Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 2: Chương 2: Bỏ trốn làm thiếp




Lúc đang nói chuyện, Thôi Uyển Như cố gắng nặn ra hai giọt lệ, chậm rãi rút chiếc khăn trong tay áo ra khẽ lau nước mắt: “Ca ca, vốn muội không muốn mặc giá ý may gấp đâu, gom góp đồ cưới, đi hầu hạ một vũ phu không biết thương hoa tiếc ngọc. . . . . . Nhưng mà, cha chọn trúng muộn, không biết làm sao hơn. . . . . .”

Thôi Văn Khang nhìn muội muội đột nhiên bắt đầu khóc thút thít nhất thời hoảng hồn, đang muốn vỗ vỗ bả vai nàng tỏ vẻ trấn an, lại nghe được Thôi Uyển Như dùng giọng điệu vô cùng chua xót nói: “Bởi vì chúng ta không có mẹ, mẹ không có huynh đệ ruột, chúng ta không có nhà ông bà ngoại.”

“Như nương, muội làm sao vậy?” Bàn tay đang đưa ra giữa không trung của Thôi Văn Khang lập tức cứng đờ, chỉ sững sờ nhìn về phía muội muội, cảm giác nàng hôm nay hình như thay đổi thành một người khác, nói chuyện thành thục không còn ngây thơ, trước đây muội ấy chưa từng khóc thảm thiết bi thương như vậy.

“Ca ca, huynh cũng biết Tiếu gia cầu hôn Thôi Uyển Lan, không phải muội, họ bắt nạt muội không ai nương tựa, lấy muội làm thế thân!” Thôi Uyển Như dựa vào trên vai huynh trưởng nức nở nghẹn ngào nói nhỏ, “Trương thị không chỉ khuyến khích cha hại muội, bà ta còn hãm hại huynh nữa.”

“Muội muội. . . . . . Đừng khóc, huynh sẽ không mặc cho bọn hắn bắt nạt muội, nếu như muội không muốn gả, chúng ta trở về, đúng, trở lại kinh thành! Tìm ông làm chủ cho muội.” Thôi Văn Khang nhìn muội muội khóc như mưa, nhất thời hoảng hồn, vội quỳ ngồi xuống bên cạnh vỗ nhè nhẹ lên vai nàng trấn an.

“Làm sao có thể, bôn ba mấy ngàn dặm đi đào hôn sao?” Thôi Uyển Như vùi gò má sâu vào lồng ngực ca ca, nụ cười yếu ớt trên mặt biến mất thay vào đó là nụ cười trào phúng, “Tiếu gia sẽ không mặc cho loại chuyện như vậy xảy ra, cho dù là đi về, ông cũng sẽ không vì muội mà đắc tội Uy vũ hậu —— chúng ta đều là con cháu bị vứt bỏ có cũng được mà không có cũng không sao.”

Nghe được hai chữ “vứt bỏ”, sắc mặt Thôi Văn Khang càng phát khó coi, tính tình hắn cũng chỉ qua loa chứ không ngu ngốc, suy nghĩ một chút cũng biết, muội muội mười sáu, hắn mười tám đang trong thời kỳ mai mối lại đi theo cha từ kinh thành đến biên quan, không chỉ không có mối hôn sự tốt, khoa cử năm nay của mình dù có thi hay không cũng bị ép buông tha.

Thấy sắc mặt ca ca tối lại, Thôi Uyển Như cũng không vòng vò với hắn nữa mà trực tiếp hỏi: “Ca ca, huynh có tính toán gì cho tương lai không?”

Trong trí nhớ kiếp trước của nàng, lúc Thôi Văn Khang hai mươi tuổi dưới sự sắp xếp của kế mẫu dùng danh tiếng gia tộc hứa hôn cho một nữ thương nhân mày rậm mắt to có vẻ bề ngoài khôi ngô, sau đó dựa vào đồ cưới nhà gái ngồi ăn rồi chờ chết, lần này, Thôi Uyển Như không muốn ca ca đi vào con đường đó nữa.

“Tính toán?” Thôi Văn Khang khẽ cau mày, Đúng vậy, là nên tính toán cho tốt, “Huynh... Quốc Tử Giám huynh không thể vào đến Cử nhân cũng không phải. . . . . . Tiến Sĩ, Minh Kinh, Minh Pháp đều không am hiểu, cũng chỉ có thể dựa vào gia tộc.”

Thi công danh có lẽ không thể thực hiện được chỉ có thể dựa vào công huân của tổ tiên có một chức quan nhỏ, chỉ là, không biết cơ hội đó có thể đến phiên mình hay không thôi? Dù sao cũng nhiều sư nhưng chùa chiền thì ít. (ý nói con cháu trong gia tộc thì đông nhưng chức vụ kiếm được thì rất ít)

“Ca ca, huynh đã thông minh từ nhỏ, có thể thấy qua là không quên được vì sao bị khoa cử làm khó?” Trong giọng nói của Thôi Uyển Như thậm chí còn mang theo uất ức chua xót. Khóc nức nở nói: “Con trai của Trương thị đọc sách ở Quốc Tử Giám liều mạng muốn thi tiến sĩ, chờ hắn thành Trạng Nguyên, Thám Hoa, nữ nhi của Trương thị kia sẽ được gả cho nhà cao cửa rộng giàu có ở kinh thành, mà muội, mà muội lại chịu khổ ở vùng khỉ ho cò gáy!”

“Ca ca, coi như vì muội muội cố gắng một lần được không? Để khi muội gặp uất ức có thể tìm người nhờ giúp đỡ, để cho đứa con tương lai của muội có nhà ngoại đáng tin làm chỗ dựa.” Thôi Uyển Như dựa vào trong ngực huynh trưởng, ngửa đầu đưa mắt nhìn hắn, trong mắt nén lệ vả lại tràn đầy chờ mong.

Bị chính muội muội mình nhìn một cách khẩn thiết như vậy, Thôi Văn Khang hăng hái lên, cùng là huynh muội, sao hai người con kế mẫu sinh ra thì một thành tài một gả cho nhà cao cửa rộng, mình và muội muội lại thê thảm cả đời?! Hắn lập tức vỗ ngực bảo đảm mình nhất định sẽ cố gắng không để muội muội mất thể diện, nhất định ở tương lai không lâu sau đó sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho muội muội.

Bên này, hai huynh muội đang ôm đầu rơi lệ nói chuyện riêng tư, ngoài xe đột nhiên vang lên giọng nói ôn tồn nho nhã: “Biểu muội, mệt không? Có cần dừng xe nghỉ ngơi không?”

Nghe xong lời này, Thôi Uyển Như thiếu chút nữa cắn nát răng của mình, ban đầu nàng bị buộc lập gia đình nên trong lòng bất bình vì vậy ở trên đường đưa dâu nghe lời ngon tiếng ngọt của biểu ca mà bỏ trốn, đi làm thiếp, đường đường là thiên kim Tướng phủ phải làm thiếp cho hắn ta mười năm! Sau khi tỉnh mộng, hối hận không thôi, vừa định làm lại từ đầu lại trượt chân đi đời nhà ma.

Hôm nay, ngoài ý muốn sống lại đang nói chuyện quan trọng đến cả cuộc đời với đại ca, hắn ta cố tình tới đây ngắt lời —— mặc kệ kiếp hay trước kiếp này, Thôi Uyển Như cũng hận không thể cắn chết mặt người dạ thú kia.

Biểu muội gì chứ? Còn muốn lừa gạt ta bỏ trốn một lần nữa sao?!

Thôi Uyển Như để ca ca ruột ra mặt đuổi người biểu ca bề ngoài nhìn như tuấn tú lịch sự nhưng bên trong thực ra là đồ ăn hại, sau đó lập tức kéo suy nghĩ về lại đề tài thay đổi tương lai.

Thời gian quá cấp bách, sau khi lập gia đình nàng không còn cơ hội khuyên Thôi Văn Khang nữa, trên đường đưa dâu có thể tự do tâm sự cũng chỉ một ngày một đêm mà thôi, ngày hôm sau nhất định Tiếu gia sẽ phái người nghênh đón, khi đó thì phải bày ra quy củ, không có cách nào chung xe với huynh trưởng được nữa.

Sau khi Thôi Văn Khang nghe Uyển Như thổ lộ hết tâm tư thì vỗ nhè nhẹ vào bả vai nàng liên tục cam kết: “Yên tâm, ca ca sẽ cố gắng. Sau này, không bao giờ gây rắc rối cho muội nữa.”

Hắn hận mình những năm qua sống quá thoải mái, thật sự không tim không phổi, không biết muội muội đã bị uất ức lớn như vậy, thân là huynh trưởng chính hắn không thể gánh vác hết trách nhiệm, mới ép muội muội trong một đêm dường như biến thành người khác.

Thôi Văn Khang không khỏi thầm mắng mình thật buồn cười, đáng ghét! Thật sự cho rằng muội muội theo như lời cha nói, là vui mừng gả cho thiếu niên anh tài, lang quân Hầu phủ. . . . . .

Nếu Thôi Uyển Lan không muốn gả mà để Như nương thay thế, vậy mối hôn sự này nhất định có vấn đề, cái gì “theo thứ tự lớn nhỏ, trưởng tỷ làm đầu” đều là nói nhảm, mình thân là trưởng tử còn chưa đính hôn đây này!

“Cha chậm chạp không cho huynh thành thân, ngoại trừ bởi vì huynh là kẻ vô tích sự ra, hơn phân nửa còn có Trương thị xúi giục ư? Lo lắng sau khi huynh thành thân sẽ có nhà bên vợ trợ lực?” Thôi Văn Khang khẽ nói, đồng thời âm thầm tính toán sau khi về nhà sẽ phải đuổi những đồng bộc, cơ thiếp luôn dụ dỗ mình sống phóng túng kia.

“Trưởng tử thành thân thì bà ta phải nhường quyền quản gia cho con dâu, chỉ có thể ở riêng hoặc phân quyền.” Thôi Uyển Như dựa vào kinh nghiệm kiếp trước tỉ mỉ phân tích, “Còn có đồ cưới của mẫu thân, được để ở trong biệt viện kinh thành, lẽ ra phải chia đều khi hai chúng ta thành thân. Muội gả gấp gáp nên đồ toàn đặt mua, không thể mang theo một thứ gì. . . . . . Có lẽ, Trương thị tính toán đợi Uyển Lan gả vào nhà hào môn, sợ đồ cưới không tương xứng nên tham lam đồ cưới của mẫu thân?”

Nàng cảm thấy lần xuất giá gấp gáp này chưa chắc không phải là tính toán của Trương thị—— bà ta không nỡ cho đồ cưới, tuy tổ phụ là Thượng thư tỉnh Phó Xạ lại vô cùng thanh liêm, cha mình lại vừa bị phạt tiền, trong nhà không dư bạc!

Thôi Văn Khang sợ ngây người, giận dữ nói: “Tham lam, đặt mua?! Huynh cho rằng là chuyển từ kinh thành tới —— vậy, vậy trong đồ cưới có những gì? Ở nơi thâm sơn cùng cốc này thì có thể mua được những gì chứ?”

“Ca ca nhẹ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy. Tính toán là có thể biết được, một tháng sau nghị hôn, đính hôn chưa đến một tháng còn không đủ thời gian để đi đến kinh thành một chuyến nữa là.” Thôi Uyển Như đưa tay làm tư thế đừng lên tiếng, cươi giễu cợt, “Đồ tốt chắc chắn cũng có, tuy nơi này thuộc biên thùy, nhưng không hề thiếu da lông quý giá, thương nhân người hồ Tây Vực cũng thường tới bán hương liệu và châu báu, còn có nhân sâm, lộc nhung, tuyết liên ....”

“Thời gian một tháng có thể mua được cái gì tốt chứ?” Thôi Văn Khang nắm quyền, trán nổi gân xanh, “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng!” Đường đường là nữ nhi của huyện chủ con vợ cả Bình Nhạc quận vương, cứ ủy khuất như thế mà xuất giá?

Thôi Uyển Như khẽ lắc đầu: “Muội đoán, đại đa số đồ cũng không cần mua. Sính lễ Tiếu gia đầy đủ, mà vừa giàu có cũng sẽ không so đo muội có bao nhiêu đồ cưới.”

“Muội nói là, dùng sính lễ cho vào cửa hồi môn?” Thôi Văn Khang hít sâu một hơi, quả thật không thể tin được gia đinh thế gia lại có thể làm ra chuyện như vậy, đây là gả nữ nhi sao? Rõ ràng là bán nữ nhi!

“Ca ca không nên tức giận, muội chỉ suy đoán thôi.” Thôi Uyển Như khuyên đôi câu, lại thấy ca ca xanh mặt, dùng đôi tay khẽ run lấy một xấy giấy từ trong lồng ngực đưa cho nàng.

“Đây là danh sách đồ cưới, huynh đọc sính lễ cho muội nghe, muội đối chiếu xem.” Thôi Văn Khang nhớ lại mình đã xem nội dung danh sách đồ cưới ở chỗ cha, giọng nói khẽ run đọc lên: “Ngàn lượng hoàng kim; 100 con ngựa; 80 tấm da cừu; Ngọc Bích mười hai cặp; đệm giường, chiên bị, lụa màu, bó bạch tất cả. . . . . .”

Sau khi nghe xong, Thôi Uyển Như dưới ánh mắt thấp thỏm mang theo căm hận của huynh trưởng khẽ gật đầu, thở dài nói: “89%, chỉ thêm chút râu ria. Còn có cái này. . . . . . là gạt từ chỗ Trương thị, có chút ít còn hơn không.”

Nói xong, nàng cười một tiếng, lấy từ trong góc từ xe ngựa ra hai hộp châu báu, định đưa cho ca ca một nửa, để cho hắn giữ lại chuẩn bị sử dụng cho tương lại lập nghiệp.

Nhìn tâm ý của muội muội, Thôi Văn Khang xúc động thật lâu, thầm hạ quyết tâm sang năm, không, năm nay, phải trở lại kinh thành một chuyến, phải lấy lại toàn bộ đồ cưới của mẫu thân để lại muội muội vào trong tay trước khi Thôi Uyển Lan xuất giá.

Không thể tiện nghi cho Trương thị, không thể để cho muội muội bị nhà chồng xem thường, bị chị em dâu cười nhạo!

Hai huynh muội thương nghị xong, chỉ thấy sắc trời đã tối, mà lúc này đội ngũ đưa dâu mới đi ước chừng một nửa lộ trình, đường xá không tốt còn có kẻ cướp, đoàn người chỉ đành phải tìm địa phương nghỉ ngơi một đêm.

Biểu huynh Tạ Tuấn Dật thích du sơn ngoạn thủy đã đi dạo hết tất cả các châu huyện lân cận, vì vậy dễ dàng tìm được khách điểm nổi danh nhất chỗ đó.

Khi đến nơi đó, bố cục giống như kiếp trước, thậm chí, sau khi dùng cơm Tạ Tuấn Dật đi tới phòng Thôi Uyển Như, muốn lén lút tán gẫu với nàng.

Thôi Uyển Như bảo Kim Châu đang chuẩn bị đi mở cửa dừng lại, trực tiếp cách cánh cửa nói: “Đêm đã khuya, mời biểu ca về. Nhớ lấy, muội muội đã là người đợi gả.”

Tại sao nam nhân khác có thể đi vào phòng nữ tử? Kiếp trước chính là Kim Châu để Tạ Tuấn Dật đi vào, sau đó, thiếu nữ ngu ngốc bị lời ngon tiếng ngọt của biểu ca thanh mai trúc mã lừa gạt, ban đêm hôm ấy theo hắn chuồn ra khỏi cửa.

Đi theo con của một quả phụ dựa vào nhà cậu đâu thể là lương phối, đúng không? Là một nam nhân không chịu chính thức cầu hôn lại khuyên biểu muội bỏ trốn làm sao có thể đáng tin? Thậm chí hắn cũng không cho Thôi Uyển Như năm ấy vô cùng đơn thuần bỏ trốn theo người vị trí chính thê cho dù có bái đường thành thân!

Lần đầu tiên làm chuyện dại dột, nếu làm chuyện đó lần thứ hai thì đó là người ngu xuẩn, Thôi Uyển Như tự nhận không đủ thông minh nhưng cũng không phải kẻ hồ đồ, vì vậy, vô cùng quả quyết từ chối thẳng thắn gặp mặt, nói chuyện với Tạ Tuấn Dật.

Thậm chí nàng không muốn gặp mặt người này, kiếp trước đã quá mệt mỏi vẻ mặt đối trá kia, kiếp này càng không muốn có liên quan gì đến hắn, sau khi sống lại càng không muốn nhìn thấy hắn.

Báo thù không phải mục tiêu của Thôi Uyển Như, hiện tại nàng chỉ muốn đàng hoàng, thỏa đáng mà lập gia đình, trước tiên làm vợ cả hầu môn, khuyến khích ca ca hăm hở tiến lên rồi sẽ suy nghĩ đến chuyện khác sau.

Cho đến khi tân nương chuẩn bị cởi bộ lễ phục nặng nề đi ngủ thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân, dường như ánh sáng ở trên cây đuốc cũng sáng lóe lên.

“Ngân Châu, đi hỏi xem xảy ra chuyện gì?” Thôi Uyển Như sửa sang lại xiêm áo ngồi thẳng trước bàn, cầm quạt tròn trong tay chống đỡ gò má, phòng xảy ra chuyện có người xông vào.

Một lát sau, Ngân Châu mang theo Thôi Văn Khang cùng với một Vũ Sĩ mang đao bước nhanh vào, đối phương tự xưng là tướng dưới trướng của phủ Uy vũ hậu, vì tội quấy nhiễu ở ngoài cửa mà hành đại lễ với Uyển Như, cũng bảo hắn dẫn theo một đám người tới đặc biệt bảo vệ vị hôn thê của tam lang quân, xin nàng yên tâm nghỉ ngơi.

Hộ vệ? Mang theo một đội ngũ vạm vỡ tới trông chừng khách điếm? Thôi Uyển Như nhất thời bối rối, mạnh mẽ trả lời sau đó nang cởi áo ra nằm ở trên giường, lại trằn trọc trở mình gần như cả đêm không cách nào ngủ được.

Những hộ vệ được phái tới hôm nay là những người ở kiếp trước ư? Có phải đứng ở một bên nhìn nàng và biểu ca ở trong một phòng, sau đó lại chế giễu đưa mắt nhìn mình leo tường đào hôn? Ban đầu còn cho rằng vận may tốt không bị người phát hiện, thì ra Tiếu gia cũng không muốn tân nương không cam lòng.

Không biết sao, năm đó nàng bởi vì không cam lòng mà bỏ trốn, ban đầu Tiếu tam lang cũng không chịu tân nương bị đổi này, hắn tuyên bố nói muốn thấy vị hôn thê chân chính sớm hơn, nhân tiện khảo sát quân tình mấy ngày rồi trở về, hôm nay cũng đã hơn nửa tháng không thấy tung tích.

“Ra cửa đi dạo, vòng vo mười mấy ngày cũng không trở lại! Ngày mai, chậm nhất là ngày mai phải rước dâu, không có tân lang thì đón cái rắm!” Uy vũ hậu Tiếu Duệ tức giận không kềm được, đánh một chưởng về phía mặt bàn, cái bàn gỗ tử đàn thượng hạng trong nháy mắt trở thành đống vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.