Lộ Nam hơn nửa năm trước vừa nghe nói Lệnh Dương và Vinh Bảo có ý định hợp tác, đã có thể viết ra bản phân tích ưu khuyết điểm về tiêu thụ rượu trắng trên mạng.
Khi đó cô viết chỉ dựa vào tiên tri xu thế tương lai của ngành rượu trắng và thương mại điện tử.
Tương đương với đảo từ kết quả “tiêu thụ rượu trắng trên mạng không ổn” đẩy ngược lại lợi vài hại, ý tưởng hoàn toàn chính xác, nhưng viết có phần đơn giản.
Nhưng trải qua thời gian này hiểu biết hơn về những xưởng rượu nổi tiếng trong ngành, cộng với quan sát hàng loạt “động tác lớn của Lệnh Dương, Vinh Bảo, cô càng nhận thức sâu sắc hơn về chuyện này.
Rượu trắng, đặc biệt là bán rượu trắng trên mạng, không dễ làm.
Đây chính là cái hố to, ai giẫm ai rơi!
Cho dù hôm nay Chủ tịch không hỏi, Lộ Nam thực ra cũng định sau này lại viết một bản báo cáo, trình bày mạo hiểm trong chuyện này.
Cô luôn tin tưởng: “chuẩn bị chu toàn, lấy bất biến ứng vạn biến” mới có thể bất bại lâu dài trên chức trường.
Cô luôn tin tường: chỉ có nắm giữ càng nhiều thông tin và tài nguyên, mới có quyền tự chủ càng lớn.
Cuộc sống như thế, công việc cũng là như thế.
Lúc gặp khó khăn, Lộ Nam trước giờ đều sẽ không trông chờ người khác từ trên trời rơi xuống, giải vây hộ cô.
Mặc dù rất xin lỗi, vẫn coi Trần Kiêu thành “người khác”, nhưng... tình hình này, cũng chứng tỏ nguyên tắc cô luôn kiên trì là đúng?
Hôm qua Trần Kiêu nhắc nhở vì muốn nói với Lộ Nam, nếu Chủ tịch bất chấp lợi ích công ty cũng muốn làm khó dễ cô, thì những người còn lại trong công ty sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Sự thật chứng minh người trong cuộc thì u mê, Trần Kiêu hoặc bị mê hoặc bởi thủ đoạn thám thính thông tin của cha, hoặc bởi cha anh ấy đi đứng không tốt gần 1 năm mà hạ thấp “cấp bậc nguy hiểm“.
Tóm lại, kết quả chính là Trần Kiêu đánh giá thấp Chủ tịch nắm bắt tình hình về ngành rượu, cũng nắm chắc lòng người của những lãnh đạo cấp cao trong xưởng rượu và thành viên HĐQT.
Đương nhiên, Lộ Nam vẫn rất coi trọng Trần Kiêu, anh chàng này dùng ngắn ngủn 1 năm cơ bản thu phục những lãnh đạo trong công ty tiêu thụ rượu, đã là tương đối lợi hại.
Chủ tịch không phải đang gây khó dễ, càng không phải đang gây khó dễ cho Lộ Nam, ông ấy chỉ đứng ở góc độ cấp trên, đưa ra nghi vấn hợp lý với cấp dưới mà thôi.
Cho dù Vinh Bảo Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ của thị trường BK - nghiêm khắc tính ra, vấn đề này nên hỏi Lộ Nam - giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, mà không phải Lộ Nam - Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài.
Cho dù Lộ Nam đã một lần nữa ký hợp đồng với Nhất Thành Kiến Trúc, giá trị hợp đồng chỉ thấp hơn Vinh Bảo Tửu Nghiệp, tương đương với đền bù một phần tổn thất mà Vinh Bảo không hồi khoản, hơn nữa lượng tiêu thụ của rượu Hài Hòa BK năm ngoái không giảm còn tăng.
Nhưng nghi vấn từ cấp trên, sẽ không bởi vậy mà thay đổi.
Thậm chí, sau khi Chủ tịch hỏi vấn đề này, những thành viên còn lại trong HĐQT, những lãnh đạo cấp cao của xưởng rượu cũng tới tấp cảm thấy Chủ tịch nói có lý: cho dù Lộ Nam mới ký Nhất Thành Tửu Nghiệp làm Nhà tiêu thụ, chẳng lẽ không thể đồng thời giữ lại Vinh Bảo sao?
Đại khái chỉ có lãnh đạo công ty tiêu thụ rượu là có thể hiểu cho Lộ Nam.
Nhưng.
Nhưng, Hạ tổng liếc nhìn Trần Kiêu: Chủ tịch hoài nghi hợp tình hợp lý, Lộ Nam phải đích thân giải thích cho những người khác nghe.
Cừu Siêu Quần cũng liếc Trần Kiêu: chuyện này, anh chắc không giúp được.
Trần Kiêu còn hiểu rõ hơn họ, anh quay sang nhìn, thấy khóe miệng Lộ Nam hơi nhếch lên.
Chỉ có thế, đã khiến Trần Kiêu yên lòng: phải, cô ấy là Lộ Nam, là Lộ Nam không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị. Cô ấy là Lộ Nam trăm trận trăm thắng.
...
Nhìn ánh mắt nghi ngờ từ đa số mọi người, Lộ Nam gật đầu nhẹ: “Năm ngoái tôi giao báo cáo quả thật giản lược, nếu Chủ tịch đã hỏi vậy, tôi cũng nói qua về quan điểm và suy nghĩ của mình về chuyện Lệnh Dương và Vinh Bảo hợp tác gần đây. Dù sao tôi vào nghề không lâu, nếu chỗ nào nói sai, mong Chủ tịch và các vị lãnh đạo thông cảm, sửa lại.”
“Tốt, cô nói đi.” Chủ tịch mỉm cười với mọi người: “Một lúc nữa mới tới giờ ăn trưa, chúng ta nghe Tiểu Lộ nói xem.”
Nói rồi, Chủ tịch nhích lại gần lưng ghế, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Lộ Nam mỉm cười với Chủ tịch, dường như hết sức cảm kích ông ấy cho mình có cơ hội “biểu hiện“.
Kỳ thực cô đã viết báo cáo phân tích một nửa, nhưng Lộ Nam cảm thấy, không cần phải chiếu lên màn hình cho mọi người xem.
[Có khi, diễn thuyết không cần bản thảo càng có lực chấn nhiếp, phải không?”
Cô tinh thông nhịp điệu diễn thuyết, đóng lại laptop trước mặt: “Về phân tích rượu trắng liệu có phù hợp tiêu thụ trên sàn thương mại điện tử. Tôi có mấy kiến giải sơ bộ như sau...”
Lúc diễn thuyết và đàm phán thương mại, ngữ điệu của cô trước giờ đều chậm rãi.
Cho dù trong lòng đã có kịch bản, nhưng ngữ điệu thong thả không những có lợi cho não bộ tổ chức ngôn ngữ, còn có thể khiến cô thoạt nhìn tự tin.
“Rượu trắng thuộc về ngành hàng tiêu dùng nhanh.”
“Hễ là sản phẩm của ngành này, ngoài nguy hiểm bị làm giả, thì nhân tố quan trọng nhất đe dọa tới tính ổn định của giá cả trên thị trường là bán tháo hàng.”
“Tình hình bán tháo hàng của các thương hiệu rượu trắng trên thị trường chia làm 2 loại.
Một, là Nhà tiêu thụ nhìn thấy khác biệt giá bán giữa các khu vực, vì mưu cầu lợi ích lớn hơn nên bán vượt khu vực.
2, là xưởng vì thu hồi tài chính, ngầm đồng ý thậm chí chủ động bán tháo hàng.”
Điểm thứ nhất mọi người đều biết, điểm thứ hai, công ty rượu không quá muốn đề cập đến - khụ khụ, rượu Nguyên Xuyên trước kia vì chiếm lĩnh thị trường, cũng chưa hẳn không có hành vi kiểu này.
Lộ Nam phân biệt rạch ròi.
Cô đưa tay gõ nhẹ lên bàn, bổ sung: “Tình hình trước thường xuất hiện trong số những Nhà tiêu thụ loại rượu nổi danh, bởi vì những loại rượu trắng này được công nhận cao trên thị trường, có giá trị bán tháo; tình hình sau thì, phần lớn xuất hiện trong những xưởng rượu trắng hoặc thương hiệu nhỏ và vừa, khu vực tiêu thụ có hạn chế.”
Lãnh đạo công ty tiêu thụ rượu gật gù: đúng vậy, sau đó thì sao? Liên quan gì tới bán hàng trên mạng?
“Theo tôi biết, mấy năm nay thương mại điện tử phát triển như vũ bão khiến tình hình thứ hai được phủ lên một lớp áo ngoài.” Mặc dù ngữ điệu không nhanh, nhưng Lộ Nam dùng từ vẫn rất sắc bén: “Cái này trực tiếp dẫn tới các xưởng rượu trắng nhỏ và vừa, cùng với những xưởng rượu trắng dưới top3, có giá bán lẻ trên thị trường vô cùng hỗn loạn.”
Ở đây đều là người trong ngành, cũng hiểu biết về tình hình này, bèn tiếp tục gật gù: đúng, quả thật là vậy.
“Tình hình các xưởng rượu trắng bắt đầu càng lúc càng đầu tư bán rượu trên mạng, xuất hiện sau khi năm trước Quốc tửu đầu tư xây sàn thương mại điện tử.” Lộ Nam mỉm cười: “Năm trước bản tin có nói, Quốc tửu đầu tư 200 triệu tệ, thành lập công ty thương mại điện tử Quốc tửu. Ngoài xây dựng sàn thương mại của riêng họ, thì còn mạnh mẽ mở flagship store trên các trang Mèo Đen (Tmall), Chó Con (JD), vững vàng nắm quyền phát ngôn trên mạng. Đương nhiên, Quốc tửu khác với những thương hiệu rượu trắng nhỏ tôi vừa nói, bọn họ bán hàng trên mạng với giá chỉ đạo nghiêm ngặt, năm trước lượng tiêu thụ ngày lễ Độc thân (11/11) cũng rất không tệ, hệ liệt Bạch sứ bán sạch trong 1s.”
Chủ tịch tán đồng: quả thật, Quốc tửu là lão Đại hoàn toàn xứng đáng trong ngành rượu trắng, còn là xí nghiệp nhà nước, hành vi của nó là những xưởng rượu trắng top2 top3 lũ lượt noi theo. Nếu không phải vì năm ngoái nội bộ tập đoàn Nguyên Xuyên lòng người không yên, áp lực tài chính lớn, tình hình thân thể của ông ta lại không cho phép, thì ông ta vốn đã chuẩn bị ở hội nghị nửa năm năm ngoái đưa ý tưởng thành lập công ty thương mại điện tử Nguyên Xuyên.
Lời kế tiếp của Lộ Nam, dường như chứng tỏ cô có khả năng đọc suy nghĩ: “Sau đó, hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu càng ngày càng cạn tồn kho trên mạng, từ từ biến thành mô hình hạn chế tranh mua. Đến hiện giờ, người tiêu dùng thông thường vè cơ bản không thể cướp được. Nhưng lượng tiêu thụ các hệ liệt khác cùng cửa hàng online của Quốc tửu thì rất tầm thường. Nghĩa là, khách hàng tranh mua trên mạng vẫn chỉ một mình hệ liệt Bạch sứ cũng rất khan hiếm ngoài đời thực.”
“Trên thị trường bán lẻ, hệ liệt Bạch sứ có giá rất cao. Người thật sự cướp mua được hệ liệt Bạch sứ trên mạng đa số là bọn đầu cơ, bọn họ mua được liền bán trao tay, tiêu thụ trên mạng biến thành con đường đục nước béo cò. Điểm này, dễ dàng kiểm chứng qua website và diễn đàn mà Quốc tửu xây dựng.”
Mọi người tiếp tục gật đầu.
“Điều này khiến người tiêu dùng thông thường rất bất mãn, tới tấp để lại tin nhắn mô hình tranh mua là lừa đảo, chi bằng không bán. Ngoài ra, theo sau mà đến là những vấn đề hậu mãi mà trên Tin tức gần như không nhắc tới. Thất lạc hàng, hư hại, lấy giả đổi thật... cho dù đơn mua và đơn vận chuyển đều viết người mua phải ký nhận trước mặt nhân viên vận chuyển, nhưng luôn có người vì các loại nguyên do mà không làm được, tổng kết lại, Quốc tửu thua lỗ 2 năm khi bán hàng trên mạng.” Lộ Nam từ tốn nói: “Điểm này, người trong ngoài ngành có thể không rõ lắm, bởi vì năm ngoái Quốc tửu tiêu tiền đè tin tức xuống.”
Cô nói xong câu này, mọi người đưa mắt nhìn nhau: thật không?
Lộ Nam mỉm cười: “Phòng quan hệ xã hội của họ tương đối mạnh, cho nên phong tỏa tin tức triệt để, Nhưng, Quốc tửu là công ty lên sàn chứng khoán, báo cáo tài chính cuối năm mặc dù vô cùng dài dòng, nhưng vẫn dễ điều tra được.”
“Vả lại, nửa cuối năm ngoái Quốc tửu tuyên truyền sàn thương mại điện tử giảm hẳn, lễ Độc thân năm ngoái chỉ quảng cáo sơ qua cho có mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân mà những xưởng rượu trắng top2 top3 khác đều đang quan vọng. Cho nên tôi rất bội phục dũng khí của Lệnh Dương, Lệnh Dương và Vinh Bảo cộng với 8 Nhà tiêu thụ khắp nơi trên cả nước đạt được hợp tác sâu rộng, xây dựng các kho hàng cỡ lớn trong phạm vi 8 nơi, sơ bộ phỏng chừng đầu tư cao tới 3 tỷ tệ, hành vi này, kỳ thực đã khiến những Nhà tiêu thụ nhỏ và vừa của Lệnh Dương cảm thấy bị đe dọa lợi ích. Chỉ là Lệnh Dương hứa hẹn khái niệm Nhà tiêu thụ trên mạng vẫn rất hấp dẫn, khiến những Nhà tiêu thụ vừa và nhỏ còn muốn kiên nhẫn chờ thêm.”
Lộ Nam nói trắng ra: “Theo tôi phân tích, tôi không hề coi trọng hành động của Lệnh Dương. Nhà tiêu thụ trên mạng, bản chất vẫn hy sinh lợi ích của Nhà tiêu thụ đời thực. Giao hàng, thu hàng, cho dù phân chia ranh giới, nhưng cái này chẳng lẽ không phải bán tháo hàng trong Đại khu hay sao?”
Trần Kiêu liếc mắt một cái Lưu thông của ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ.
Lý Thanh ngầm hiểu cổ vũ Lộ Nam: “Đương nhiên là đúng.”
Nhưng có thanh âm bất đồng: “Nhưng người mua rượu trắng trên mạng chung quy là số ít, nếu bán ra các thành phố khác 1 năm chỉ mấy chục hoặc trăm bình, thì cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Nhà tiêu thụ bản địa chứ?”
Lộ Nam lắc đầu: “Ý nghĩ này của ngài sai rồi. Tiêu thụ trên mạng, chỉ cần vượt khu vực, thì tuyệt đối sẽ tranh lợi ích của Nhà tiêu thụ ngoài đời.”
“Tình hình chiêu thương của Lệnh Dương là cơ mật công ty họ, tôi không biết rõ.” Lộ Nam chậm rãi nói: “Nhưng chúng ta có thể nhìn vào đầu tư tài chính dự án này - xây dựng sàn thương mại điện tử cần rất nhiều tiền, Quốc tửu tốn 200 triệu, Lệnh Dương và Vinh Bảo còn tốn nhiều hơn, e rằng còn chưa hết. Cùng với việc bọn họ xây kho hàng khắp các Đại khu trên cả nước. Cộng thêm mấy vấn đề như nhà cửa, thiết bị, tiền lương nhân viên..., nhất định phải hơn 4 tỷ tệ.”
Lộ Nam hỏi ngược lại: “4.2 tỷ này, cần tiêu thụ bao nhiêu rượu trắng, mới hồi vốn được?