"Trợ lý Địch cho anh nhìn hot search hôm qua, cậu ấy nói có lần anh lên No.4 hot search." Trần Kiêu đọc tiêu đề trên hot search: "Bạn trai quốc dân? Có sắc có tiền? Muốn trượt thang trên lông mi anh? Đây là bản thảo? Lộ tổng nhìn thấy mấy cái này muốn nói gì không?"
So với đời sau, bây giờ giá lên hot search không cao, công ty marketing thống kê xong báo giá, Lộ Nam hào phóng vung tay, trả tiền mười mấy tiêu đề, dặn dò bên B: "Những tiêu đề này phải lên hot search vị trí cao thấp đan xen, phân bố tự nhiên chút, số liệu cũng đừng khoa trương quá, treo 1-2 tiếng rồi nâng mấy tiêu đề được click và tương tác nhiều lên vị trí cao hơn."
Công ty marketing nghe thấy bên mua yêu cầu hợp lý như vậy, mà không phải đòi hỏi thô bạo kiểu "lão đây bỏ tiền ra thì phải lên No.1 ngay, lên top đầu hot search...", vui vẻ đồng ý: "Lộ tổng yên tâm, làm cái này, công ty tôi chuyên nghiệp lắm, bảo đảm hết sức tự nhiên, không để lại dấu vết."
Lời này nghe rồi bỏ ngoài tai thôi.
Trên thực tế những tin tức lớn trên mạng, có cái nào sau lưng không mua hot search?
Lộ Nam khách khí nịnh bợ bên bán một chút, coi như là treo thêm củ cà rốt cho con lừa.
Khi đó cô nói vậy, cũng từng suy nghĩ, Trần Kiêu liệu có "ra vòng" vì thế không, bây giờ xem ra, ánh mắt cô quá tinh rồi.
Đầu kia điện thoại, Lộ Nam cười ha ha không hề chột dạ: "Mấy tiêu đề này không phải em nghĩ ra, em làm gì có thời gian. Là nhân viên biên tập của công ty marketing tự nghĩ ra, cô ấy xem chương trình 2 kỳ, lấy ra một số mánh lới nổi bật từ kiểu biên tập ân oán tình thù trong chương trình. À, chỉ có điều phía ứng viên còn cho chúng ta bao lì xì nhỏ, Trần tổng là người một nhà, em đã từ chối khéo phần anh nên được."
Trần Kiêu vốn không hề tức giận cũng bị chọc cười: "Vậy... đáng lẽ em nên lấy phần đó giùm anh."
"Tất nhiên, sao em không nghĩ tới nhỉ. Thật là bỏ phí tiền một bữa cơm." Lộ Nam đau lòng nói.
Cười đùa xong, Trần Kiêu nói tới chính sự: "Anh đã nhìn thống kê số liệu em gửi tới, kỳ thứ 3 tỷ suất người xem cao hơn nhiều 2 kỳ đầu, quan sát thêm 2-3 kỳ, nếu có thể tăng thêm, như vậy cuối tháng này thống kê quý 3, tổng bộ cũng sẽ thả lỏng chuyện lượng tiêu thụ và hồi khoản của Vinh Bảo Tửu Nghiệp giảm mạnh, sẽ không kiên quyết truy cứu trách nhiệm."
Đương nhiên, cha anh ta có thể sẽ (đại khái là sẽ) liên lạc vài người, để một số lãnh đạo cấp cao biểu hiện nghi vấn về năng lực của Lộ Nam.
Trần Kiêu đã quyết định che chở người một nhà, lên kế hoạch liên hợp với 2 Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu Đặc Khúc và Nan Đắc Hồ Đồ cùng nhau ngăn cản phần áp lực này.
Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu Đặc Khúc tuổi không lớn, là người sớm nhất bày tỏ thiện ý với Lộ Nam ngoài Hạ tổng, trong đó đương nhiên cũng có công lao của giám đốc Đặc Khúc BK Dư Trụ, đúng, anh ta cũng là hộ quen biết, quen biết ai thì khỏi cần phải nói.
Lý tổng của Nan Đắc Hồ Đồ thì lần trước vì chuyện Lý Hạo Bạch, nên nương theo cớ này, biến chuyện bê bối của họ hàng thành cái cớ liên lạc cảm tình với thái tử gia, coi như tỏ thái độ đứng về phe anh.
Trần Kiêu thầm nhủ: những chuyện này, không cần để Nam Nam biết. Cô ấy chỉ cần làm chuyện cô ấy muốn làm ở BK là được.
"Phải rồi, Lý tổng của Nan Đắc Hồ Đồ chiều nay gọi điện thoại cho em, nói chương trình này rất tốt, ban họ cũng muốn tuyển người." Lộ Nam hỏi: "Là anh bảo Lý tổng hỏi em?"
"Đương nhiên, đây là hoạt động mà em tổ chức." Nhân tình tự nhiên cũng thuộc về em.
Lộ Nam cảm kích: "Ừ, buổi chiều em bảo sẽ trả lời sớm, xem ra có thể cho Lý tổng tin tốt."
Thời gian này rất hợp lý, Trần Kiêu không chút nghi ngờ, Nam Nam từ khi xuất ngoại, không, lúc Vinh Bảo Tửu Nghiệp lộ ra manh mối hợp tác tiêu cực, cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lộ Nam: sửa chút, là sớm hơn nữa. Đó là khi Mạc Tử Hào của Vinh Bảo Tửu Nghiệp đầu óc ngớ ngẩn thương nghị chuyện tiêu thụ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên trên mạng với cô.
"Dù nói vậy, nhưng em vẫn bảo Nghiêm Quan Thành thừa dịp chương trình đang có tiếng nắm chặt chiêu thương. Vinh Bảo Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ có hợp đồng lớn nhất của rượu Hài Hòa ở BK, Mạc Tử Hào là người bảo thủ, nếu không phải ông cụ Mạc ở bên khuyên nhủ, anh ta nhất định cuối quý 2 đã đặt điều lung tung với những Nhà tiêu thụ khác ở BK. Nhịn tới bây giờ không nói xấu rượu Hài Hòa hoặc nói xấu em, không ngoài việc muốn lẳng lặng chuẩn bị để tung chiêu lớn vả mặt em - nghe nói dự định sau quốc khánh, kho hậu cần tự động cỡ lớn đầu tiên của Vinh Bảo Tửu Nghiệp và Lệnh Dương ở khu vực BK-TT (Bắc Kinh - Thiên Tân) làm xong, tới lúc đó còn đồng thời tuyên bố một sàn thương mại bán rượu đồ uống hoàn toàn mới, em đoán Mạc Tử Hào có thể nhịn tới đầu tháng 10 đã là cực hạn. Thời gian còn lại không nhiều, chưa tới lúc có thể thả lỏng." Lạc quan trước giờ đều không phải phong cách của Lộ Nam.
Nhưng phương thức suy nghĩ này thực ra rất tốt.
Người không lo xa tất có gần ưu.
Mỗi lần làm dự án cô đều thiết tưởng tới kết quả xấu nhất, thực tế nhận được kết quả xấu thứ hai hoặc không quá xấu, cô có thể vui vẻ ra mặt, lấy lại tinh thần tiếp tục chiến đấu.
Trần Kiêu đương nhiên biết một khi Nhà tiêu thụ trọng điểm biểu đạt không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng, giám đốc sẽ có nhiều áp lực thế nào, giống năm đó, hợp đồng của thương mại Green không lớn, nhưng đã kinh động tới Tổng giám đốc Đại khu phải xuống thị trường.
Anh nói: "Đúng rồi, lần trước trong số những công ty anh đưa phương thức liên lạc cho em, có mấy nhà cũng là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên, chỉ là phạm vi tiêu thụ không ở BK, em cũng có thể nói chuyện với họ, chỉ là phải đặc biệt chú ý." Mấy công ty này để chuẩn bị cho đa dạng hóa công ty tham gia vào "Dũng hướng chức trường". Nhưng đã giao cho Nam Nam, cô đã liên hệ với họ, kế tiếp hợp tác thành công hay không phải xem bản lĩnh của Nam Nam. Trần Kiêu suy tư, vẫn muốn cảnh báo Lộ Nam một câu.
Lộ Nam giành trước một bước nói ra: "Em biết. Phải phân rõ phạm vi tiêu thụ rạch ròi trong hợp đồng, do những đặc trưng như mức giá, thị trường khác biệt, sẽ dẫn tới hai khu vực chênh lệch giá, đặc biệt là BK, có thể nói trong cả nước ngoài tổng bộ tỉnh Xuyên, có thể lấy rượu trắng với giá xuất xưởng thấp nhất, chính là khu vực phía Bắc, cũng là nơi sẽ dễ xảy ra bán tháo hàng sang khu vực khác, cho nên danh sách anh cho em là những khách hàng chất lượng tốt, nhưng phải đề phòng bán vượt khu vực."
"Thật là cô gái thông minh." Trần Kiêu khen ngợi.
Câu này quá quen tai rồi: "Sở thích của anh, đúng là chả giống bá tổng tí nào." Lộ Nam trêu chọc.
"Gì thế?" Anh không hiểu.
Lộ Nam giải thích: "Trong truyện, thường thì Chủ tịch bá đạo, công tử lắm tiền toàn thích những cô thỏ trắng ngây thơ, yếu đuối, đơn thuần, lương thiện phải không? Tốt nhất là kiểu ngốc bạch ngọt, bây giờ xem ra, hình như cô gái thông minh mới hợp khẩu vị anh?"
Trần Kiêu bất đắc dĩ: "Anh cảm thấy, em cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ xem ngôn tình và phim thần tượng, sao lại có nhận thức sai lầm thế?"
"Đừng né tránh, nói xem, có phải không hề có sức chống cự trước cô gái thời đại mới tự lập tự cường, khôn khéo giỏi giang như em không?" Lộ Nam nửa đùa nửa thật.
Cho dù cách điện thoại, Trần Kiêu vẫn bất giác sờ mũi: "...Phải."
Kết thúc trò chuyện, Lộ Nam nhìn di động yên tĩnh, đột nhiên bật cười: lý do là thế ư. Thảo nào...
...
"Đi thôi, anh mời cô ăn cơm!" Họp sáng xong, Hà Đào cười khì nói với Đường Thi: "Cảm ơn cô lần trước giúp anh thăm dò tin tức từ Lộ tổng." Bằng không, anh ta luôn không yên tâm.
Hà Đào đợi hoài đợi mãi, đợi tới khi có nhiệm vụ quan trọng, không có áp lực chiêu thương, lại có thể viết báo cáo làm việc hàng ngày tràn đầy, còn rất phù hợp với tính cách thích chạy tới chạy lui bên ngoài của anh ta.
Đợt này anh ta bận tới nỗi sút vài cân thịt, nhưng trong túi cũng dư dả hơn.
Phụ trách hoạt động kiểu này, ít nhiều đều có lộc rơi, trong tay còn có mấy tờ phiếu ăn nhà hàng, phiếu khách sạn, căn bản không tính kiếm lời túi riêng - đương nhiên, anh ta cũng sẽ không cảm ơn Đường Thi bằng phiếu khách sạn, vì sợ cái cô ngốc này sẽ ồn ào khiến cả văn phòng đều biết.
Đường Thi rất khó xử nói: "Hôm nay ư? Buổi tối tôi có buổi Phẩm rượu nhỏ."
"Không sao, mai kia cũng được!" Hà Đào chân thành nói.
Đường Thi có phần hoảng hốt: quản lý Hà không phải thích ta đấy chứ? Không được, mặc dù anh ta độc thân, nhưng ngoại hình xấu quá.
Hà Đào nếu biết Đường Thi nghĩ gì, chắc sẽ phun ra một búng máu.
Nếu không phải hành chính Giang Hiểu Vân không dễ moi lời (cô ta làm đồng nghiệp với Lộ tổng nửa năm, giao tình khẳng định sâu hơn), anh ta sẽ không lui mà cầu tiếp theo lựa chọn làm thân với Đường Thi!
Quản lý Hà cấp bách như vậy, Đường Thi trong lòng càng lo lắng: "Tôi, tôi ngày kia cũng chưa chắc rảnh. Tôi đăng ký học lớp vũ đạo, phải đi học."
Hà Đào bụng nhủ: con bé này đúng là tiêu tiền lung tung.
Nhưng anh ta còn muốn nhờ Đường Thi tiếp tục thám thính ý tứ từ chỗ Lộ tổng, bèn tự cho là du dương nói: "Tiểu Đường à, cô bây giờ đã rất đẹp, dáng vóc ổn, không cần tiêu tiền uổng phí, thường ra ngoài ăn uống, dạo chơi phố xá, mới có thể làm quen với nhiều chàng trai."
Đường Thi: hoảng sợ.jpg, bị quấy rối công sở, ta có nên phản ánh lại cho Lộ tổng hay không?
Cô ta là người nói là làm, chân trước thoát khỏi Hà Đào, chân sau lập tức vào thang máy lên tầng 12, đợi Lộ tổng - Lộ tổng còn đang mở họp sáng cho ban Thị trường nước ngoài.
Người tầng 6 cơ bản hiếm khi có cơ hội lên đây, Đường Thi hết sức tò mò nhìn trước nhìn sau, cảm thấy cô ta quen biết với Tề Tĩnh tầng này, bèn lách tách chạy tới bên cạnh Tề Tĩnh, lấy một chiếc ghế tới, ngồi xuống.
Tề Tĩnh không ngờ bên cạnh tự dưng thêm một người, vội vàng tắt màn hình: "Đường, Đường Thi, cô có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, tôi tìm Lộ tổng." Đường Thi cũng không phải đứa ngốc, cô ấy nhỏ giọng, tỏ ra hâm mộ nói: "Tề Tĩnh, cô muốn xuất ngoại à?"
Tề Tĩnh thoáng cái biến sắc, khao khát sinh ra 7-8 bàn tay che miệng Đường Thi.
"A a, tôi không nhìn thấy gì hết." Đường Thi nhìn vẻ mặt muốn ăn người của cô ta, tức khắc im miệng.
15p sau, Đường Thi xuất hiện ở văn phòng Lộ tổng.
Lộ Nam nhìn cô ta: "20p sau tôi ra ngoài, nói đi, tôi nghe."
"Tôi vừa nhìn thấy Tề Tĩnh đang xem thủ tục làm visa, Lộ tổng, nhân sự ban Thị trường nước ngoài cũng xuất ngoại à?" Đường *miệng rộng* Thi thầm nghĩ: Lộ tổng không phải người ngoài, Lộ tổng là thủ lĩnh của chúng ta, Tề Tĩnh lén lút xem quy trình xuất ngoại, nếu là Lộ tổng phái đi, ta coi như vỗ mông ngựa Lộ tổng; nếu không phải, ta cũng coi như lập công rồi đi? Ha ha!