Họp sáng xong, Đồng đại khu tóm Hướng Vân Phong, Vương Hương Long và Trần Kiêu bàn chuyện, 4 người vào văn phòng Hướng Vân Phong. Lưu Đào thì gặp lần lượt từng vị giám đốc Đoàn mua mới cũ của thành phố và cấp tỉnh.
Không có ai quy định thứ tự tiến vào, nhưng trong lòng mọi người đều tự sắp xếp.
Lý Lị, Chu Điềm, Lưu Dương, Trần Lộ, Phan Toa Toa, Vương Hiểu Tuyết, Lộ Nam... theo thứ tự đi vào.
Vị giám đốc Đoàn mua Đại khu này trông rất trẻ - sự thật cũng như thế, cô ấy còn nhỏ tuổi hơn Lý Lị và Chu Điềm, nhưng rất chững chạc thành thạo, khí phái mạnh mẽ.
Bởi vì biết Lưu Đào tuyệt đối sẽ không vượt cấp nhúng tay vào công việc cụ thể của văn phòng Hải Lâm, lần này đối diện Lưu Đào, Lộ Nam còn thả lỏng hơn nhiều so với đời trước. Cô kể lại nội dung công việc và cảm nhận sau khi nhập chức.
Lưu Đào nghe, hài lòng gật đầu: “Rất tốt, khó trách giám đốc Vương và giám đốc Lý đều rất coi trọng cô.” Kỳ thực lúc Lộ Nam báo cáo công việc, Lưu Đào còn nghe ra Trần Kiêu cũng rất coi trọng tân nhân này, bằng không tại sao lại giao việc kết nối với Phi Tường cho cô ấy (mặc dù còn chưa tuyên bố)?
“Tôi vẫn là tân nhân, còn nhiều thiếu sót, rất cảm ơn các lãnh đạo tạo cơ hội rèn luyện.” Lời khách sáo đương phiên vẫn phải nói.
“Cố gắng duy trì. Tôi coi trọng cô, cô có tiềm năng vô hạn ở Nguyên Xuyên.” Tới cuối cùng, Lưu Đào đứng lên bắt tay Lộ Nam.
Lộ Nam trịnh trọng gật đầu.
[Đương nhiên, ai coi lời khách sáo là thật mới là thằng ngốc.]
Lộ Nam đi ra, nhìn thấy Đổng Tuệ quấn lấy Vương Hiểu Tuyết hỏi tình hình lúc đi vào. Nhưng thấy cô ra ngoài, cô ta liền đứng lên chỉnh trang, sau đó hùng dũng sát vai mà qua.
Đổng Tuệ vào cửa, ngồi xuống ghế đối diện Lưu Đào, còn kéo ghế lại gần một chút, kéo gần khoảng cách với giám đốc Đoàn mua Đại khu.
Lưu Đào hỏi một ít tình trạng sau khi nhập chức cùng với có ý kiến gì với công ty không.
Đổng Tuệ vội vã biểu thị rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên rất có danh tiếng, bản thân lúc trước luôn nhìn thấy quảng cáo trên TV..., ám chỉ bản thân hi vọng có thể gia nhập ban Đoàn mua rượu Kinh Điển.
Vị tân nhân này viết hết dã tâm vào mắt.
Tới cuối cùng, Lưu Đào trấn an cười nói: “Giám đốc Vương khẳng định sẽ phân chia cương vị phù hợp.”
Ngoài cửa.
“Tuần sau sẽ xác định trong chúng ta ai phụ trách Đoàn mua rượu Kinh Điển, ai phụ trách rượu Hài Hòa đúng không?” Hạng Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi Lộ Nam.
Cô gật đầu: “Chắc vậy.”
“Hi vọng chúng ta đều may mắn.”
Lộ Nam nhoẻn cười.
Không nói vài câu, Đổng Tuệ cũng đi ra, cười hì hì nói với Vương Hiểu Tuyết: “Giám đốc Lưu thật khí chất nha, da cũng đẹp, gần như không thấy lỗ chân lông, thật muốn biết chị ấy dùng loại kem dưỡng da nào. Nhưng chắc chị ấy là thiên sinh lệ chất, dù sao đối với người bẩm sinh không tốt, dù mỗi ngày cố gắng mấy cũng không đạt tới trình độ đó được.”
Được mọi người công nhận da trắng nhưng mỗi lần ra cửa vẫn thích bung dù - Lộ Nam thờ ơ, chỉ chăm chú nghịch di động.
...
Lưu Đào bên này khách khí nói chuyện, Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long lại gặp phải nước sôi lửa bỏng.
Bởi vì trước khi ca ngợi thuộc hạ, Đồng đại khu muốn tính sổ - thương mại Green gọi điện tới nói muốn ngừng hợp tác.
“Lần trước trong điện thoại các cậu nói thế nào? Sẽ mau chóng giải quyết thương mại Green. Kết quả thì sao? Các cậu thái độ tiêu cực, người ta trực tiếp tìm tới tôi!” Đồng đại khu lạnh lùng nói.
Giám đốc Vương nhìn Hướng tổng.
Hướng tổng kiểm điểm văn phòng thành phố không nỗ lực ra hàng giúp họ, lúc thúc giục hồi khoản thì thương mại Green không phối hợp, nhân viên Đoàn mua khó lòng thực thi công việc...
Tóm lại một câu, nhẹ nhàng ném nồi.
Nửa câu đầu ném nồi cho văn phòng thành phố - cũng chính là giám đốc Vương, ai bảo thương mại Green là Nhà tiêu thụ của họ.
Nửa sau ném nồi cho khách hàng - không cho người của xưởng tham gia Phẩm rượu, một đám người ngoài nghề làm bừa, cho nên lượng tiêu thụ mới không thể tăng lên.
Đồng đại khu nghe xong “a” một tiếng, hỏi: “Còn có một việc, thương mại Green nói rằng lúc trải hàng trên các kênh phân phối, các cửa hàng rượu và thuốc lá tới tấp biểu thị không hứng thú, đây là chuyện thế nào? Ai biết không?”
Hướng tổng ra vẻ vô tội: “Theo lý thuyết không thể, rượu của chúng ta vẫn luôn có lượng tiêu thụ tốt trên thị trường. Ngài nói tình hình này tôi thật không biết, phải hỏi lão Vương thôi.”
Thế là giám đốc Vương lại đứng ra, biểu đạt nhất định sẽ tra rõ tình hình rượu Hài Hòa trên thị trường.
Thương mại Green vốn không liên quan tới Trần Kiêu, bởi anh ta là chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển, nhưng nghe Hướng Vân Phong nói vô trách nhiệm như thế, Trần Kiêu vẫn thầm thắp nến cho giám đốc Vương: có loại cấp trên trực thuộc đều giành công và ném nồi đứng hạng nhất, Vương Hưng Long đúng là xui xẻo tám đời.
Hiển nhiên, Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long nói đều không thể khiến Đồng đại khu hài lòng: “Nhà tiêu thụ chưa hết hợp đồng đã ngừng hợp tác, ảnh hưởng rất xấu, tôi hi vọng các cậu xử lý cho thỏa đáng, bằng không, sau hội nghị cuối năm, vị trí của các cậu nên đổi người ngồi.”
Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long đều biến sắc.
Trần - đội viên cứu hỏa chuyên nghiệp - Kiêu thấy bầu không khí căng thẳng, bèn mở miệng giảng hòa.
Lưu Đào kết thúc xong cũng tới đây, may mà lúc này Đồng đại khu đang hỏi về chuyện Phi Tường, bằng không Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long còn phải mất mặt trước cô gái Lưu Đào này.
Lưu Đào chào hỏi Hướng tổng, giám đốc Vương, hơn nữa còn quen thuộc Trần Kiêu: “Anh Kiêu, đã lâu không gặp.”
Đồng đại khu bật cười: “Cô còn lớn hơn Trần Kiêu một tuổi, lại gọi người ta là anh Kiêu.”
Trần Kiêu cũng cười: “Giám đốc Lưu gọi như thế, tôi cũng không dám nhận.”
Bầu không khí thoáng cái sôi động hơn.
Hướng tổng và Vương Hưng Long đều thầm nghĩ trong lòng: nghe đồn Trần Kiêu có chỗ dựa vững chắc, xem ra quan hệ với Đồng đại khu thật không tệ, bằng không làm sao ông ta có thể nhớ tuổi cậu ta được?
Đồng đại khu: “Tình hình coi như đã hiểu sơ qua, buổi chiều tới Phi Tường ngồi chút?”
Trần Kiêu gật đầu: “Hôm qua tôi đã bảo Dương tổng hôm nay ngài tới, Dương tổng nói tối nay muốn mở tiệc chiêu đãi ngài, nếm thử đặc sản Hải Lâm.”
“Được, Phi Tường trả tiền ăn, chúng ta trả tiền rượu.” Đồng đại khu cũng không khách sáo, hiển nhiên Nhà tiêu thụ mời ông ấy ăn cơm là trạng thái bình thường - ông ta phụ trách tiêu thụ toàn khu vực Hoa Đông, nắm thực quyền, xứng hàng thế nào cho Nhà tiêu thụ, xứng hàng kiểu gì, chi phí trợ cấp là bao nhiêu, ông ấy toàn quyền quyết định, quả thật xứng đáng đãi ngộ như vậy.
Đồng đại khu quyết định buổi chiều tới Phi Tường trò chuyện, Trần Kiêu lúc này không gọi Lộ Nam.
Bao gồm cả tiệc tối nay, cũng chỉ là vợ chồng Dương tổng mang theo cậu em vợ và hai vị giám đốc Khách hàng lớn, chiêu đãi Đồng đại khu và Lưu Đào.
Hướng tổng, giám đốc Vương và Trần Kiêu đi theo.
Hôm nay dùng rượu là Kinh Điển 12 năm Mộng hồi Hán Đường, là rượu ngon.
Giám đốc Khách hàng lớn của Phi Tường - Lưu Vũ Hàm và Mạnh Lộ Ti đều có thể ra dáng ra hình mà khen vài câu như “không xông thẳng lên đầu không khô miệng”, “chén không vẫn còn lưu hương“...
Sản phẩm được khen, Đồng đại khu hiển nhiên vui vẻ: “Hai người đẹp rất chuyên nghiệp, Dương tổng tuyển người thật xuất sắc.”
Dương tổng nói: “Công ty các vị huấn luyện cũng rất tốt, tôi còn đi theo nghe hai ngày, vừa chuyên nghiệp vừa khôi hài!”
“Trần Kiêu, giám đốc Lý (Lý Lị) huấn luyện à?” Đồng đại khu hỏi.
Trần Kiêu trả lời: “Không phải... là giám đốc Đoàn mua thành phố Lộ Nam làm.”
Giám đốc Vương ở bên cạnh bổ sung thêm câu: “Lộ Nam làm việc chu đáo, Dương tổng bên này ngay từ đầu đã tương đối tán thành năng lực của cô ấy.”
[Là tân nhân?] Đồng đại khu thoáng nhìn Lưu Đào, Lưu Đào khẽ gật đầu, thế là ông ấy cũng rất nể tình gật đầu tán thưởng: “Thành phố Hải Lâm đông đúc nhân tài, ngày mai giới thiệu kỹ cho tôi nhé.”
Trần Kiêu và giám đốc Vương liếc nhau: để Lộ Nam phụ trách Phi Tường coi như được Đồng đại khu chấp thuận, không cần lo lắng ông ấy rời đi Hướng tổng chặn ngang một tay, vượt cấp quản lý việc của văn phòng thành phố.
Thảo nào thường nói lãnh đạo tới là có chuyện tốt, Đồng đại khu không biết thật sự hợp ý với Dương tổng, hay nể tình văn phòng thành phố Hải Lâm, hoặc vì ủng hộ một chút Trần Kiêu, ở trên bàn rượu hứa hẹn: năm nay còn thừa 6 tháng, sẽ tăng chi phí hỗ trợ Phẩm rượu cho Phi Tường, mỗi tháng 5 buổi Phẩm rượu nhỏ biến thành 6 buổi, tương ứng tăng phí đồ ăn (mỗi lần phí đồ ăn khoảng tròn 2.000 tệ) và tài trợ rượu (mỗi lần tiêu chuẩn 3 bình, đổi thành rượu Kinh Điển Mộng hồi Hán Đường 20 năm, giá thị trường 1.588 tệ, giá xuất xưởng gần 800 tệ). Cộng lại chính là cho Phi Tường tăng chi phí hỗ trợ lên tới 26, 27.000 tệ.
Bữa cơm này, khách và chủ tận hứng.
...
Cùng lúc đó, Phan Toa Toa và Lộ Nam đang ăn mì nắp nồi Trấn Giang.
“Sáng nay Dịch Vĩ có vẻ kỳ quái, không phải mọi lần đều ngồi cạnh cậu à?”
“Anh ta tỏ tình với tớ. Nhưng tớ từ chối rồi.” Toa Toa nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng: “Loại chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng, hơn nữa anh ta hoàn toàn không phải gu của tớ...”
Lộ Nam gật đầu, đúng vậy, không có cảm giác chi bằng từ chối dứt khoát.
“Không nhắc anh ta nữa. Haiz, tuần sau tớ phải về rồi, thật không nỡ rời xa cậu. Tớ ở Nguyên Xuyên lâu như vậy, mãi mới gặp được người ăn ý.” Toa Toa hơi tiếc nuối.
“Huyện Phụng Vân tới nội thành chỉ một tiếng lái xe, hơn nữa thứ Bảy nào cậu cũng phải tới mở họp tuần. Không đến mức nha.”
“Nam Nam cậu thật lạnh lùng vô tình.”
“Một tuần 7 ngày, tớ chỉ cho phép bản thân ăn carbohydrate 2 tối, tuần này để cho cậu một nửa rồi nè. Nếu này còn không phải tình yêu, vậy chúng ta đi ăn salad nhé, loại không trộn nước sốt ấy.” Lộ Nam hết sức bình tĩnh.
“Không, không muốn, tớ biết cậu tốt với tớ rồi.” Toa Toa hút sợi mì: “Nhưng cậu cũng kiên nghị thật đấy? Thực ra thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng được, trông cậu đâu có mập.”
[Đê dài ngàn dặm sụp bởi tổ kiến, mỡ trên người đều là từng miếng ăn ra.]
Lộ Nam thản nhiên nhìn Toa Toa: “Tối mai văn phòng chiêu đãi Đồng đại khu, thuận tiện chia tay cậu và chị Lưu Dương, đến lúc đó ngồi khách sạn ăn đồ ăn nhiều dầu nhiều đường, còn phải uống rượu. Lúc này còn thấy trong miệng mì thơm không?”
“Không thơm nha.” Xã giao trong nội bộ công ty còn không bằng xã giao với khách hàng. Nhưng có thể làm sao, cho dù Phan Toa Toa có thể nói “tôi mặc kệ”, nhưng nhà cô ký hợp đồng tiêu thụ với Nguyên Xuyên, không thể không nể mặt lãnh đạo văn phòng và Đồng đại khu: “Không ăn nữa, đi thôi.”
“Chờ một chút, để tớ đóng gói lại đồ thừa.” Lộ Nam hỏi xin ông chủ hộp giấy.
Phan Toa Toa xoa miệng: “Cậu cũng thích mèo hoang à?”
[Không, không phải, ta đại khái giả nhân giả nghĩa mà thôi, nếu thật sự thích thì đã đưa chúng nó về nhà, kém nữa thì mua thức ăn mèo và đồ hộp, nhưng ta chỉ có thể, hoặc là nói, chỉ sẵn sàng thích một chút như vậy, nhiều hơn không được.] Lộ Nam cười lắc đầu: “Đồ ăn thừa? Vậy kiểu “thích” này có vẻ giá rẻ.”
Toa Toa nghiêm túc: “Nam Nam, có những việc không phải tính như vậy. Cậu quan tâm tới mèo hoang, không nên đánh giá bằng tiền bạc nhiều ít. Cậu nhìn tớ đi, trong tay tạm coi dư dả, trong nhà nuôi hai con Chinchilla, mua đồ ăn đồ chơi cho chúng, một tháng chi cũng nhiều, tớ đương nhiên là thích chúng, nhưng tiền đề chúng là vật sở hữu của tớ. Cậu dùng cơm thừa nuôi mèo hoang, quả thật không tốn thêm tiền, nhưng cũng là tấm lòng của cậu. Trên đời này, có rất nhiều người có khả năng nhưng lại không muốn làm chuyện có thể làm, cậu sẵn sàng làm một chút, cũng đã rất tốt rồi - tốt hơn nhiều kẻ khác rồi.”
Nghe lời thật lòng của Toa Toa, Lộ Nam bỗng sửng sốt.
Không biết từ lúc nào, nhận thức của cô đã thay đổi, cho rằng sở thích không tốn tiền thật rẻ mạt (đại khái là tuổi lớn trở nên hiện thực, hoặc là uống quá nhiều canh gà độc*), hiện tại nghe Toa Toa nói, cô bỗng nhiên giật mình.
*Canh gà độc là những quảng cáo pr lừa đảo đội lốt các câu chuyện cảm động.
[Hóa ra, ta cũng bắt đầu đánh giá hết thảy bằng tiền bạc?]
[Hóa ra, người thật sự sẽ thoáng cái biến thành bộ dáng mình căm ghét?]
May mà, Lộ Nam kịp thời phát hiện, bèn vui sướng thừa nhận: “Cậu nói đúng, tớ quá hạn hẹp.”
“Không phải hạn hẹp. Cậu chỉ là, chỉ là hơi...” Toa Toa cố gắng tìm từ: “Hơi tiêu cực? Đúng vậy, tiêu cực! Tớ nói vậy cậu đừng giận, tớ từng phát hiện, cậu luôn có thái độ bi quan tiêu cực với chuyện “tình cảm”, luôn giành trước nhấn mạnh bản thân không trả giá nên không cần thu hoạch, có vẻ phóng khoáng kiên cường, nhưng thực ra không cho người khác có cơ hội lại gần, cũng không cho bản thân được tự do.”
Không biết vì sao, rõ ràng người đối diện đang cười, nhưng Toa Toa lại cảm thấy cô ấy u sầu, Toa Toa bèn sờ nhẹ lên đầu Lộ Nam: “Nam Nam, cậu phải mở rộng nội tâm ra một chút, kỳ thực chịu thiệt trước một chút cũng không sao, quá trình này không phải vì muốn đạt được cái gì, mà là để cho bản thân không có tiếc nuối.”
Mặc dù phần sau không có sức thuyết phục với Lộ Nam, nhưng cô biết Toa Toa hảo tâm, bèn chăm chú nghe: “Tớ thử xem. Được rồi, chúng ta đi thôi, mèo con còn đang chờ tình yêu của tớ.”
“Được, đi thôi!”
“À mà, tớ muốn nói rằng...”
“Sao? Không cần cảm ơn, tớ khó có cơ hội làm chị gái tri kỷ một lần.”
“Không phải, tớ muốn nói rằng, cậu ăn xong mỳ chưa rửa tay đã sờ đầu tớ, hơi quá đáng nha.”
“A! Nam Nam, tớ có ăn bốc đâu! Tớ dùng đũa! Dùng đũa mà!”