Bởi vì người của bộ lạc Lô Lộc thích tụ tập tại chỗ cao quan sát cảnh đêm lễ hội đốt đuốc của địa khu khác, giờ phút này đoàn người Tiếu Dương cũng thuận lợi đứng ở đỉnh núi.lê quý đôn
Hắn quay đầu chỉ núi xa, trầm giọng nói với Trịnh Cung Lượng: “Ánh lửa bên kia có chút không đúng, cháu muốn hỏi thăm dân bản địa xem tình hình thế nào.”
“Có gì không đúng? Nơi đó à?” Trịnh Cung Lượng nhìn sang, chỉ thấy đỉnh núi đối diện một vùng ánh lửa cam đang mở rộng náo nhiệt, so sánh với bên này dường như cũng không quá lớn.
Sắc mặt Tiếu Dương trầm ngâm nói: “Chúng ta là đang ở phía dưới gò đất, ánh lửa lễ hội đốt đuốc là rải rác ở trong tay người cầm, dù tất cả mọi người tụ chung một chỗ cũng phải là đốm nhỏ hoặc là đống lửa hình tròn, trên đường còn phải lưu lại đường sáng, không nên là cả một mảng lớn đốt đỏ lên nửa bầu trời như vậy.”
“Vậy sao? Cũng đúng, trước kia chúng ta chưa từng thấy, là nên hỏi tình huống này với người khác xem có bình thường hay không.” Trịnh Cung Lượng gật đầu, rồi lại mịt mờ nhìn Ôn thất lang đang bày vẻ mặt ghét bỏ tránh né thôn dân, nhờ cậy nói: “Cháu nên đi nhanh về nhanh, hắn muốn gây sự ta cũng chống đỡ không được.”
“Được.” Tiếu Dương gọn gàng linh hoạt trả lời sau đó lập tức đi đến tìm Tư Mạc huyện Bạch Thủy Hà thăm dò tình hình.
Uyển Như và Triệu Thụy Liên cùng nghe đoạn đối thoại này của bọn họ không khỏi lắc đầu cười khổ.
Theo như Tiếu Dương lời, tiểu tử Ôn thất lang kia chính là đáng đánh đòn, nửa tháng trước đã nháo muốn cùng đi chơi, nói mỗi lần bọn họ đều tự mình tới đây cũng không dẫn hắn, thật sự tới, lại bắt đầu ghét bỏ người ta trên người có mùi là lạ, hận không thể cách xa ba trượng với mỗi người.
Vừa bắt đầu, nét mặt ghét bỏ của Ôn thất lang còn đặc biệt rõ ràng, bị Trịnh Cung Lượng đập một quyền mới đàng hoàng, thậm chí đường cữu rất trực tiếp khinh bỉ nói: “Người ta cũng không chê ngươi xông hương xông đến phiêu tán mấy dặm đường đủ để xông chết chim, ngươi cau mày cái rắm!”
Chờ sau khi Tiếu Dương rời đi, hắn cũng không chọc loạn, cùng với Y Y thành thật nhìn người khác hát “Đóa tắc đóa ngạch”, tức sơn ca đặc biệt lúc lễ hội đốt đuốc. (sơn ca: ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc)
Đầu tiên là bọn họ giơ cây đuốc lượn quanh nhà ba vòng lại vây quanh đất đai nhà mình, hát《ca khúc đốt lửa》tỏ vẻ mong ước ăn mừng: “Đốt chết côn trùng có hại, đốt nghèo khó, đốt cơ hàn, đốt tử thần, đốt ôn thần, ngũ cốc đầy đặn, gia súc phát triển, nhân khẩu an khang. . . . . .”
Chủ nhà nâng rượu thịt vật tế hát《chiêu hồn điều》đi vào trong ruộng, mang về một bụi hoa màu bày tỏ từ nơi đó muốn mời nhân hồn, hồn súc vật và hồ hoa màu về nhà cùng nhau tham dự lễ hội đốt đuốc.
Ánh lửa chói mắt như chiếu lên trong tâm khảm mỗi người cũng ấm áp, một lát lâu sau Tiếu Dương lại lạnh mặt trở lại, thủ lĩnh Tư Mạc không đặc biệt coi trọng tình huống hắn quan sát được, bởi vì bên kia là “lãnh địa” thuộc về bộ lạc khác, ông chỉ phái hai người đi thăm dò, hỏi thăm.
Trịnh Cung Lượng khoanh hai tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy cháu còn muốn như thế nào nữa đây? Cũng không thể lập tức nóng vội mang theo một đoàn người đi tắt lửa chứ? Không biết còn tưởng rằng thừa dịp cháy nhà hôi của đấy.”
“Một tuần gần đây cũng không có mưa, thời tiết hanh khô phải có chuẩn bị sẵn sàng mới được, bây giờ chúng ta nhìn thấy chỉ là đốt một đỉnh núi nhỏ, khó bảo toàn thế lửa sẽ không lan tràn đến bên này.” Tiếu Dương dứt lời thì gọi đám người đường cữu, Ôn Tử Thần về nhà.
Rồi sau đó, cả một đêm hắn căn dặn thủ hạ chứa đầy nước tất cả các lu, mỗi người chuẩn bị vải ướt, bình nước những vật này rồi mang theo người, sau đó Tiếu Dương lại căn cứ tình hình thế lửa, hướng gió, tốc độ gió cùng với tình huống thảm thực vật khu rừng, cặn kẽ vẽ bản đồ, yêu cầu quân sĩ tinh nhuệ cả đêm đi đốn củi.
“Đốn củi là vì sao? Vật liệu gỗ xây phòng cũng đã đủ rồi.” Từ Hằng Ninh rất không hiểu nhìn Tiếu Dương ở trên địa đồ vẽ ra con đường thô kia.
“Không chỉ muốn đốn củi, còn phải dọn dẹp thỏa đáng tất cả đồ dễ cháy trên mặt đất, mở ra một khu vực rừng rậm cách ly phòng cháy, ngăn cản cháy rừng lan tràn, hoặc là nói phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.” Tiếu Dương không cho phép nghi ngờ ra lệnh, đồng thời còn phái người đi về phía Thứ Sử Côn Châu, báo tin cho Đô Úy Côn Lĩnh Chiết Xung, xin bọn họ cũng lưu tâm hơn.
Trừ chuyện đó ra, hắn cũng chỉ có thể quản tốt ngọn núi của chính mình, tối thiểu, núi Mục Mã không thể bị lửa đốt.
Nghiêm chỉnh mà nói thật ra thì Tiếu Dương và huyện lệnh Bạch Thủy Hà đều có quyền quản lý hạt khu Bạch Thủy Hà này, chỉ là một văn một võ mà thôi, chỉ là nơi đây lại đặc biệt thuộc về phủ châu Ky Mi, thủ lĩnh bộ lạc địa phương có quyền phát biểu tuyệt đối, cho dù là Thứ sử cũng không cần biết quá nhiều.
Giống như loại võ quan Quả Nghị Đô Úy này cũng chỉ là đề phòng phản loạn mà thôi, người ta không động, không nghe đề nghị, đây cũng chỉ có thể nhìn, ngay cả vượt núi giúp một tay đi tắt lửa cũng làm không được -- cấp trên không lên tiếng, đám người bọn họ tuyệt không thể rời khỏi chỗ ở.
Khi Tiếu Dương chuẩn bị xong tất cả, không sai biệt lắm trời đã gần sáng, hắn lên giường ngủ ngon rồi sau đó lại kéo Ôn Tử Thần và Trịnh Cung Lượng đi bộ lạc Lô Lộc.
Lần này cũng chỉ có Uyển Như cùng tới, Liễu Y Y kiên quyết không muốn, Triệu Thụy Liên là chịu không nổi mệt mỏi đau chân leo núi hôm qua, hôm nay không chịu nổi không rời giường được.
Bọn họ một nhóm chừng mười người không nhắc lại chuyện cháy ở đỉnh núi sát vách, toàn bộ trên mặt đều tươi cười đi tới đập náo nhiệt, chuẩn bị đi tham gia tranh tài cưỡi ngựa, bắn tên vào ngày thứ hai của lễ hội đốt đuốc dân bản địa.
Đây là tiết mục chọi trâu, đấu dê, đấu vật truyền thống trong lễ hội đốt đuốc của Ô Man, chọi trâu hay gì đó đám người Tiếu Dương không có điều kiện tham gia, đua ngựa, bắn tên lại là sở trường của bọn họ.
Lúc Ôn Tử Thần muốn tham dự tranh tài bắn tên lại bị người thầm đùa cợt, cảm thấy bộ dạng hắn trắng mềm yếu đuối vài phần còn dám so đấu với dũng sĩ của Lô Lộc, rất là buồn cười.
Thế nhưng lúc chân chính bắt đầu thi đấu hắn lại làm cho người ta lau mắt mà nhìn, có thể nói là tên bắn thẳng đến hồng tâm, cũng không hỏng phát nào. Thậm chí hắn còn trình diễn tài nghệ bắn một lần ba mũi tên, dẫn đến cả đám cô nương kinh ngạc thét chói tai.
Mà Trịnh Cung Lượng và Tiếu Dương cũng không cam chịu rơi ở phía sau, đường cữu là khoe khoang bắn trở về một lượt năm mũi tên, Tiếu Dương cũng là ba mũi tên đuổi theo xuyên qua một mũi tên, cho đến cùng lúc trúng hồng tâm.
Thấy cuối cùng nụ cười trên mặt của Tư Mạc Lô Lộc cũng sắp không giữ được nữa rồi, vốn tưởng rằng người Hán yếu đuối ông hoàn toàn không để ở trong lòng chuyện đội quân của Tiếu Dương, không ngờ cả Bạch Diện Thư Sinh kia cũng tập được một thân giõi võ nghệ, hoàn toàn ngoài dự liệu của ông, dường như còn tốt hơn.
Tiếu Dương âm thầm đoán được tâm tư của ông ấy, nhưng cũng không nói ra, chỉ mang theo đám người Trịnh Cung Lượng lại đi trường đua ngựa, lần đầu mở rộng tầm mắt mọi người lại phát hiện phương pháp so tài của bộ lạc Lô Lộc phân làm hai loại, một loại gọi là “trận đại tung”, đua ngựa nhanh, xem ai tới trước điểm cuối tức là thắng.
Còn một loại được hoan nghênh hơn là “trận tiểu tung”, so thuật cưỡi ngựa và tư thế, xem ai điều khiển thớt ngựa cưỡi đẹp, ổn định, người cưỡi ngựa cần ngồi ổn định trên lưng ngựa không được lắc lư.
“Ngựa Kiến Xương của bọn họ đầu nhỏ, thói quen đi đường núi lùi bước rất linh hoạt, xem ra chúng ta chỉ có thể liều mạng trận đầu thôi.” Ăn mặc rất là gọn gàng, Trịnh Cung Lượng dẫn theo hai thị vệ đi trường đua đại tung, hắn cưỡi Thiên Lý Lương Câu muốn nở mày nở mặt một lần, lại bởi vì chưa quen thuộc địa hình mà lỡ mất dịp tốt.
Hắn phải theo quy củ của dân bản địa thua mất rượu ngon mình mang theo, mắt nhìn người chiến thắng chè chén.
Một lát sau đến phiên Tiếu Dương tham gia trận tiểu tung, chỉ thấy hắn khoác áo choàng “sát nhĩ ngõa” của người Lô Lộc, giơ một ly rượu ngon dương dương hả hê lên trường, tư thế hắn xoay người lên ngựa cực kỳ kiện tráng, biên độ chân nhảy qua cực lớn lại không vẩy một giọt rượu ngon.
Trịnh Cung Lượng không khỏi chậc chậc lên tiếng, nghiêng đầu hỏi Uyển Như: “Cháu nói nó sẽ đắc thắng sao?”
“Tất nhiên sẽ không thua.” Uyển Như rất kiên định trả lời, lúc ở nhà Tiếu Dương đã từng biểu diễn qua “thuật cưỡi ngựa”, thoạt nhìn rất là tương tự trận tiểu tung của Lô Lộc, nên có thể thủ thắng.
“Khoác lác quá?” Ôn thất lang rất hoài nghi, ở kinh thành có ai sẽ nhảy lên được ngựa trong bước nhỏ như vậy?
Mà giờ khắc này ở trong trường thi đấu, Tiếu Dương đã cảm giác máu của cả người mình đều đang sôi trào, năm ngoái hắn đã từng ở trong mộng thấy mình tham dự lễ hội đốt đuốc, giấc mộng kia chân thật đến như đích thân trải nghiệm, sau khi tỉnh lại hơn nửa ngày cũng sẽ cảm thấy tiếng hoan hô của chiến thắng này dường như vẫn còn đang lẩn quẩn bên tai.
Người tộc Di của từng địa phương sẽ có cuộc sống của chính mình, lấy phương thức của mình vui vẻ tham gia lễ hội đốt đuốc. Không có cách nào vượt qua nhất định sẽ luôn nhớ đến. Hôm nay, có thể chân chính tham dự thịnh hội lễ hội đốt đuốc làm sao không hưng phấn được?
Mọi người chỉ thấy hắn đều đặn nhanh chóng khống chế tuấn mã đen nhánh nhẹ nhàng linh hoạt chạy chậm, thậm chí không ngờ nhịp của đàn tam huyền, sáo dọc khiến vó ngựa tung bay, trọn bộ động tác như điệu múa tao nhã lưu loát, người vây xem thậm chí bỏ quên thân phận của hắn mà phát ra tiếng ủng hộ.
Vượt ra ngoài ý người chính là thế này, khi đầu con ngựa của Tiếu Dương vượt lên lướt qua điểm cuối cùng, ly rượu trong tay của hắn vẫn tràn đầy rượu.
“Cùng uống một chén chứ?” Tay trái Tiếu Dương nâng chén đi tới trước mặt Tư Mạc đứng ở cách đó không xa, cười dùng ngôn ngữ bổn tộc Lô Lộc hỏi.
Ở đây đã gần hai tháng, Tiếu Dương đã sớm dựa vào trí nhớ học được lưu loát ngôn ngữ Lô Lộc, vốn dáng dấp hắn mũi cao con mắt sâu tóc hơi xoăn, lại hàng năm chinh chiến phơi rất đen, mặc “sát nhĩ ngõa” đứng chung một chỗ cùng dân bản địa giống như cũng không phải quan quân người Hán, giống như là thủ lĩnh bộ lạc khác. (Sát nhĩ ngõa là áo choàng được nam nữ của dân tộc Di vùng đại tiểu Lương Sơn Vân Nam và Tứ Xuyên)
Đầu tiên là Tư Mạc đen gầy của Lô Lộc sững sờ, trầm ngâm một lát cuối cùng cười sảng lãng đứng sóng vai cùng Tiếu Dương, đưa tay phải ra nắm ly rượu cùng hắn, hai người mặt dán mặt vành tai và tóc mai chạm vào nhau cùng uống một ly rượu, uống một hớp nói đâu đâu mấy câu hoan nghênh khách nhân phương xa, uống một hớp nữa nói vài lời hữu nghị lâu dài.
Nhiều lần, cho đến trong chén không còn rượu.
Tiếu Dương thở thật dài nhẹ nhõm một cái, rốt cuộc đã cùng tay cộng ẩm một lòng uống rượu với Tư Mạc Lô Lộc, coi như là trước sai lầm hoả hoạn ở bên kia hắn đã hoàn thành một chuyện lớn.
Vào thời khắc cùng nhau uống rượu này chỉ vì cường hóa hữu nghị bộ lạc mà uống, uống hết ly rượu liền kết làm đồng minh tốt, thành bằng hữu chân chính, giữa bằng hữu cần hỗ trợ thậm chí cùng nhau giúp bạn không tiếc cả mạng sống, không phải lừa gạt.
Mặc kệ Tư Mạc là thật tâm hiểu triều đình, hay suy nghĩ muốn kết giao bằng hữu, thậm chí là không thể không vì Tiếu Dương có một ngàn nhân mã binh lực mà khuất phục, nếu trước mặt của mọi người ông không cự tuyệt đồng lòng uống rượu, ở trên trình độ nhất định coi như đã lôi kéo được ông, cùng phát triển phía sau vô cùng có lợi.
Đúng như Tiếu Dương đoán, ban đêm hôm ấy, hắn cùng với Tư Mạc đứng ở đỉnh núi nhìn ánh lửa thiêu đốt hừng hực đỉnh núi đối diện thì đối phương thở dài một tiếng thừa nhận nói: “Xem ra ngài đoán không sai, thật sự là cháy rừng.”
Lời còn sót lại, ông không tiện nói, lấy cớ đêm khuya đám Tiếu Dương cần về nhà không hề tán gẫu nhiều nữa, rồi lại phái hai tiểu tử lương thiện biết đường biết nói chuyện hộ tống bọn họ.
Dọc theo đường đi, hai dân bản địa này đều nói đến các loại bát quái, ví dụ như, Thứ sử ở khu vực bộ lạc đối diện không giống nơi chúng ta, nghe nói quan bên kia không thích ngày lễ của họ, cho là cõi đời này chỉ có Ông táo không có Hỏa Thần.
Cùng với, thủ lĩnh bộ lạc đối diện có một nữ nhi xinh đẹp mười dặm tám thôn quanh đó đều có người tới cầu hôn, thậm chí còn bị đại quan người Hán coi trọng, cũng không biết cuối cùng nàng gả cho người nào?
Tiếu Dương chỉ cười không nói, Ôn Tử Thần lại lập tức giơ chân nói: “Đây là kể chuyện xưa chứ gì? Quan nhậm chức cần tránh thành thân có được hay không? Quan giám sát tại chức không được cưới dân nữ khu trực thuộc làm thiếp, nếu không sẽ bị đánh 100 trượng ....!”
“Làm bừa là có thể, nơi này núi cao đường xa, triều đình không quản được nhiều như vậy.” Tiếu Dương khẽ nắm tay Uyển Như, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hắn và thê tử từng thảo luận qua chuyện này, 1000 tướng sĩ trẻ tuổi nhiệt huyết lại phần lớn không mang theo thê thất, sáng sớm Uyển Như đã từng chất vấn có thể bọn họ gây ra chuyện gì đó cùng với nữ tử bên này hay không.lê quý đôn
“Ngươi tình ta nguyện ngược lại có thể được, chỉ sợ. . . . . .” Uyển Như do phu quân dìu lấy đung đưa trên cầu, không khỏi nhìn về ánh đỏ lộ ra bên cạnh núi, than khẽ, nửa câu sau mặc dù đã bị gió đêm âm trầm thổi tan, lại không khỏi làm người căng thẳng.