Không, không chỉ có người gọi hắn là A Dương, thậm chí tam lang cảm thấy có người đang dùng ngôn ngữ man di gọi hắn là【La Hồng A Tát】hay【La Hồng Xích Tư】gì đó, suy nghĩ hỗn loạn trở nên càng rối rắm hơn, hắn không thể không nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ rất lâu.
Đợi Uyển Như ngủ, rốt cuộc Tiếu Dương mới sắp xếp lại chút manh mối, ở trong mộng, hắn đã gọi【A Dương】còn gọi【La Hồng A Tát Xích Tư】nữa, ngụ ý là: Sơn Dương hạnh phúc nhà La Hồng.
Cái sau mới là tên thật. Đến dòng họ cũng thay đổi sao?
Tiếu Dương yên lặng nhớ tới tên gọi “A Tát Xích Tư”, tỉ mỉ nhớ lại trong đầu trang phục và dụng mạo đặc biệt của nam tử kia, cùng với các loại từ ngữ Man Tộc thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu, sắc mặt dần dần bắt đầu phát xanh.
Chẳng lẽ nói, kiếp trước lão tử thuộc về chi nhánh Lô Lộc man trong Ô man Tây Nam ư, cho nên kiếp này mới luôn tâm niệm muốn đi Mông Châu “áo gấm về quê”?
Đau khổ dồn ép tam lang nắm chặt lấy khóa bạc đeo trên cổ minh, bất đắc dĩ cắn răng, đồ vật này liên quan đến một bí mật động trời có liên quan mật thiết đến hắn, dường như người trong nhà cũng hiểu biết rõ chân tướng, nhưng cố tình không ai chịu nói cho hắn biết!
Đến Uyển Như dễ dàng cạy miệng nhất cũng cắn chặt hàm răng không nói một chữ, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đợi. Dù sao, cách mười lăm tháng bảy cũng chưa tới một tháng nữa, chờ đến khi đó là có thể biết được tất cả.
Nghĩ tới ngày mai còn phải đi nhà Thôi Tương bái phỏng, không thể để mệt mỏi mà tới cửa được, Tiếu Dương hít thở mấy hơi thật sâu, buông lỏng thân thể ép buộc mình đi ngủ.
Vậy mà, khi hắn ngủ say giấc mộng kỳ quái kia lại tới.
Hắn nằm mơ thấy mình là một đứa trẻ bảy tám tuổi, phía trước đỉnh đầu để chỏm tóc dài được gọi là “Thiên Bồ Tát” (kiểu như các chú tiểu ý ạ), lọn tóc này là chỗ cư trụ của linh hồn thần thánh, trưởng bối trong nhà bảo hắn bảo vệ “Thiên Bồ Tát” cho tốt ngàn vạn lần không thể để người khác chạm vào.
Hắn nằm mơ thấy mình là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thường ngày ở trong học đường đọc sách, dùng bút đầu cứng kỳ quái viết chữ; ngày nghỉ là đi theo phụ thân ở trong núi rừng săn thú, dùng【súng săn】bắn chim.
Hắn nằm mơ thấy mình thành một vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, muốn đi ra núi lớn làm lính lại bị phụ thân mẫu thân trong nhà ngăn trở, thiếu niên quật cường gạt người nhà cạo “Thiên Bồ Tát” sửa lại kiểu tóc tróc lóc đi tham gia kiểm tra sức khoẻ cho gọi lính nhập ngũ.
Hắn nằm mơ thấy phụ thân đánh mình bạt tai, mẫu thân tuyệt vọng khóc rống, nói lúc mình xuất giá đã nằm mơ thấy con thoi bị trộm mất dục hồn,【Tất Ma】trong tộc dựng【giường Kim Ngân】niệm kinh làm phép cử hành nghi thức tìm dục hồn, mới khiến hắn thuận lợi trở về nhà.
Hôm nay, thật vất vả mới có được đứa bé chính nó lại cạo đi “Thiên Bồ Tát”!
Đứng xem cảnh trong mộng tam lang bĩu môi nói: hủy cũng hủy rồi cũng không có biện pháp dài ra lại, không bằng để hắn thực hiện ước nguyện của mình? Cũng cho ta xem cái gọi là tham gia quân ngũ là thế nào.
Sự tiến triển của tình hình quỹ tích quả nhiên phát triển như Tiếu Dương mong đợi, dường như hắn đang xem thước【phim 3D】sắc thái u ám, trong phim nhân vật chính mặc trang phục man di thay một bộ trang phục cổ quái khác, nhập ngũ, được huấn luyện, chịu khổ, chịu tội, sau đó ở trong mưa bom lửa đạn từng bước phát triển.
Có lẽ là bởi vì duyên cớ thuở nhỏ đi theo phụ thân săn thú, kỹ thuật bắn của【A Dương】cực kỳ tốt, cho dù là bia di động hay bia cố định đều bắn rất chuẩn, dường như【súng】trong tay là một bộ phận của hắn, dung nhập vào trong linh hồn có thể sử dụng tùy tâm sở dục (theo ý mình), lại không thể tách rời.
Ngày nào đó, dưới ánh mặt trời ấm áp, một nam nhân mang vẻ mặt tươi cười nặng nề vỗ lên va【A Dương】, nói: “Tiểu tử, đã từng sử dụng【súng bắn tỉa】ư?”
“A Dương, nên tỉnh dậy rồi, mặt trời cũng đã mọc rồi đấy.” Uyển Như nửa nằm ở trên giường đẩy bả vai tam lang một cái, hắn ngủ ở hông ngoài nếu không đứng lên mình cũng không đứng lên được.
Vừa kêu, vừa đầy một bụng hoài nghi -- hôm nay không biết sao, rõ ràng phu quân ngủ nướng, trong ngày thường hắn không dậy sớm luyện cung cũng luyện bắn tên.
Tiếu Dương đột nhiên mở mắt ra, nhìn vẻ mặt thê tử có chút hoảng hốt, suy nghĩ còn dừng lại ở trong mộng cảnh. Súng bắn tỉa, là loại gì? Nằm sấp bắn người?
Nhất thời hắn nghĩ tới tài bắn cung đột nhiên rất chuẩn của mình, nhớ lại “Thiên Bồ Tát” cùng với tế ti chiêu hồn trong mộng, tam lang giơ khóa bạc trên cổ lên, rồi hỏi: “Như Nương, tác dụng của nó có phải liên quan đến hồn phách hay không? Trấn hồn? Hoặc là, chiêu hồn?”
Câu hỏi đột ngột này làm cho Uyển Như ngây người, theo bản năng định gật đầu, lại băn khoăn đến chuyện trấn hồ không thể để cho người bị hại biết được, để tránh kinh hồn, chỉ đành phải cưỡng chép chế trụ phần cổ lại.
Nhưng cho dù trong miệng nàng chưa từng trả lời, nhưng ánh mắt kinh ngạc của nàng cũng đã sớm tiết lộ thiên cơ rồi.
“Thôi, coi như ta không có hỏi.” Tam lang lấy lại bình tĩnh, cười một tiếng trấn an Uyển Như, tức thì đứng dậy mặc quần áo cũng không đề cập tới vấn đề kia nữa.
Uyển Như khẽ mở miệng, cũng muốn hỏi có phải hắn mơ tới chuyện gì kỳ lạ hay không, muốn vì chuyện khóa bạc giải thích đôi câu, sau đó suy nghĩ lại nên cũng không nói gì.
Bởi vì sự tình liên quan trọng đại, nàng không dám lỗ mãng. Chỉ chính mình âm thầm suy nghĩ, người có ba hồn bảy phách, hồn phách bất ổn thì có thể sống yên ổn như tam lang ư? Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?
Trong tam hồn, Mệnh hồn và Thiên hồn là dương, Địa hồn là âm, Mệnh hồn cư ngụ ở bào thai thì đời sau mới có sinh mạng, nếu Tiếu Dương thuần âm lại mang khóa trấn hồn, đó có nghĩa là Thiên hồn của hắn cần “trấn” hoặc gọi trở về nhỉ?
Hồn và phách gắn bó với nhau, nếu hồn có thiếu sót thì tất nhiên phách cũng không đầy đủ, trong bảy phách thì phách Thiên Trùng, Linh Tuệ làm chủ tư tưởng, trí khôn, Tước âm, tức là Thiên phách.
Nếu thật sự Thiên hồn xảy ra vấn đề thì nhất định sẽ ảnh hưởng Thiên phách, điều này cũng có thể giải thích tại sao lúc Tiếu Dương ba tuổi vẫn còn nằm ở trên giường không thể nói chuyện bình thường, nói không chừng hai phách làm chủ hành động sức lực cũng xảy ra vấn đề, lúc này mới trước sáu tuổi không có cách nào ổn định được?
Nói đến tài trí (tài năng và trí tuệ), Uyển Như thật sự không nhìn ra phu quân mình có vấn đề gì, có thể nói là khôn khéo có thể làm cho người khác rùng mình.
Nhưng dù sao cũng là đôi phu thê mới thành thân ngày đêm chung đụng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Thời gian dài, nàng cũng mơ hồ nhìn ra một chút, về phương diện tâm trí dường như tam lang có chút đặc biệt.
Hắn cũng không hờ hững, gặp chuyện chỉ biết hiệu quả không so đo quá trình.
Lúc bắt đầu, Uyển Như còn lầm tưởng bộ dạng thẳng thắn của Tiếu Dương là một quân tử thẳng thắn vô tư, lúc tiễn phu xuất chinh thậm chí còn bởi vì hắn vung cánh tay hô to tuyên thệ trước khi xuất quân mà cảm động không thôi.
Chung đụng đã lâu mới biết, vị Tiếu tam lang này thật ra thì từ trong xương đã thiếu hụt này loại Hạo Nhiên Chi Khí phát ra từ đáy lòng, hơn nữa hắn xem “bảo vệ quốc gia” thành một môn sự nghiệp tới kinh doanh, đầu tiên là bảo đảm Tiếu gia trường thịnh không yếu, rồi sau đó mới có thể suy tính đuổi quân giặc bảo vệ Đại Tề.
Sự yêu thích của hắn chính là quá trình giết địch và thu hoạch, không quan tâm đến ý nghĩa giết địch.
Nghĩ đến đây, Uyển Như không khỏi có chút ngạc nhiên: nếu hồn phách của tam lang thật sự có thiếu sót, nếu sau mười lăm tháng Bảy chiêu đủ tất cả hồn phách, hắn sẽ biến thành bộ dạng gì?
Chắc không kém hơn hiện tại đâu nhỉ?
Tiếu Dương hoàn toàn không biết thê tử đang oán thầm mình, sau khi ăn sáng xong thì hỏi nàng có chuẩn bị đầy đủ quà tặng hay không, để buổi chiều tới cửa Thôi gia bái phỏng trưởng bối.
“Đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chàng xem không?” Uyển Như cho người lấy danh mục quà tặng tới để Tiếu Dương xác nhận cuối cùng một chút.
Hắn xem qua loa, rồi chỉ vào một cái trong đó nói: “Bỏ Quy Tư Bồ Đào Tửu này, thêm những vật khác. Cái này giữ lại có tác dụng khác.”
“Trong nhà còn gì nữa không.” Uyển Như có chút nghi ngờ, vật này hiếm nhưng cũng không quý trọng, nàng cũng chỉ muốn lấy chút ít cho đại bá nếm thử, để kéo quan hệ sau đó chuẩn bị cho việc lấy lại đồ cưới, lại không biết vì sao tam lang lại đột nhiên hẹp hòi, không phải lúc hai bọn họ vui đùa cũng đã uống qua rồi sao?
“Chỉ là đột nhiên ý thức được, đồ vật này có thể có tác dụng lớn, còn thừa lại cũng giữ lại, đừng động đến.” Tiếu Dương giải thích như thế.
Lúc đang nói đó, trong đầu óc hắn lại xuất hiện ngôn ngữ cổ quái, khác với trước kia, câu lần này câu lại là song ngữ Man, Hán.
【Sở mộc lạp cửu di, nặc mộc chi kỷ dĩ; tòng mạ mộc ma phổ, mộc mạ chi trứ phổ】,【Khu vực người Hán lấy trà kính, khu man di lấy rượu kính; một người trị giá một con ngựa, một con ngựa trị giá một bình rượu】.
Tha thiết uống rượu Lô Lộc man? Ở trong giấc mộng của tam lang, bộ lạc như vậy được gọi là【di】.
Trong mộng, có lúc thanh niên mặc phục sức bổn tộc, lúc lại ăn mặc loại trang phục chưa từng thấy trước đây, thậm chí dùng vũ khí đáng sợ với năng lượng sát thương vô cùng cường đại.
Nếu người nọ là phân thân của ta, đó nhất định là sinh hoạt ở một đất nước cường đại khác. . . . . .
Sau khi ngủ trưa, tam lang cưỡng chế ngổn ngang trong đầu, nâng tinh thần cùng với Uyển Như ngồi ở trong xe, đi tới đại trạch nhà mẹ đẻ chân chính của nàng.
Thậm chí hắn có chút bội phục sự bình tĩnh lúc này của mình, lại có thể phân tích sắp xếp lại mớ bòng bong trong đầu, đổi thành người bình thường đã sớm rối loạn, sụp đổ rồi?
Trong lúc đang suy nghĩ, xe ngựa khoan thai chạy về phía cửa hông Thôi phủ.
Tiếu Dương không khỏi nhướng mày, tân tế (con rể/cháu rể mới) lần đầu mang theo nàng dâu về nhà mẹ đẻ, hẳn là phải mở cửa giữa nghênh đón để cho nương tử xuất giá vinh quang lại mặt, mặc dù đã làm lễ lại mặt ở vùng biên cương rồi, nhưng Thôi phủ ở kinh thanh cũng lần đầu trở lại, đi cửa giữa cũng rất vẻ vang.
Cửa hông, chào cũng không chào trực tiếp đi cửa hông, đây là không để Uyển Như ở trong mắt, còn cố ý không xem mặt mũi Tiếu gia?
Tác giả có lời muốn nói:【tất ma】là phiên dịch của di ngữ (dân tộc Di), “Tất” là ý “Niệm kinh”, “Ma” là “trưởng giả có kiến thức “. Là tế sư Tế Tự chuyên cầu nguyện, lễ tế.
Tên Tiếu Dương là dựa theo ngụ ý tùy tiện tiếp cận, đúng là di ngữ nhưng không nhất định là tên bình thường. Mặc Ngư là người thuần Hán tộc, bất đắc dĩ buông tay. (có bạn học cũ là tộc Di nhưng xấu hổ không nhờ người đó hỗ trợ chỉnh lý lại. . . . . . t t)
Đại Đường, Ô man và Bạch man thành lập chính quyền Nam Chiếu, Ô man là lãnh đạo, Bạch man là phụ tá. Mấy đại bộ lạc của Ô man có Lô Lộc man, Độc Gấm man, Trường Côn man, vv…., Lộ Lộc man là xưng hô được Đại Đường gọi, sauthời Nguyên gọi là “Lala”, tức dân tộc Di.
Rốt cuộc Ô man chỉ cái gì, ở trong lịch sử có một chút tranh cãi, trên đại thể tới khu phân, Ô man là man di không Hán hóa, Bạch man thì có chút Hán hóa. Cụ thể, có một ý kiến nói, Ô man là tổ tiên của Hắc di, Bạch man là tổ tiên của Bạch di, nhưng có ý kiến khác nói Bạch man là tổ tiên của Bạch tộc hiện tại, còn có ý kiến Nam Chiếu là tổ tiên của người Thái. Mặc Ngư đọc rất nhiều tài liệu lịch sử, cũng xem các tranh luận trong các bài nói về Di tộc, Bạch tộc hiện tại, sau đó chỉ muốn nói: không thể kết luận được kết luận chính xác ư?