Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 430: Chương 430




Đàm phán kinh doanh cần gì?

Năng lực, đây là không thể nghi ngờ.

Còn có tài nguyên, nhân mạch, may mắn..., đều phải chú ý.

Trùng hợp, Lộ Nam thuộc về kiểu không thiếu thứ gì.

Trong ngành rượu trắng cô có năng lực chuyên nghiệp tuyệt đối, vào nghề 3 năm tích lũy tài nguyên và nhân mạch luôn khiến những kẻ khác trong công ty đỏ mắt ghen tị.

Vốn dĩ lúc làm giám đốc thành phố Hoa An, bởi vì quá trẻ mà bị khách hàng coi thường mấy lần. Nhưng sau khi tới BK, cô nhiều lần tham dự hoạt động trong ngành và hoạt động cấp quốc gia, tổ chức các hoạt động cỡ lớn, bây giờ người trong ngành nghe tới cái tên Lộ Nam, cho dù muốn nói xấu cô, cũng sẽ không lấy chuyện tuổi tác ra nói.

Cuối cùng là yếu tố vận may huyền ảo - Lộ Nam trước khi sống lại đã hơi may mắn, sau khi sống lại càng là một đường may mắn hỗ trợ, thế không thể đỡ.

Chẳng hạn như, khách hàng lớn như Nhất Thành Kiến Trúc rốt cuộc cũng bị cô bắt lấy.

Trước quốc khánh, cũng chính là trước khi kết thúc quý 3.

Ai có thể ngờ Lưu tổng mấy hôm trước còn đang cân nhắc, bỗng dưng trưa hôm nay lại gọi cho Lộ Nam, hơn nữa buổi chiều còn tới công ty luôn? Hơn nữa chỉ nửa tiếng sau là bắt đầu ký hợp đồng.

Lý Thanh ngồi rót trà bên cạnh đều muốn véo mình một cái.

Lộ Nam lại mau chóng điều chỉnh tốt trạng thái: cũng không kỳ lạ, càng tới cuối năm, công ty kiến trúc càng cần xã giao nhiều hơn, thực ra phía Nhất Thành cũng muốn mau chóng xác định đối tác, dù sao xưởng rượu ngoài giao rượu trực tiếp, về phương diện giá cả, có thể tiết kiệm không ít tiền để giữ gìn tình cảm với khách. Kinh doanh, quan hệ rất quan trọng, Nhất Thành trái nghề làm rượu, ngoài hơi hiểu biết về Quốc tửu, còn lại Lệnh Dương hay Nguyên Xuyên thì không mấy khác biệt trong mắt lãnh đạo cấp cao của họ, nhưng Nguyên Xuyên ta có Chương tổng của Tứ Phương tiến cử, tự nhiên giành được tiên cơ; hơn nữa ta mấy lần đàm phán đều đầy thành ý, Nhất Thành chọn Nguyên Xuyên ta cũng hợp lý. Lưu tổng vội vã như thế, chắc là phía công ty cho ông ta áp lực gì, hoặc là phía ta có tài nguyên gì là bọn họ đang cần. Đối phương đã tới, tất nhiên sẽ nói.

Lưu tổng quả nhiên nói tới chữ “nhưng” này: “Nhưng phía tôi có việc nhỏ muốn nhờ Lộ tổng.”

Lộ Nam hơi nghiêng người, nghiêm túc nói: “Lưu tổng nói gì vậy. Hễ là chuyện tôi có thể giúp, nhất định không từ chối.”

Lời này đầy kỹ xảo, là đồng ý, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý.

Có thể đạt tới tiêu chuẩn đồng ý hay không, do Lộ Nam định đoạt.

“Là thế này, công ty tôi dạo này muốn tham dự đấu thầu dự án nước ngoài, muốn nhờ cô tiến cử.”

Lưu tổng mới nói câu dạo dầu, Lộ Nam đã thầm hiểu trong lòng: “Ý ngài là?”

“Tôi cũng không vòng vo với Lộ tổng, là thế này, Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh, xếp top đầu trong Đông Nam Á, gần đây dự định xây đường hầm qua đỉnh núi Vân Đình. Tôi nghe nói Lâm lão tiên sinh cũng là khách hàng của cô.” Lưu tổng khách khí nói: “Chuyện này bất luận thành công hay không, hợp đồng này giữa chúng ta, hôm nay đều sẽ ký.”

[Xây đường hầm trên núi Vân Đình? Đây là chuyện đời trước không có nhỉ? Không biết có liên quan tới tai nạn tránh thoát được hồi tháng 7 hay không. Nhất Thành Kiến Trúc năng lực mạnh mẽ, cho dù không có ta tiến cử, sớm muộn cũng tìm được con đường liên hệ với nhà họ Lâm, ta chẳng qua chỉ gọi một cuộc điện thoại, cũng không cần Lâm lão tiên sinh mở cửa sau cho Nhất Thành, Lâm lão tiên sinh là người thông minh, vấn đề không lớn.]

Lộ Nam suy tư: “Tôi có thể tiến cử giúp Lưu tổng, nhưng chuyện sau đó có thành hay không, thì không liên quan tới một giám đốc nhỏ như tôi.”

“Nghe cô nói kìa, Lộ tổng khiêm tốn quá mức rồi. Vậy chúng ta bàn chuyện hợp đồng trước đi, chuyện tiến cử không vội.” Lưu tổng tới tuổi này, rất kiên nhẫn, ông ta biết, Lộ Nam đồng ý, nhất định sẽ thực hiện, vì vậy hoàn toàn không vì hoàn thành mục đích mà xúc động giục giã cô - loại chuyện này, điểm đến là thôi, tốt quá hóa lốp.

1 tiếng sau. Ngôn Tình Sắc

“Lộ tổng, chuyện sau đó làm phiền cô quan tâm nhiều hơn.” Lưu tổng đặt bút ký tên, gọi thư ký cất hợp đồng.

Dáng vóc ông ấy vốn tròn trịa, bây giờ cười lên càng giống Phật Di Lặc.

Ông ấy bắt tay với Lộ Nam.

Lộ Nam nhiệt tình đáp lại: “Lưu tổng yên tâm, chỉ cần phía ngài xác định xong cửa hàng và nhân viên, phía tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo tổng bộ giao hàng, phái người tới huấn luyện chuyên môn cho họ. Phải rồi, Lưu tổng nán lại ăn bữa cơm nhé?”

Lưu tổng cười ha hả xua tay: “Không cần không cần, tôi cũng phải về sớm báo cáo kết quả ký hợp đồng với công ty. Lộ tổng dừng bước.”

Thuận tiện trở về sắp xếp tiền hàng lô đầu tiên.

Cho dù ông ta nói vậy, Lộ Nam vẫn đưa ông ta ra thang máy: “Được rồi, tôi không giữ ngài lại nữa, Lát nữa tôi liên lạc xong với Lâm lão tiên sinh, sẽ thông báo cho ngài.”

Lưu tổng trong thang máy cười càng rạng rỡ: “Có câu này của Lộ tổng, tôi càng yên tâm.”

Đến khi thang máy đóng lại, Lộ Nam li3m nhẹ môi dưới, vừa rồi nói nhiều quá, bây giờ miệng khô lưỡi khô.

Xoay người về văn phòng, Lộ Nam gọi hành chính ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa: “Hiểu Vân, lát nữa đưa hợp đồng rượu của Nhất Thành vào hệ thống.”

Giang Hiểu Vân tới văn phòng Lộ tổng lấy hợp đồng dưới ánh mắt hâm mộ của hành chính các ban Nhãn hiệu khác.

Cô ta đi xa, hành chính ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển hỏi kế toán: “Tổng hợp đồng của rượu Hài Hòa năm nay đã hoàn thành vượt mức rồi, nhiệm vụ hồi khoản có phải cũng sắp hoàn thành rồi phải không?”

5 ban Nhãn hiệu ở BK đều có một hành chính, nhưng kế toán và nhân sự thì ngoài rượu Kinh Điển được xứng nhân viên riêng, thì 4 ban Nhãn hiệu còn lại dùng chung 1 nhân sự, 1 kế toán.

Hành chính rượu Kinh Điển hỏi như vậy, kế toán 4 ban dùng chung đương nhiên sẽ không tiết lộ.

Bọn họ làm nghề này phải kín miệng, cô ta biết cơ mật tài chính của 4 ban, lắm miệng có thể làm lâu dài sao?

Nên cô kế toán này chỉ cười nhẹ, không trả lời.

Giang Hiểu Vân trở về, hành chính rượu Kinh Điển còn kề sát tán gẫu:“Cô may hơn Tề Tĩnh nhiều. Mặc dù Lộ tổng hào phóng, tính thành tích nửa đầu năm cho Tề Tĩnh, nhưng cô ta lấy tiền thưởng vẫn không nhiều bằng cô - dù sao nửa cuối năm mới là mùa thịnh vượng.”

Giang Hiểu Vân tới 3 tháng, cũng đại khái biết vị đồng nghiệp này là người thế nào: chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Chị Lê, bây giờ còn chưa tới tháng 10, đã bắt đầu nghiên cứu phát tiền thưởng có phải sớm quá không. Hơn nữa, Lộ tổng sắp xếp tiền thưởng cho Tề Tĩnh dựa theo quy định công ty, là nhân nghĩa, không phải hào phóng.” Giang Hiểu Vân cười, khẽ nói.

Hành chính rượu Kinh Điển bị phản bác không mềm không cứng, cười giả lả vài tiếng, cuối cùng trở lại vị trí của mình.

Đêm đó, ký túc xá nữ.

Hạng Phỉ Phỉ hỏi Giang Hiểu Vân: “Nhà tiêu thụ mới ký bao nhiêu kênh phân phối? Tớ còn tưởng rằng chỉ làm mỗi Đoàn mua.”

Nội dung này không cần bảo mật, hai người họ có tình cảm bạn học + đồng nghiệp, Giang Hiểu Vân tự nhiên sẽ dịu dàng hơn so với hành chính rượu Kinh Điển ban sáng: “3 kênh phân phối. Đoàn mua 10 triệu + Nhà hàng 20 triệu + Danh yên tửu 20 triệu, tổng cộng 50 triệu. Ôi, thật không biết Lộ tổng làm thế nào đàm phán thành công nữa.”

“Cậu là hành chính, thường có cơ hội dự thính. Sao còn lơ mơ như vậy.”

Giang Hiểu Vân bất đắc dĩ: “Có, nhưng nghe không hiểu. Lộ tổng tiết tấu quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với giám đốc Vương và Từ Văn Đào, bất cẩn một tí là không theo kịp. Cho nên, may mà tớ mới vào làm không lâu đã làm hành chính, làm nghiệp vụ với những người nhanh nhẹn và lắm tâm tư như các cậu, tớ đúng là chịu không nổi.”

“Đừng nói vậy, Yến Tử (Lâm Yến) thoạt đầu còn khờ hơn cậu, bây giờ cũng đang làm việc rất sung sướng ở Hoa An đấy thôi?” Hạng Phỉ Phỉ đổi đồ ngủ, nói với Giang Hiểu Vân: “Hơn nữa, đi làm để tâm quan sát vẫn hơn là vô tư không để ý gì chứ? Tầng 6 chỗ cậu đông người phức tạp, không thể so với tầng 12 bọn tớ. Dù sao cậu phải giữ tài liệu cho cẩn thận đấy, nên khóa thì khóa, nên mã hóa thì mã hóa.”

Giang Hiểu Vân nghe lọt: “Cậu yên tâm, cái này tớ hiểu, lúc tới tầng 6 tớ đã đổi khóa của Tề Tĩnh rồi.”

...

Hôm sau họp sáng, Lộ Nam tuyên bố tin tốt ký Nhà tiêu thụ mới với các thuộc hạ ở tầng 6.

Mặc dù hôm qua họ cũng nghe nói, nhưng hôm nay Lộ tổng nhắc lại, bọn họ vẫn ra sức vỗ tay.

Lộ Nam đợi mười mấy giây, tiếng vỗ tay còn không ngớt, buồn cười vươn tay khống chế: “Đủ rồi, đừng nịnh hót nữa. Nói chuyện phân phối phụ trách đã. Nhất Thành Kiến Trúc sẽ thành lập công ty con làm rượu, ký hợp đồng 3 kênh phân phối, trong đó Đoàn mua do Đường Thi phụ trách, Nhà hàng do Hà Đào phụ trách, Danh yên tửu do Nghiêm Quan Thành phụ trách. Phân phối như vậy có vấn đề gì không?”

Kỳ thực, là có vấn đề.

Trong số 3 người này, Đường Thi không giống 2 người còn lại, chức vụ không bằng họ.

Nếu nói về tính nhất trí khi phân phối công việc, kênh phân phối Đoàn mua nên giao cho Lâm Ngữ Ninh mới phải.

Lộ Nam nhìn hai cô gái làm Đoàn mua.

Đường Thi hết sức vui vẻ, không nghĩ nhiều gì - dù sao Lộ tổng nói người phụ trách là mình thì chính là mình.

Lâm Ngữ Ninh thì gượng gạo cười: “Lộ tổng phân phối đúng, trong tay tôi đã có 2 Nhà tiêu thụ, nếu phụ trách thêm 1 khách hàng, e rằng không lo xuể, vẫn nên chia cho Đường Thi mới hợp lý.”

Hà Đào nghe cười trộm trong lòng: ha, cô gái này, vớt vát thể diện cho mình bằng vài câu thôi. Đây chính là trọng trách mà Lộ tổng thêm cho ta? Nghe nói phía công ty kiến trúc có nhà hàng hợp tác cố định, số lần mời khách hàng ăn cơm lại nhiều, ta đại khái nằm là có thành tích trong tay? Vui sướng quá!

Còn Nghiêm Quan Thành, thì lên tiếng nói ra khiến mọi người giật mình, nhưng không khiến Lộ Nam bất ngờ.

Anh ta nói: “Lộ tổng, Nhà tiêu thụ trong tay tôi hiện giờ tương đối nhiều, nếu ngài cảm thấy ổn, tôi muốn để Lưu Tử Hằng thử độc lập phụ trách liên lạc với Nhất Thành Kiến Trúc.”

Lộ Nam nhướn mày: “Anh xác định?”

Giá trị hợp đồng của Nhất Thành Kiến Trúc ở kênh phân phối Danh yên tửu cũng phải 20 triệu tệ.

Nghiêm Quan Thành gật đầu: “Tôi xác định. Hơn nữa tôi tin tưởng vào năng lực của Tiểu Lưu, cậu ấy theo tôi lâu rồi, có khả năng tự mình phụ trách một phương.”

Lúc anh ta nói lời này, Lưu Tử Hằng khắc chế không nổi sự kích động.

[Lão Nghiêm thật có vài phần dáng vẻ lãnh đạo.]

Việc nhỏ này, Lộ Nam đương nhiên sẵn sàng cho thủ hạ đắc lực thể diện: “Như vậy làm theo anh nói, Hiểu Vân, điền danh sách nhân viên phụ trách vào hệ thống như đã nói, Đường Thi, Hà Đào, Lưu Tử Hằng.”

“Vâng Lộ tổng.” Giang Hiểu Vân gật đầu.

“Tan họp.”

Sau đó là họp sáng trên tầng 12, ngoài việc 20 tân nhân mới vào ban và Cừu Siêu Quần với Điền Dương xuất phát tới Mỹ, thì không còn chuyện gì đặc biệt.

Lộ Nam nói với những nhân viên hiện có: “Các bạn cũng coi như là tiền bối, chia đều nhận người mới đi, mỗi người dẫn dắt một tổ, sau này bọn họ đều là thành viên trong tổ các bạn, đại khái sau này cũng là thủ hạ của các bạn.”

Lạc Tuấn Kiệt nhỏ giọng hỏi: “Sau khi nhận người có thể đổi không?”

Anh ta không sợ làm tiểu lãnh đạo, chỉ sợ nhận người dùng không tốt.

“Đương nhiên có thể, thời hạn 1 tháng, 1 tháng sau sẽ chia tổ lại. À thuận tiện nói luôn, 1 tháng sau chọn 1 người các bạn cảm thấy khá nhất, xuất ngoại làm việc cùng các bạn - trước lạ sau quen, lần này không cần tôi dẫn đường nữa, các bạn tự đi, được chứ?”

Đương nhiên là được, nhóm Hạng Phỉ Phỉ Lạc Tuấn Kiệt thậm chí còn khá chờ mong.

...

Bên kia, Tứ Phương Tửu Nghiệp.

Lưu Dương báo cáo: “Nhất Thành đã ký hợp đồng với Nguyên Xuyên rồi... tổng cộng 50 triệu tệ.”

Chương Lễ không mấy để ý tới điều này, Nhất Thành cho dù ký 500 triệu tệ, cũng không ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của họ ở BK - bởi vì số rượu của họ chủ yếu vẫn để tự dùng, chiêu đãi, tặng quà.

Cho nên Chương Lễ tùy ý gật đầu: “Biết rồi.”

Lưu Dương báo cáo xong định ra ngoài.

“Phải rồi, mấy hôm trước Lộ Nam tìm cô có chuyện gì?” Chương Lễ gọi lại.

Lưu Dương nói giọng công việc: “Nói về hoạt động khuyến mại và sắp xếp hồi khoản dịp cuối năm.”

“Này, trông tôi giống thằng ngốc lắm hả? Hợp đồng nội thành của chúng ta chỉ có 3 triệu tệ, 1 quý chưa tới 1 triệu tệ, việc nhỏ này đâu cần đường đường Lộ tổng đích thân nói?” Có khi đầu óc của Chương Lễ cũng sẽ online.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.