Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 91: Chương 91: Giấy viết thư bảy màu




Uyển Như nhắc tới việc ép dầu, làm tương, Liễu Y Y nghe thấy trong lòng rất không thoải mái, đây không phải là việc làm của thôn phụ sao? Cất rượu có chút nhã nhặn lịch sự, loại việc nặng làm đồ gia vị này thì có thể truyền ra được danh tiếng gì tốt?

“Ừ, nếu so tạo giấy với vấn đề dân sinh thì nên nhanh chóng hoàn thành các việc cho cuộc sống trước.” Trong lòng Triệu Thụy Liêm lại không có quá nhiều tính toán, lập tức đồng ý đề nghị của Uyển Như.

Trên mặt Liễu Y Y lộ vẻ khó khăn từ chối nói: “Ép dầu thì cần dụng cụ ép dầu? Còn làm tương, tuy nói công cụ đơn giản nhưng trình tự làm việc lại không rõ ràng lắm...”

Dứt lời, nàng ta rất khó xử khẽ lắc đầu, đôi khuyên tai kim hoa khảm ngọc đeo ở trên tai khẽ lay động không ngừng, phối với váy vàng nhạt nhìn đặc biệt yểu điệu, non nớt.

“Công cụ ép dầu đã có thợ làm.” Uyển Như thì mặc y phục trắng đỏ, ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy chỉ vào một đoạn trong quyển sách lấy ở phía sau giải thích nói: “Bắc triều có tên sách vì «Tề dân yếu thuật*” , quyển thứ tám có nói kỹ càng phương pháp làm tương, chắc hẳn, nghiên cứu một chút cũng có thể làm được.”

(*Có 4 bộ tác phẩm nông học dạng bách khoa thư của Trung Quốc nổi tiếng thế giới được gọi là Tứ đại nông thư, đó là Tề dân yếu thuật của Giả Tư Hiệp thời Bắc Nguỵ; Nông tang yếu tập do các quan Đại Tư nông thời Nguyên biên soạn; Đông lỗ vương thị nông thư của Vương Trinh đời Nguyên; Nông chính toàn thư của Từ Quang Khải đời Minh.

Tề dân yếu thuật (TDYT) có tổng cộng 10 quyển, gồm 92 thiên. Quyển đầu có lời tựa của tác giả, đầu bài tựa có ghi Hậu Nguỵ Cao Dương Thái thú Giả Tư Hiệp soạn (Thái thú Cao dương Giả Tư Hiệp thời cuối Nguỵ soạn), vì vậy có thể coi đây là bộ sách nông học cổ nhất xuất hiện vào khoảng giữa thế kỷ thứ VI. Theo hannom.org.vn)

“Thật sao? Có chuyện như thế ư?” Bình thường Triệu Thụy Liên ít đọc các loại tạp thư này, lập tức cảm thấy hứng thú nghiêng người xem, không khỏi cười nói: “Trong sách ngoại trừ đậu nành làm tương ra còn có phương pháp làm thịt vụn, đúng lúc gần đây cảm thấy chán ăn thịt con hoẵng, thịt thỏ rồi, không bằng làm tương thử làm món khác thưởng thức xem.”

“Nấu bát mì cho ít thịt vụn chắc hẳn sẽ rất ngon.” Uyển Như cũng cười, sau đó hỏi Triệu Thụy Liên có phải sẽ sắp xếp tất cả hạ nhân trong phủ của một trong ba người làm một việc trong đó không, miễn cho người cả ba nhà cùng tụ tập một chỗ có vẻ lộn xộn.

“Cũng tốt, ta đây sẽ không khách khí chọn trước, chọn làm tương nhé. Gia đinh làm tương, vú già trong nhà lo y phục cho một ngàn tướng sĩ nữa cũng cần thời gian để làm.” Phẩm cấp mệnh phụ của Triệu Thụy Liên tương đương với Uyển Như, bối phận lại rất cao đương nhiên là nàng chọn trước.

Khi Triệu Thụy Liên nói chuyện đồng thời Liễu Y Y cũng đang suy nghĩ, có công cụ ép dầu thật ra không khó, nhưng lấy việc có lợi thì có chỗ hại, đơn giản dễ làm thế nhưng không có chỗ tốt. Tạo giấy tuy khó lại có thể nổi danh, thời Đông Hán có “giấy Thái Hầu”, hôm nay có thể có “giấy viết thư Y Y” hay không?

Nhưng phương pháp tạo giấy cụ thể, chuyện này... Liễu Y Y có chút khó xử chau mày, nàng ta chỉ nghe nói đập nạt vỏ cây, vải rách, cây gai v.v.., sau khi luộc phơi nắng cũng có thể thành trang giấy, nhưng cụ thể như thế nào thao tác thế nào vẫn luôn không biết.

Rốt cuộc là phơi nắng trước hay là luộc trước? Cùng với, dùng công cụ gì tới lọc rồi sau đó phơi nắng? Liễu Y Y lẩm bẩm trong lòng, khó xử cắn răng tính toán mặc kệ có làm ra giấy được hay không cứ chọn trước rồi sau đó chậm rãi nghiên cứu, kiểu gì cũng có một hai tôi tớ đắc lực trợ giúp?

Uyển Như lại hoàn toàn không cho nàng ta lựa chọn mà trực tiếp sắp xếp nói: “Liễu nương cứ ép dầu, đơn giản dễ làm.”

Khi nói chuyện trong giọng nói cũng tràn đầy loại cảm giác bố thí “ta là vì tốt cho người”. Vốn Uyển Như xem thường năng lực quản lý việc nhà của đối phương, làm sao có thể giao trách nhiệm nặng nề cho đối phương được, nàng ta bị giày vò rất lâu lại không làm ra được một tờ giấy nào lại không tới phiền mình hay sao?

Ép dầu, chỉ là quản lý hạ nhân làm từng bước một, chuyện này mới thích hợp cho người ngu xuẩn đi làm.

Hơn nữa, làm gì có một dắng thiếp nào dám ở trước mặt mình phát biểu chủ kiến, trực tiếp nghe lời là được. Rồi sau đó, Uyển Như sẽ không nhiều lời với Liễu Y Y, lại bắt đầu bàn bạc với Triệu Thụy Liên sắp xếp chuyện người của ba nhà nên làm y phục cho tướng sĩ thế nào.

Núi cao sông xa hoàn toàn không thể trông cậy vào triều đình có thể trèo non lội suối đưa phục, chỉ có thể tự mình chuẩn bị.

Chờ bàn bạc phân chia khu vực xưởng đốn củi trong núi xong, lại sau khi xác định nên làm y phục mùa thu cho tất cả mọi người thế nào thì Uyển Như cảm thấy mỹ mãn, Triệu Thụy Liên đã tìm được người đáng tin cậy trong sinh hoạt còn Liễu Y Y thì nghẹn một bụng hờn dỗi trở về nhà.

Giờ phút này Liễu Y Y mới hiểu được, bản thân chỉ dùng để trang trí, nói là gọi nàng ta cùng đi bàn bạc nhưng hai người kia lại không để ở trong mắt, dường như là thê thất của Ôn thất lang nhưng trên thực chất chỉ là thiếp, mặc dù là trong núi không có hổ khỉ xưng bá vương, cũng không có người thật sự xem nàng ta là chị em dâu ngang hàng.

Không, thậm chí là quản sự đắc lực của Ôn gia cũng chưa từng xem trọng nàng ta.

Nghĩ tới đây Liễu Y Y rất chán nản, cũng không biết lúc trước bản thân có chí lớn muốn xem rốt cuộc Ôn thất lang nghĩ như thế nào, còn tưởng rằng bản thân đánh đòn phủ đầu gả cho nam nhân sau đó sinh trưởng tử là có địa vị ở Ôn gia, nhưng nghĩ tới ở trong suy nghĩ của người khác thê chính là thê, thiếp chính là thiếp —— phân biệt rõ ràng làm cho trái tim người khác lạnh giá.

Dường như nam nhân cũng không phải dễ bị đánh đòn phủ đầu như thế, Ôn thất lang thích đẹp người yêu nhất chính là mỹ nhân có tài, mới đầu Liễu Y Y thường nói ra những lời kinh người làm cho hắn cảm thấy mới mẻ, tất nhiên được ưu ái.

Nhưng nàng ta cũng không phải là học giả thông thái, trong sở học đáng được người hâm mộ thì lại càng ít nói, có thể nói thì lại dùng một câu thiếu một câu, sao có thể thường xuyên hiện ra vầng quang trong cuộc sống hằng ngày được?

Thật ra Liễu gia cũng dạy dỗ không tệ, là nữ nhi của Thái nhạc Thự lệnh Thái Thường Tự, khi còn bé Liễu Y Y học qua không ít lại cứ không chịu được khổ, các loại kinh thơ trong sách được Ôn Tử Thần thuận miệng hạ bút thành văn, nàng ta lại mơ hồ chỉ có thể nhớ đại khái.

Lúc mặt trời mọc nói chuyện với nhau chợt hỏi một đằng trả lời một nẻo thì Ôn thất lang luôn dùng ánh mắt kinh ngạc dò xét nàng ta, gần nhất đây, kinh ngạc lại phát triển thành ảo não, giống như đang hối hận tại sao lúc trước bản thân cưới một mỹ nhân bao cỏ chỉ có mẽ bề ngoài bên trong trống rỗng.

Liễu Y Y cũng chỉ có thể theo như lời của Uyển Như đi sắp xếp nhân thủ ép dầu, sau đó vụng trộm đau khổ đọc thi thư muốn hiểu rõ nội dung trò chuyện phu quân thích.

Hiện tại, Ôn thất lang không thích nói nhiều với Liễu Y Y, hắn đang tràn đầy nhiệt huyết vùi đầu vào “sự nghiệp giáo dục” như lời Tiếu Dương nói, hắn chuẩn bị mở thư viện ở Tây Nam khu! Chuẩn bị truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, muốn dạy nhân dân thậm chí khai sơn lập phái.

Đương nhiên, Ôn thất lang không có khả năng đi dạy nô bộc tập viết, hơn phân nửa tướng sĩ cũng chỉ đối phó qua loa mà tùy tiện nghe một chút, hắn lập tức nhắm vào trẻ con và thiếu niên trên núi đối diện, nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói người Lô Lộc cũng là thần dân Đại Tề, có tư cách tham dự khoa cử.

Vì vậy bước đầu tiên mở thư viện là quản lý trường học, được khuyên bảo những đứa bé người Lô Lộc tới nghe giảng, tiếc nuối chính là, đám trẻ không quá hứng thú với Hán học, phải dùng kẹo đường của Uyển Như dụ mới miễn cưỡng học mấy chữ.

Ôn thất lang nhìn ba đến năm đứa bé người Lô Lộc chạy nhanh ra khỏi lớp như làn khói sau khi tan học, đi ăn bánh trôi bảy màu miễn phí, không khỏi bức tóc thở dài: “Gánh nặng đường xa, aizz! Sao lại không thích học bài chứ? Một chút cũng không muốn ra khỏi núi lớn ư?”

“Đệ không phải cá, làm sao biết được niềm vui của cá?” Uyển Như mang mũ che mặt đứng ở bên cạnh hắn không khỏi bật cười.

“Kinh thành phồn hoa chẳng lẽ bọn họ không hy vọng đi xem sao?” Ôn thất lang hoàn toàn không hiểu được những đứa bé Lô Lộc này chạy loạn vui đùa khắp núi rốt cuộc có thú vị gì chứ.

“Chưa từng thấy qua thì làm sao biết được đó là phồn hoa chân chính?” Uyển Như nhẹ nhàng lắc đầu, lại thở dài: “Thói quen thâm căn cố đế rất khó thay đổi. Trước đó Nhâm Huyện lệnh đã từng cưỡng ép bắt bọn họ thay đổi du mục thành toàn dân trồng trọt, kết quả khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng... Dạy học, cũng cần tiến hành theo chất lượng.”

Đây là Tiếu Dương nói cho nàng biết, chỉ cần học những điều cần cho hiện tại mà thôi, lại làm cho Ôn Tử Thần không khỏi trầm tư suy nghĩ, sau một lát sau hắn mới hoàn hồn hỏi Uyển Như tìm mình có chuyện gì.

Đại Tề cởi mở thoải mái, tuy nhiên không có tục lệ nói chuyện với nam nhân khác, nhưng dù sao Uyển Như cũng là thê tử thân thích, vì tránh tị hiềm hai người bọn họ rất ít trực tiếp mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

“Muốn mời đệ xem cái này một chút, có lẽ hạ nhân không thể nói lại đầy đủ nên tự mình ta đến đây.” Uyển Như bảo Tiếu Đường đưa tới một cái hộp, bên trong chứa vài trang giấy màu sắc khác nhau.

Uyển Như đã sống trong kiếp trước hơn mười năm, đã từng có người bắt đầu dùng trúc tạo giấy, thậm chí còn làm các loại giấy nhuộm màu xông hương, nàng đã thấy, đã dùng qua, lúc rảnh rỗi trò chuyện thậm chí còn nghe được biện pháp chế tạo, hôm nay phỏng chế lại vài trang muốn cho người văn nhân thuần chủng nhất nơi này hỗ trợ nhìn xem có được hay không.

“Đây là?” Ôn thất lang nhìn mấy trang giấy màu sắc vừa mới làm xong rất là kinh ngạc, đỏ cỏ Xuyến, đỏ Đào, màu đỏ quả Hạnh, màu vàng, màu Anh Đào, xanh nhạt, xanh trúc... Giấy này dùng để viết thư? Hóa ra giấy viết thư cũng có thể có các màu sắc? (cỏ xuyến: có thể làm thuốc hoặc làm thuốc nhuộm)

“Giấy viết thư hoa tươi bảy màu, lúc tạo giấy bỏ vào các nước hoa khác nhau mà tạo thành, ví dụ như giấy viết thư đỏ cỏ Xuyến là dùng hoa Phù Dung, giấy nhỏ nên chuyên dùng để viết thư. Muốn mời Thất lang nhìn xem có thể dùng tốt không?” Uyển Như mỉm cười.

Ở kiếp trước loại giấy viết thư đàn hương xông qua mùi hoa tươi này thường được chuyên dùng viết thư cho người ái mộ, Ôn thất lang thích nhất món đồ này, ở kinh thành là Phong Lưu Tài Tử tiếng tăm lừng lẫy, hỏi ý kiến của hắn thực sự đánh trúng chủ ý để hắn trợ giúp mở rộng một tay.

“Nhìn không tệ, lại không biết dùng như thế nào.” Ôn Tử Thần và Uyển Như sờ tờ giấy mỏng, kiên nhẫn bàn bạc trong chốc lát.

Hai người đang nói chuyện, chợt có gia đinh Tiếu gia vội vã chạy đến, vẻ mặt hơi khác lạ nói: “Huyện lân cận vùng dậy tạo phản rồi!”

“Huyện lân cận? Huyện nào?” Uyển Như đột nhiên có một dự cảm không tốt, sẽ không phải là chỗ A Dương đi chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.