời lẽ chính đáng.

Nhìn Trần Kiêu vui vẻ đuổi theo Lộ Nam, Cừu Siêu Quần chậc lưỡi hai tiếng: tốn công ta còn lo lắng bọn họ yêu xa dài hạn, ảnh hưởng tình cảm, hóa ra đã chờ sẵn ở đây, đúng là việc công việc tư đều tính đến.

Những việc vặt như gửi hành lý đều có trợ lý Địch và Lý Thanh thực hiện, Lộ Nam ung dung ngồi xuống ghế đối diện Trần Kiêu.

Hai người nhìn nhau.

Lại không cần phải vòng vo nói "rất nhiều ngày không gặp, mấy ngày nay anh/em sống thế nào", hoặc sến súa hỏi "nhiều hôm không gặp, anh có nhớ em hay không"... Bởi vì bọn họ ngày nào cũng gọi điện thoại, gọi video cho nhau, cái trước có nói việc tư cũng có nói việc công, cái sau thì là việc tất yếu trước khi đi ngủ.

Chỉ là gặp mặt, khó tránh muốn có thân mật cơ thể, hai người nghĩ tới đang ở nơi công cộng, hết sức kiềm chế, chỉ tươi cười với nhau.

Cừu Siêu Quần ngồi cạnh Trần Kiêu nhìn người này lại ngó sang người kia, "haiz" một tiếng.

Trần Kiêu khó hiểu hỏi: "Anh Cừu làm sao?"

"Không sao, chỉ cảm thấy cổ nhân nói đúng, tiểu biệt thắng tân hôn." Nhìn hai đứa này đi, ngày thường đều thành thục chững chạc lý trí khắc chế, vừa rồi mới chạm mắt nhau, đã giống như điện giật, may mà chỉ có người biết chuyện như ta ở đây, nếu không nhất định sẽ bị người khác phát hiện có mờ ám.

Lộ Nam còn lâu mới bị trêu đã xấu hổ, cô nhếch miệng: "Làm sao sánh được với anh Cừu nắng hạn gặp mưa rào, nhà cũ bốc cháy. Anh Cừu, nghe chị Tần Nghiên nói dạo này tan làm là anh chạy tới chỗ họ, ngay cả biên kịch Hướng Bắc không để ý tới chuyện bên ngoài cũng nhớ mặt anh, nói anh đang theo đuổi đồ đệ của anh ta."

"Ôi ôi, đừng nói bậy, cái gì mà nhà cũ bốc cháy, anh theo đuổi con gái đứng đắn, 30 tuổi vẫn là thanh niên nhé, anh muốn yêu thì có vấn đề gì chứ..." Cừu Siêu Quần liên tục giải thích, lại thua trận trước nụ cười sâu xa hàm ý của Trần Kiêu và Lộ Nam: "Hai đứa bắt tay nhau chế nhạo anh hả? Đi đi!"

Tới khi lên máy bay ngồi xuống, Trần Kiêu và Lộ Nam ngồi ghế Business mới quang minh chính đại nắm tay nhau.

Từ BK bay tới HK chừng 3 tiếng, vạn hạnh Lộ Nam không say máy bay.

Cất cánh, Lộ Nam hỏi Trần Kiêu: "Người muốn xúi giục anh Cừu, có phải là Đồng đại khu?"

Trần Kiêu gật đầu, anh biết, Nam Nam nhất định đoán ra.

Anh vỗ tay Lộ Nam, hứa hẹn: "Ông ta nhậm chức lâu trong công ty, biết nhiều người, muốn động thủ với ông ta, phải một kích tất trúng, cho nên còn cần em chịu ấm ức, nhẫn nại một thời gian."

Lộ Nam không mấy để ý: "Khoảng cách xa xôi, thủ đoạn mê hoặc lòng người của ông ta có hạn, anh cứ làm theo kế hoạch. Hơn nữa, Lưu Đào vẫn duy trì liên lạc với em, thỉnh thoảng cũng sẽ tỏ thiện ý."

"Cô ấy cũng thông minh." Trần Kiêu cười nhẹ, không tỏ ý kiến rõ ràng.

Hơn 1 tiếng sau, Lộ Nam chọc nhẹ vào vai Trần Kiêu, thẳng thắn nói: "Em muốn ngủ một lát."

Trần Kiêu lấy ra miếng che mắt và nút bịt tai.

Lộ Nam cầm lấy, bất chợt bật cười: "3 năm trước..."

3 năm trước, tới thành phố Vọng Hải, cô say sóng, Trần Kiêu cũng đưa một bộ nút bịt tai.



Cô dùng nửa năm, tới tận khi chuyển nhà, mới vứt đi.

Bây giờ thấy anh ấy đưa nút bịt tai, vẫn là nhãn hiệu này, vẫn là màu sắc đó, khiến Lộ Nam không nhịn được trêu chọc, anh ấy thật sự rất có lòng trung thành với nhãn hiệu nha.

Trần Kiêu giúp Nam Nam đeo miếng che mắt, vừa đeo nút bịt tai cho cô, vừa nói: "Mau ngủ đi."

Trước mắt Lộ Nam đen như mực, nhưng vẫn hết sức tự nhiên mỉm cười, hôn chụt một cái vào bờ môi thơm của Trần mỹ nam.

Phàn tổng phía HK là khách hàng cũ đã ký hợp đồng hơn 2 năm, còn là người tỉnh Xuyên. Nhóm Lộ Nam ra khỏi sân bay, đối phương đã mang theo tài xế và xe chờ sẵn.

Buổi trưa Phàn tổng dẫn họ đi ăn tị phong cua đường (món làm từ bánh mì bóp vụn + cua xanh), buổi chiều dẫn bọn họ tham quan mấy cửa hàng Danh yên tửu.

Ở HK tấc đất tấc vàng, trong nội thành cho dù một cửa hàng nhỏ 300feet (chưa tới 30m2) thì lượng tiêu thụ hàng năm cũng không thể coi thường. Có thể thấy, Phàn tổng có quan hệ khá tốt với những cửa hàng trong số này, anh ta nói giọng Quảng Đông gần như không mang ngữ điệu tỉnh Xuyên, từ tốn nói chuyện với ông chủ cửa hàng, vừa nói tình hình quốc tế vừa nói tới chứng khoán thị trường HK.

Bởi vì trước kia xem không ít phim HK, Lộ Nam có thể lờ mờ vừa đoán vừa nghe hiểu hơn nửa.

Trần Kiêu thì từng ở một thời gian khu phố người Hoa ở Mỹ, nơi đó có rất nhiều Hoa kiều lớn tuổi đều nói tiếng Quảng Đông, nên anh không những có thể nghe hiểu, còn có thể nói.

Trợ lý Địch và Lý Thanh có thể nghe hiểu tới đâu, thì chịu.

Ghé qua cửa hàng Danh yên tửu nhỏ, Phàn tổng dẫn họ về công ty của mình, nói là công ty, nhưng còn không bằng 1/4 diện tích của văn phòng BK tầng 6, nhóm họ bước vào càng khiến không gian đặc biệt chật chội.

Phàn tổng cười ha ha: "HK chính là như vậy, đất chật người đông, nơi lớn bằng bàn tay thế này, tiền thuê tới số này đấy." Hàng triệu. Chậc.

Nơi đây còn có một điểm rất thú vị, người HK thích ngâm rượu thuốc, uống rượu thuốc, từng hàng cao tầng ẩn giấu rất nhiều hiệu thuốc đông như trẩy hội, các loại rượu thuốc bán siêu chạy.

Phàn tổng, người đàn ông tỉnh Xuyên phấn đấu 2 năm ở HK có phần tiếc nuối nói: "Đáng tiếc bọn họ chỉ thích những nhãn hiệu lâu đời, nhân viên của tôi tiếp thị mấy lần, rất khó tiến vào thị trường này."

Lộ Nam nghe xong, cân nhắc đề nghị: "Dạo trước rượu Hài Hòa của chúng ta từng phát quảng cáo tuyên truyền trên Quảng trường Thời Đại NY, có thể lấy nó làm chiêu trò."

Tôn trọng sự thật khách quan, người HK tán thành và tin tưởng vào thông tin của nước Mỹ vẫn nhiều hơn so với quảng cáo và thông tin ở Đại lục.

Phàn tổng ở HK đã lâu, càng hiểu điểm này, anh ta nghe Lộ Nam nói vậy, bàn tay mập mạp vỗ bôm bốp: "Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!"

Lộ Nam cười nói: "Kỳ thực kết thúc chuyến công tác lần này, các thị trường nước ngoài liên tục có hoạt động, hiệu quả liên hợp sẽ tốt hơn. Chỉ có điều, điểm này cần Phàn tổng phối hợp và ủng hộ."

Phàn tổng có thể chạy tới HK làm rượu trắng, chứng tỏ không phải hạng nhát gan, anh ta nói với Trần Kiêu và Lộ Nam: "Tôi rất mong chờ!"

Còn tới lúc đó phải bỏ ra bao nhiêu tiền làm hoạt động?

Lộ Nam bày tỏ: "Trần tổng và tôi lúc đi công tác, sẽ bảo phòng Kế hoạch và phòng Tài vụ liệt kê chi tiết, tới lúc đó đưa cho các vị xem."



"Tốt, tốt lắm."

Buổi tối thì tới quán bar HK - không phải Phàn tổng chiêu đãi không đứng đắn nhân viên Nguyên Xuyên, mà bởi anh ta đã đẩy mạnh rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên vào các quán bar bản địa, hôm nay mang nhân viên xưởng tới, tự nhiên để họ xem tình hình tiêu thụ rượu Hài Hòa ở đây.

Dạo mấy quán bar, Phàn tổng tự nhiên mở miệng mời bọn họ một ly.

Nhóm Nguyên Xuyên thịnh tình khó từ chối, bèn ngồi xuống uống một ly ở Quế phường nổi tiếng nào đó, Phàn tổng nhìn chỗ trưng bày, nói: "Rượu Hài Hòa có thể vào quán bar này, tôi cũng phải tốn không ít sức lực."

Lộ Nam đương nhiên phải khen ngợi đối phương, Nhà tiêu thụ này mặc dù giá trị hợp đồng không lớn, nhưng phối hợp cực tốt, cẩn thận giữ gìn, chưa chắc không thể biến thành khách hàng lớn chất lượng tốt.

HK chỉ lớn như vậy, cho dù Phàn tổng thịnh tình mời nhóm Trần Kiêu ở lại chơi 2 ngày, ra biển câu cá..., nhưng công việc trước mắt, Trần Kiêu và Lộ Nam chỉ có thể nói để lần sau.

Hôm sau, Lộ Nam và Trần Kiêu từ biệt Phàn tổng, từ HK bay sang Thái Lan.

Cùng ngày, Hạng Phỉ Phỉ, Hồng Vĩ và Hầu Dũng cũng bay sang Thái từ BK.

Trên máy bay, Lộ Nam nói với Trần Kiêu: "Mẹ em mang bà ngoại và em trai, bọn họ bay sang Bangkok từ Hải Lâm, bay muộn hơn chúng ta nửa tiếng, lát nữa bọn anh đi trước, em nán lại chờ họ."

Phải, Hoàng nữ sĩ hỏi thăm rõ hành trình công tác của con gái xong, quyết định chơi một vòng ở Đông Nam Á, sau đó sang Mỹ, thuận tiện thăm hỏi chút Từ Trừng Chi và mấy khách hàng lớn thường đặt hàng của bà ấy trong mấy năm nay.

"Chơi mấy chỗ này là đủ rồi. Đầu tháng 8 em trai con phải học thêm, đừng để nó chơi quá trớn." Nguyên văn lời Hoàng nữ sĩ, Nga với Úc gì đó, bọn họ không đi.

Lộ Nam lặng lẽ hỏi Lộ Dương: "Em muốn đi thật không?" Nếu bị mẹ uy hiếp thì chớp mắt.

Lộ Dương xấu hổ cười: "Chị, em, em rất muốn tham quan thung lũng Silicon."

Lộ Nam hiểu rõ: "Được, vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.