Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 46: Chương 46: Đại tẩu cực phẩm




Lúc Tiếu Dương mang Tạ Tuấn Dật từ phòng ngủ của Diêu Trinh Như ra đã lén lút lấy chiếc khăn thêu tiểu nương tử này để ở bên bàn, mới đầu hắn cũng không tính toán làm việc dư thừa chỉ là trong ngày thường thói quen đi một bước xem ba bước, thứ gì cũng phải túm trong tay mới phòng trước tai họa, lúc đó mới thuận tay nhét vào trong tay áo.

Sau đó lửa giận vừa lên đầu tam lang đã nảy sinh ác độc, mượn thời cơ vỗ bả vai Tạ Tuấn Dật nhét khăn thêu vào trong người gã, còn cố ý lộ ra cái tên chờ Diêu thứ sử mắt sáng phát hiện.

Kể từ đó, cho dù là Tạ Tuấn Dật nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan khuất trên người mình. Chuyện xấu làm xong Tiếu Dương cũng không còn quan tâm chuyện đến tiếp sau đó phát triển thế nào, vẻ mặt bình tĩnh trở lại doanh trại nghỉ đêm.

Hắn chỉ hời hợt giải thích với thê tử, cữu huynh và mẫu thân: “Có lẽ Tạ bát lang muốn nạp hai ba người thiếp, cũng không có đại sự gì, chúng ta lên đường trước, thời gian quá gấp, không có năng lực râu ria làm việc gì cho người không liên quan.”

Chờ hai phu thê lén lút chung đụng thì hắn vẫn không đề cập chi tiết chuyện này, vụng về an ủi: “Dọa nàng rồi phải không? Không có chuyện gì đâu, đều ở trong lòng bàn tay ta. Sau lần đó, Tạ Tuấn Dật tuyệt đối sẽ không có mặt mũi xuất hiện ở bên cạnh chúng ta.”

Khi nào nhớ đến chuyện này gã cũng đều sẽ nhớ tới toàn bộ mọi người kể cả Quận chúa ở bên trong đều nhìn thấy chuyện cười của gã, ai còn có thể tiếp tục kết giao nữa? Tiếu Dương lại nghĩ tà ác hơn -- có cơ hội lại giật dây giới thiệu cho gã một thê tử “tốt” hơn, như thế sẽ hạnh phúc hơn, ví dụ như Hoàng thất có rất nhiều nữ nhân đanh đá có thể cung cấp cho chọn lựa. . . . . .

Ừm, cũng không cần cố tình làm, gặp người thích hợp sẽ nói đến, quá cố ý ngược lại không đẹp. Tiếu Dương nghĩ như thế, đơn giản nói rõ chuyện này rồi sau đó lập tức đổi chủ đề khác.

Giờ phút này hành trình đã qua nửa, Uyển Như cũng đã thuộc lòng các loại quan hệ của Tiếu gia, tài liệu những người ngoài này đều là Thanh Giang quận chúa cố ý cung cấp, nhưng bà cũng không thể nhiều chuyện nói cho con dâu mình chuyện bày mưu tính kế người khác, tam lang thấy mẫu thân thật tốt.

“Tính Tiếu gia mà nói, thân quyến cũng không nhiều, người đồng vai vế với phụ thân ta có thể tiến lên phía trước, có thể nói là một người cũng không có, nam cũng chết trận sa trường, nữ thì sống cũng không lâu, chỉ có một dằng thiếp của tổ phụ còn tại thế, họ La, gia đình nhà bà đã sớm lụi tàn nên ăn chay niệm Phật, trong ngày thường cũng ở hậu viện không gặp người, nàng tùy ý đưa một phần lễ vật là được.” Tiếu Dương bắt đầu giới thiệu cho Uyển Như.

Theo như ý tứ của hắn, trong Hầu phủ ở kinh thành người cần nghiêm túc tiếp xúc thật ra thì chỉ có đại tẩu và hai đứa cháu, về phần tiểu muội thứ xuất còn có một dắng một thiếp của Hầu gia, những thứ này đều không quan trọng.

“Ngũ nương Tiếu Tình do thiếp sinh, mẹ ruột muội ấy là Cổ thị vốn là thị nữ bên người mẫu thân, mười ba năm trước thừa dịp phụ thân say rượu bò lên giường, còn lừa gạt mà không uống canh tránh thai, mang thai bốn năm tháng thì mới lộ ra tin tức.” Trên mặt Tiếu Dương mang theo vẻ chán ghét nói xong, “Khi đó đúng lúc phụ thân xuất chinh bị trọng thương, vì tích đức nên mẫu thân giữa lại. Giữ lại cũng chỉ cho hai phần cơm mà thôi, nàng không cần quan tâm cũng đừng quá thân thiết với hai mẹ con này.”

Uyển Như gật đầu một cái bày tỏ đã hiểu -- quá thân thiết nhất định sẽ phạm phải kiêng kỵ của Thanh Giang quận chúa, Ngũ nương kia lúc đến tuổi thì cũng sẽ mặc bộ đồ cưới đơn giản ra khỏi cửa, cũng sẽ gả cho gia đình tầm thường, không cần để ở trong lòng.

“Vậy còn một người nữa?” Uyển Như có chút nghi ngờ khẽ cau mày. Dắng thiếp địa vị cao hơn chút, Tiếu Hầu gia là quan lớn, dắng thiếp của ông cũng có phẩm cấp là chính thất phẩm.

“Đó là Lý thị mẹ đẻ của nhị ca ta, vốn là thiếp đàng hoàng, sau khi sinh con được nâng phân vị.” Tiếu Dương nói đến người này hơi khó chịu, thân phận của bà ta cũng không thể giải thích rõ trong một câu nói đơn giản được.

Ban đầu Thanh Giang quận chúa sinh trưởng tử Tiếu Húc sau đó thân thể bị tổn hại, nghe nói là trong thời gian ngắn không có cách nào có thai, Hầu gia cảm thấy tỷ số thương vong của con cháu tướng môn thế gia rất cao một con độc nhất quá không an toàn, liền nói muốn nạp thiếp đàng hoàng khai chi tán diệp.

Thanh Giang quận chúa được nuông chiều từ nhỏ đến lớn cảm thấy mình gã đi đã ủy khuất lắm rồi tất nhiên không vui, Uy Vũ Hầu liền tự mình làm chủ nuôi dưỡng Lý thị ở bên ngoài, sinh con sau đó mang về nhà nuôi, hai phu thê bởi vì chuyện này náo loạn một trận

Mới đầu, Quận chúa không cho Lý thị và đứa con chiếm vị trí nhị lang của con trai mình sắc mặt tốt, nhưng cố tình Lý thị rất có ánh mắt, hàng năm đều hạ thấp phục vụ vừa dịu dàng, lại sống chết đổ thừa chỉ phục vụ Quận chúa tuyệt không lôi kéo Tiếu Hầu gia đi phòng mình.

Nhi tử cũng được bà ta dạy giữ khuôn phép, vừa không đoạt danh tiếng của trưởng tử Tiếu gia vừa có thể duy trì tài năng, mười ba, mười bốn tuổi đã bắt đầu đi theo xuất chinh chính mình tự kiếm tiền đồ, làm cho Quận chúa muốn kiếm cớ cũng không lý do.

“Mẫu thân vẫn rất mâu thuẫn, không muốn cho đối phương hòa nhã nhưng lại cảm thấy bọn họ cũng không quá tệ, đặc biệt là so sánh với mẹ con Cổ thị. Sau đó nhị ca được mười chín tuổi đã đến lúc thành thân, trong nhà còn chưa chọn đối tượng cho huynh ấy, huynh ấy đã. . . . . .” Tiếu Dương buông tay ra, cho Uyển Như một vẻ mặt không sao cả

Nói thật, hắn cũng cảm giác nhị ca mình bị chết quá oan, quá đáng tiếc, còn chưa tìm được tiền đồ cho mẹ ruột, còn chưa giữ lại một cốt nhục đã buông tay nhân gian.

“Nhị ca vừa đi, Lý thị như già thêm hơn hai mươi tuổi.” Tiếu Dương nói xong không khỏi thở dài một tiếng, lại nhắc tới một chuyện cũ khác, “Có một lần mẫu thân ta ôm Tiếu Minh tản bộ, trong lúc vô tình trơn một cái thiếu chút nữa ngã xuống bậc thang, Lý thị trực tiếp nhào làm qua đệm làm gãy cánh tay của mình, đến ngày mưa dầm sẽ đau đớn.”

“A, theo như thân phận cũng không cần kính trọng nhưng cần hơi chút thân mật, đúng không?” Uyển Như tương đối biết điều, bánh ít đi bánh quy lại, nàng hiểu.

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Tiếu Dương nhắc tới người Uyển Như cần cẩn thận nhất trong nhà -- đại tẩu, quan hệ chị em dâu nếu xử lý không tốt thì sẽ gây ra náo loạn ầm ĩ.

Uyển Như biết đại tẩu họ Mai, tổ phụ là Ngự Sử đại phu, phụ thân chỉ là huyện lệnh Chính lục phẩm kỳ huyện, Tiếu Dương lại dùng giọng nói “nàng cần đặc biệt cẩn thận” ám chỉ tỷ ấy, vị đại tẩu này không thể coi như không quan trọng.

“Vì sao? Xin giải thích rõ ràng.” Chẳng lẽ là bởi vì Tiếu Dương cũng là con trai trưởng hơn nữa là dễ dàng tranh giành tước vị đoạt công quân với đại ca, cho nên đại tẩu sẽ nhằm vào mình bới móc?

Uyển Như lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp một, kể từ khi sống lại nàng chưa từng trải qua trạch đấu chân chính! Vào lúc này rốt cuộc xuất hiện “đại tẩu” quân xanh, đủ để cho nhiệt huyết trong người sôi trào.

“Bởi vì tỷ ấy là trưởng nữ của Ngự Sử đại phu! Tỷ ấy, đặc biệt. . . . . .” Tiếu Dương rối rắm nhíu lông mà thật lâu sau cũng tìm không ra được từ nào thích hợp để hình dung rốt cuộc Mai thị là người như thế nào, cuối cùng không thể không cười khổ nói, “Đại tẩu là người đặc biệt ‘Ngự Sử đại phu’-- hiểu ý của ta chứ?”

Không hiểu! Uyển Như cười khúc khích lắc đầu.

Không có cách nào tâm ý tương thông với thê tử, Tiếu Dương vỗ trán một cái, im lặng nói: “Triều ta hạng người gì có thể làm Ngự sử nàng biết chứ?”

“Không phải xuất thân thế gia, thanh chính liêm minh ngay thẳng không sợ cường quyền, nói quy củ.” Dứt lời Uyển Như lại bưng miệng cười, “Thật ra thì, mấu chốt là con đao sắc đầu óc toàn cơ bắp cho Thiên gia sử dụng.”

“Nửa đoạn trước không sai, nửa đoạn sau ngàn vạn lần đừng nói ra!” Tiếu Dương cười búng cái trán Uyển Như, lúc này mới tiếp tục nói: “Tổ phụ của đại tẩu, Mai Ngự sử ông ấy vừa tiến vào quan trường đã ở Sát Viện làm Giám Sát Ngự Sử chính bát phẩm, kế tiếp thăng chức trở thành Thị Ngự sử Tòng thất phẩm trong Điện Viện, sau đó làm Thị Ngự sử tòng lục phẩm ở Đài Viện, sau đó lại từ Thị Ngự sử được đề bạt làm Ngự sử Trung Thừa tòng tứ phẩm, cứ như vậy một đường đến ‘Ngự Sử đại phu’ cao nhất trong Ngự Sử đài. Suốt một đời làm cho người trong Ngự sử khiếp sợ! Đại tẩu của nàng là được chân truyền từ ông ấy.”

Nói xong hắn đau thương nhìn về phía đỉnh đầu cài trâm kim phượng hoa lệ khác thường của Uyển Như, thở dài.

“Chàng nói là, những thứ này không thể mang trước mặt đại tẩu?” Rốt cuộc Uyển Như và Tiếu Dương cũng tâm ý tương thông rồi, lẽ ra nàng là Huyền Quân ngũ phẩm, ăn mặc long trọng nhất cũng chỉ có thể ba vòng ngọc trai, năm cây trâm, nói cách khác, không thể mang trâm cài đầu Kim Phượng.

Nhưng phía trên quản không nghiêm người phía dưới đâu thể buông tha cho việc theo đuổi cái đẹp, đúng không? Đến dân phụ thương gia cũng có thể cài trâm phượng! Huống gì nàng còn là tam nương tử Hầu phủ.

Nghiêm chỉnh mà nói, cái trâm này là mẫu thân đưa đấy, Quận chúa cũng không nói thì người đồng thế hệ quản làm gì?

“Tỷ ấy đến mẫu thân cũng đã ‘giáo dục’ qua, nói bà chỉ là Quận chúa không thể mặc đại lễ dùng cho công chúa, nàng đoán xem lúc đó tỷ ấy nói thế nào?” Không đợi Uyển Như nói, Tiếu Dương đã dùng một loại giọng điệu cảm khái, “Khi gả vào cửa ngày thứ hai phải kính trà, mẫu thân tức giận đến thiếu chút nữa làm rơi ly trà, kết quả vẫn không thể nào lay chuyển được tỷ ấy, từ đó về sau. . . . . .”

Tiếu Dương còn chưa nói hết lại đột nhiên chú ý tới váy của Uyển Như, gương mặt càng thêm đau thương.

Váy hoa lệ chói mắt biết bao, gấm vóc thượng hạng đủ loại màu sắc chồng xếp lên nhau, viền váy dùng chỉ vàng điểm ngọc làm trang trí, vạt váy áo như lông đuôi Khổng Tước vung ra, nổi bật vòng eo mảnh khảnh xinh đẹp vừa không mất phú quý của nương tử.

“Không phải chứ? Váy Hoa Gian cũng không thể mặc? Không có quy định này chứ!” Uyển Như vô cùng kinh ngạc, nhất thời sắc mặt cũng đen -- cái kia không được cái này không thể, vậy ta gả cho người phú quý có ý nghĩa gì?

“Đúng vậy.” Tiếu Dương bĩu môi gật đầu, “Đến Hoàng quý phi bình thường cũng chỉ mặc váy Hoa Gian ‘thất phá’ tỏ vẻ tiết kiệm, mẫu thân mặc váy Hoa Gian “thập nhị phá” đại tẩu còn nói nữa là. Mà nàng, tất nhiên cũng không thể mặc “nhị thập tứ phá”, nếu không, chờ bị đại tẩu càu nhàu chết đi.”

Đây là đại tẩu sao? Hay tổ tông sống vậy?

Uyển Như trực tiếp dùng đầu tông vào vách tường, cắn răng thầm hận Hoàng quý phi mẹ ruột của Lục hoàng tử kia -- tiết kiệm gì chứ? Muốn tiết kiệm cũng đừng mặc váy Hoa Gian, mặc vải rách là tiết kiệm nhất rồi!

Trong hành trình kế tiếp, Uyển Như không chỉ muốn khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, ném thẻ vào bình rượu, tài nghệ đá cầu, còn phải tốn không ít thời gian để Quận chúa đưa vú già giảng giải những quy định ăn, mặc, ở, đi lại ở triều đình, không có biện pháp, trí nhớ mười năm sau cũng không thể sử dụng ngay được, hơn nữa, ở Tạ gia cũng sẽ không có ai đặc biệt chú ý đến những chuyện này.

Tốn không ít thời gian dọn dẹp tất cả những gì vượt quá quy củ, rốt cuộc Uyển Như theo trượng phu đi tới đại trạch tử tráng lệ của Tiếu gia ở kinh thành, rồi sau đó, ở hai cửa thấy được đám người đại tẩu, ngũ muội tới đón tiếp Quận chúa.

Chỉ vừa giương mắt lên nhìn, Uyển Như đã có loại cảm giác vô cùng đau bụng, nàng có thể dự cảm được, cuộc sống của mình ở kinh thành nhất định sẽ có tư vị muôn màu muôn vẻ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngự Sử đài: trưởng quan (quan trên) Ngự Sử đại phu chỉ có một người, tam phẩm Ngự sử Trung Thừa có hai người.

Kỳ huyện: cũ gọi là huyện bên cạnh kinh đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.