Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 75: Chương 75: Mang theo thê tử mạo hiểm




Tiếu Dương ngồi trên lưng ngựa có chút phiền não chạy hết một vòng vây quanh phế tích, lấm lét nhìn trái phải.

Huyện Bạch Thủy Hà này thật ra là do vài núi rừng liên miên chập chùng tạo thành, gần nhất, bên Đông Bắc chính là núi Mục Mã chỗ hiện tại bọn hắn đang đứng, xa hơn, bên Tây Nam là căn cứ quan trọng của bộ lạc Lộ Lộc hiện giờ, thật ra là Tiếu Dương bị Thứ Sử bản địa và Đô Úy Chiết Xung chỉ đến vị trí cửa ngõ, một khi xuất hiện bạo loạn lần nữa, nơi này là chiến trường đầu tiên.

Vô cùng may mắn chính là, có một con sông lớn xuyên qua hướng dọc từ trên xuống dưới từ mặt bên núi Mục Mã, vừa lúc ngăn cách dãy núi liên miên lân cận, vào mùa mưa tạo thành rãnh trời.

“Đây chính là sông Bạch Thủy sao?” Uyển Như nhìn ánh mắt phu quân mình rơi vào trên bãi sông cũng không khỏi nhìn sang, nhìn ruộng bậc thang ở chân núi đối diện và phòng ốc mờ mờ ảo ảo chỗ giữa sườn núi, kỳ quái nói: “Tại sao không có cầu? Đò ngang cũng không có.”

“Có dây trơn (cáp trơn).” Tiếu Dương chỉ vào một sợi dây thừng uốn éo giữa không trung trả lời, “Có thể tới trượt lên vượt sông, có lẽ trước đó cũng có cầu treo, có lẽ bởi vì chiến sự bị hủy? Về phần đò ngang nhất định là không có, sông này mùa nước khô thuyền sẽ mắc cạn khi đủ lượng nước lại vô cùng chảy xiết, thuyền không có cách nào ngang qua sông.”

Bốn phía, toàn bộ mọi người đều mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Tiếu Dương, hắn cũng là lần đầu tiên tới, sao biết được rõ ràng như thế?

“Đây không phải là sông Bạch Thủy ghi chú trên bản đồ sao?” Tiếu Dương chỉ vào bãi sông giải thích, “Đá cuội rất nhiều, còn rất lớn, có thể thấy được đây không phải là một sông cạn chỉ là trước mắt lượng nước không tính là đầy đủ thôi, đợi mùa hè nước cuồn cuộn tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn mãnh liệt kích thích bọt sóng sẽ hiện lên màu trắng ở dưới ánh mặt trời – sông Bạch Thủy, ừm.”

Dân bản địa đặt tên cho sông núi hơn phân nửa là có nguyên do, sông Bạch Thủy, núi Mục Mã, rất rõ ràng. Chắc hẳn, lúc trước nơi này cũng là người bản địa quần cư ở đỉnh núi, bình nguyên chân núi là nơi làm ruộng, trên núi chăn thả.

Hiện tại, cũng rất nhiều người lui khỏi đến vị trí sông Bạch Thủy nhỉ? Dọc đường nhìn thấy nông hộ hơn phân nửa là những hộ tá điền người Hán, thậm chí, rất có thể bọn họ bị bắt, tặng hoặc bị bán nô lệ, cung cấp cho quan viên địa phương, quân sĩ sai khiến.

“Cho nên, bọn họ ở ‘xoa xoa phòng’ đơn sơ gì đó?” Uyển Như nghe Tiếu Dương giải thích xong, mồ hôi lạnh trên trán lúc này mới phục tùng rụt về lại.

Quả thật nàng không thể tin được loại phòng ốc đó lại có thể cho người ở, ngay cả chuồng ngựa nhà mình cũng không bằng, bốn bề gió lùa? Cũng không biết đắp ở ngoài tường nan tre này là cỏ tranh hay rơm rạ? Nói không chừng không đợi được đến lúc thu hoạch mới rơm rạ năm ngoái cũng đã mục nát rồi, vậy không chỉ gặp gió lùa còn gặp mưa.

Uyển Như ưu sầu nhìn trượng phu một cái, rất sợ hắn sẽ nói “Chúng ta nhập gia tùy tục rồi dựng phòng ốc như vậy thôi”.

Vô cùng may mắn là, Tiếu Dương khảo sát một vòng ở bốn phía xong, chỉ vào một mảnh đất hướng lên từ chân núi cách đó không xa vị trí hơi có chút bằng phẳng thở dài nói: “Đốn cây dựng nhà gỗ, vị trí trống ra hướng xuống vừa đúng có thể biến thành một mảnh ruộng bậc thang để trồng trọt, trên núi có thể trồng rau, chăn thả còn có thể thử trồng cây ăn quả.”

Huấn luyện binh gì đó có thể tiến hành xen kẽ ở chung một chỗ cùng với làm việc tay chân, dù sao phần lớn thuộc hạ là nam tử tráng niên, hơi sức đầy đủ. Chỉ là, đốn cây thì hoàn thành, dựng phòng còn thiếu thợ thiết kế.

Về phần trồng trọt và trồng rau, chăn thả, Tiếu Dương ngẩng đầu nhìn tiểu đội trăm người theo mình lên đường cao giọng hỏi: “Ai trong các ngươi đã từng trồng trọt trước khi nhập ngũ? Nuôi gà, vịt, cá, heo, dê... có hay không? Chăn trâu?”

Nhìn đoàn người rối rít lắc đầu, nhiều lắm là có một hai người nói từng giúp một tay khi ở nhà, nhưng chỉ giới hạn trong giúp một tay không có cách nào theo đó để bắt đầu làm việc toàn bộ, nhất thời Tiếu Dương có một loại cảm giác hoa mắt.

Sao hắn lại chỉ dẫn theo tinh binh lương tướng cốt lõi nhất của Tiếu gia chứ?

Phải biết hơn nửa lính lợi hại này đều có nguồn gốc từ gia đình có truyền thống học giỏi, từ nhỏ đã luyện tuyệt đối mạnh hơn loại người nửa đường tuyển chọn từ trong nhà nông hộ, nói cách khác, thì ngược lại muốn cho bọn họ lâm trận đi đảm đương một nông hộ, khó khăn cũng tương đối lớn, kỹ thuật chuyên tấn công, không có cách nào.

Nghe câu hỏi của phu quân, sau khi người khác nói xong, Uyển Như yếu ớt giơ tay, nhỏ giọng nói: “Thợ xây phòng ốc, mang theo bốn, có ba còn sống cũng mang theo tới rồi; người giỏi làm ruộng có bốn, đều còn; nuôi súc vật cũng có. Chỉ là, hạt giống mang theo ở dọc đường đã mất đi một bộ phận, không quá đủ, cũng không có gà con, heo sữa ... để nuôi.”

“Ưm hừm, đây thật là đúng lúc! Sao nàng nghĩ đến chuyện mang theo những thứ này?” Tiếu Dương vừa mừng vừa sợ ánh mắt cũng tỏa sáng, nếu không phải băn khoăn quần chúng vây xem hắn hận không thể đi lên ôm Uyển Như hôn một cái.

“Lúc khai quốc, Vĩnh Bình công chúa gả cho bộ lạc Bắc Địch, không phải mang theo các loại nhân viên nông kỹ sao? Bộ sách, nhạc khí, hạt giống lương thực thậm chí còn bao gồm guồng quay sợi, thiếp cũng chỉ noi theo nàng mà thôi.” Giọng điệu của Uyển Như bình tĩnh dùng bộ dạng như chuyện đương nhiên trả lời như vậy.

Nói xong, nàng lại từ từ đi tới bên cạnh Tiếu Dương, ngửa đầu nhìn hắn cười nói: “Nhớ phu quân từng nói qua, ‘tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ’, trừ võ lực chấn nhiếp ra, nếu có cách khác khéo léo xúc tiến phát triển kinh tế, văn hóa bản địa; dùng cách đó tăng cường hữu nghị qua lại Man Hán, đây mới là con đường lâu dài để lập thân, đúng không?” (* trong Binh pháp Tôn Tử: Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ, nghĩa là: Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách; chiến tranh bằng tâm lý, ngoại giao là thượng sách, chiến tranh bằng vũ khí, binh lực là hạ sách.)

“Đúng, rất đúng.” Quả thật Tiếu Dương cảm động đến cảm xúc dâng trào rồi, hắn không trách Uyển Như đoạt lời kịch của mình, chỉ cảm thấy có hiền thê như vậy thật là phúc phận kiếp trước đã tu luyện, cực kỳ vinh hạnh.

Hắn không biết chút nào, Uyển Như vì để bản thân biểu hiện ra thu hoạch lóng lánh trong giờ khắc này mà đã phải tốn bao nhiêu thời gian lén lút sắp xếp. Bởi vì sau vụ mất thể diện vì không biết “bối tệ”, nàng một xấp rồi một xấp lật sách tra xét phong thổ địa giới Tây Nam, lần lượt hỏi thăm người đã từng đi xa nhà cân nhắc cuối cùng nên chuẩn bị hành trang như thế nào, thậm chí cầu xin bà bà tìm ra chỗ danh sách đồ cưới của Vĩnh Bình công chúa nữ tử hoàng tộc chờ hòa thân đất man di mọi rợ làm tham khảo.

Chỉ vì khi phu quân có nhu cầu thì mình có thể ưỡn ngực trả lời: thiếp biết rõ, thiếp đã chuẩn bị xong.

Uyển Như cũng không cần làm chim tước tinh xảo bị người nuôi nhốt ở hậu viện, nàng chỉ nghĩ đường đường chính chính đứng sóng vai cùng A Dương, làm hiền thê nội trợ và cánh tay của hắn, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa, từ thấu hiểu được cuộc đời đang vật lộn đọ sức mới đáng cho nàng sống lại để hưởng thụ.

Hôm nay, chuyện tình thợ xây đã giải quyết, Uyển Như rất vui mừng, nhưng kế tiếp nàng lại phát hiện thợ xây và bộ sách đốn cây xây nhà không ý nghĩa được mang theo, chuyện cày ruộng đất trồng có thể thuận lợi triển khai -- nhưng bọn họ không có công cụ.

Vũ khí chúng quân sĩ mang theo bên mình là đồ bằng sắt sắc bén có giới hạn, dù có rìu cũng là dùng chém người, không thể lấy ra đốn cây, mà cái cưa chuẩn bị để đốn củi cùng với dụng cụ nông canh càng thêm thưa thớt, Uyển Như chuẩn bị cùng với đồ thợ tự chuẩn bị thêm cũng chỉ hơn mười thanh mà thôi.

“Thật xin lỗi, không ngờ chuẩn bị còn chưa đủ đầy đủ.” Sau khi trở lại dịch quán, Uyển Như nhìn một đống đồ dọn ra kiểm kê có chút thẹn thùng chu mỏ một cái.

Đây đúng là nàng thất sách, đơn phương xác định vị trí chính mình cao cao tại thượng làm người hướng dẫn mà không phải là người đi khai hoang, quên mình cũng không phải là công chúa hòa thân, cũng không có đủ nhiều đầy tớ thúc giục tự chuẩn bị công cụ.

“Thợ rèn đi theo cũng có, chỉ là. . . . . .” Chỉ là làm sao có thể chờ năm ba người này rèn ra từng cái công cụ thích hợp chứ? Hơn một ngàn người dựng lều trại ở lại một hai năm vậy cũng thật là chuyện cười. Huống gì, coi như đợi được cùng cũng không còn mỏ thiết thạch có thể dùng.

“Có thể mua thì mua, có thể mượn thì mượn thôi.” Tiếu Dương lập tức suy nghĩ muốn đi quấy rầy Thứ sử Côn Lĩnh và Đô Úy Chiết Xung Côn Châu, dầu gì cũng là quan viên tứ phẩm phụng chỉ đi nhậm chức, cũng không thể mặc cho bọn họ tùy ý đuổi, chỗ ở không có lương thực dầu mỡ, công cụ phải giúp một tay lấy cho ta chứ?

Cái gọi là hôm nào không bằng hôm nay, từ núi Mục Mã trở về dịch quán trong ban đêm ngày hôm ấy hắn mang theo Ôn thất lang Trịnh Cung Lượng đi bái phóng người lãnh đạo trực tiếp của mình - Tề Đô úy.

Một ngày sau nghỉ ngơi và hồi phục, dù thế nào đối phương cũng phải tổ chức cho Tương Vũ Quận vương và nhi tử bảo bối của trưởng công chúa một buổi tiệc tẩy trần chứ? Trên tiệc rượu “thuận tiện” nói ra nổi khổ trong lòng, chỗ bọn họ ở không có, Thứ sử có tình cung cấp hai nhà nhỏ cũng không quá mức hài lòng, nghĩ bản thân ở trong rừng non xanh nước biếc xây dựng nhà gỗ vừa khổ với không có công cụ.

Nể mặt mấy vị con cháu tôn thất, nếu Thứ sử bày tỏ tất nhiên Tề Đô úy cũng không cách nào vắt chày ra nước, dùng hết khả năng kiếm ra chút công cụ giao cho Tiếu Dương, mặc dù là như muối bỏ biển nhưng có chút ít còn hơn không.

Ngày kế, Tiếu Dương lại lặp lại chiêu cũ tìm Thứ sử đòi chút gạo, dầu gì có thể vượt qua một khoảng thời gian. Ngay sau đó, hắn lại sai người dọn dẹp phế tích dân cư dưới chân núi rồi xây dựng xoa xoa phòng làm lều, khí thế ngất trời bắt đầu đốn củi.

Trước khi xây dựng Tiếu Dương vẫn thương nghị với thợ một phen, bác bỏ đề nghị hi vọng xây ít nhất ba nhà y theo nhu cầu của thế gia Kinh Thành của đối phương.

Hắn vốn là kẻ chủ nghĩa thực dụng, ra bên ngoài càng thêm không coi trọng giàu nghèo, có thể xây gian nhà chắc chắn có thể che gió tránh mưa nhiều lắm là đông ấm hạ mát, tội gì xa xỉ lãng phí chạm khắc thủ công tỉ mỉ? Nếu như tốn nửa năm một năm mới có thể xây xong chỗ ở của chủ tử, vậy đám người còn lại lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu hả?

Hơn nữa, xây nhà kế núi gần sông phải nhập gia tuỳ tục, ba nhà lớn, vậy phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực?

Hắn đề nghị, xây dựng “Đóa Mộc phòng” phổ biến của người Lộ Lộc là được, tên như ý nghĩa đây chính là dùng từng vật liệu gỗ xây dựng mà thành, lấy gỗ thô bắt chéo chồng lên làm tường, bổ ra tấm ván gỗ làm ngói chống đỡ nóc nhà, phía trên đè thêm phiến đá phòng gió thổi. Loại phòng này bởi vì lấy vật liệu dễ dàng ở khu rừng rất là bình thường, cũng là trong trí nhớ Tiếu Dương đã gặp, nhập gia tùy tục tuyệt sẽ không sai.

“Đóa Mộc phòng? Không phải Xoa Xoa phòng?” Uyển Như nhìn Tiếu Dương dùng que gỗ dựng mô hình xinh xắn, rốt cuộc thở dài một hơi.

Có lẽ là chấn động của lều cỏ nhìn thấy trước đó quá lớn, hôm nay nàng nhìn cái này chỉ có một cửa chính, một gian chính phòng, hai gian phòng bên, một phòng cất giữ và một căn phòng bếp nhỏ nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng.

Người này, kỳ vọng tài cao sẽ thất vọng lớn, gian nhà kế cuối có rách đến không thể rách nát hơn nữa này nhìn cái gì cũng vô cùng thuận mắt.

Thậm chí Uyển Như bắt đầu nghi ngờ ban đầu mình ở Tạ gia bởi vì không thể ở Thiên Viện cảnh sắc tốt nhất mà quá cáu kỉnh, ngược lại đẩy người nam nhân duy nhất có thể dựa vào càng ngày càng xa, chuyện này có sao? Thật đúng là đại ngốc không biết dân gian khó khăn.

“Thật là, uất ức nàng, rồi cũng sẽ tốt thôi, về sau nhất định có thể tốt.” Tiếu Dương rất thương tiếc bưng mặt của Uyển Như nhẹ nhàng mổ một cái, như đinh chém sắt cam kết, “Ta bảo đảm, nhất định tương lai sẽ thăng quan tiến tước để nàng trở thành Nhất Phẩm mệnh phụ được người người hâm mộ.”

Nghĩ lại, nàng chưa từng ăn qua đau khổ như thế ư? Thiên kim của Thừa tướng gia có thể không chút nào khúc mắc đối mặt với hoàn cảnh sinh hoạt hỏng bét hôm nay, bản thân lại không thể thản nhiên không nhìn thấy sự uất ức và thỏa hiệp của nàng, không thể cứ như vậy để nàng yên lặng chịu vất vả.

“Quyền thế đương nhiên tốt, nhưng cũng không phải là sở cầu của thiếp, chỉ cần có chàng làm bạn, làm ruộng không tồi đấy.” Uyển Như cười ngọt ngào, chỉ cần tính tình của nam nhân có thể tin lại có năng lực, tại sao phải sợ hắn không thể đặt chân ở vùng đất mới?

“Làm ruộng. . . . . .” Tiếu Dương cười khổ, không có hạt giống làm ruộng cái rắm. Mặc dù vơ vét một trận ở chỗ Đô Úy Chiết Xung và Thứ sử, nhưng nông cụ vẫn còn thiếu rất nhiều, còn gà con, vịt con....

“Chúng ta, đi tham gia cuộc so tài Y Tiết của người Lộ Lộc thôi.” Tiếu Dương nhìn núi non trùng điệp ở đầu kia của sông Bạch Thủy, chỉ vào trại thôn nói như thế.

Vừa tới nơi này hắn không có ý định co rúc ở góc đóng cửa sống qua ngày, nếu đồ không đủ, vậy thì tìm hàng xóm lôi kéo tình cảm, dù sao sớm muộn cũng phải lui tới không bằng bắt đầu từ ngày mai.

“‘Lễ phơi y phục’ là cái gì? Phơi nắng y phục còn có thể ăn tết?” Uyển Như không hiểu ra sao. (*là Uyển Như đang nói Y Tiết)

“So tài là cuộc so tài, ngay ngày mai. Cô nương trẻ tuổi biểu diễn y phục mình làm ra, tranh tài ai khéo tay hơn, sau đó khiêu vũ, ca hát, buổi tối là nam nữ trẻ tuổi dạ vũ tập thể.” Ở trong trí nhớ của Tiếu Dương ngày lễ của bản địa có hình dạng này, hắn cũng cố ý tìm người dò thăm xác định tính chân thật, chỉ là, nhân vật chính của cuộc so Y Tiết là nam nữ chưa cưới, điểm này cũng không cần vẻ bề ngoài.

“Chiến thắng có phần thưởng gì?” Đây mới là chuyện tham tiền chú ý nhất.

“Nào có tuyệt đối thắng bại, tiểu tử nhìn trúng người nào khéo tay dáng dấp đẹp đẽ liền bắt lại.” Tiếu Dương hài hước cười một tiếng, “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, không thể nào có tên chân chính.”

“Hả?!” Uyển Như kinh ngạc trừng lớn mắt -- đây không phải là tự do yêu, tự do xem mắt sao?

“Rất thú vị, đi nhé? Chúng ta cũng biết một chút về phong tình Dị tộc.” Tiếu Dương dùng một loại giọng nói mơ hồ mang theo hoài niệm, lại đề nghị, “Chúng ta đều mặc y phục được làm đẹp mắt nhất, coi như không tham dự cũng không thể thua trận thế.”

“Thiếp cũng đi? Vậy xuất đầu lộ diện . . . . . .” Uyển Như lộ vẻ mặt khó khăn.

“Không có chuyện gì. Người Lộ Lộc là cơ cấu xã hội chế độ phụ quyền, nhưng địa vị phụ nhân rất cao, không có quy củ rách nát của Hán tộc, mang theo nàng không sao.” Thứ nhất là Tiếu Dương muốn cho Uyển Như mở rộng tầm mắt, mà đến, hắn cảm thấy để cho thê tử có dung nhan và năng lực tham dự trong đó, đối với người Lộ Lộc mà nói sẽ giảm bớt tính chất uy hiếp, dễ dàng được người tiếp nhận hơn.

Uyển Như từ chối một phen sau đó không thể cưỡng được kiên trì của trượng phu, đồng ý cùng đi với hắn.

Mà khi Tiếu Dương hỏi đường cữu và thuộc hạ ai nguyện ý cùng đi thì tất cả mọi người đều đầu nổi gân xanh giơ chân phản đối. “Mới đánh giặc xong có được hay không?”, “Tâm tình của đối phương mâu thuẫn rất mạnh có được hay không?” , “Chính ngươi không muốn sống nữa còn mang theo thê tử?”, “Giữa hai tòa núi chỉ có dây trơn đấy? Té xuống thì làm thế nào?!”

“Ta sẽ mạo hiểm như thế sao? Nếu đưa ra chuyện như vậy dĩ nhiên là có một chút nắm chắc.” Tiếu Dương im lặng lau mồ hôi đổ đầy cái trán -- tại sao quân nhân có thể như con nít vậy?

“Ngươi không mạo hiểm? Không mạo hiểm có thể lấy 5000 tiên phong giết năm vạn quân địch? Còn một mình dính vào mai phục nguy hiểm đánh chết đầu lĩnh?” Từ Hằng Ninh rất bất mãn liếc hắn một cái, trong mắt là viết hai chữ “Tên lường gạt”. (trong tiếng Trung là 2 chữ)

“Là các ngươi không biết, người Lộ Lộc có câu tục ngữ gọi là ‘Hạp tổ cách sử y, cư tổ a mạc y’, tức là nói, trong lương thực khổ kiều mạch* quan trọng nhất, trong nhân loại mẫu thân vĩ đại nhất.” Tiếu Dương đã tính trước nói, “Theo như tập tục của bọn hắn nữ nhân là không thể tùy ý tổn thương, thợ săn không thể bắn giết chim nhạn, nam nhân không thể nhắm vũ khí vào nữ nhân, lúc dùng binh khí đánh nhau chỉ cần có nữ nhân ra mặt ngăn lại nhất định phải tạm ngừng. Cho nên --” (Mạch đắng hay còn gọi khổ kiều mạch (danh pháp khoa học: Fagopyrum tataricum) là một loài thực vật có hoa trong họ Rau răm. Theo wikipedia)

“Cho nên ngươi muốn mang theo tam nương tử giúp một tay ngăn cản đao thương?” Từ Hằng Ninh nhìn cấp trên mình mở trừng hai mắt, trong lòng lại thầm nói ngươi rất ti tiện!

“Đây chỉ là tình huống xấu nhất.” Tiếu Dương đẩy Từ Hằng Ninh ra, nhìn những người khác nghiêm túc nói, “Ngày mai là cuộc so tài Y Tiết của người Lộ Lộc, ai sẽ điều tra người nhiệt tình không mang vũ khí vào thịnh hội xem mắt mỗi năm một lần? Đánh cược một lần thôi.”

“Cháu đang đánh cược tính mạng đấy, quá mức mạo hiểm rồi.” Trịnh Cung Lượng bĩu môi lắc đầu, rồi lại hào hứng bừng bừng cười một tiếng, “Chỉ là, nghe rất có ý tứ, tính cả ta nữa.”

“Điên rồi, điên rồi, đều điên rồi!” Đi nơi man di tụ tập tham dự lễ hội của người ta, còn là man di mới vừa khởi nghĩa bị trấn áp! Từ Hằng Ninh nóng nảy suy nghĩ ý đến độ muốn giậm chân, lại không ngăn cản được chủ ý của trưởng quan và con cháu hoàng tộc đồng cấp với mình.

Gã chỉ có thể đáp ứng, sau đó thương nghị ngày mai Tiếu Dương mang theo ít người, gã trú binh ở bờ bên kia tiếp ứng, ngộ nhỡ có chuyện coi như liều mạng băng sông chảy xiết cũng phải chạy tới cứu viện.

“Đừng, ngươi mang người nên đốn củi thì đốn củi đi, mặc giáp đóng quân thoạt nhìn có tính công kích, ngược lại không đẹp.” Tiếu Dương chỉ cho Từ Hằng Ninh hơi lưu ý tình cảnh bờ bên kia, đừng có bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Rồi sau đó, Uyển Như bảo Tiếu Đường chọn ba tỳ nữ dũng cảm chút, sáng sớm hôm sau cùng trượng phu đi tới trước dây trơn núi Mục Mã, dân bản địa thông dịch lên sợi dây trước, di chuyển lướt qua bờ sông bên kia, để gã thông báo Huyện lệnh Bạch Thủy Hà, Tả Quả Nghị Đô Úy sắp mang theo thê tử viếng thăm.

“Thật ra cũng chỉ là treo ghế nhỏ thông qua sợi dây lướt qua?” Uyển Như chỉ vào gió núi lạnh rung, đứng ở dây trơn nhìn bốn phía vách núi cao chót vót đằng trước, nước sông dưới chân kích động , đường dây treo cao mà còn treo lơ lửng, nhất thời mặt không còn chút máu.

Treo lơ lửng? Còn đáng sợ hơn ngồi kiệu, tối thiểu vẫn là làm đến nơi đến chốn được người mang, dây treo ở giữa trời cao thế này -- ta sợ độ cao, có thể không đi hay không?

“Không thể lâm trận lùi bước.” Tiếu Dương một tay nắm ở hông của Uyển Như ở bên tai nàng rù rì nói, “Không có ý định trải nghiệm một lần kiểu cuộc sống khác sao? Khi già đi thì có thể rất đắc ý kể chiến tích với con cháu; đã từng làm công thần trao đổi Man Hán; đã từng hiên ngang mạnh mẽ bay sang khe núi, đã từng khụ khụ, dù sao, là cuộc đời truyền kỳ.”

“Phải sống mới có thể truyền kỳ chứ?” Uyển Như từng bước một muốn rụt về phía sau, rồi lại bị Tiếu Dương gắt gao kéo không thả.

“Yên tâm đi, có ta ở đây.” Tiếu Dương khăng khăng giữ ý kiến tuyệt không sửa đổi. Mới đến, đã trước hết bái phỏng thôn trưởng thôn mới lừa gạt chút giá trị?

Hơn nữa, trong ký ức của hắn vốn Tiếu Lực Dương chính là hậu duệ người Lộ Lộc, truyền thuyết, giới luật, tập tục của bọn họ tam lang cũng rất rõ ràng, hắn có 99% nắm chắc chuyến này sẽ không xảy ra hỗn loạn, hắn rất tin chắc, ở địa khu Tây Nam mình có thể không cần liều mạng đánh đã có một mảnh trời riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.