Tiếu Dương quyết định trong lòng rồi đi tìm mẫu thân mình thương lượng lộ trình công việc, đã có trưởng bối ở đây hắn chuyên quyền không tốt, cho dù là hỏi tượng trưng một chút cũng phải để mẫu thân quyết định cuối cùng.
Quận chúa nghe nhi tử đề nghị sau đó như có điều suy nghĩ hỏi:“A, đi ăn uống tiệc rượu buông lỏng gân cốt?”
“Không sai.” Tiếu Dương rất nghiêm túc gật đầu một cái: “Chúng ta đã liên tục đi mười sáu ngày, ban đêm không cắm trại thì cũng nghỉ ngơi ở trạm dịch bình thường, cũng nên tìm nơi đứng đắn ở hai ngày, cải thiện cuộc sống đúng không?”
“Nơi đứng đắn?” Thanh Giang quận chúa tựa cười như không cười nhìn nhi tử, khẽ mỉm cười: “Đừng nói với ta, con không phải biết họ Diêu này chính là một con chó thủ hạ của Tam hoàng tử.”
“Ông ta làm chó của ông ta, con làm người của con.” Tiếu Dương không ngay mặt trả lời vấn đề mẫu thân nói lên, nhưng coi như là biểu lộ thái độ của mình.
“Vậy con tiếp tay làm việc xấu làm gì?” Quận chúa nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn bộ dạng vô cùng bình tĩnh thanh thản, đối với chuyện nhi tử làm hay quyết định sự phát triển của gia tộc gì đó, bà không biết cũng chẳng sao, hỏi thăm như thế cũng không phải là chất vấn mà chỉ là tán gẫu thôi.
“Tên kia cũng chỉ là giúp Tam hoàng tử nhìn trông ngựa mà thôi, đâu được xem là có thể gây vẫn đục gì?” Tiếu Dương cũng hoàn toàn không đặt Diêu thứ sử ở trong mắt, trong giọng nói ẩn chứa ý khinh miệt không nhỏ.
Vị thứ sử này cũng chỉ là lang quân nhà địa chủ mà thôi, giỏi về đọc sách lại bỏ ra số tiền lớn bái sư lúc này mới khảo được Tiến Sĩ, rồi sau đó được Bành thị một thế gia nhị lưu gả cho nữ tử chi thứ làm đầu tư, cho nên đi từng bước một trên con đường sĩ đồ.
Dù vậy, ông ta cũng chỉ là một người người quê mùa phụ thuộc người khác mà thôi, liều chết cũng không vào được vòng thượng tầng chân chính. Đám người Thanh Giang quận chúa đi ăn uống chùa mấy ngày là cho Diêu thứ sử mặt mũi rồi, Tiếu Dương có nguyện ý để ông ta dính vào quan hệ gì hay không, vậy còn phải xem tâm tình.
“Con định đi một lần nhưng phiến lá không dính thân, không biết, có người lại sẽ nghĩ phương pháp để cho con phạm phải chuyện ghê tởm.” Đầu tiên là Thanh Giang quận chúa lên tiếng nhắc nhở, rồi sau đó lại đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhận lời: “Thôi, vui lòng đi thì đi thôi, ta không có ý kiến, dù sao rảnh rỗi không có việc làm.”
Bà đột nhiên cảm thấy để nhi tử đi chơi một chút chịu chút thiệt nhỏ cũng không tồi, bị người tính kế mới có thể chân chính hiểu được cái gì gọi là “thói đời hiểm ác”, dù sao, qua không bao lâu nữa bọn họ phu thê phải xa nhà lịch lãm, coi như là học hỏi trước.
“Điều con muốn chính là cho người phạm phải chuyện ghê tởm.” Tiếu Dương hừ lạnh một tiếng vừa gấp rút cười nói: “Nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì mẫu thân đừng nói gì cả, cứ tỏ vẻ mặt chán ghét là được rồi.”
“Hả? Con đấy!” Thanh Giang quận chúa giơ tay lên chọc một cái vào trên đầu nhi tử, dở khóc dở cười lắc đầu cảm khái, “Ta còn nói sao gần đây con lại khách khí với những người không liên quan kia vậy, thì ra là từ lúc mới bắt đầu đã nghĩ đến chuyện này?”
“Nào có? Không có!” Tiếu Dương cũng không biết đó là “khách khí” hay là... “gài bẫy”, dù thế nào cũng bày ra vẻ mặt chính nghĩa chết không thừa nhận mình có mưu đồ.
“Được rồi được rồi, con không làm chuyện xấu.” Trên thực chất Thanh Giang quận chúa là một người có tính nguyên tắc không quá mạnh, luôn mọi cách cưng chiều nhi tử của mình, lôi kéo tay tam lang vuốt ve một trận, bảo hắn đừng xù lông.
Vuốt ve xong rồi còn hỏi về những suy nghĩ kỳ quái trong đầu Tiếu Dương, đối với Quận chúa mà nói, đây mới là đại sự đáng giá để bà chú ý, nhưng cố tình hai nhi tử của mình vẫn lừa gạt mà không báo, lúc này ra khỏi nhà Tiếu Húc mới lộ chút ý tứ.
“Không có chuyện gì, đầu không đau cũng không ngất, trước đó còn cảm thấy là suy nghĩ của người khác, nhưng bây giờ cảm thấy đó chính là của mình.” Tiếu Dương hơi xin lỗi cười cười, “Lúc bắt đầu còn tưởng rằng trúng tà nữa ạ.”
“Sao lại là trúng tà, đừng nói mò. Các con vừa sinh ra thì có cao tăng tố pháp, trên người đeo cũng là vật trừ tà!” Quận chúa trợn mắt nhìn Tiếu Dương một cái lại lặp lại dặn dò hắn không thể tháo khóa bạc xuống.
Nói đến mặt trời sắp lặn xuống sườn núi, lỗ tai của Tiếu Dương dần dần ngứa ngáy còn chưa thấy bà có ý dừng lại, Tiếu Dương há mồm muốn kiếm cớ trốn đi, lúc này Quận chúa mới phất tay một cái nói: “Được rồi được rồi, ta cũng giữ con lại lâu nữa. Ngày mai muốn chơi thì chơi đi, chỉ là đừng quá mê muội.”
Bà cũng không nói nhi tử đừng quá mê muội tiệc rượu vui đùa, vốn “miệng” của tam lang không tốt, chỉ là nhắc nhở hắn đừng bởi vì một chút nguyên do râu ria liền một lòng một dạ đi trêu cợt người, thỉnh thoảng một lần thì xem đó như là tâm tính của trẻ con, đừng lãng phí thời gian với chuyện như thế này, đó thật là đáng xấu hổ.
Tiếu Dương luôn miệng đáp lời nghiêng đầu vội vàng lách người, sợ chạy chậm lại bị lão mẫu thân xách theo lỗ tai nói nữa, ai có thể nghĩ đến, hắn xoay người đi nói chuyện với thê tử, Uyển Như lại đưa ra nghi vấn tương tự.
“Diêu thứ sử, thê tử của hắn Bành thị là bên mẫu tộc của Tam hoàng tử, phải không? Không xuất thân từ con vợ cả?” Uyển Như vừa nghe nói phải chính thức đi nhà người ta làm khách lập tức biến sắc tiến vào tình trạng đề phòng, trong đầu suy nghĩ liên tục.
“Ơ, biết không ít nha, đúng là xuất thân từ chi thứ.” Tiếu Dương gật đầu một cái, rồi lại nói cho Uyển Như biết tổ phụ của Thứ Sử phu nhân và ông cố Tam hoàng tử là huynh đệ ruột, nhân khẩu của Bành gia không thịnh vượng, vì vậy, quan hệ này cũng không coi là xa xôi.
“A Dương, thoạt nhìn tuy Tam hoàng tử là trưởng tử, nhưng cũng không phải con vợ cả, cái này...” Uyển Như do dự liên tục sau đó còn giảm thấp xuống, khẽ nói chút lời bất kính, “Nhà chúng ta, không cần thiết qua lại quá gần với người bên mẫu tộc của hắn, đâu nhỉ?”
Dựa vào trí nhớ đời trước, nàng nhớ rõ mới đầu làm ầm ĩ lợi hại nhất là Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, sau đó nổi lên nắm quyền cùng đánh với bọn họ chính là Thất hoàng tử, cuối cùng thành chuyện lại là tiểu Cửu hoàng tử.
Thân là nữ nhân của Tiếu gia, dĩ nhiên là Uyển Như hi vọng nhà chồng đừng đứng sai chỗ trong cuộc phân tranh nhiều năm này, vội vàng cho tam lang một lời nhắc nhở.
Ai ngờ, thế nhưng hắn lại chẳng hề để ý hồi đáp: “Mặc kệ bọn hắn ai lên nắm quyền cũng phải tạo điều kiện cho nhà chúng ta, nắm quyền trước càng phải kính trọng. Yên tâm, đi chỗ nào ăn uống tiệc rượu cũng không quan hệ, ta phản đối đại ca đi làm thị vệ chỉ là sợ có người to gan lớn mật trực tiếp động thủ, nàng hiểu không.”
Sau khi nghe xong, Uyển Như trợn hai mắt lên, sững sờ.
Tất nhiên nàng hiểu ý của phu quân, một khi có người bức vua thoái vị, mặc kệ ai thắng đều phải chết một đống thị vệ, cung nhân, cho nên, đại ca phải làm là thi võ cử sau đó phóng ra ngoài mới là chính đạo.
Chỉ là, ngụ ý của phu quân, địa vị Tiếu gia cao cả, tự mình biết hoàng tử nào là cười đến cuối cùng cũng không phải giấy thông hành của bất kỳ kẻ nào?
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện Uyển Như có cảm giác như long trời lở đất: đây chẳng phải là chỉ chuyện mình sống lại một lần nữa cũng hoàn toàn vô dụng không dùng được gì ư?!
Ý nghĩa của việc sống lại không phải đồng nghĩa với việc có thể biết được hướng đi của tương lai ư? Biết một bí mật lớn cũng vô dụng, còn có cái gì có thể tiếu ngạo cuộc sống?
Trong thâm trạch nội viện có thể biết gì đó cũng có hạn, trừ lần đó ra, thêu dệt trò gian trá, cải tạo kỹ thuật chưng cất rượu, phát triển lưu phái thi từ hội họa, vài năm sau khúc ca mới, những thứ này có tác dụng với Tiếu gia ư?
Nhìn bộ dạng Uyển Như cau mày khổ não, Tiếu Dương còn tưởng rằng nàng đang phiền não chuyện ngày mai làm khách, chỉ cười một tiếng: “Có cái gì tốt để suy nghĩ hay sao? Mẫu thân Bành Tu Viện của Tam hoàng tử cũng chỉ là đứng hàng trung gian trong cửu Tần mà thôi, đây chỉ là đi gặp một tộc muội của bà ta, ngay cả mẫu thân ta nàng cũng không sợ, cần gì vì nó mà phiền não.”
“Thiếp. . . . . .” Uyển Như gắng gượng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Thiếp không có phiền não, chỉ suy nghĩ một chút ngày mai mặc gì thôi.”
“A, nàng tùy tiện mặc gì cũng đẹp cả!” Tiếu Dương dứt lời lại nhẹ nhàng hôn bên má nàng một cái, hạ thấp giọng cười nói: “Không mặc gì càng đẹp.”
Uyển Như gắt gao nắm được lấy bàn tay đang di chuyển vào trong áo lót của nàng, cau mày cả giận nói: “Đừng quấy rối, cũng sắp đến trạm dịch rồi! Có muốn thiếp đi ra cửa gặp người hay không đây?”
Chờ Tiếu Dương đi ra cửa sắp xếp chỗ cư trú, nàng vừa khóc vừa bắt đầu đấm đệm dựa mềm: đây không phải là phiền não mà là mất mác. Sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi đau thương của ta, quá khổ mà! Còn có chuyện gì so với chuyện ý thức được mình sống uổng phí mười năm, bi kịch gì hơn chuyện tất cả suy nghĩ đều bị đảo lại?
Uổng cho nàng còn nghĩ sau khi vào kinh nên tìm cơ hội đến gần Cửu hoàng tử lôi kéo một phen, còn hào hứng bừng bừng nghĩ ở thời khắc mấu chốt chỉ điểm giang sơn dẫn dắt Tiếu gia đi ra sương mù nữa chứ, kết quả người ta hoàn toàn không cần!
Uyển Như không thể không đối mặt với một sự thật, trong năng lực chính thức của một người, hai kiếp nàng đều là củi mục, đừng hy vọng có thể một mình đảm đương một phía hô mưa gọi gió, thay vì suy tính những thứ tài nghệ cao cấp không thiết thực này, không bằng thành thật làm bà chủ nhỏ.
Giữa trưa ngày kế, Tiếu Dương sắp xếp cho quân sĩ và bộ phận tôi tớ hạ trại ở ngoài thành, chính hắn cưỡi tuấn mã màu đen dẫn hơn một trăm hộ tống mẫu thân và thê tử đi tới cửa thành, bên người còn đi theo Thôi Văn Khang và Tạ Tuấn Dật.
Từ Hằng Ninh thì chảy nước mắt đứng từ xa đưa mắt nhìn bọn họ đi ăn uống tiệc rượu, khóc cho lý do nhưng đầy đủ sau: luyện binh chính là hắn, áp trận chính là hắn, uống rượu nhìn mỹ nhân không có hắn. Biết rõ hắn thích nhất say nằm ngủ trên gối mỹ nhân, khốn kiếp mà!
Tiếu Dương mới mặc kệ bạn tốt oán thầm, phất tay một cái đi đặc biệt tự nhiên, từ xa vừa mới thấy cửa thành hắn đã phát hiện Diêu thứ sử đã cung kính ở ven đường nghênh đón.
Hơn bốn mươi mặt trắng có râu, vóc người không lùn lộ vẻ gầy, tướng mạo nhìn coi như không tệ, chỉ là xương gò má nhô cao, đôi môi hơi bạc, trong tướng mạo mang theo lạnh nhạt.
Sau khi Diêu thứ sử chào hỏi Quận chúa và tam lang xong, Tiếu Dương liền giới thiệu đại cữu huynh với ông ta, rồi sau đó vừa chỉ Tạ Tuấn Dật nói: “Bát Lang Trần Lưu Tạ thị, người thân của nhà ta. Vị này là đại tài tử, không tới ba năm nhất định danh chấn Kinh Thành.”
Có thể sử dụng Quận Vọng làm tiền tố vậy chắc chắn là con vợ cả, không đề cập tới Thôi Tương chỉ mơ hồ nói là người thân, là vì che giấu Tạ Tuấn Dật không có phụ thân, cho dù ai cũng biết Thôi Tương có một nữ nhi làm quả phụ ở Tạ gia, cũng không nhất định biết nhi tử của quả phụ kia là đứng hàng thứ mấy, dù sao, thế hệ đồng lứa này của Tạ gia trừ bốn người bên ngoài kia thì cũng chưa có ai bắt đầu đi lại ở trong quan trường. (Quận Vọng: danh hiệu kết hợp giữa Quận và Vọng, Quận là hoạch định khu vực hành chính, Vọng là danh môn vọng tộc, Quận Vọng là chỉ rõ một địa vực (vùng) hoặc trong phạm vi một danh môn đại tộc, trong đoạn này là đang nói đến gia tộc Tạ thị)
Về phần tài tử cái gì đó, thật sự không có tán dương cũng chỉ có thể nói là có tài, con em thế gia ai không biết đánh đàn, thư họa chứ? Danh chấn Kinh Thành cũng không xem là lời nói dối, Tiếu Dương rất xác định gã sẽ lập tức nổi danh ngay thôi.
Quả nhiên, Diêu thứ sử nghe xong giới thiệu lại thấy Tiếu Dương và Thôi Văn Khang đang tiến lên phía trước, trong lúc nói chuyện với nhau rất chăm sóc vị Tạ bát lang này, người này quả thật tác phong nhanh nhẹn rất thân thiện, nhất thời ông ta chú ý đến Tạ Tuấn Dật kia -- Trần Lưu Tạ thị, thật tốt, không kém lắm với nhà Thôi Tương!
Nghĩ như thế, Thứ sử càng ân cần với Tạ Tuấn Dật, ông ta vốn là người dựa vào khoa thi đi lên, cùng nói chuyện với vị bát lang yêu thích đọc sách này cũng coi như hợp ý, dọc theo đường đi cười nói liên tiếp, khiến cho vị Đại Tài Tử này không khỏi có chút lâng lâng.
Nửa tháng này gã trôi qua thật sự thoải mái, Thôi Văn Khang không bới móc, Tiếu tam lang nghe gã thổi tiêu rồi đánh cờ mấy lần, thái độ chợt trở nên vô cùng thân thiết, người mặt lạnh bỏ rơi một lần trước hoàn toàn không phải là Tiếu tam lang.
Tài hoa này, quả nhiên là công cụ xã giao mọi việc đều thuận lợi, nhìn xem, hôm nay đường đường là Thứ Sử một châu cũng vì mình mà khuynh đảo rồi!
Khi Tạ Tuấn Dật cảm khái tài hoa quan trọng cỡ nào thì đã tiến vào nội viện Diêu gia, Uyển Như lại cảm khái với tầm quan trọng của quyền thế, nàng là Huyền Quân triều đình sắc phong, người dì Thứ Sử phu nhân của Tam hoàng tử gặp cũng phải hành lễ! Trừ Quận chúa ra nàng chính là người thân phận địa vị cao nhất trong đám người này.
Hàm tước mệnh phụ kia cũng không phải là phu quân nhi tử của ai làm đại quan đều có thể có, phải có chiến công hoặc thánh sủng đi đổi, cầu xin Thiên gia còn không nhất định nguyện ý cho, dù sao mệnh phụ cũng có tiền gạo lương tháng, cho nhiều triều đình sẽ thua thiệt.
Chờ A Dương lên làm đại tướng quân thì ta sẽ là nhất phẩm quốc phu nhân nhỉ?
Uyển Như ngồi ở bên cạnh Quận chúa không biến sắc quan sát căn phòng hoa lệ không giống phòng của Diêu thứ sử, vừa mất hồn, lần này nàng theo chân Quận chúa quan sát thực tập làm khách thế nào, lấy “xem lâu nói ít” là phương châm làm việc, không cần vắt hết óc đi đáp lời.
Thật ra thì, Thanh Giang quận chúa cũng có chút kiệm lời ít nói, nụ cười cũng rất nhạt, dùng từ đơn giản nhất “ừ, a, ồ” là có thể ứng phó được chuỗi lời dài của người Diêu gia, bộ dạng khẽ vuốt cằm bộ nhìn lại thì khí thế rất đủ, khi giơ tay nhấc chân hiển rõ cao nhã, ung dung.
Đáng giá học tập, vô cùng đáng giá học tập! Không biết, khi Uyển Như lấy bà bà (mẹ chồng) làm gương thì chín nữ nhi trang điểm lộng lẫy của Diêu thứ sử đứng thành một hàng lại vẻ mặt hâm mộ len lén lấy nàng làm gương.
Nếp gấp của làn váy điệp này rất tỉ mỉ, mỗi màu sắc cũng không giống nhau, chân nhẹ nhàng đung đưa màu sắc của làn váy lộng lẫy này nhộn nhạo như ánh trăng chảy xuôi, đây là “váy Nguyệt Hoa” đang lưu hành trong kinh nhỉ? Vừa hoa lệ lại lịch sự tao nhã!
Trang sức phối hợp cũng chọn rất tốt, lấy lũy ti vây quanh bạch ngọc, trân châu làm chủ thỉnh thoảng làm đẹp có thể kết hợp với ngọc lưu ly, nhiều một phần sẽ vướng víu thiếu một phân sẽ có vẻ cợt nhã, trang dung cũng vừa đúng, mỹ lệ mà không táo bạo, phú quý mà không ra vẻ người lớn.
Các cô nương Diêu gia vừa âm thầm hâm mộ một phen vừa có chút nóng vội, vị Tiếu tiểu tướng quân kia đã có thê tử như vậy, còn có thể ăn dã thực ở bên ngoài ư?
Đồng thời, Uyển Như nhìn một hàng tiểu nương tử này đột nhiên liền hiểu ý, trong chín nữ nhi có năm người tuổi cũng không sai biệt lắm, đều là dáng vẻ mười lăm mười sáu, phải nói đều là Diêu phu nhân sinh thì tuyệt đối không thể nào.
A, nhà này gia giáo thật tốt, thứ nữ, dòng chính nữ đều ăn mặc bình thường? Cũng đều mang ra gặp khách quý, không chỉ gặp còn dự định cho mỗi người đều nói đôi câu! Nếu Diêu thứ sử không có tính toán gì đến quỷ cũng sẽ không tin.
Uyển Như uống trà nhìn thật lâu cũng nhìn không ra ai là thân nữ nhi của Diêu phu nhân, Bành thị này ngũ quan đoan chính mắt hạnh liễu mi, chúng nữ nhi đều xinh đẹp nhưng không có vị nào là đôi mắt nhỏ.
“Tiểu nương tử quá nhiều, xem đến hoa mắt rồi.” Có lẽ quận chúa cũng không kiên nhẫn cùng cười cười nói nói với những nữ tử không biết đích thứ này, trực tiếp nói với Thứ Sử phu nhân: “Lưu lại nữ nhi ruột của ngươi, còn lại đi chơi đi.”
Hả? Thì ra là còn có thể nói thẳng như vậy! Uyển Như nhìn một hàng tiểu nương tử mang trang sức lóng lánh lui ra, chỉ để lại một đứa bé chừng mười tuổi, nhất thời cảm thấy tầm mắt phía trước nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, không thể không âm thầm bội phục bà bà thật là anh minh.
Đám tiểu nương tử đang đi ra cửa vốn đều là vẻ mặt kính cẩn nghe theo nhưng khi ra khỏi cửa thì trên mặt lập tức trở nên tươi sáng hơn, hâm mộ, ghen ghét, không cam lòng….
Thiếu nữ mặc váy quả hạnh màu đỏ đột nhiên cười nhạo một tiếng phá vỡ bình tĩnh: “Nhị tỷ khiến cho mẫu thân vui vẻ thì thế nào đây? Ép chúng ta tặng cho tỷ cơ hội nói chuyện, nhưng đáng tiếc, quý nhân hoàn toàn không để chúng ta ở trong mắt. Đây cũng không giống như bị đuổi ra ngoài sao?”
“Ngươi bấu víu phụ thân thì có thể thế nào? Chẳng lẽ phụ thân có thể giúp đỡ trực tiếp nhét Diêu Trinh Như ngươi vào phía trước tiệc rượu ư?” Mặc xiêm y màu xanh lam, Diêu Nhị Nương hừ lạnh một tiếng mang theo tỳ nữ quay người rời đi.
Diêu Trinh Như cũng cười lạnh, luôn sẽ có biện pháp.
Lúc trước đám người Tiếu Dương vào cửa thì vì lấy tất cả thời cơ đưa ra một ít nữ nhi xinh đẹp của mình ra gặp mặt, Diêu thứ sử cố ý cho các nàng mang theo mũ che mặt đứng ở bên trong hai cửa nghênh đón Quận chúa, đối với ba vị nam tử mà nói chỉ là nhìn liếc qua một chút, nhưng Diêu Trinh Như cũng xem như đã nhìn thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Tiểu tướng quân lạnh lùng nghiêm túc, cháu ruột tướng gia cao lớn cường tráng, còn có lang quân Tạ gia tác phong nhanh nhẹn . . . . . . Từng người đều là gia đình không tầm thường, tướng mạo đường đường, rể tốt như thế có thể nào bỏ qua?
Trinh Ngọc chỉ biết khoe mẽ, ả lại cảm thấy cơ hội luôn do tự mình sáng tạo ra, không tin ba quý nhân sẽ không để ý đến bên mình một cái!
Chỉ là, trước khi tìm cơ hội cần phải suy nghĩ kỹ càng, ai là người dễ mềm lòng, ai là người có tiền đồ nhất.