Ban đầu ở đấu hội hoa xuân, lúc thấy Dư Sơ Tình không phải nàng mặc áo ngắn vàng nhạt ngang ngực sao? Uyển Như nhớ lại chuyện lúc trước lập tức vui vẻ, lúc này mới cố gắng ngăn chặn cảm xúc hấp tấp kiên nhẫn xem thư.
Đoạn tiếp theo quả nhiên nói là thời điểm gia đình hai bên đưa bát tự tìm cơ hội để cho huynh ấy gặp mặt Dư Sơ Tình một lần, nếu không hài lòng có thể nói bát tự không hợp ngưng hẳn nghị hôn.
Thôi Văn Khang rất đắc ý mà tỏ vẻ lúc đang nói chuyện với nhau bản thân bởi vì chưa thuộc thi từ, điển cố mà mất mặt, lại bởi vì tính tình thẳng thắn và anh tuấn hiên ngang chiếm được mỹ nhân ưu ái, trước kỳ thi mùa xuân hai nhà đã hoàn thành hơn phân nửa quá trình nghị hôn.
Rồi sau đó ba ngày võ cử tiến hành vô cùng thuận lợi, vốn là bởi vì trước đó Tiếu Dương chủ trì diễn tập dã chiến lộ mặt ở trước quan lại quyền quý, lúc kỳ thi mùa xuân lại được tiểu nương tử Dư gia chúc phúc, cho tới phát huy tài nghệ cực kỳ thần dũng khác thường, dù là thi cưỡi ngựa bắn cung hay dựa vào binh pháp cũng cực kỳ xuất sắc.
Cuối cùng, mặc dù bởi vì Thôi Văn Khang chưa đủ kinh nghiệm không đứng thứ nhất, cũng đã có danh tiếng, lại bởi vì tuổi đang nhỏ nhất trong Võ Trạng Nguyên, vì vậy trong lúc yến tiệc Khúc Giang trở thành Thám Hoa Lang bị chỉ định đi vườn hoa nổi danh nhất trong kinh thành hái hoa cho mọi người đeo.
Trừ lần đó ra, huynh ấy còn cùng mọi người ngắm hoa uống rượu, vui vẻ suốt đêm ở bờ Khúc Giang, trong thư thậm chí còn cặn kẽ miêu tả quý tộc Kinh Thành rối rít mang theo nữ nhi chơi xuân đạp thanh, vây xem đoàn Tiến Sĩ ngâm thơ, đánh ngựa cầu, thậm chí còn có tiểu nương tử nhiệt tình hái hoa tươi trực tiếp ném trên người nam tử ngưỡng mộ trong lòng.
Lúc Uyển Như xem thư đồng thời Tiếu Dương đã nhanh chóng xem thư nhà của Thanh Giang quận chúa và thu thập được vài tin vắn của nhân sĩ chuyên nghiệp Tiếu gia, giương mắt nhìn thê tử đang nghiến răng trước bàn, không khỏi vui mừng nói: “Đại cữu ca viết cái gì, lại làm nàng phải cắn răng nghiến lợi như vậy?”
“Viết ‘trăng sáng đốt đèn tổ chức yến tiệc chơi cầu’, ánh lửa ngút trời như ban ngày tiếng reo hò hoan hô liên tiếp bốn phía, thuật cưỡi ngựa của huynh ấy tinh xảo, kỹ thuật đánh bóng tài cao, hấp dẫn đông đảo chú ý của tiểu nương tử, lấy được một đống dưa trái cây và hoa tươi, trong đó còn có ngọc bội, túi thơm chứa vật quý giá.” Uyển Như nói xong lời cuối cùng giọng nói lại giống như phát ra từ giữa kẽ răng.
Còn tưởng rằng ca ca thay hình đổi dạng quyết chí tự cường rồi, thì ra là trong lòng huynh ấy vẫn thích chiêu mèo trêu chọc chó của kẻ quần áo lụa là là sao? Không phải đang nghị hôn với Dư Sơ Tình sao? Thi đậu Tiến Sĩ nên thành hôn, tại sao vì thu hút nữ tử khác mà hài lòng?
Phải biết, lúc người đắc ý quá sẽ dễ mà không giữ được thái độ đúng mực, Uyển Như không khỏi thở dài nói: “Thi đậu Tiến Sĩ cũng chỉ là một bước ngoặt thay đổi vận mạng mà thôi, phía sau còn phải thông qua Binh bộ khảo hạch mới có thể làm quan, huynh ấy lại vui mừng đến như vậy -- ai biết có thể vui quá hóa buồn hay không?”
“Nàng mới quan tâm quá sẽ bị loạn ấy.” Tam lang thiếu chút nữa cười đến mức ôm bụng, “Thư này là viết sau ‘thi quan’, chắc hẳn nhậm chức là không có vấn đề, bộ dạng, lời nói, chữ Khải, phê thẩm công văn bốn hạng này đâu làm khó được đại cữu huynh chứ?”
Nghe vậy Uyển Như sững sờ, rồi sau đó cũng cười, ca ca cũng chỉ khi mọi sự đã thành, tâm tình rất thoải mái thì mới viết ra bức thư này nhỉ? Lời nói khôi hài mà khoa trương, chắc hẳn chỉ là vì để muội muội ở biên giới Tây Nam phương xa cũng vui vẻ theo.
Xem thư tiếp, quả nhiên Thôi Văn Khang nói đến mình đã thông qua khảo hạch của Binh bộ, đạt được một quan chức tòng thất phẩm, bởi vì vừa bắt đầu Tiếu Dương đã đề nghị huynh ấy xin ra ngoài, ý tứ của kim thượng cũng là muốn chọn võ quan thay thế thừa kế lão tướng vùng biên cương.
Vì vậy, dưới tình huống đó Thôi gia không tốn tiền để giữ huynh ấy ở lại kinh, Thôi Văn Khang rất thuận lợi bị đuổi đến chỗ man di mọi rợ người khác không muốn đi -- phủ Chiết Xung chỗ dưới quyền quản lý khác của Mông Châu giữ chức Hiệu úy.
Tiếu Dương nghe địa điểm này rất hài lòng nói cho Uyển Như: “Cũng không tệ lắm, cách chỗ chúng ta chỉ mấy tòa núi mà thôi.”
“Về sau có thể mời huynh ấy tới Xuyến Môn sao?” Tiểu nương tử ra vẻ mong mỏi, lại lập tức bị phu quân dội cho chậu nước lạnh.
“Đừng quá ngây thơ.” Tiếu Dương buông tay bất đắc dĩ nói, “Bởi vì nếu quân sĩ trong nơi đóng quân tùy ý rời khỏi chỗ ở, đánh 80 trượng. Nàng xem, ta phái người đi ra ngoài làm việc toàn bộ đều dùng bộ khúc không phải binh sĩ, chính là bởi vì duyên cớ này.”
“Hả?!” Nhất thời Uyển Như đã trút giận, “Vậy chỉ có thể leo đến đỉnh núi xa nhìn nhau?”
“Sau đó mười năm mấy chục năm sau nàng sẽ hóa thân thành ‘hòn vọng huynh’, ha ha!” Tiếu Dương cười to không ngừng, thấy bộ dạng Uyển Như thẹn quá thành giận muốn đấm người, mới lại nghiêm mặt nói, “Còn có biện pháp, chờ ta thăng quan thành Phòng ngự sử Mông Châu phụ trách quân sự của một châu, đến lúc đó là có thể mang theo nàng dò xét tất cả địa giới bản châu.”
Phòng ngự sử? Nghe cái tên vừa xa lạ vừa hình như rất lợi hại ánh mắt Uyển Như nhất thời sáng lên, rất tò mò hỏi: “Là mấy phẩm? Dễ dàng thăng lên sao?”
“Tòng tứ phẩm, như nhạc phụ, không đúng, đồng cấp thì quan võ hơi thấp nhất đẳng so với quan văn.” Tiếu Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà trầm tư nói: “Quan võ muốn thăng chức, tất nhiên cần đánh thắng trận rồi, muốn đánh trận thì đầu tiên phải gặp được địch tấn công hoặc loạn dân.”
“Thiếp vẫn nên xem thư thì hơn.” Uyển Như yên lặng cúi thấp đầu xuống.
Bởi vì quân công mà thăng quan phát tài này quá khó khăn, nàng thấy hành động của trượng phu trong hai tháng gần đây đã sớm có tính toán trước, Tiếu Dương là vì ổn định bản địa và hòa bình lâu dài mà nỗ lực, hắn đang làm không chỉ đơn giản là đóng quân chuẩn bị chiến tranh và gom góp khẩu phần lương thực, còn làm không ít sự việc cần làm của Thứ Sử bản địa, như giao hảo cùng huyện lệnh Lô Lộc, khai hoang làm ruộng, trồng cây ăn quả, phát triển nghiệp muối v.v.
Nếu như thiếu hụt cái ăn, cũng có thể trực tiếp phái người đến huyện thành phồn hoa gần đây đi mua, thế nhưng hắn lại cố tình muốn đi mượn hạt giống, đổi súc vật, nuôi gia cầm, đến lúc này có qua có lại như nhân viên công chức, mục đích cuối cùng chỉ vì kinh doanh một phần sản nghiệp, vì “để duy trì liên tục phát triển” của huyện Bạch Thủy Hà.
Tiếu tam lang hào hứng bừng bừng như vậy vùi đầu gian khổ làm ra, sao có thể vì một phần quân công mà khơi mào tranh chấp?
Thấy Tiếu Dương và Tư Mạc Bạch Thủy Hà như hai huynh đệ, khi hắn quản lý gần như có lẽ đã không có cơ hội xảy ra chiến sự.
Trừ phi là địa giới khác rối loạn cần thêm binh, sau đó hắn bị điều qua vô cùng tỏa sáng, khả năng này Uyển Như không muốn suy nghĩ đến, một khi có chiến sự chắc chắn là sinh linh đồ thán, thật vất vả xây xong gia viên lại trở nên đổ nát thê lương như lúc bọn họ mới đến, so sánh nàng tình nguyện không gặp ca ca ba năm rưỡi.
“Được rồi, xem thư, xem thư đi.” Tiếu Dương cũng không còn rối rắm với Uyển Như chuyện thăng quan, cọ đến bên người nàng duỗi cổ cùng nhau xem thư.
Không thể không thừa nhận thư của Đại cữu huynh mặc dù nói nhảm hơi nhiều nhưng nội dung lại rất có ý tứ, hắn thấy được một câu vắn tắt: “Tạ bát lang thi đậu kỳ thi mùa xuân, bởi vì trầm mê tửu sắc hành vi phóng đãng không vượt qua kiểm tra thử.”
Thôi Văn Khang lại dùng hai tờ giấy rõ ràng rành mạch miêu tả Tạ Tuấn Dật ở kỳ thi mùa xuân vui sướng tham dự tiệc rượu như thế nào; trái ôm phải ấp khoe tài năng của mình như thế nào; bởi vì yêu thích khoe khoang tài thơ, mà mỗi lần gặp phải nương tử nhà hào môn tặng hoa cũng sẽ dưới sự khuyến khích của mọi người mà ngâm thơ hạ đối.
“Kết quả, có một cử tử đến từ Giang Nam vùng đất giàu có, thứ hạng rơi xuống mà giận dỗi phát tiết, hắn mặc vào nữ trang hoa lệ đầu đội mũ che mặt, xung hương liệu khắp người, mang theo tôi tớ thành đoàn cũng đi yến tiệc Khúc Giang, ‘đoạt hôn dưới bảng danh sách niêm yết’ với thiên kim khác. . . . . . Không phải đâu, còn có chuyện như vậy?!” Uyển Như xem thư mà trợn mắt hốc mồm.
“A, chẳng những hắn tham dự ‘đoạt hôn dưới bảng danh sách niêm yết’ mà còn đối chọi gay gắt một trận với Trần Ngọc Dung, tranh đoạt ưu ái của Tạ Tuấn Dật!” Tiếu Dương sờ râu mọc ra còn chưa kịp cạo của mình, lắc đầu thở dài nói thầm, “Những người này, thích mê luyến mặt trắng nhỏ như vậy? Gã có gì tốt, không chỉ đọc mấy câu thơ thôi sao!”
“Cử tử kia là vì chơi gã chứ? Tại sao có thể là ưu ái thật?” Uyển Như dở khóc dở cười lắc đầu, rồi sau đó lật tờ dưới nhìn kết quả cuối cùng. Nàng không nói cho trượng phu biết, lúc mình ở kinh tham dự tụ hội đã gặp Trần Ngọc Dung mấy lần, đã từng tìm không ít cơ hội khuyến khích một lần, muốn thiếu nữ động lòng với phong lưu tài tử, thật ra thì cũng không khó khăn.
Uyển Như vạn lần không ngờ rằng chính là, kết cục của trận trò chơi này rất là thảm thiết. Lúc cử tử mặc hở ngực váy không cẩn thận bại lộ thân nam nhi, thẹn quá thành giận đánh Tạ Tuấn Dật một trận trước mặt mọi người, dẫn đến vô số người vây xem cười nhạo.
Rồi sau đó Tạ bát lang mất hết mặt mũi đóng cửa ba ngày không gặp khách, cũng may lúc này kế phi Chu thị của Vĩnh An vương cho người ta nhắn lời làm mai cho ngoại tôn nữ của mình, Tạ gia lập tức thuận thế đồng ý.
Dầu gì bản lĩnh dung mạo của Trần Ngọc Dung cũng không tầm thường, gia thế cũng coi như còn tốt -- Tạ bát lang tuy là hệ chính Tạ gia, nghiêm chỉnh mà nói cũng chỉ là quả phụ mang theo lang quân phong lưu, thật ra thì cũng không dễ dàng cưới được tức phụ hiền.
Đang lúc nghị hôn, lại có người nói cho tiểu nương tử Trần gia một thiếp của Tạ Tuấn Dật đã mang thai, nghe nói còn là con trai.
Trần Ngọc Dung quen ương ngạnh trước đó bị một nam tử giả vờ giành vị hôn phu cũng đã hung hăng tức giận một trận, giờ phút này làm sao có thể cho phép lúc mình chưa vào cửa phu quân đã có thứ trưởng tử? Tất nhiên nàng ta sẽ nói lên yêu cầu của mình, không bao lâu đã đã tuôn ra tin tức, Trinh Như Diêu gia bởi vì sảy thai rong huyết mà chết.
Chết người tất nhiên Diêu gia thậm chí còn Bành gia và Tam hoàng tử muốn đòi một lời giải thích, vì vậy không tới ba ngày lại truyền ra chuyện là thị tỳ theo hồi môn của Diêu gia hoặc cũng có thể là Tạ Tuấn Dật hạ độc thủ trước tục chải tóc, mặc kệ hung thủ là người nào, gã đều không thoát khỏi liên quan quản giáo không nghiêm.
Lần này quan viên Lại bộ chủ trì thi quan vừa vặn là một người yêu vợ như mạng, hoặc là nói sợ vợ, người “Đức chí không tu, học chí không nói” cả ngày trầm mê tửu sắc tất nhiên không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Tạ Tuấn Dật lại bởi vì chuyện trong nhà ảnh hưởng cảm xúc, lúc thi quan tinh thần hoảng hốt phát huy không tốt, đúng lúc bị quan viên Lại bộ nhìn gã không vừa mắt bắt được sai lầm xử lý không hợp cách.
“Chuyện này thật đúng là. . . . . .” Xem xong đoạn này Uyển Như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù lúc bắt đầu nàng rất xem thường Diêu Trinh Như cam chịu hạ tiện, cũng tán thành với chủ ý của phu quân để Tạ Tuấn Dật và nàng cả đời yêu nhau giết nhau, nhưng hôm nay biết nàng bởi vì Trần Ngọc Dung mà sảy thai chết đi, cũng không khỏi thổn thức, thậm chí lại một lần nữa nghĩ tới kiếp trước chuyện mình bị rót thuốc phá thai không thể tiếp tục có thai.
Trong trầm tư tay trái không cầm thư của Uyển Như lại theo bản năng sờ bụng, vừa vặn bị Tiếu Dương thấy ở trong mắt, hắn vội vàng nắm ngón tay nhỏ nhắn của thê tử thở dài nói: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, nhà chúng ta không thể nào có chuyện hư hỏng thế này-- từ lúc ông cố bởi vì phòng ngừa thê thiếp đánh nhau có trướng ngại con cháu mà định ra quy củ.”
Mất dê mới sửa chuồng so ra đề phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện cái nào tốt hơn? Không có việc gì không cho phép cưới vợ bé, không được sủng thiếp diệt thê, cố hết sức tất cả nam nữ đều cùng một người sinh, cho dù là thiếp thị có thai cũng không cho phép được hưởng ngang hàng quyền thừa kế cùng với con của vợ cả, dùng cái này bóp chết đầu mối tranh đấu.
“Không phải mẫu thân cũng gặp khó khăn đấy sao.” Uyển Như lại than khẽ, cho dù mẫu thân đường đường là Quận chúa cũng phải nhượng bộ ra thứ tử thứ nữ đó sao.
“Phụ thân là phụ thân, ta là ta. Ta lại không cần thừa kế tước vị cũng không còn trách nhiệm khai chi tán diệp, không cần nuôi một đám thiếp lải nhải.” Tiếu Dương rất khinh thường khinh bỉ nói, “Chuyện của Tạ Tuấn Dật cũng không đơn giản như vậy, Trần gia làm thế nào biết được thiếp Tạ Tuấn Dật có thai? Bên trong các loại tin tức vì sao trong mấy ngày đã truyền đi xôn xao? Không chừng là kết quả hai tỷ muội Diêu gia nội đấu.”
“Rồi sau đó, mặc dù Tạ Tuấn Dật bắt đầu chán ghét Diêu Trinh Như không đứng đắn, nàng lại đang ở thời kỳ xinh đẹp như hoa vì hắn mà chết, sau này chắc chắn sẽ dần dần nhớ lại chỗ tốt của đối phương, tràn ngập áy náy nói không chừng sẽ trút lên người có mặt mũi tương tự là Diêu Trinh Ngọc.” Uyển Như nhẹ giọng miêu tả tình huống có thể xuất hiện ở tương lai, “Trần Ngọc Dung còn chưa qua cửa vì ương ngạnh đắc tội người, lui về phía sau tất nhiên cũng không phải niềm vui của Tạ Tuấn Dật, sau đó nàng ta còn phải ác đấu với Diêu Trinh Ngọc thân là dắng thiếp.”
Tiếu Dương gật đầu nói: “Chuyện này đã nháo lớn, nàng ta trừ Tạ Tuấn Dật cũng không còn ai có thể gả, biết rõ là chỗ nguy hiểm cũng chỉ có thể nhắm mắt đi xuống, mà Tạ Tuấn Dật không vượt qua thi quan thì phải có quyền quý thay đề cử chức quan, vì thế hắn cũng phải cắn răng cưới Trần Ngọc Dung.”
Đây mới thực sự là yêu nhau giết nhau cùng địa vị cấp bậc và địa vị ngang nhau, ai có thể biết chuyện này người khởi xướng là Tiếu tam lang hắn?
“Chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù thuận tay đẩy một cái, nhưng chuyện biến thành như vậy cũng là bởi vì hành vi của họ không ngay thẳng lại lòng dạ độc ác.” Uyển Như lật lại nắm tay Tiếu Dương, nhìn hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vốn nàng muốn trả thù Trần Ngọc Dung bởi vì chuyện kiếp trước, vừa để phu quân kiếp này của mình xuống tay không cần áy náy? Mọi sự đều có nhân quả, coi như là người nọ đã trả lại cho mình thôi.
“Ừ, chuyện của người khác lui bỏ phía sau không cần phí tâm nữa.” Tiếu Dương gật đầu đáp, không đề cập tới tiếp tục xem thư.
Kế tiếp chính là tin tức tam lang đã biết được, Thôi Văn Khang bởi vì thuận lợi lọt qua cửa hôn sự của huynh ấy và Dư Sơ Tình đã được định, chỉ chờ chính thức rước dâu, bởi vì tuổi hai người cũng không coi là nhỏ, huynh ấy lại sắp ra ngoài đến trời xa, cho nên hôn kỳ không thể kéo quá lâu, định vào cuối năm nay, trước chính thức nhậm chức.
“Nhìn dáng dấp, đại tẩu muốn đi theo ca ca tới bên này?” Không đúng, vậy có thể chờ một hai năm nữa, lúc đại ca hồi kinh báo cáo công tác sẽ thành thân.
“Đợi đến mười tám tuổi quá lâu, ở giữa còn dễ có biến cố, nên thành thân sớm.” Tiếu Dương nói xong thì cười một tiếng, hắn chỉ tốn thời gian ba tháng từ nghị hôn, đính hôn đến thành thân giải quyết hỏa tốc, lúc này mới được thê tử vừa ý như thế, mùi vị trong đó không lời nào có thể diễn tả được.
“Cũng đúng, nói đến tuổi, năm nay tuổi mụ của Uyển Lan cũng đã mười sáu rồi, lại không biết sẽ nghị hôn với nhà nào?” Nói đến biến cố hôn sự, Uyển Như cũng nghĩ đến mình vội vàng xuất giá.
Tâm tình của nàng lại tuyệt đối không giống tam lang, mặc dù rất hài lòng cuộc sống sau khi gả, thế nhưng cảm giác nhục nhã khi không có đồ cưới đã vội vã thành thân luôn quanh quẩn ở trong trái tim Uyển Như, cho dù là ca ca thuận lợi cưới thê tử tốt cũng không thể hóa giải loại cảm xúc ác liệt này.
Có lẽ muốn đợi đến khi Trương thị bị báo ứng mới có thể chân chính vui vẻ ư?
Cũng không biết phải chăng bởi vì nguyên nhân tâm ý tương thông giữa huynh muội, Uyển Như vừa mới nhắc tới Uyển Lan thì thấy trong thư Thôi Văn Khang viết đến nội dung mình muốn biết.
Tiền căn là Uyển Như đã biết, sau khi Trương thị bị giam ở trong nhà, phụ thân nạp một phòng lương thiếp thay quản gia, lại bởi vì sinh ở quan trường cần phải có người giúp một tay giao tiếp cùng nương tử của các vị đồng liêu, vì vậy lương thiếp này là có thân phận cực cao trong đám dắng thiếp cưới chính thức trong nhà.
Phía sau là nửa đoạn xảy ra sau khi Tiếu Dương đi nhậm chức, có lẽ bởi vì tính toán đến nguyên nhân Uyển Như, Trương thị suy bụng ta ra bụng người lo lắng cho nữ nhi còn ở vùng biên cương của mình bị người này lãng phí, nên vẫn làm ầm ĩ muốn đưa con về Kinh Thành làm mai.
Thậm chí bà ta lấy chết đe dọa, nếu không thỏa mãn nguyện vọng này sẽ nói chi thứ hai Thôi gia bức tử vợ cả.
Trong nhà không thể lay chuyển được nên đồng ý thỉnh cầu này, một tới một đi mấy tháng, Thôi Văn Khang viết thư này lúc Thôi Uyển Lan mới vừa vào kinh thành không lâu, chỉ nói vốn là trong nhà cũng muốn vì nàng ta làm mai thật tốt, lại không biết là duyên cớ nào đột nhiên có một ngày đại bá mẫu tức giận bắt tỳ nữ thân cận bên cạnh Uyển Lan lại ai cũng không cho phép thăm.
Biết rõ ở trong thư cũng không thể viết quá nhiều phỏng đoán, Uyển Như đọc cũng không hiểu ra sao, chỉ đoán có phải ở dọc đường Uyển Lan đã xảy ra biến cố gì hay không.
“Hơn phân nửa là như vậy, Hồ gia cũng không phải là ngồi không, bọn họ tuy là Thương hộ nam đinh không xuất sĩ lại giỏi về kinh doanh tư sản phong phú, trên đường lại có người che chở, trước coi trọng Đại cữu huynh cũng không phải là vì hâm mộ quyền thế Thôi gia, hơn phân nửa là nguyên nhân muốn kéo quan hệ với Tiếu gia ta, đáng tiếc lại trộm gà không được còn mất nắm gạo, bọn họ cam tâm bị Trương thị lừa dối trắng trợn một trận mới là chuyện lạ.” Tiếu Dương vừa nói vừa đốt rụi tờ giấy trong tay.
“Có phải chàng từ đường dây khác nghe được chút tin tức hay không?” Uyển Như rất hoài nghi nhìn hành động của phu quân, nàng biết Tiếu gia đều có tai mắt ở các nơi, có lẽ, cũng có thể tra được dọc đường xảy ra những thứ gì nhỉ?
Mặc kệ Uyển Như hỏi như thế nào, Tiếu Dương cũng không chịu mở miệng, chỉ cười nói: “Là có tin tức, lại không biết có căn cứ hay không, chờ xác thật lúc đó ta lại nói cho nàng biết. Aizz, muối lấy ra rồi, phải tiến hành bước kế tiếp thôi, trước đó nàng đã nói gì mà chưng cất rượu?”
“Ừ, chưng cất rượu cần đến tương chua phải tháng sáu mùa nóng chế luyện thích hợp nhất, đợi thêm một tháng bên trong lên men, thử cũng hoàn thiện rồi nhỉ?” Uyển Như gật đầu một cái, đợi một chút không chưng cất rượu đây là do chuyện đó ra, còn phải chờ đồng ruộng có thu hoạch mới có thể dùng lương thực tới chưng cất rượu, nếu không không phải là được cái này mất cái khác sao.
“Nơi này thời tiết tốt, làm ruộng đều hai mùa, nhất định tháng Bảy có thể thu quý đầu tiên.” Tiếu Dương nói xong kéo Uyển Như đi nhìn ruộng bậc thang.
Mùa hè chói mắt ánh mặt trời chiếu ở trong ruộng xanh đất vàng, giống như phủ thêm một tầng kim sa, làm nổi bật hoa hồng xung quanh, giống như một bức tiên cảnh miêu tả yên ả.
Vốn Uyển Như đã quyết định chủ ý muốn điều chỉnh phong tục tục lệ của biên giới Tây Nam gửi cho ca ca tham khảo, thấy cảnh đẹp vậy nhất thời lòng ngứa ngáy lập tức cho người dọn án vẽ lên, ở tại chỗ múa bút vẽ cảnh đẹp trong mắt.
Lúc nàng vẽ tranh, Tiếu Dương nhìn cầu treo đã xây cách đó không xa cười nói: “Đã cảm thấy đẹp như tiên cảnh rồi hả? Cuối tháng Sáu bộ lạc Lô Lộc còn có lễ hội đốt đuốc, mới gọi là náo nhiệt đẹp mắt! Cầu kia cũng đẹp, đến lúc đó chúng ta mang nhiều người đi tham gia.”
“Lễ hội đốt đuốc? Chưa nghe nói qua, vậy dĩ nhiên phải đi, cũng không biết những quan viên khác của bản địa có được mời hay không?” Uyển Như đột nhiên hỏi vấn đề này.
Tuy nói nhiều người Đại Tề gai mắt cái gọi là khánh điển của bộ lạc Man di, nhưng người không được mời có thể vì không cam lòng cố ý bới móc hay không đây? (khánh điển: buổi lễ long trọng)