Tuy dáng dấp của Tiểu Minh có chút ngọt ngào, nhưng lúc này đây lại dùng ánh mắt không phù hợp với số tuổi nhìn Thôi Uyển Như, trả lời: “Là nhà chúng ta, giờ phút này tẩu tẩu đã là người Tiếu gia.”
Nghe vậy, nàng nhất thời tức giận. Có thể nói gì được với thiếu niên mười ba tuổi chứ? Tính khí không trưởng thành, hắn cũng không phải chính chủ để giảng đạo lý, nói điều kiện với đứa bé thì nó sẽ giữ lời ư?
Xem như nàng đã hiểu tại sao Tiếu gia không có trưởng bối ra mặt, cha mẹ chồng cho rằng lấy thái độ quá cao để giải thích sẽ làm cho người cảm thấy Hầu phủ lấy thế đè người, thái độ quá thấp tương lai sẽ không có cách nào sắp xếp chuyện gì ở trước mặt tân nương.
Không bằng lấy tiểu bối lừa gạt trước, sau khi thăm dò chút ý tứ mới thương nghị rốt cuộc nên xử lý chuyện này như thế nào.
Khi hai người đang giằng co thì Tiếu Minh đi trước một bước vào bên trong phòng, vừa đi về phía trước vừa giải thích cho Thôi Uyển Như: “Hơn nửa tháng trước tam ca nói muốn xem tẩu tử, mang theo hai gia đinh đi, ba ngày sau huynh ấy truyền tin nói ‘rất tốt, ra cửa đi dạo rồi sẽ quay về’. Sau hơn mười ngày không có tin tức, tối ngày hôm qua người được phái đi tìm phát hiện ngựa của ca ca đưa huynh ấy về nhà—— đầu bị thương, hôn mê bất tỉnh.”
Theo phương hướng ngón tay Tiếu Minh chỉ, Thôi Uyển Như đi tới trước giường vén màn lên, chỉ thấy một nam tử tóc hơi xoăn đang nhắm mắt nằm nghiêng, trên trán hắn quấn vải xám, mày rậm mũi cao, dung mạo anh tuấn, dù là đang ngủ mê man cũng toát ra khí thế kiên nghị nổi bật, tướng mạo quả thật không tồi, nếu như không để ý đến hắn đang hôn mê bất tĩnh, cũng coi như lang quân như ý.
“Y sư (đại phu) nói thế nào?” Thôi Uyển Như nhìn trên mặt hắn chưa từng xuất hiện màu xám trắng của người sắp chết, hơn nữa hô hấp đều đặn, kéo dài, bên cạnh cũng không vây quanh một đám người lo lắng, cuối cùng trong lòng thoáng hòa hoãn chút. Chỉ cần đừng làm cho mình mới gả tới đã làm quả phụ, cuộc sống này còn có thể chịu được.
“Mạch tượng không nguy hiểm, nhưng tại sao vẫn bất tỉnh lại không rõ nguyên do, dù sao cũng bị thương ở đầu.” Tiếu Minh trả lời xong lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi, “Tẩu tẩu, tẩu thấy thế nào?”
“Ta chỉ hi vọng hắn nhanh tỉnh lại.” Thôi Uyển Như dùng một đôi mắt khẽ rưng rưng, nhìn về phía vị thiếu niên trước mắt, rõ ràng đang lo lắng chị dâu muốn náo động phòng bỏ ca ca hắn, lại cố làm trấn định, thở dài một tiếng sau mới cúi đầu nói nhỏ, “Ký lai chi, tắc an chi*, tứ lang có thể đi nghỉ ngơi rồi, tối nay, cần gì cứ nói với đệ và huynh trưởng một tiếng.”
(*câu trong Luận ngữ, Họ [dân] đã (do mình phủ dụ) đến rồi, tất phải làm cho họ được an ổn mà sinh sống, phải an dân, sau còn mang nghĩa Mình đã đến (một nơi nào đó) rồi, thì phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại). Theo hoasinhanhca)
“Làm phiền.” Tiếu Minh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ cảm kích, cũng cung kính chắp tay thi lễ với tẩu tẩu một cái, lại dặn dò chút quy củ trong nhà, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Chưa từng nghĩ tới, hắn vừa mới vòng qua bình phong lại đột nhiên phát hiện đại ca mình đang dẫn theo huynh trưởng Thôi gia đứng ở đó nghe lén. Tiêu Húc đưa tay làm động tác không được lên tiếng kéo hắn tới, ba người yên lặng thối lui khỏi phòng cưới.
Rồi sau đó, hai vị huynh trưởng đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, hàng năm chinh chiến hiển nhiên Tiêu Húc cường tráng hơn, mày kiếm mắt hổ, oai hùng nhanh nhẹn dũng mãnh, vả lại lớn hơn đối phương sáu tuổi, cả người mang theo loại khí thế khắc nghiệt, Thôi Văn Khang ở trước mặt hắn cũng không yếu khí thế, chỉ dựa vào cơn lửa giận cắn răng chống đỡ.
“Ta không làm khó, là bởi vì muội muội, không phải bởi vì sợ các ngươi.” Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Húc gần như nói gằn từng chữ.
“Mỗ biết được, đa tạ thông cảm. Tứ lang, đệ dẫn Thôi đại ca trở về nhà nghỉ ngơi, ta đi tiền viện tiếp khách mời, có lời gì ngày mai rồi nói.” Tiêu Húc cười khổ, sau đó bảo đệ đệ trực tiếp mời Thôi Văn Khang đi sân viện của hắn, không thể ở chung một chỗ với Tạ Tuấn Dật si mê tửu sắc kia.
Làm như vậy thứ nhất ở gần đây có quản giáo, thứ hai hắn coi trọng ca ca ruột của đệ muội, muốn cho đệ đệ và hắn ta thân cận hơn. Tiếu Minh tuổi còn nhỏ với lại dáng dấp tròn dễ thương dễ làm cho người ta buông xuống lòng phòng bị, có thể hòa hoãn cảm xúc tồi tệ của đối phương.
Nghe sắp xếp như thế, Thôi Văn Khang không lên tiếng, thuận chân đi theo tứ lang Tiếu gia, dù thế nào đi nữa hắn biết mình giờ phút này có phản đối cũng vô dụng, đến muội muội cũng chấp nhận sự thật này, hắn còn có thể nói cái gì nữa đây?
Cho dù là phụ thân ở đây có lẽ cũng chỉ có thể giả vờ giận sau đòi chút tiện nghi, cắn răng nhẫn nhịn —— chỉ cần xem danh sách đồ cưới, Thôi gia cũng không còn lo lắng gì nữa.
Sau khi xuyên qua một hành lang, Tiếu Minh vẫn im lặng đột nhiên nhớ lại một câu: “Tam ca là người tốt sẽ có trời phù hộ —— chúng đệ không cố ý hãm hại tẩu tẩu, nhất định huynh ấy sẽ tỉnh lại.”
Hắn không chỉ đang trấn an Thôi Văn Khang, mà cũng đang an ủi mình. Mặc dù y sư nói mạch tượng của Tiếu Dương không có gì đáng ngại, nhưng chuyện này cũng không chắc chắn tình hình của huynh ấy không nguy hiểm, có người cũng ngủ như thế rồi mất đi, bây giờ là dùng rót súp để giữ mạng, nếu năm ba ngày sau vẫn không tỉnh lại ăn cơm, cho dù là Nhân Sâm vạn năm đều vô dụng.
Nhị ca của Tiếu Minh cũng chết đi sau khi bị thương ở trên chiến trường năm trước, mẫu thân và ca ca đều đau khổ rất lâu, huống gì là huynh đệ còn thân hơn ca ca ruột. . . . . . Vì vậy, mẫu thân nói cứ cử hành hôn lễ xung hỉ theo lẽ thường thì hắn không phản đối, hoặc là nói người cả nhà cũng chấp nhận cách làm này.
Mặc dù có chút xin lỗi Thôi gia, nhưng chuyện gì cũng có thể làm khi gần đến tuyệt vọng.
Sau khi trở lại trong phòng, Tiếu Minh chỉ chiếc giường to của mình đưa ra ý kiến với Thôi Văn Khang, nếu không ngại hai người có thể ngủ chung, hoặc là chính hắn ở bên cạnh trên giường cố gắng ngủ qua một đêm.
“Đâu còn tâm tư mà đi ngủ nữa. . . . . .” Thôi Văn Khang thở dài một tiếng, lại thấy Tiếu Minh cũng yên lặng gật đầu, sau đó hắn ra lệnh đưa tới trà bánh, mời hắn tới ngồi trước bàn con tán gẫu, còn gọi hai ca cơ đàn nhạc.
Nếu như bỏ qua vấn đề xung hỉ này, hình như tất cả cũng rất tốt đẹp. Thôi Văn Khang vừa hận trong nhà đặt hôn sự này, cũng oán Tiếu gia lừa gạt, rồi lại hi vọng Tiếu Dương nhanh chuyển biến tốt có thể sống vui vẻ với muội muội.
Hắn ôm tâm trạng vừa rối rắm vừa thấp thỏm này gần như cả đêm khó ngủ, trời tờ mờ sáng thì dưới sự khuyên nhủ của Tiếu Minh hơi nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau khi dùng điểm tâm vẫn không chờ được tin tức Tiếu Dương tỉnh lại, ngược lại rốt cuộc trưởng bối Tiếu gia ra mặt chính thức gặp đôi huynh muội này.
Tiếu hầu gia như người đoán, đúng là mắt hổ râu hùm, vô cùng uy nghiêm, mẹ chồng Thanh Giang Quận chúa mi thanh mục tú phong vận nổi bật, hơn nữa xem ra tương đối thân thiết hòa khí, ba người huynh đệ dung mạo đều tương tự người mẫu thân này.
Chủ đề nói chuyện là tân nương bị kinh sợ hù dọa và uất ức, Tiếu gia rất xin lỗi, chờ sau khi nhi tử tỉnh lại nhất định yêu cầu hắn nói xin lỗi và cũng bảo đảm cả đời này của Tiếu Dương cần phải yêu thương người vợ tốt thông tuệ sáng suốt này, trước ba mươi tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, sau ba mươi có con cũng không cần phải nạp tiếp.
“. . . . . .” Sau khi Thôi Uyển Như nghe xong không phản bác được, chỉ cảm thấy vị bố chồng nhìn như tục tằng này lại ăn nói khéo léo, chỉ nói nhẹ nhàng đã nói đến điều chủ yếu của chuyện này: cần phải nói xin lỗi là con trai gây họa, không hài lòng xung hỉ chính là không hiểu lẽ.
Mẹ chồng càng thêm giỏi về bắt trọng điểm, đều là nữ nhân bà rất hiểu rõ tâm tư tân nương tử, nữ nhân chỉ khát khao một điều đó là cả hai sống bên nhau cả đời, bà cam kết cho phần thưởng này khi con dâu ngoan ngoãn nghe lời bái đường.
Thôi Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu ý bảo ca ca đừng có yêu cầu gì khác, sau đó thỉnh cầu với Tiếu hầu gia: “Công công (bố chồng), nếu vì vậy mà huynh trưởng của con về nhà thì thật sự không có cách nào giao phó với cha mẹ được, có thể để cho huynh ấy ở tạm mấy ngày được không?”
Tốt nhất là chờ tình trạng Tiếu Dương chắc chắn rồi mới lên đường, tỉnh hay chết rồi, phải có một kết luận. Đề nghị này hợp ý Tiếu gia, vì vậy hai người cáo lui đi vào trong phòng kế bên sân viện của Tiếu Dương nói chuyện.
“Cứ chấp nhận như vậy? Ngộ nhỡ, chẳng phải muội sẽ. . . . . . ?” Thôi Văn Khang vẫn cảm thấy bất bình trong lòng, việc này rõ ràng là ỷ thế hiếp người, nói không chừng sẽ hỏng cả đời của muội muội.
“Còn có thể thế nào đây?” Khóe môi Uyển Như khẽ xẹt qua một nụ cười khổ, “Ngộ nhỡ, muội sẽ thủ tiết cho hắn ba đến năm năm.” Trong lúc đó ca ca phải làm chuyện nên làm, đợi có chỗ dựa rồi hãy làm cái khác.
Sống lại, nàng không hề mong chờ quá lớn với chuyện tình cảm, phu quân ngàn tốt vạn tốt cũng không bằng mình có tiền bạc làm chỗ dựa. Nếu Tiếu Dương mất, Hầu phủ sẽ thiếu mình nhiều hơn, phải có chút hồi báo.
Giờ phút này nhẫn nhị cũng là vì làm ra dáng vẻ “cam chịu uất ức”, làm cho đối phương cảm thấy mắc nợ, tương lai mới có thể đặt chân ở Hầu phủ, ngược lại, đại náo nhưng hoàn toàn mất công cũng chỉ làm cho người ta chán ghét.
Mặc dù Uyển Như đề phòng tai vách mạch rừng không nói quá nhiều, Thôi Văn Khang không biết rõ tính toán của nàng, chỉ cau mày nói: “Muội cũng quá tốt bụng rồi. . . . . .”
“Muội muội tự có chừng mực.” Dứt lời, nàng không nhiều lời nữa xoay người đi vào trong phòng nhìn Tiếu Dương người ngủ mê man không tỉnh, để ca ca tìm tứ lang giết thời gian.
Trong chớp mắt một ngày một đêm đã trôi qua, Tiếu Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, lần này, mọi người không có cách nào bình tĩnh nữa, rối rít thay phiên vây ở trước giường kêu gọi không dứt, đến vợ chồng Tiếu hầu gia cũng ở bên cạnh đến nửa đêm mới rời đi.
Trước khi rời đi, mẹ chồng rơi ở phía sau một bước lôi kéo bàn tay nhỏ của Thôi Uyển Như giọng thỉnh cầu nói: “Nhi tử của ta lớn lên ở quân doanh biên quan, từ nhỏ đã nghiêm trang, đừng nói là thị cơ, đến thị tỳ đều không thích đến gần người, hôm nay ta cầu xin con hãy cùng ngủ với nó một lần, đừng để nó. . . . . .” Thanh Giang Quận chúa nói xong vừa chua xót vừa xấu hổ đỏ mặt, thật sự là không tiện mở miệng nói rõ chỉ yên lặng rơi lệ.
Mẹ chồng cho rằng Thôi Uyển Như là hoàng hoa khuê nữ không biết gì, nhưng nàng từng được *** từng phong tình vạn chủng, lập tức hiểu đối phương muốn nói là “Đừng để đến khi hắn chết cũng chưa từng biết đến mùi vị của nữ nhân” .
Chẳng lẽ thiếu nữ gả tới đây còn có bản lãnh giữ lại giống của người đã hôn mê ba ngày sao? Coi như có thể hoàn thành cũng không thể làm được! Ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, Thôi Uyển Như còn phải giữ lại tấm thân trong sạch cho phu quân tiếp theo chứ, dù sao thân thể trong sạch cũng tốt hơn tàn hoa bại liễu.
“Con… Con nguyện ý cùng nằm trên một giường với chàng. . . . . .” Nàng xoay lại cầm tay mẹ chồng, cúi thấp đầu nhẹ giọng đáp. Khụ khụ, cùng nằm trên một giường lớn cái gì cũng không làm, chuyện này nàng vẫn có thể làm được.
Đêm khuya, mệt mỏi quá độ Thôi Uyển Như không nhịn được ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát hiện người bên cạnh bỗng chốc mở hai mắt ra.
Sau một khắc, ngay giữa bờ mông nàng chợt bị đột kích, cả thân thể lộn hai vòng “bịch” một tiếng rơi trên đất, sau một lát sau mới kêu đau thành tiếng: “Á…. Đau quá!”
Kim Châu người dựa vào bàn ở gian ngoài ngủ lập tức đứng dậy, cách bình phong nhẹ giọng kêu: “Nương tử?”
Thôi Uyển Như còn chưa phục hồi tinh thần lại, nam nhân tóc tai bù xù xiêm y mở rộng ở trên giường, cũng đã nghi hoặc mở miệng: “Ngươi là. . . . . . ?”