Đối mặt với nghi ngờ của Uyển Như, Tiếu Dương vò đầu nhăn mày lại: cái gọi chỉ số thông minh là con số dùng để khảo nghiệm trình độ phát triển của trí tuệ con người, nên giải thích thế nào với thê tử đây?
Trí tuệ thì cũng dễ nói, nhưng hắn tuyệt đối không có bản lãnh đi giải thích rõ con số và khảo nghiệm thông minh là gì, cái gì biết thì dùng là được rồi, ai mà đi sâu vào bên trong xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Lại không có mạng Baidu để giúp đỡ tìm tòi giải thích cụ thể.
“Chỉ số thông minh chính là – tài năng và trí tuệ cần chờ thảo luận bàn bạc.” Tiếu Dương vò đầu sau đó quả quyết ném ra câu nói đơn giản qua loa cho xong.
Rồi sau đó, vừa cười nói cho Uyển Như: “Đúng như suy đoán trước đó của ta, kế mẫu của nàng quả thật tham ô không ít đồ cưới, hơn nữa cũng không có ý định trả lại, còn to gan lớn mật chuẩn bị đi đốt khố phòng.”
“Ưmh, chỉ số thông minh, rất có đạo lý.” Dù Uyển Như cảm thấy cái từ này có chút quái lạ, nhưng cũng gật đầu liên tục, không phải năng và trí tuệ của Trương thị cũng đang chờ thảo luận bàn bạc sao?
Có lẽ bởi vì trước đó cảm thấy bản thân ngu ngốc, lại cảm thấy kế mẫu này là người thông minh lanh lợi, ít nhất Trương thị bắt nàng đi, chiếm đồ cưới còn phá hủy ca ca, nữ nhi thân sinh của bà ta cũng trôi qua không tốt, nhưng kiếp này nhìn lại, dùng câu Tiếu Dương để hình dung thì bà ta【thật là yếu kém】.
Chi phối kế nữ gả cho Hầu phủ nắm giữ thực quyền, ngược lại cho con riêng cơ hội xuất đầu lộ diện; muốn hủy tiền đồ của con riêng “bán” cho gia đình thương hộ, việc làm như thế tông tộc Thôi thị tuyệt đối không cho phép, ngược lại còn đắc tội công công bà bà.
Quan trọng nhất là, Trương thị vô cùng để ý tiền tài, tham ô đồ cưới của nguyên phối Trịnh Oánh thậm chí còn muốn gạt nhiều hơn nữa để thành vốn riêng của mình, phạm vào điều cuối cùng trong thất xuất - trộm cắp.
“Cứ để người của bà ta xuống tay làm chuyện này, cho dù có tổn thất cũng không sao.” Uyển Như nhìn về Tiếu Dương đã quyết định, nàng biết thủ hạ của phu quân mình rất có khả năng, tuyệt đối có thể làm ra được chứng cớ thiết thật.
Dù sao, đã đến trình độ không chết không thôi, sĩ tộc cưới nữ nhi thương hộ thì còn mặt mũi nào tiếp tục bước trên con đường làm quan nữa? Trương thị không cho ca ca đường sống, mình cần gì phải mềm lòng.
“Ừ, không sai, đánh rắn phải đánh bảy tấc*, nếu quyết định xuống tay thì phải tuyệt hậu hoạn.” Lúc Tiếu Dương hành quân đánh giặc luôn làm theo tiêu chí “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, tất nhiên cũng hiến kế như vậy cho thê tử. (đó là câu tục ngữ của Trung Quốc, “7 tấc” là ở vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết. Đã đánh rắn phải đánh cho chết nếu không sẽ bị hại. Theo kipkis)
Hắn đang tính toán để nhạc phụ hưu thê cho xong mọi chuyện, cho dù con cái của người bị hưu là đích tử, nhưng Trương thị vừa là kế thê vừa là khí phụ, thì dù Thôi Văn Viễn có thể nhẫn nại chịu đựng cũng không thể vượt qua được Thôi Văn Khang.
Uyển Như lại lắc đầu nói: “Thôi gia sẽ không hưu thê, sẽ không vứt bỏ mặt mũi – biết người không rõ, cưới thê không hiền, không có biện pháp dạy thê, mỗi một điều cũng có thể bị nói đến xương sống không thẳng được. Chỉ là, cũng có thể để cho bà ta không thể gây sóng gió gì nữa, phụ thân sẽ hạ Trương thị xuống làm thiếp để sỉ nhục hoặc là có phân thận không cao hơn dắng thiếp.”
“Thêm một mồi lửa nữa?” Không đợi Uyển Như nói xong, Tiếu Dương đã nghĩ tới một điều chung với Uyển Như, “Phải hỏi mẫu thân, mẫu thân và biểu di mẫu xem cũng đã lâu rồi nói không chừng đã chọn được người thích hợp.”
Hưu thê không được cũng có thể giam bà ta lại, không có chủ mẫu trong nhà lại cần người chủ trì việc bếp núc, tức phụ hoặc là nữ nhi con vợ cả là thích hợp nhất, đáng tiếc người trước tạm thời không có, người sau lại là Thôi Uyển Lan nữ nhi của Trương thị, xoay một vòng rồi lại để cho hai mẹ con các nàng chiếm tiện nghi ư?
Vì vậy, còn phải nhét cho phụ thân một nữ nhân có thân phận trấn giữ được cục diện, dắng mặc dù cũng là tiểu thiếp nhưng được cưới vào cửa, thân phận cao hơn thiếp, tạm thời thay mặt chưởng quản cũng tốt. Cho dù nàng ta không quản được nhà, cũng có thể hung hăng đi thổi gió bên gối, ngày trước chính là không có người giúp hai huynh muội nói chuyện, lúc đó mới mặc cho Trương thị gây khó dễ.
Ngày trước, dù Uyển Như nghĩ ra được biện pháp này cũng không làm được, nào có đạo lý khuê nữ, nữ tế nhét người cho phụ thân? Hôm nay Trương thị vọng tưởng cho trưởng tử chi thứ hai cưới nữ nhi thương hộ rất rõ ràng đã đắc tội bà bà mình, vừa đúng lúc cho cơ hội có thể mượn tay tổ mẫu Viên lão phu nhân để bà ta ngột ngạt!
“Lại nói, cũng không biết rốt cuộc Ôn thất lang nhà trưởng công chúa nhà sẽ nạp ai?” Uyển Như nói xong cũng nhớ tới thứ muội Thôi Bình nhà mình nhảy nhót vui sướng thế nào.
Thứ muội kia nhỏ hơn Uyển Như một tuổi, mẹ đẻ chỉ là nô tỳ, nghe nói trong lúc chủ mẫu ở cữ tuân lệnh hầu hạ Thôi Thừa Vọng mà mang thai, không tới mấy ngày Trịnh Oánh bởi vì rong huyết mà qua đời, trước lúc Trương thị chưa vào cửa đã khuyến khích lang chủ xóa bỏ thân phận tiện tì cho nàng ta, lúc này nữ nhi của nàng ta là Thôi Bình mới được Thôi gia thừa nhận.
Trương thị vào cửa không bao lâu đã lấy cớ mẹ đẻ của Thôi Bình quyến rũ nam chủ tử trong thời gian còn đang tổ chức tang kỳ cho chủ mẫu, hung hăng phát tác một trận, rồi sau đó nhiều phen giày vò rốt cuộc khiến cho buồn bực sầu não mà chết, bắt đầu từ nàng ta, vị kế thất này nhổ từng người của Trịnh Oánh, ra sức thanh tẩy nội viện một phen.
Chỉ là, dầu gì Uyển Như cũng là trưởng nữ dù thế nào thì trên bề mặt cũng không thể bị chậm trễ, Thôi Bình lại không tốt như thế, có thể nói trong ba tỷ muội, nàng ta trôi qua tệ nhất.
Ở trong trí nhớ của Uyển Như, thứ muội kia vẫn là bộ dạng đần độn, hình như kiếp trước cũng giống như đường tỷ thứ xuất Thôi Huyên, gả cho một người bình thường, nào ngờ, kiếp này nàng ta lại chuyện biến lớn như vậy!
Đầu tiên là tham gia hội đấu hoa xuân của trưởng công chúa Tương Dương giành được vị trí đứng đầu, rồi sau đó lại tìm mấy lần cơ hội ra cửa, ở phương diện âm luật cầm kỹ lại nhiều lần được nở mày nở mặt, được trưởng công chúa ưu ái.
Chỉ là, hành động tự chủ trương bỏ qua trưởng bối của Thôi Bình, người trong nhà sẽ mặc kệ ư?
“Nghe đại ca nói ngày hôm trước Thôi Bình đã bị giam lại, nên chắc không phải là nàng ta. Thật ra thì, dù biểu hiện khá tốt ở trước mặt biểu di mẫu cũng không dùng được, mấu chốt vẫn là Ôn thất lang muốn chọn ai.” Tiếu Dương không muốn nói đến tiểu di tử (em họ bên mẹ) người hoàn toàn không liên quan đến mình nữa, dứt khoát đổi đề tài, “Ngày mai chính là ngày niêm yết kết quả, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi để mai xem náo nhiệt.”
Tam lang nói xong thì kéo tay Uyển Như đi tới bên giường.
“Có gì tốt mà xem, phái người xem thứ hạng của đại ca là được rồi.” Uyển Như mím môi cười một tiếng, nhưng cũng không né tránh lôi kéo của trượng phu, ỡm ờ theo hắn giày vò đến nửa đêm.
Hôm sau, Uyển Như ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, mở mắt ra vừa hay nhìn thấy trượng phu đi luyện công buổi sáng đã trở về, nàng núp ở trong chăn chắp tay sau lưng đấm eo sẳng giọng: “Không phải nói đi xem náo nhiệt sao? Còn cái gì sớm đi nghỉ ngơi, Hừ! Đã dán bảng danh sách chưa?”
Thật ra thì, Thôi Văn Khang thuận lợi vượt qua kiểm tra đã là chuyện ván đã đóng thuyền, hai người cũng không lo lắng, lúc này mới nhàn hạ thoải mái cười đùa một phen.
“Rồi, một tin tức tốt một tin tức xấu, muốn nghe tin tức nào?” Tam lang mang y phục tới cho thê tử, tự mình giúp nàng mặc vào.
“Đừng nói với thiếp, đều trúng chứ?” Uyển Như nhìn vẻ mặt Tiếu Dương là biết mình đoán trúng.
Lần giải thí này ca ca của mình, Tạ Tuấn Dật và Thôi Văn Viên cũng tham gia, tin tức tốt nhất là Thôi Văn Khang trúng võ khoa còn hai người kia lại rớt, hiển nhiên, Thôi Văn Viễn đặc biệt có tài không cho Uyển Như đạt thành nguyện vọng.
Tên đáng chết kia, vốn đang ở Quốc Tử Giám đọc sách, người xuất thân Học Quán rõ ràng có thể trực tiếp lấy thân phận “sinh đồ” vào kỳ thi mùa xuân đi tham gia thụ thí của Thượng Thư Tỉnh, thế nhưng hắn ta đã chiếm danh ngạch đọc sách lại chạy tới tham dự giải thí, là vì “thử một lần để biết bản lãnh thực sự của mình”.
Khoe khoang, rõ ràng là khoe khoang, thật may là hôm nay ca ca tham dự võ cử, mới không bị hắn ta chế nhạo như bùn lầy trong đất, hừ, dù đậu thì thế nào, không biết lúc Thi Tỉnh sẽ như thế nào?
“Thứ hạng của đại ca cũng không tệ lắm, thứ ba. Tuy Thôi Văn Viễn chỉ xếp hạng ở giữa nhưng cũng có danh tiếng, dù sao, hắn ta mới mười bốn tuổi, aizz, cũng không biết Tiếu Minh nhà ta ra sao, tuổi của nó còn nhỏ hơn, chỉ tiếc cách quá xa không thể biết tình hình cụ thể.” Tiếu Dương vừa nói vừa thở dài một tiếng, “Thật ra thì, còn có tin xấu, ta đoán, nàng sẽ không nguyện ý biết.”
“Được, đừng trêu chọc thiếp nữa, cứ nói đi!” Uyển Như rửa mặt thỏa đáng xong, vừa ăn cháo vừa rất bình tĩnh hỏi, có tin tức nào xấu đáng sợ hơn chuyện đại ca cưới nữ nhi thương hộ chứ?
“Bên chỗ Trần Lưu đưa tin -- chắc chắn Tạ Tuấn Dật sẽ trở thành Giải Nguyên ở đó. Ở trận thi thứ hai trong giải thí gã làm thơ, đã truyền ra, người theo đuổi vô số.” Hai tay của Tiếu Dương nắm lấy nhau, bất đắc dĩ nói: “Xem ra hai nữ tử Diêu gia kia không thể làm hao mòn ý chí của gã.”
Tạ Tuấn Dật không thể trốn chuyện Diêu gia trèo lên, thậm chí gã còn nghe theo đề nghị của Tiếu Dương một hơi nạp hai mỹ quyến như hoa, một là Diêu Trinh Như cùng hắn ân ái lại bị cho là tính tình cợt nhã bất kham nên làm dắng, một người khác là Diêu Trinh Ngọc – Diêu nhị nương dịu dàng hiền thục do chính gã chọn.
Hai người này lúc ở nhà còn đấu đến đen mắt, không biết lúc đến phu gia giành một người nam nhân duy nhất còn có thể ngừng nghỉ sao?
“Gã không bị nữ nhân đơn giản gây khó dễ, người phong lưu đa tình thật ra thì vô cùng vô tình.” Uyển Như khẽ lắc đầu, hỏi: “Gã viết cái gì?”
“Đề bài quy định là làm thơ vịnh vật*, giới hạn trong hoa cỏ.” Tiếu Dương mở tờ giấy do hạ nhân đưa tới, giải thích cho Uyển Như, “Gã không viết về mai, lan, trúc, cúc bình thường, mà là chọn những đề tài khác như sen, huệ, quỳ, quất, chia ra bày tỏ rõ mình thanh liêm, có khí tiết quân tử, tạ ơn ý chí quân ân cùng với ý chí kiên trinh theo đuổi lý tưởng. Đặc biệt là câu《nam quốc quất tụng》cuối cùng, thật sự là hùng hồn khéo léo dùng hình dáng của vật, ừ, đáng giá nghiền ngẫm.”
(*Vịnh vật là một thể loại thơ bàn về hoặc miêu tả sự vật, nếu về nhân vật lịch sử thì gọi là vịnh sử.)
“Quả thật là đáng giá nghiền ngẫm.” Uyển Như cười nhạo một tiếng, im lặng nói: “Gã giỏi nhất là biểu diễn bên ngoài, nếu trên triều đình đều là Văn Thần như vậy, chậc chậc.”
Uyển Như cười không nói thêm nữa, đeo nón che mặt lên rồi cùng Tiếu Dương ra cửa, đi xem náo nhiệt hắn đã nói đêm qua, ở quán trà, quán rượu nghe một chút người ta nghị luận ca ca của mình anh tư như thế nào, vụng trộm vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện Uyển Như lại hỏi đề bài trận thi thứ hai trong kinh thành là gì, Thôi Văn Viễn trả lời như thế nào.
“Cũng là vịnh vật, giới hạn ở động vật côn trùng chim..., hắn ta viết cũng không tồi.” Lúc Tiếu Dương đang nói, lại nghe được trong quán rượu có người cao giọng đọc bài vịnh khen Thôi Văn Viễn.
Dùng tuấn mã thay lòng khát vọng của mình, dùng chim trĩ thổ lộ lòng kiên nghị của mình, dùng con ve thay cho sự trung thành của mình với triều đình, dùng đom đóm miêu tả quyết tâm đền đáp quốc gia.
“Hắn ta còn nhỏ tuổi, nhưng bài thơ này viết không tệ, làm sao có thể bị xếp hạng như thế, ta lại cảm thấy hắn ta cũng có thể được Giải Nguyên. . . . . .” Thư sinh ngồi bên cạnh còn nói một đống từ nữa, nhưng một chữ Uyển Như cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ông ông.
“Hắn ta làm thơ không tệ, trận thứ ba bàn về sự việc trọng đại trước mắt thì kém chút.” Tiếu Dương đang nói, lại thấy sắc mặt Uyển Như không tốt, nhưng lại không biết nguyên do, rất hoài nghi.
Đầu tiên là Uyển Như khiếp sợ rồi sau đó cười lạnh, thơ kia tất nhiên không tệ -- đây là bài mà thư sinh hàn môn người được Dư Sơ Tình đòi gả ở kiếp trước! Trong những năm đó hắn thăng chức rất nhanh chính là nhờ bài thơ này.
Bởi vì hắn không có quan lại quyền quý tiến cử lại muốn vươn lên vững chắc đã tặng cho quan đứng đầu của Lễ bộ một bài thơ, vào trước khi thi tỉnh chỉ dựa vào bài “Mã trĩ thiền huỳnh” mới được Dư Thượng Thư coi trọng. (Mã trĩ thiền huỳnh: ngựa, chim trĩ, ve sầu, đom đóm)
Hôm nay, không lấy được Dư Sơ Tình, ngay cả văn chương của hắn cũng bị người lấy trộm đi luôn? Thì ra, Thôi Văn Viễn ngươi cũng chỉ là một thứ hèn nhát lừa đời lấy tiếng!
Thần đồng ư, ha ha, đúng là mỉa mai, nói không chừng trong lúc đang thị quá căng thẳng không biết được một chữ nào, liền nhớ lại viết đồ của người khác.
Thôi Văn Viễn là quan môn đệ tử của Lễ bộ thị lang Lưu Văn Đạt, dựa vào thân phận này tuyệt đối có thể xem những hành quyển như vậy trước khi thi, về phần sau khi thị, cũng không biết nội dung bài thi giống nhau ư? Chắc hẳn thư sinh kia sẽ không viết nội dung giống vậy, nhưng hắn cũng tuyệt đối biết có người chép lại của mình.
“A Dương, giúp thiếp điều tra một người, xem hắn còn sống hay không, nếu có thể có hắn làm chứng liền có thể kết hợp ba thứ rồi!” Nếu không phải Uyển Như băn khoăn giờ phút này mình đang ngồi ở trước công chúng, thì thiếu chút nữa cũng muốn cười đến vỗ bàn luôn rồi.
Trương thị có thể dựa vào ai nhất? Không phải là phụ thân Thượng thư kia, mà là con ruột của mình.
Chờ chuyện tham ô đồ cưới bị bại lộ Trương thị bị giam lại, người phụ thân Thượng thư của bà ta cũng không giúp được bao nhiêu, nhiều nhất là làm áp lực để Thôi gia giữ lại mạng của bà ta mà tôi, chỉ khi nào Thôi Văn Viên có tiền đồ lớn, người mẫu thân này mới có thể trở mình.
Nhưng hôm nay -- ưmh, một thần đồng lừa gạt lúc đang thi lại giở trờ gian trá, ha ha! Thật sự làm cho người ta đang ngủ cũng có thể cười mà tỉnh.
Uyển Như vui sướng hài lòng lôi kéo Tiếu Dương bước lên xe ngựa về nhà, thúc giục hắn nhanh chóng ra lệnh bắt thư sinh tìm chứng cứ, loại chuyện này kéo dài không tốt, càng lâu càng làm hỏng thời cơ.
Còn chưa đi cách xa hơn trăm mét, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại, dừng bất thình lình làm Uyển Như thiếu chút nữa đụng đầu, thật may là Tiếu Dương không cưỡi ngựa ngồi ở bên người nàng thuận tay ôm vào trong ngực, lúc này mới bớt đi chuyện máu me.
“Xảy ra chuyện gì?” Uyển Như xoa bả vai đau đớn vì đụng phải lồng ngực của tam lang, bĩu môi. Đang vui vẻ lại gặp sự cố, thật mất hứng!
Phu xe ở phía trước cung kính nói: “Bẩm nương tử, có một tiểu nương tử lao ra từ trong hẻm bên cạnh, thiếu chút nữa đụng vào xe ngựa, nô sợ ngựa hoảng sợ gặp chuyện không may liền kéo dây cương.”
“Ta đi xem một chút.” Tiếu Dương giơ tay đeo nón che mặt cho Uyển Như, lúc này mới vén rèm xe nhảy xuống.