Uyển Như đau khổ chịu đựng ăn cơm, cảnh báo mình ngàn vạn lần đừng trong lần đầu gặp chị em dâu đã lộ ra bộ dạng thèm thuồng đói khát, rồi sau đó học bộ dạng đại tẩu gắp thức ăn cho bà bà.
Trong lòng thì oán trách không thôi, vốn dùng chén nhỏ để thức ăn, còn bố trí món gì nữa đây? Gắp thức ăn, thịt từ trong bàn vào trong đĩa nhỏ để làm gì?
Ai có thể nghĩ tới, nàng mới chỉ gắp một miếng cá chưng hấp, đã nghe Thanh Giang quận chúa cười nói: “Được rồi, đều ngồi xuống ăn đi. Trong nhà cũng không có mấy người, cần gì bày quy củ.”
“Ôi, cám ơn mẫu thân.” Uyển Như vui vẻ hớn hở, lần này nàng cũng không cần để ý sắc mặt của người nào đó nữa, lập tức đi tới bên tay phải của bà bà vô cùng thản nhiên ngồi xuống, dáng vẻ mặc dù tao nhã lại há mồm ăn rất nghiêm túc.
Dọc đường đi một tháng, dưới chỉ điểm của tam lang nàng đã hoàn toàn nắm giữ bí quyết sống chung với Thanh Giang quận chúa rồi, biết rõ đối phương sẽ không có ý kiến gì.
Vị bà bà này thích nàng dâu lanh lẹ mạnh mẽ, không thích một người nhăn nhăn nhó nhó, biết xấu hổ, hay bởi vì sinh ba nhi tử không cầu được một nữ nhi, cho nên nếu nàng dâu có thể vào lúc thích hợp làm nũng hò hét, bà cũng nguyện ý cưng chiều như thân nữ nhi (con gái ruột).
Thật ra thì, cho các nàng ngồi xuống ăn cơm cũng không sao vì đã từng đặc biệt nói với Uyển Như, dắng thiếp có muốn lên bàn hay không Quận chúa cũng không quan tâm.
Quy củ phục vụ bà bà chia thức ăn đó chỉ có trưởng tức (con dâu cả) vẫn luôn kiên trì tuân thủ, thích đứng thì cứ đứng, bà chỉ đau lòng tam tức phụ đi đường mệt nhọc.
Mai thị há miệng, đang muốn nói “Quy củ không thể bỏ”, lại bị câu nói tiếp theo của bà bà chặn miệng: “Thanh Nương, con đi xem Tuấn Nghêu và Vanh Nhã đi, sau này không cần tách ra dùng cơm để bọn nó đều tới đây.”
Lời này, không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh.
Phần lớn Quận chúa vui lòng nghe Mai Thanh càu nhàu, cũng giữ quy củ, đó là bởi vì điều đó cần thiết, cũng không phải bà nguyện ý chỉ hành vi nhỏ xíu cũng bị tức phụ chỉ chỉ chõ chõ, cho tới cuộc sống không được thoải mái.
Nhìn thấy Quận chúa lộ ra toàn bộ uy thế, Mai thị cũng không kiên trì ý kiến của mình nữa, khẽ cúi đầu đáp lời: “Dạ, con cũng lo lắng đám nô tỳ phục vụ được không tỉ mỉ, phải đi xem ngay đây ạ.”
Uyển Như đưa mắt nhìn Mai thị rời đi, nhất thời hiểu tẩu tử này chỉ là có nguyên tắc, cũng không phải là không thức thời, ngày vào cửa đó dám chống đối Quận chúa hơn phân nửa chỉ là bởi vì muốn bà chú ý, kẻ nào cũng phải tuân theo lý lẽ.
Dù sao chuyện này vượt quá, nghiêm trọng hơn nữa chính là trên đỉnh đầu có một cây đao, có thể nhẹ nhàng lấy ra cũng có khả năng nặng nề rơi xuống.
Chờ Mai thị lui xuống, bình thường Cổ thị luôn bị nàng ấy chế ngự liền thở phào nhẹ nhõm, theo như ý của Quận chúa phân phó ngồi vào vị trí dùng cơm, cũng đã khụy gối chuẩn bị ngồi xuống, lại phát hiện Lý thị đang vững vàng đứng ở sau lưng Quận chúa hầu hạ.
Giây phút ánh mắt hai người vừa giao nhau đó, Cổ thị lại cảm thấy trên gương mặt không biểu cảm của đối phương có chứa vẻ khinh bỉ, bà ta vội đứng thẳng người chuyển đến sau lưng Uyển Như bắt đầu ân cần chia thức ăn.
Lý thị không vào chỗ, bà ta có tư cách ngồi xuống ư?
Tiếu Tình giương mắt nhìn, phát hiện tam tẩu hẹp hòi kia trong lúc hầu hạ mẫu thân lại vô cùng thản nhiên ngồi xuống ăn, còn cười cười nói nói thảo luận thức ăn với Quận chúa, nói thịt dê nướng này có chút tanh nồng thiếu chút hương liệu.
Đây là mẫu thân ta làm đấy, đặc biệt làm muốn lấy lòng mẫu thân và Tam ca, nào có tanh nồng? Rõ ràng là ngươi quá kiêng ăn! Tiếu Tình không khỏi âm thầm cãi lại, cảm giác Tam tẩu này thấy thế nào cũng không vừa mắt, vừa ra trận đã bắt nạt cả mình và mẫu thân.
Uyển Như cũng không biết mình tùy tiện cho người ta phục vụ cùng với tùy ý một câu phê bình lại đắc tội tiểu cô tử lần nữa, vui vẻ hớn hở ăn uống -- không có cách nào, gần đây nàng vận động hơi nhiều, sức ăn cũng tăng lên, đến giờ không ăn sẽ đói.
Cơm nước no nê xong, bọn họ cùng tán gẫu với Quận chúa cho tiêu cơm, mắt thấy sắc trời từ từ trở tối, không biết tam lang đi nơi nào nữa, vẫn không tới nói với nương tử của mình.
Uyển Như cảm giác mình rất mệt mỏi, lại không thể nói rằng muốn trở về phòng, thậm chí, cũng không ai nói cho nàng biết đến rốt cuộc phòng ở đâu, cũng không biết Tiếu Đường có mang người đi thu dọn phòng ngủ hay không?
“Mẫu thân, tam lang ở trong kinh có viện đơn độc không ạ?” Sau trận mè nheo kia, rốt cuộc Uyển Như không nhịn được nói bóng nói gió hỏi vấn đề này.
“Đương nhiên là có, Đường Lê viện, tên, cách cục, bố trí cũng giống với chỗ ở của các con ở vùng biên cương.” Quận chúa vỗ nhè nhẹ lên tay Uyển Như cười nói: “Viện của mấy huynh đệ bọn họ đa số đều giống chỗ cũ, tránh cho chuyển sang nơi khác đi nhầm chỗ, ngủ không ngon giấc.”
“Hả? Như vậy sao. Mẫu thân thật có tâm.” Uyển Như theo lời của Quận chúa khen mấy câu, trong lòng thì chảy dòng nước đắng: ông trời ơi, đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là, ta buồn ngủ quá mệt quá rất muốn tìm một nơi thoải mái nằm xuống!
Đang lúc tam nương tử đau khổ vô cùng muốn phát điên thì Tiếu Dương đúng lúc xuất hiện giải cứu ái thê thoát khỏi bể khổ, mang theo một đống lớn tôi tớ bước chậm đi về phía Đường Lê viện.
“Vừa rồi chàng đi đâu vậy?” Rơi ở phía sau một bước, Uyển Như cúi đầu nhìn bàn tay ấm áp lôi kéo tay trái mình, khẽ bĩu môi lên tiếng hỏi thăm.
Ngụ ý là: người ta mới đến nơi rất thấp thỏm, người duy nhất có thể nhất dựa vào là phu quân lại biến mất hai ba canh giờ, thật sự tệ quá.
“Ta tới đây đi lòng vòng trong sân trước một bước, bên này ngược lại phòng có chút hẹp không bố trí được phòng bếp nhỏ, để cho họ vội vàng đưa phương thuốc thực liệu của nàng cho đại tẩu, ngày mai dậy nàng có thể theo như lời dặn của đại phu uống được rồi.” Tiếu Dương vừa nói xong, vừa quay đầu lại nhìn thê tử một cái, tình cảm nồng đậm thân thiết không lời nào có thể diễn tả được.
Nhất thời trong lòng Uyển Như ấm áp, muốn cám ơn phu quân nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao có thể phiền toái đại tẩu như vậy, thiếp nào có quý báu tới mức như thế, ăn thiếu mấy phần cũng không sao.”
“Trên đường trở ngại nhiều lần, về đến nhà tất nhiên phải bổ sung rồi.” Tiếu Dương cầm chặt lấy tay Uyển Như, nhỏ giọng nói: “Những đại phu kia thích nhất nói bệnh nặng, hắn tuyên bố một năm tuyệt đối có thể giảm, tốt nhất nàng nên uống thuốc hơn nửa năm đến tám tháng cho tốt.”
“Một năm cũng chờ không kịp?” Lần này Uyển Như khẽ cảm thấy trong miệng có chút chua xót.
Đối với nam nhân mà nói quả thật là con cháu quan trọng nhất nhỉ? Mới tân hôn một hai năm đã nuôi con rồi? Ban đầu Tạ Tuấn Dật cũng luôn cầu mà không được, nhiều năm sau mới có con.
Áp lực này quá lớn cũng không dễ có thai được!
“Aizz, nàng hiểu lầm ý của ta rồi, không phải đợi không kịp chỉ hi vọng là nàng sớm dưỡng tốt thân thể.” Tiếu Dương lôi kéo Uyển Như vào phòng, đóng cửa phòng lúc này mới tiếp tục nói: “Vừa rồi ta nhận được tin tức đi Tây Nam Di, chiến sự tốn gần hai tháng mới cơ bản trấn áp xuống được, phản dân lớn nhất đã đền tội, nhưng quanh địa khu còn có chút rung chuyển không yên, 【chỉ một tia lửa】, mạnh mẽ trấn áp thôi nhưng cũng hậu hoạn không ít.”
Chuyện này thì có liên quan gì đến ta điều dưỡng thân thể? Đầu tiên là vẻ mặt của Uyển Như vô cùng nghi hoặc nhìn phu quân mình, rồi sau đó mới đột nhiên phản ứng lại, ý của tam lang là hành trình đi Tây Nam Di có thể được phê duyệt?
“Còn mười ngày nữa là sinh thần của ngoại công rồi, ở nơi này trước sau gì Thiên gia sẽ mời ta vào cung trình tấu, biểu hiện tốt một chút cơ hội này không khó, nói cách khác, sau quan lễ của ta chậm nhất là đầu tháng tám sẽ lên đường.” Tiếu Dương nói xong thì có chút khổ não nhíu chân mày, “Đến bên đó tuyệt đối là điều kiện gian khổ, ngược lại ta cũng không sợ, nhưng nàng. . . . . .”
Nói tới chỗ này Tiếu Dương ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa nhưng vẻ mặt lại tràn đầy rối rắm.
Theo kết quả phu thê bàn bạc trước đó, Tiếu Dương hy vọng mang Uyển Như cùng đi nhậm chức, ai có thể chịu được chia lìa lâu dài sau tân hôn chứ? Chia hai nơi thì đứa bé xuất hiện thế nào.
Nhưng sau khi nhận được tin tức đi địa khu Tây Nam Di, tam lang lại do dự, ở đó có nhiều bộ lạc man di trời sinh tính hung hãn, thậm chí còn có am hiểu nuôi cổ độc người, hắn có thể mang thể tử mềm mại tới địa phương sẽ xuất hiện nguy hiểm kia ư?
Cho dù là tin chắc thực lực của mình sẽ không để cho thê tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Tây Nam Di nơi chiến loạn cảnh hoàng tàn khắp nơi kia rất không giống với Trung Nguyên, giờ phút này lại đang trăm việc đợi làm, Như Nương có thể thích ứng loại cuộc sống cằn cỗi đó sao?
Sau khi đồ mang đến được sử dụng hết, rất có thể ngay tại chỗ không tìm được đồ thích hợp để cho nàng điều dưỡng thân thể, hắn hi vọng Uyển Như sẽ gặp phải cảnh như thế ư?
Còn nữa khu địa giới đó không có yến tiệc của tầng lớp trên, không có hoa viên ngắm hoa tản bộ, ăn mặt hoa lệ cũng không có người thưởng thức không có chỗ khoe khoang, thậm chí nói không chừng sân nhỏ để toàn bộ người ở lại cũng không có.
Tiếu Dương lập tức không còn hăng hái, hắn nguyện ý đi kiến công lập nghiệp lại không vui khi mang theo thê tử cùng nhau đi chịu khổ tìm vất vả.
“Không phải chàng định cho thiếp ở nhà đó chứ?” Uyển Như chỉ nhìn vẻ mặt khó xử của phu quân là biết tâm tư của hắn, vốn muốn cao giọng nói “thiếp không đồng ý”, nhưng sau suy nghĩ nàng lại đung đưa cánh tay Tiếu Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: “Biết rõ chàng đau long thiếp, nhưng vấn đề này còn chưa quyết định mà, xe đến trước núi ắt có đường đừng nghĩ trước như vậy, nghỉ ngơi thôi.”
Dù sao, chờ chuyện đến thì ta cũng sẽ có biện pháp đi cùng với chàng!
“Cũng được, dù sao còn thời gian chuẩn bị, thật sự không được nữa, thì ta lên đường trước nhậm chức, xem tình hình rồi lại quyết định là nàng có đi theo hay không.” Tiếu Dương vừa dứt lời đã không hề nói đến vấn đề này nữa, gọi người chuẩn nước tắm.
Hai phu thê tắm rửa qua loa xong thì tranh thủ thời gian về ngủ, viện này là đại tẩu cho người quét dọn thỏa đáng trước một bước, tất cả dụng cụ đầy đủ hết, đệm chăn mềm rất thoải mái, bởi vậy, dù thay đổi hoàn cảnh hai người cũng không cảm thấy không thoải mái, vừa bởi vì thân thể mệt mỏi vốn có chút mệt mỏi rã rời, dù trước lúc ngủ có trăm suy nghĩ nhưng vừa nằm xuống là ngủ say ngay.
Giờ ngọ ngày tiếp theo, Thanh Giang quận chúa mang theo phu thê tam lang và một đống tỳ nữ trùng trùng điệp điệp đi ra cửa gặp phụ thân mình, tam lang đã nhiều năm không hồi kinh, lần này vừa mới đón dâu, tất nhiên muốn gấp gáp mang thê tử đi bái kiến ngoại công, thuận tiện còn sớm bàn bạc chuyện quan lễ.
Thế gian này, quan hệ của mọi người đều là chỗ lợi ích, cho dù là giữa nữ nhân, ông cháu….. cũng cần “kinh doanh” tình cảm, bình thường qua lại rất quan trọng, không có khả năng chờ đến khi Vĩnh An vương đại thọ bảy mươi mới tới cửa.
Về phần Thôi gia, sáng sớm Tiếu Dương đã cho người đưa bái thiếp, chờ nghỉ ngơi tốt chọn thời gian tới cửa.
Dùng quan hệ ruột thịt để nói, nhà ngoại công tất nhiên không thân hơn nội tổ mẫu, nhưng giữa phu thê làm chủ dù sao cũng là nam tử, hơn nữa quận chúa có thể giống trống khua chiên trở về nhà mình xem phụ thân, những tôn nữ cách đồng lứa đã xuất giá không thể trực tiếp đĩnh đạc trở về, tính toán như thế, tổ mẫu của Uyển Như cũng chỉ có thể xếp sau Vĩnh An vương.
Uyển Như rất rõ ràng đạo lý kia, lại thêm kiếp trước nàng bị gia tộc khai trừ đã sớm không còn tình cảm gì với Thôi gia, nên cũng không có dị nghị gì với an bài này, vẻ mặt vui mừng đi theo sau lưng bà bà, làm cho người ta cảm thấy nàng rất biết rõ đạo lý.
Phủ Vĩnh An vương tất nhiên là đình viện thâm sâu, rường cột chạm trổ, ngói xanh nóc nhà màu đỏ, cảnh tượng trước mặt duyên dáng sang trọng, Uyển Như cũng không luống cuống có thần thái bình tĩnh, hoặc là nói, nàng chỉ gắng gượng chống đỡ để bản thân đừng làm ra bộ dạng luống cuống, không ngừng điều chỉnh tâm tính cho rằng như đang đi bái kiến thân quyến (người thân) bình thường.
Bởi vì Tiếu Dương cũng chỉ gặp ngoại công lúc còn nhỏ tuổi, ấn tượng không sâu, hắn cũng không thể cung cấp tin tức gì cho thể tử tham khảo, chờ Uyển Như thấy vị Vương gia tài giỏi phù trợ kim thượng trong truyền thuyết, trong đầu lập tức xuất hiện bốn chữ “danh bất hư truyền”.
Dáng người ông cực cao, phong phạm khí khái, hôm nay dù đã bảy mươi nhưng suy nghĩ phát âm rõ ràng, lúc nói chuyện với con cái, ngoại tôn thì rất hiền lành, lại không quá thân thiết.
Chỉ ánh mắt, Uyển Như cũng có thể cảm giác được người nọ cực khôn khéo, tuổi đã già cũng mang theo nhuệ khí, có thể nghĩ, lúc Vĩnh An vương còn trẻ nhất định phong thái mê người, chỉ tiếc bởi vì ngoài ý muốn khập khiểng một chân, nếu không, thiên hạ này còn không biết là nhà của ai.
Lúc này, chính trên thượng đường ngoại trừ vương gia còn có kế thế ông tái giá, cùng với hai huynh đệ ruột thịt của Thanh Giang quận chúa.
Đại cữu cữu đã hơn bốn mươi tám, hai mươi năm trước cũng đã sắc lập làm thế tử, khuôn mặt rất tương tự vương gia, đều là mặt chữ nhật nghiêm trang, tiểu cữu cữu kia cũng ba mươi lăm ba mươi sáu, dung mạo càng nhu hòa lúc nói chuyện với nhau cũng là hắn cười nhiều nhất, rất thân thiết với quận chúa.
Về phần kế thất của vương gia cũng không lớn hơn đại cữu cữu bao nhiêu thì hoàn toàn làm cảnh, ngồi cười làm lành hoàn toàn không chen vào một câu nào.
Nội dụng nói chuyện dần dần từ thân thể khỏe mạng, gia đình hòa thuận chậm rãi chuyển đến hỏi Tiếu Dương, đang chờ nói tiếp sự vụ thế cục vùng biên cương thi đại cữu cữu đột nhiên nói ra một câu: “Muội muội và tam nương tử nghe những lời này cũng không thú vị, không bằng đi dạo chơi trong sân, đúng lúc tháng sáu hoa nở, Mẫu thân, làm phiền ngài đi theo cùng, được không?”
“Nói đung, quá lâu không về nhà, là nên xem xung quanh thế nào.” Thanh Giang quận chúa lập tức đứng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn kế mẫu, không cho phép bà ta nói không.
Dù đã lâu không về nhà, nhưng sự ăn ý giữa huynh muội vẫn phải có, từ nhỏ đã thành thói quen chuyện đứng đắn tuyệt không cho kế mẫu dự thính, tuổi nhỏ bà sẽ nói chêm vài câu cười để đối phương thả lỏng, hiện tại tất nhiên cũng dựa vào hình thức mà làm việc.
Chờ Uyển Như đi theo bà bà bắt đầu dạo hoa viên, một đường thả lỏng cùng bước nhanh về phía trước, trong chốc lát giới thiệu cây này là mẫu thân của bà và phụ thân cùng tự tay trông, rồi lại còn nói hồ nước là phụ thân vì mẫu thân bà mà đào, làm cho vị kế vương phi tròn núc ních kia mệt mỏi thở hồng hộc.
Đã nhẫn nhịn một bụng tức rồi, sau đó còn nghe kế nữ giả mù sa mưa hỏi: “Ơ, mẫu thân làm sao vậy? Ban ngày ra mồ hôi không tốt đâu ạ, con phải tranh thủ thời gian đi nói cho phụ thân biết, ngài cần tĩnh dưỡng mới được!”
“Chỉ là trời quá nóng thôi, đâu có đổ mồ hôi.” Vừa nghe đến hai chữ “tĩnh dưỡng”, mặt mày của Vĩnh An vương phi lúc trắng lúc xanh, kế nữ này cũng khó chơi giống như năm đó, ngang ngược không coi ai ra gì.
Lúc con trẻ cũng ăn của kế nữ không ít thiệt thòi, nhiều lần dùng danh nghĩa “mẫu thân cần tĩnh dưỡng” để đoạt quyền, bản thân dưới tình hình đó còn có thể nghĩ hết biện pháp sinh ra một trai một gái, thật đúng là ông trời phù hộ!
“Thật sao? Aizz, mẫu thân sợ nóng giống như trước kia nữa rồi, tháng bảy nóng nhất còn chưa tới đâu ạ, quả nhiên là không ra được cửa.” Thanh Giang quận chúa cười khẽ, liếc mắt nhìn kế mẫu, giống như ám chỉ sợ nóng thì nhốt ở trong nhà đừng đi ra ngoài xã giao.
…
Uyển như trợn há hốc mồm nhìn bà bà chỉ cần nói hai ba câu đã chọc cho kế thê Vĩnh An vương tức giận bỏ đi, lập tức hiểu rõ một sự thật, Thanh Giang quận chúa cưng chiều mình như vậy là có nguyên do, không chỉ bởi vì mẫu thân Trịnh Oánh là tỷ muội tốt của bà, càng bởi vì loại chuện này, đều cùng là người có kế mẫu đáng ghét.
Chờ Vĩnh An vương phi vừa rời đi, Thang Giang quận chúa cũng không đi dạo bốn phía nữa, cùng với Uyển Như tìm một đình tử nào đó ngồi ngắm cảnh, chờ dùng bữa tối.
Không ngồi bao lâu, Uyển Như uống nhiều nước trà quá muốn đi nhà vệ sinh, quân chúa không đi nên cũng ngồi yên không nhúc nhích, cho người dẫn tức phụ đi.
Uyển Như mang theo đội tỳ nữ đi xuống hòn non bộ, dọc theo hành lang đi về phía trước, đến một ngã rẽ thì đột nhiên đâm đầu một đội người đi tới, đi đầu là một tiểu nương tử mười lăm mười sáu tuổi chưa lập gia đình, vừa thấy mặt mũi đối phương tam nương tử đột nhiên sững sờ, trong ngực giống như bị người ta hung hăng nắm chặt vậy, đau đớn đến gần như sắp hít thở không thông.