Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 428: Chương 428




Họp sáng tầng 12 kết thúc, Lộ Nam nói với Lâm Ngữ Ninh vào văn phòng với vẻ mặt bồn chồn: “Ngồi đi, uống gì thì tự lấy.”

Câu này, gần như là câu cửa miệng khi Lộ Nam gặp riêng cấp dưới.

Lúc mới tới BK, cô từng thông qua việc liệu cấp dưới có lấy đồ uống trong tủ lạnh, thời gian lựa chọn đồ uống, lấy đồ uống gì để đánh giá sơ qua tính cách họ; bây giờ, thì vẫn giữ thói quen này, để hòa dịu bầu không khí.

Lâm Ngữ Ninh cũng thói quen đãi ngộ này, tự nhiên mở tủ lạnh lấy chai trà hoa nhài.

Cầm đồ uống, mở nắp uống mấy ngụm, Lâm Ngữ Ninh vẫn không thấy Lộ tổng lên tiếng.

Cô ta ngước lên nhìn về phía Lộ tổng, cô ấy đang in tài liệu.

Máy in tuần tự in giấy, Lâm Ngữ Ninh thoáng nhìn, là thống kê tình hình tiêu thụ và chi phí của 2 Nhà tiêu thụ do cô ta phụ trách năm nay.

Vài phút sau, Lâm Ngữ Ninh bồn chồn hỏi: “Lộ tổng, ngài in cái này là vì tôi xây dựng kế hoạch hoạt động cho Nhà tiêu thụ có gì không đúng sao?”

“Cô nhìn lượng thống kê xuất hàng từ kênh phân phối Đoàn mua của Bác Duyệt và Tứ Phương ở BK đi.” Lộ Nam đưa số liệu in xong cho cô ta.

Lâm Ngữ Ninh nhận lấy.

Tâm cô ta đang dao động, càng muốn tìm hiểu ra điều gì trên tư liệu, càng không thấy được gì.

Lộ Nam hơi lắc đầu, lên tiếng chỉ ra: “2 Nhà tiêu thụ này, đều có mục tiêu khách hàng riêng từng nhà, khách hàng của họ không giống quần thể tiêu dùng bình thường.”

Lộ Nam tiếp tục: “Bác Duyệt Tửu Nghiệp cứ hoạt động theo bình thường là được. Cô biết, lượng tiêu thụ của Vạn tổng nửa cuối năm không phải dựa vào mấy salon là tăng lên. Chúng ta bên này nên chú trọng vào nửa năm đầu mùa ế hàng, thay Vạn tổng làm tốt hoạt động salon, duy trì tình cảm với khách.” Nói tóm lại, ổn định phong cách cao cấp của rượu Hài Hòa.

Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp là phu nhân của giám đốc ngân hàng, hàng năm đều có thể hoàn thành vượt mức hợp đồng một chút.

Người khác bán rượu có áp lực, chị ta bán rượu có thâm ý.

Chị ta mới là người hoàn toàn bán rượu thông qua quan hệ - đương nhiên, mỗi lần chị ta xuất hàng đều hợp pháp hợp quy, cũng có hóa đơn chứng từ đầy đủ. Thâm ý ở đây thì không tiện bàn nhiều.

Lộ Nam nói tiếp: “Còn Tứ Phương Tửu Nghiệp, công ty họ năm nay mới tới BK, giá trị hợp đồng cũng không lớn. Tôi đã xem qua, 5 tháng qua phương hướng xuất hàng của họ chủ yếu là tặng khách, gần như không cần xưởng trợ giúp mở rộng khách hàng mới, cho nên, Tứ Phương Tửu Nghiệp hàng ngày duy trì buổi Phẩm rượu nhỏ là được. Không cần tăng thêm hoạt động khác.”

Lộ Nam tổng kết: “Vì vậy, cô lên kế hoạch những hoạt động cỡ lớn là không phù hợp, cho dù tôi phê duyệt kinh phí, lúc cô đi bàn bạc với Nhà tiêu thụ, bọn họ cũng sẽ không đồng ý. Trừ khi sau khi tổ chức mấy hoạt động lớn nhỏ này, có thể tìm được tài nguyên khách hàng mới cho Nhà tiêu thụ, nếu không bọn họ sẽ không muốn tổn hao chi phí chiêu đãi khách hàng “có thể sẽ mua rượu“.”

Dù sao những hoạt động này thông thường đều là Nhà tiêu thụ bỏ tiền mặt, xưởng sau đó bổ rượu.

Lâm Ngữ Ninh thừa nhận, phía Bác Duyệt Tửu Nghiệp là cô ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng về Tứ Phương Tửu Nghiệp - cô ta không cam lòng mở miệng: “Lộ tổng, Tứ Phương Tửu Nghiệp là khách hàng cũ mà ngài từng ký, trong nước và nước ngoài đều có hợp đồng tiêu thụ, tiềm lực rất lớn, tôi cảm thấy, năm nay về mặt khai thác khách hàng trên kênh phân phối Đoàn mua, thay vì thuyết phục những khách hàng mới còn đang xa vời, thì chi bằng tiếp tục phát triển khách hàng cũ chất lượng tốt thế này...”

Dưới ánh mắt không tán đồng của Lộ Nam, Lâm Ngữ Ninh càng ngày càng nhỏ giọng.

[Vẫn không hiểu ngụ ý của ta.]

Lộ Nam nghe xong cười nhạt: “Chiêu thương rất khó, phải không?”

Lâm Ngữ Ninh sao dám nói khó?

Đây là chức trách công việc của cô ta, cho dù rất khó, cũng không thể kể khổ với lãnh đạo, cô ta vẫn hiểu điều này.

“Tứ Phương Tửu Nghiệp quả thật là khách hàng chất lượng tốt, nhưng căn cơ họ ở BK không sâu, trong thời gian ngắn sẽ không tăng lượng hợp đồng, cô không cần làm những điều vô dụng này.” Lộ Nam kết thúc: “Cô suy nghĩ lại đi, tôi cần cô làm bản kế hoạch chiêu thương thế nào, phương hướng xuất hàng thế nào, giống bản phương án Nghiêm Quan Thành đưa cho tôi, cô hiểu chưa?”

Lâm Ngữ Ninh cắn môi, cuối cùng gật đầu, ra khỏi văn phòng.

Lộ Nam suy tư, cầm lấy di động: “Giám đốc Lưu, là tôi. Tôi muốn gặp ngài. Vậy 3h chiều, hẹn ở quán cafe gần quý công ty nhé.”

Cô vừa kết thúc cuộc điện thoại chưa tới 1p này, cửa văn phòng lại bị gõ vang.

“Vào đi.” Hôm nay văn phòng của ta náo nhiệt thật.

Lần này tiến vào là Tề Tĩnh, đại khái lúc Lâm Ngữ Ninh vừa đi, cô ta đã đứng dậy khỏi vị trí.

Từ sau hôm Đường Thi “mật báo”, Lộ Nam đã đợi Tề Tĩnh vài ngày.

Tính cách cô gái này, quả nhiên vẫn do dự thiếu quyết đoán, nhưng gõ cửa lúc Lộ Nam sắp hết kiên nhẫn, coi như còn cứu (dùng?) được.

“Ngồi đi.” Lộ Nam ra hiệu cho cô ta.

Nửa năm trước, Tề Tĩnh làm hành chính rượu Hài Hòa BK, là người tiếp xúc với Lộ Nam nhiều nhất trong ban, khi đó các loại đồ uống trong tủ lạnh văn phòng Lộ Nam đều do cô ta mua.

Hôm nay, Lộ Nam không hỏi cô ta muốn uống gì, mà trực tiếp đứng dậy, mở tủ lạnh, lấy ra một bình sữa chua: “Tôi nhớ, cô thích uống sữa chua nha đam phải không? Có đang “rụng dâu” không?”

Tề Tĩnh gật đầu lại lắc đầu, cô ta không nghĩ tới Lộ tổng lại biết cô ta thích uống gì.

[Thực ra cũng không khó, gần nửa năm làm hành chính cho ta, nhìn vào thói quen mua sắm của cô ta là biết. Trong tình huống thông thường, một người khi có quyền mua gì, làm gì, bất giác sẽ hướng theo sở thích của mình. Nhìn số lượng tỷ lệ loại trà, nước trái cây, sữa chua, sữa mà Tề Tĩnh từng mua trước đó và trình tự xếp trong tủ lạnh là có thể suy đoán ra cô ta thích uống gì.]

Trước kia Lộ Nam đồng dạng quan sát Trịnh Tinh của Hoa An, Tề Tĩnh của BK như vậy, bây giờ là Giang Hiểu Vân và Khương Viện.

Lộ Nam không cảm thấy cô làm thế là sai - đều là nhân viên ở bên cạnh cô tiếp xúc nhiều tài liệu trong ngành, có cẩn thận tỉ mỉ tới đâu cũng không quá.

“Cảm ơn Lộ tổng.” Tề Tĩnh cầm sữa chua nha đam, đặt ở trong tay một lát, nhưng không mở ra.

Cô ta hít sâu một hơi, lên tiếng: “Lộ tổng, tôi, tôi muốn từ chức.”

Lộ Nam không hề bất ngờ.

Lộ Nam gật đầu: “Xảy ra chuyện gì?”

Cho dù Lộ tổng không hỏi nguyên do, Tề Tĩnh cũng sẽ nói - nếu không cần gì phải gõ cửa, gửi đơn từ chức là được.

Cô ta cắn răng nói: “Công việc nhân sự hiện tại không quá phù hợp với tôi, lần trước tôi muốn chuyển làm nghiệp vụ viên nhưng hồ sơ không được thông qua. Cho nên, cho nên tôi muốn từ chức, đổi việc khác.”

“Muốn xuất ngoại?” Lộ Nam hỏi thẳng.

Tề Tĩnh gật đầu, cười khổ: “Tôi biết Đường Thi miệng rộng.”

Lộ Nam nhếch miệng: “Chẳng lẽ không phải cô cố ý để Đường Thi nhìn thấy nội dung tìm kiếm? Cô biết Đường Thi có tính cách gì, cô biết hôm đó Đường Thi tới tìm tôi, cô biết Đường Thi là người lắm miệng, cho nên muốn mượn miệng Đường Thi nói với tôi, cô muốn nghỉ việc. Nhưng cô cũng muốn bàn điều kiện với tôi, phải không?”

Tề Tĩnh run rẩy, ngón tay cầm sữa chua siết chặt: lại, lại bị nhìn thấu.

“Gần đây có người liên hệ cô? Là ai muốn đào cô? Lệnh Dương? Không, Lệnh Dương chỉ đào nghiệp vụ nòng cốt của công ty ta, hơn nữa công ty họ dạo này cũng không có dư lực làm những chuyện này - công ty cùng ngành chỉ có đào nghiệp vụ viên mang theo tài nguyên khách hàng, hiếm khi đào hành chính, nhân sự.” Đặc biệt Tề Tĩnh chức vụ thấp, căn bản không tiếp xúc với cơ mật gì, Lộ Nam dự tính trước, nói: “Vậy chính là có người muốn nhằm vào tôi, tìm tới cô. Để tôi nghĩ xem, trong nội bộ công ty? Chắc không phải Lương Hi Minh đâu nhỉ... có cần tôi đoán tiếp không?”

Tề Tĩnh phân vân rất lâu.

Kỳ thực hôm nay cô ta tới tìm Lộ tổng, đã không tính giấu diếm gì.

Lộ Nam rất kiên nhẫn.

Tề Tĩnh không nói, cô cũng không giục.

Lát sau, Tề Tĩnh không chịu nổi, cô ta nghĩ: nếu Lộ tổng đoán tiếp, vốn liếng đàm phán trong tay mình lại càng ít hơn.

Cô ta ngước lên nhìn Lộ tổng sau bàn làm việc - trẻ tuổi như vậy, tính ra, Lộ tổng còn trẻ hơn mình vài tuổi. Rõ ràng đều là con người, vì sao khác biệt lại lớn như vậy? Có người bỏ ra cả triệu đô cũng không đào được Lộ tổng, có người lại lấy mấy chục nghìn tệ thu mua mình.

Tề Tĩnh cuối cùng thông suốt, cô ta nói: “Là ban Tài nguyên nhân lực, có người hỏi tôi về mọi chuyện lớn nhỏ của Lộ tổng sau khi tới BK. Tôi tốn thời gian, hỏi thăm được đối phương trước kia từng nhậm chức ở công ty bất động sản.”

Lộ Nam quá thông minh.

Mặc dù cô từng suy đoán, Tề Tĩnh, quân cờ điều chuyển công việc đặc biệt kỳ quái rốt cuộc sẽ dẫn tới phương nào chú ý, là công ty đối thủ, hay là Đồng đại khu trong nội bộ.

Thoạt đầu cô quả thật không ngờ, lại là công ty bất động sản bắn đại bác cũng không tới.

[Như vậy chứng tỏ, sự tồn tại của ta, đã khiến cho má hồng tri kỷ của Chủ tịch cảm nhận được đe dọa? Không phải thân phận bạn gái Trần Kiêu (bởi vì còn chưa công khai) mang tới đe dọa, mà là trợ thủ đắc lực của Trần Kiêu đe dọa?]

Không đúng!

Lộ Nam cảm thấy trong chuyện này còn chỗ nào đó không đúng.

Vị Canh phó tổng kia đầu năm nay bỏ được chữ “phó” biến thành Canh tổng của công ty bất động sản Nguyên Xuyên, về lý thuyết, chưa tới mức lòng như lửa đốt gây khó dễ cho Trần Kiêu.

Lộ Nam tạm thời ngừng suy đoán, sau đó, cô lập tức trấn an Tề Tĩnh tới “quy hàng”: “Tôi hiểu ý cô. Cô không muốn trộn lẫn những chuyện này, cho nên muốn xuất ngoại, phải không?”

Tề Tĩnh gật đầu: “Tôi muốn kiếm tiền, xuất ngoại, có thể kiếm tiền.”

“Được, tôi đáp ứng cô, tiền thưởng của cô ở ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK nửa năm trước vẫn dựa theo tiêu chuẩn nhân viên hành chính phát cho cô, mấy tháng qua cô ở ban Thị trường nước ngoài, tiền thưởng liên quan tới thành tích của ban - mặc dù không phù hợp, nhưng tôi cũng sẽ trả thêm cho cô. Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cô, xuất ngoại dĩ nhiên có thể đãi vàng, có thể vì ưu thế tỷ giá và tiền lương chênh lệch mà kiếm được nhiều hơn, nhưng độc thân bên ngoài khó tránh khỏi có nguy hiểm, cô phải cẩn thận.” Mặc dù Tề Tĩnh từng bị Lương Hi Minh mua chuộc, nhưng còn lại, cô ta luôn làm tốt công việc của mình, Lộ Nam công tư phân minh.

Tề Tĩnh ánh mắt kiên định, nói: “Lộ tổng yên tâm, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

Lộ Nam “ừ” một tiếng: “Năng lực của tôi có hạn, nhưng phía khách hàng của ban Thị trường nước ngoài tôi vẫn có chút thể diện, cô muốn tới đâu, tôi có thể sắp xếp cho cô vé máy bay và chi phí nhà ở 3 tháng, sau đó thế nào, phải xem bản thân cô.”

Số tiền này, Lộ Nam dự định bỏ tiền túi.

Điều này đã tốt hơn so với Tề Tĩnh dự đoán, cô ta mới không cần mấy chục nghìn tệ đâu, trải qua chuyện lần trước, cô ta đã nghĩ rõ ràng, kiểu lâu la như mình đừng nên tham dự vào đấu tranh giữa lãnh đạo cấp cao trong công ty, nếu không chết thế nào cũng không biết. Còn mình đi rồi, người phía tổng bộ liệu có tìm tới những người khác ở tầng 6 và tầng 12? Lộ tổng liệu có tóm được người đó? Cô ta không quan tâm.

Gần đây luôn nghe nhóm Hạng Phỉ Phỉ nói đủ chuyện về nước ngoài, Tề Tĩnh cảm thấy cuối cùng cô ta cũng quyết định sáng suốt - xuất ngoại, kiếm tiền!

Vừa rồi Lộ tổng hứa hẹn tiền thưởng và ra nước ngoài sẽ có người bản xứ giúp đỡ mới là thứ cô ta cần nhất.

Cô gái này cũng coi như cuối cùng quyết đoán một lần.

Tề Tĩnh rời khỏi văn phòng, còn nhớ thuận tay cầm theo lọ sữa chua: “Cảm ơn Lộ tổng, tôi rất thích sữa chua nha đam.”

Lộ Nam cười với cô ấy.

Cô gõ nhẹ lên bàn, thẳng thắn gọi cho Trần Kiêu: “Anh Kiêu, dạo này... anh và Chủ tịch xuất hiện mâu thuẫn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.