Công ty Tần Nghiên trước kia trong giới giải trí không có tiếng tăm gì.
Vốn đăng ký không nhiều, khung đơn giản, cổ đông chỉ có chị ta, đạo diễn Du và Hướng Bắc.
Nhân viên trong công ty cũng tương đối đơn giản, hiệu quả công việc thường thường, thậm chí đạo diễn Du còn không có trợ lý riêng.
Có thể tham dự ngoài mấy bộ phim càng quay càng flop của đạo diễn Du thì toàn là những dự án quy mô nhỏ.
Năm trước “Chu kim sơn” giành giải thưởng, đạo diễn Du cá mặn xoay người, Tần Nghiên mượn đông phong, mở rộng quy mô công ty, liên tiếp ký hợp đồng với mấy ông bạn già hợp tác nhiều năm với họ, cũng coi như là vẹn toàn tình nghĩa.
Sau khi công ty mở rộng, người dựa vào họ ăn cơm liền nhiều lên, phát triển phải đa nguyên hóa hơn - cho dù trở thành vợ chồng với đạo diễn Du, Tần Nghiên cũng sẽ không đặt hết trứng gà vào một rổ, càng sẽ không cho rằng một công ty phát triển dài lâu chỉ dựa vào 1 đạo diễn và 1 biên kịch là được.
Chị ta thừa dịp đạo diễn Du nói muốn có thời gian lắng đọng lại bản thân, nắm chặt bồi dưỡng tân nhân, khai thác dự án mới, đàm phán hợp tác mới, hiện giờ xem ra, đạt được thành tích không tệ.
Mà chiêu bài công ty, đạo diễn Du mặc dù trong khoảng thời gian này không chuẩn bị phim mới, chỉ quay một quảng cáo chơi chơi, nhưng lại giành được giải quốc tế lớn, thật là niềm vui bất ngờ.
Người trong showbiz đa phần tin phong thủy, thấy vậy liền nói đạo diễn Du là thời vận biến chuyển, càng thêm dâng tiền tìm anh ta quay phim.
Đạo diễn Du là nhà nghệ thuật bướng bỉnh, ghét nhất kiểu chuyện này.
Nhưng mười mấy năm flop khiến anh ta biết tầm quan trọng của tiền, tốt xấu giả vờ chân thành (ngốc nghếch), không trực tiếp từ chối, mà lúc dính tới công việc thì ngơ ngác nói: “Chuyện này phải hỏi Tần tổng.”
Chiêu giả ngu đa phần dùng tốt, nhưng luôn có vài kẻ bất cần.
Chẳng hạn như hiện tại, có người đàn ông trung niên bụng phệ, tóm lấy đạo diễn Du nhất định bắt anh ta hứa hẹn hợp tác, còn tự cho là hài hước kêu: “Nam chủ ngoại nữ chủ nội, đạo diễn Du chúng ta là đàn ông phải oai hùng lên, đừng chuyện gì cũng nghe bà xã!”
Tần Nghiên bận xã giao với người bên đài truyền hình, đạo diễn Du kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
May mà Lộ Nam tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy trong mắt anh ta hiện lên ba chữ “cứu tôi với“.
“Đạo diễn Du, ngài đang ở đây à.” Lộ Nam cầm ly rượu vang tới: “Vị này là? Mai tổng phải không? Tôi mượn đạo diễn Du nhé, lát nữa nhất định trả lại cho ngài (mới là lạ).”
Lộ Nam tươi cười rạng rỡ, lại gọi đúng xưng hô của ông ta, Mai tổng xấu hổ tiếp tục tóm lấy cánh tay đạo diễn Du trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi, tiếc nuối thả tay.
Đạo diễn Du vội vã gượng gạo cười với ông ta, sau đó đi theo Lộ Nam chạy xa.
Lộ Nam bật cười: “Làm gì tới mức này?”
“Đến mức, đến mức!” Đạo diễn Du vuốt mồ hôi trên trán: “May có cô cứu tôi. Nhưng sao cô quen biết ông ta?”
Lộ Nam lắc đầu: “Tôi có biết đâu, lúc vào cửa nghe thấy có người gọi ông ta như vậy. Nên đoán thôi.”
Đạo diễn Du giơ ngón tay cái: “Lợi hại!”
Anh ta nói vắn tắt: “Mai tổng là ông chủ than đá muốn đổi nghề, rất nhiều tiền, nhưng người cũng khôn khéo. Tần Nghiên dặn tôi mấy lần, bảo tôi nhất định không được lén đáp ứng ông ta điều gì.”
Bây giờ đào than kiếm tiền không dễ như trước kia, dù sao kiểu phát triển phóng khoáng dần chuyển sang kiểu phát triển chuyên sâu, sẽ có những công ty không bắt kịp xu hướng bị loại, ông chủ than đá muốn tìm con đường phát tài khác cũng dễ hiểu.
Lộ Nam lờ mờ nghe hiểu ý tứ, nhưng bữa tiệc đông người, thảo luận người khác sau lưng e rằng không phù hợp, bèn đổi đề tài: “Năm ngoái ngài lúc đi đạo quán lúc tới chùa, lúc thì tu hành lúc bế quan, thế nào, năm nay có định quay phim mới không?”
“Những kịch bản hiện có đều thiếu chút ý tứ. Lần trước tôi từng nói tới một quyển tiểu thuyết đang tạm dừng...”
Lộ Nam bụng nhủ: không phải chứ? Sau khi trở về từ sơn trang suối nước nóng, vì khả năng thay đổi nhỏ bé nhất nên ta buộc chính mình tranh thủ thời gian mỗi tháng đăng 1 chương, với tốc độ này, tối thiểu còn phải đăng mấy năm nữa. Chẳng lẽ đạo diễn Du còn chưa từ bỏ ý định?
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng cô cũng có lúc đánh giá cao bản thân.
Đạo diễn Du hào hứng kêu: “Sau đó tôi bảo người liên lạc với website đó, mua bản quyền mấy tiểu thuyết không tệ, Tần Nghiên đồng ý cho tôi quay. Buổi tiệc rượu này, cũng có dự định lựa chọn người đầu tư.”
Kỳ thực đạo diễn Du bây giờ căn bản không thiếu người đầu tư.
Lộ Nam suy đoán, ông ấy đại khái muốn bên đầu tư nhiều tiền, ít đòi hỏi, không khoa tay múa chân, không xen vào kịch bản và nhét diễn viên vào.
“Tiểu thuyết mạng sao?” Lộ Nam nghiêng đầu: “Mấy năm trước tôi đọc không ít, ngài nói tên đi, biết đâu tôi lại từng nhảy hố chờ truyện.”
Nói tới đây liền phấn chấn, đạo diễn Du khoa tay múa chân, ánh mắt ông ấy rất tốt, nói tên 3-4 tiểu thuyết, quả nhiên là những quyển kinh điển mà Lộ Nam từng theo dõi, đánh giá theo góc độ chuyên nghiệp thì tương đối dễ chuyển thể thành phim.
Lộ Nam không nhớ quá rõ, nhưng cô dám khẳng định, trong số này có quyển bởi vì hiệu ứng cánh bướm mà bán bản quyền sớm hơn đời trước, có quyển thì bán cho công ty khác theo nguyên bản.
Bất kể thế nào, rơi vào tay đạo diễn Du, tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.
Vừa vặn, Lộ Nam cũng đang có tiền nhàn rỗi, cô nói với đạo diễn Du: “Tôi khá hứng thú với chuyện nữ giả nam trang yêu tướng quân mà ngài vừa nói.”
Đạo diễn Du đánh giá qua cô, khiếp sợ hỏi: “Lộ Nam cô muốn đổi nghề làm diễn viên?”
“Làm cái gì mà làm.” Biên kịch Hướng Bắc không biết chui ra từ góc nào: “Ý cô ấy là, cô ấy có ý định đầu tư.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Đạo diễn Du khó xử cười ha ha: “Tôi còn đang nghĩ xem nên từ chối nhẹ nhàng thế nào mới không mất thể diện của cô.”
Xinh đẹp ngoài đời và xinh đẹp trên màn ảnh là khác nhau, hơn nữa, Lộ Nam không xuất thân trường lớp chính quy, tuổi cũng không nhỏ (?), vừa quay vừa dạy đều không kịp. Cho dù Lộ Nam là bạn vong niên hợp ý anh ta, thì đạo diễn Du vẫn rất kiên trì với chuyên môn của mình.
Hóa ra đạo diễn Du trong thời gian ngắn như vậy còn nghiêm túc suy nghĩ khả năng Lộ Nam có thể đóng phim.
Đạo diễn Du biết mình hiểu lầm, bèn hỏi: “Công ty cô định chen vào lĩnh vực phim ảnh? Tôi còn tưởng rằng công ty cô chỉ quay phim tuyên truyền, quảng cáo, tài trợ chương trình... gì đó.”
“Không không không, bản thân tôi đang có hứng thú với dự án của ngài, không phải công ty tôi.” Lộ Nam cười giải thích: “Tối nay không vội nói cái này, để về sau tôi tâm sự riêng với chị Tần Nghiên.”
“Được, cô nói chuyện với cô ấy còn hiệu quả hơn với tôi.” Đạo diễn Du tự hiểu lấy mình.
Hướng Bắc đột nhiên cất tiếng: “Đây là đầu tư cá nhân, vậy người liên lạc với công ty tôi sẽ không còn là cái gã mắt đào hoa không cao lắm phải không?”
Mắt đào hoa vóc dáng không cao?
Lộ Nam mau chóng phản ứng lại.
[Anh Cừu thật ra nhìn tạm được, với người phương Nam, 1m75 không thấp.]
Lộ Nam giải thích: “Đương nhiên không phải anh ấy, Cừu tổng chỉ phụ trách những chuyện liên quan tới nghiệp vụ công ty. Còn hành vi đầu tư cá nhân của tôi không liên quan tới công ty, tự nhiên không thể bắt anh ấy làm việc giúp tôi.”
Đạo diễn Du thuận miệng hỏi: “Năm nay công ty cô còn muốn quay video tuyên truyền hay quảng cáo không? Tôi phải nói trước với cô, nửa đầu năm tôi không rảnh đâu.”
Lộ Nam thản nhiên xua tay: “Năm ngoái mời được ngài quay video tuyên truyền đã là công ty tôi nhặt của hời, năm nay cho dù muốn quay, thì học trò của ngài là đủ.”
Trước khác nay khác, năm ngoái rượu Hài Hòa cần nhiều yếu tố hấp dẫn sự chú ý mọi người; trải qua một năm làm nền, năm nay nên hóa phồn thành giản, để rượu Hài Hòa bằng vào bề ngoài, mùi vị... sáng tạo những slogan quảng cáo dễ nhớ, video tuyên truyền chỉ cần chất lượng khá, không cần danh hiệu đạo diễn Du có tiếng quốc tế hỗ trợ.
Hướng Bắc rì rầm: “Học trò của Lão Du đủ không? Có phải còn cần học trò của tôi lên kịch bản?”
Lộ Nam cúi đầu cười trộm: “Chuyện này thật đúng là do Cừu tổng phụ trách.”
Trước khi Hướng Bắc tiếp tục lạnh mặt, Lộ Nam ngẩng đầu mau chóng thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Hơn nữa năm nay ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa tăng thêm chi phí quảng cáo, tới lúc đó ban Nhãn hiệu có lẽ sẽ đấu thầu quảng cáo.”
Đạo diễn Du không hiểu, Hướng Bắc thì nhíu mày: “Chẳng phải cô thăng chức rồi sao? Sao, còn phải tránh hiềm nghi với chúng tôi?”
[A, cái miệng này của lão sư Hướng còn độc hơn cả hạc đỉnh hồng.]
Lộ Nam sửa đúng: “Là tôi tinh lực có hạn, sau này trọng tâm công việc sẽ nghiêng về ban Thị trường nước ngoài.”
Trên thực tế, trước họp tổng kết cuối năm cô đã lén xin từ chức giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, chỉ là hiện tại chưa tìm được người thích hợp tiếp nhận, Lộ Nam coi trọng Nghiêm Quan Thành, nhưng anh ta còn kém chút, không thích hợp đề bạt trực tiếp, cho nên cô còn phải mệt thêm một thời gian.
Tập đoàn với quy mô lớn như Nguyên Xuyên, hàng năm có dự toán tuyên truyền quảng cáo cao tới 9 thậm chí 10 con số. Rượu Hài Hòa năm nay chi phí tăng mạnh, đạo diễn Du không quan tâm việc này nhưng Hướng Bắc lại biết, Tần Nghiên vẫn rất muốn hợp tác chính thức chứ không phải thông qua giao tình như năm ngoái để bắt lấy quyền quay chụp phim tuyên truyền quảng cáo của họ.
Lộ Nam mỉm cười: “Công ty nhớ ân tình đạo diễn Du năm ngoái, chỉ cần kịch bản có sáng tạo, duy trì hợp tác vấn đề không lớn.”
Trong đó có cô đỡ lời, thì lúc này không nhất thiết nói ra.
...
Lộ Nam muốn đầu tư vào dự án phim của đạo diễn Du không phải là suy nghĩ nhất thời.
Cửa hàng của cô ở Ô thành vẫn đang cho thuê, cuối tháng trước nhận được tiền thuê năm thứ 2, cộng thêm thưởng cuối năm năm trước, vài ngày tới nhận thưởng cuối năm năm nay, vài thứ cộng lại, cho dù chỉ nhận thưởng 70% trước thì cũng là con số lớn.
Bởi vì lúc trước gia hạn hợp đồng với ban Tài nguyên nhân lực có đánh dấu tỉ mỉ, năm nay Lộ Nam nhận 2 phần thưởng cuối năm.
1 phần của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, 1 phần của ban Thị trường nước ngoài.
Hợp đồng của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK năm nay là:
Kênh phân phối Đoàn mua Bác Duyệt Tửu Nghiệp 20 triệu tệ.
Kênh phân phối Danh yên tửu Vinh Bảo Tửu Nghiệp 64 triệu tệ.
Kênh phân phối Nhà hàng Đông Hưng Trí Tuệ 15 triệu tệ.
Cộng lại thiếu chút nữa tới 100 triệu tệ, công ty yêu cầu tốc độ tăng trưởng 5%.
Thành tích hồi khoản năm qua thì là:
Bác Duyệt Tửu Nghiệp 23 triệu tệ - vốn dĩ kế hoạch là 20 triệu tệ, nhưng salon rượu trắng mang lại hiệu quả tốt, nửa đầu năm mùa ế hàng rượu trắng thì xuất hàng lại tăng nhiều so với những năm trước.
Vinh Bảo Tửu Nghiệp ngoài duy trì lượng hợp đồng như năm trước, thì sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng còn thêm vào 10 triệu tệ, nhưng do nhiều nguyên nhân chưa thể hoàn thành 74 triệu tệ, cuối cùng chỉ hoàn thành hồi khoản chưa tới 50 triệu tệ.
Chuỗi nhà hàng Đông Hưng Trí Tuệ thì luôn giữ mức 15 triệu tệ.
Dạ Yến Tửu Nghiệp 15 triệu tệ, chưa tính rượu định chế.
Tứ Phương Tửu Nghiệp 3 triệu tệ.
Hợp đồng của Nhất Thành Kiến Trúc (công ty rượu) ký vào cuối quý 3, đương nhiên không thể hoàn thành toàn bộ hợp đồng từ tháng 10-12, đầu quý 4 đã trả tiền hàng hai lần cộng lại 15 triệu tệ, lại trước tết Dương trả thêm 8 triệu, phỏng chừng là số rượu tặng lễ tết, tổng cộng 23 triệu tệ.
Còn có 2 Nhà tiêu thụ làm kênh phân phối Nhà hàng ký hồi tháng 5, đạt được 2.8 triệu tệ, doanh nhân trang sức mở nhà hàng riêng tư hồi khoản 3 triệu tệ, nửa cuối năm nhóm Nghiêm Quan Thành tích cực khai phá khách hàng mới, linh tinh vụn vặt thêm lên cộng lại cũng có 13 triệu tệ.
Tổng cộng, thành tích rượu Hài Hòa BK năm nay vượt 140 triệu tệ.
BK tương ứng với văn phòng cấp tỉnh, cộng thêm Đại khu và ban Nhãn hiệu tính điểm thành tích dựa theo vượt mức hoàn thành hợp đồng, tiền thưởng vượt mức của rượu Hài Hòa BK tuyệt đối cao, tiền thưởng của cả ban ước chừng trên dưới 3 triệu tệ.
Lộ Nam đã biểu thị với Trần Kiêu từ trước, cô không phải kiểu lãnh đạo vô tư dâng hiến, thành tích BK do cô nỗ lực nhiều nhất, lấy 80% đều không chột dạ.
Lúc đó ban Thị trường nước ngoài còn chưa có bóng dáng, Lộ Nam nghĩ tới thành tích BK tăng gấp mấy lần, như vậy ước chừng cô có thể lấy được 6-7 triệu tệ - nhưng không sao, giờ đây 2 ban chia ra, tiền thưởng cô lấy được cũng không ít.
Nghĩa là, số tiền 2.4 triệu tệ trước thuế không phải đầu to.
Tiền thưởng năm nay của ban Thị trường nước ngoài mới là nguồn gốc phát tài của Lộ Nam.