Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 22: Chương 22: Mẹ con thổ lộ tâm tình




Thấy Uyển Như lộ vẻ xúc động, thương cảm như vậy, Tiếu Húc vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước hắn từng thảo luận với tam lang vấn đề đệ muội có ý định không tinh khiết hay không.

Hôm lại mặt, Tiếu Húc chính mắt thấy được đệ muội mặc hoa phục tay áo rộng, chải lấy búi tóc cao vút cài trâm hoa, tinh tuyển châu ngọc toàn thân quý khí, hôm nay, nàng không trang điểm, kiểu tóc đến y phục cũng để lộ ra một loại xinh đẹp, cảm giác dịu dàng, đẹp đẽ động lòng người làm cho kẻ nhìn không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Nữ tử như vậy sao có thể không có tâm cơ? Hiện tại xem ra, cho dù trong bụng nàng che giấu nhiều chuyện đó cũng là bởi vì hoàn cảnh nhà mẹ không tốt tạo nên, cũng sẽ không sẽ không làm gì trở ngại cho Tiếu gia cả.

Tướng phủ thế gia, phụ tổ không thân cận, kế mẫu không hiền, đệ muội như hổ sói, tình cảnh như vậy nếu cũng có thể tạo nên đóa hoa thuần lương thì cũng chỉ là ngu ngốc mà thôi, Tiếu Húc chỉ có thể đi hoài nghi huynh muội bọn họ đến cuối cùng là người tài vẻ ngoài đần độn, hay vốn là ngu độn chỉ vì vận khí tốt đến nghịch thiên mới nửa đời không lo.

Hôm nay chuyện này xong, đại ca thích chăm lo mù quáng cuối cùng có thể đưa ra nhận định, đệ muội Thôi Như Nương là một người biết tính toán, vả lại nhân phẩm không tệ cũng có tình có nghĩa, xứng với đệ đệ.

Dù sao cũng là đã gả cho người rồi, ý định đều sẽ vây quanh phu quân, đệ đệ vừa khắp nơi săn sóc nàng sẽ không kìm nổi, tất nhiên nàng cũng sẽ bánh ít đi, chỉ mong chờ tam lang sớm ngày đắc thắng trở về, vợ chồng đồng tâm hòa thuận vui vẻ sống qua ngày.

Tiếu Húc mong mỏi như thế, lại thấy sau khi Uyển Như bình phục tâm tình thì đeo mũ lên che mặt, ngay sau đó hắn nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó cho hai binh sĩ đưa xuống thành lầu.

Đoạn đường này chạy chầm chậm ở bên trong, cho dù Uyển Như cách cái khăn che mặt cũng đã nhận ra vô số tầm mắt nóng hừng hực rình coi, trên cổng thành hát vang một khúc còn được Tiếu Dương nói lời ly biệt, lần này danh tiếng của Tiếu tam nương tử ai mà không biết?

Binh sĩ thủ thành không chỉ biết nàng, còn đặc biệt lộ vẻ xúc động: nghĩ Tam Lang quân là con trai ruột thịt của đại tướng quân, tân hôn chưa tới nửa tháng đã không thể không mặc giáp xuất chinh, hơn nữa là tiên phong vô cùng nguy hiểm! Tam nương tử thật đáng thương, cũng khóc đến thút thít rồi. . . . . . Đều do Nhung Khấu rất đáng hận!

Kiều thê xinh đẹp cứng rắn chào tạm biệt này, vậy mà Tam Lang quân còn hô lên: “Khí khái nam nhân tự lẫy lừng, cho dù hy sinh cũng cười chấp nhận”! Đây mới thật sự là hán tử ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh! Đây mới là tấm gương đáng giá noi theo!

Ảnh hưởng của nó thật to lớn, Tiếu Húc đưa mắt nhìn đệ muội rời đi, chỉ thấy nơi nàng đi qua lính trinh sát, chiến sĩ không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt càng thêm nghiêm trang, tinh thần khí khái càng phát ra tràn đầy. . . . . .

Thân là chủ tướng chính hắn không khỏi cười nhạt, rồi sau đó chậm rãi nắm quyền, cắn răng thề: trận chiến này, nhất định phải dùng hy sinh nhỏ nhất để lấy thu hoạch lớn nhất -- liều mạng mang bốn vạn anh hùng hào kiệt gan dạ, xua đuổi Nhung Khấu, bảo vệ non sông nước ta!

Sau đó, Uyển Như trở về phủ tướng quân đang định lau mặt giấu nước mắt, lại có nô tỳ truyền lời nói Thanh Giang quận chúa cho mời, nàng vội vàng sửa sang lại áo đi chính phòng.

Vừa mới vào cửa, Uyển Như đã nhìn thấy bà bà (mẹ chồng) mặc Hồ phục cười tủm tỉm đi tới, một tay kéo cánh tay nàng đi vào bên trong, đồng thời còn thật nhiệt tình nói: “Công công (bố chồng) con đi trong doanh trại trấn giữ rồi, tam nương đến chỗ của ta đi.”

“Hả? Vậy, như vậy thì sao được ạ.” Uyển Như trực tiếp bị dọa đến khẽ nhếch miệng, tân nương tử nào có thể ở cùng một viện với công công đang tráng niên được?! Dù là công công không có ở đây cũng không thể được, hơn nữa, cùng ở mà nói, là muốn mình đi chính phòng? Đây quả thực quá kinh hãi rồi.

“Có gì không thể? Ở vùng biên cương không có nhiều quy củ như vậy.” Thanh Giang quận chúa vỗ nhẹ nhẹ tay lên lưng nàng, cười khuyên nhủ, “Chuyện hôm nay ta đều nghe nói, con làm rất khá. Năm đó khi còn chưa thành thân, ta và mẹ con cũng rất thân nhau, Như Nương có thể xem ta như mẹ ruột, ngủ cùng giường cũng có thể nói ít lời tri kỷ đúng không?”

“Sau khi con chào đời không bao lâu thì mẹ đã đi rồi, thường ngày có rất ít người nói tới bà ấy. . . . . .” Nghe được bà bà (mẹ chồng) nói đến mẹ ruột mình, trong lòng Uyển Như đột nhiên mềm nhũn, thậm chí cũng thêm chút lòng hiếu kỳ về cuộc sống lúc mẹ ruột còn sống, rồi sau đó ỡm ờ bị Thanh Giang quận chúa kéo đến nội thất.

Quá khứ, mỗi lần Uyển Như gặp phải việc khó cũng sẽ suy nghĩ nếu như mẹ còn sống trên đời thì như thế nào, nếu như kế mẫu là mẹ ruột mình thì như thế nào, không nhịn được tự ti hối tiếc ăn năn hối hận, sau đó một lần lại một lần ở trong lòng miêu tả tướng mạo của mẹ, nhưng bà lại luôn mơ hồ không có hình dạng cụ thể.

Hôm nay, mẹ chồng lại nói từng có quan hệ thân thiết với mẹ nàng, mặc kệ bà ấy có lừa gạt hay không, Uyển Như cũng không khỏi động lòng. Hơn nữa, nàng cũng đoán ra mẹ chồng có nổi khổ tâm, bà lo lắng cho mình nằm một mình trong phòng thì tâm thần sẽ bất định, dù sao cũng là lần đầu đến vùng biên cương, mới gả tới đã gặp phải phu quân xuất chinh, sau đó có lẽ còn có chuyện giặc công thành.

“Cầm Kỹ của mẹ con tương đối xuất chúng, không ngờ Như Nương con càng trò giỏi hơn thầy, còn biết rõ đạo lý như thế.” Thanh Giang quận chúa vừa kéo nàng ngồi xuống, trước khen đôi câu rồi sau đó lại nhẹ giọng khuyên nhủ, “Lần này tam lang đi cũng là hết cách rồi, con đừng oán nó, cũng đừng oán Tướng quân lòng dạ ác độc phái nó làm tiên phong, thân là binh sĩ Tiếu gia đây là trách nhiệm nó phải gánh vác . . . . . .”

Khi hai người mẹ chồng – nàng dâu Tiếu gia nói chuyện thì ở thành thị chỗ Thôi gia cũng dấy lên gió lửa, Thôi Thứ Sử đổ mồ hôi lạnh trấn giữ quan nha sắp xếp các loại công việc phòng ngự, Trương thị thì ở hậu trạch cùng với Thôi Uyển Lan hoang mang sợ hãi cùng nhau gạt lệ, trong miệng hai người còn lảm nhảm gì đó.

“Ta biết ngay nàng là đồ xui xẻo mà, trở lại chính xác không có chuyện tốt!” Thôi Uyển Lan lôi kéo váy mẫu thân mình cắn răng oán trách tỷ tỷ, sau đó lại đột nhiên đứng lên hoảng sợ mà nói: “Mẹ, chúng ta mau mau dọn dẹp bọc hành lý trở lại kinh thành thôi!”

“Cha con dặn dò không thể đi, vội vàng hấp tấp ra khỏi thành sẽ phá hỏng uy nghiêm của ông ấy, hơn nữa, trên đường cũng dễ dàng gặp phải kẻ xấu.” Trương thị khuyên can nữ nhi mình, lại ngẩng đầu liếc Thôi Văn Khang bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện lớn như vậy, rõ ràng trước phải thông báo với hai mẹ con ta một tiếng nhưng lại không nói, aizz!”

Một tiếng thở dài kia du dương uyển chuyển, trong đó mang theo khinh miệt lạnh lùng tiếc nuối, rõ ràng đang oán giận Thôi Uyển Như và Thôi Văn Khang quả thật không phải là ruột thịt của mình, một chút cũng không để mẫu thân và muội muội ở trong lòng.

“Nói thì có tác dụng gi? Còn không phải vẫn ở lại chỗ này ư. Nếu không có cách nào ra khỏi thành tránh né, không bằng đàng hoàng đợi đừng gây thêm phiền cho cha.” Thôi Văn Khang cười nhạo một tiếng không mặn không nhạt đáp lại kế mẫu đôi câu.

Vốn không phải ruột thịt, bà không tốt với huynh muội ta, tại sao huynh muội ta lại phải để bọn ngươi ở trong long?

“Sao ngươi lại nói chuyện với mẫu thân như vậy?” Thôi Uyển Lan thấy hắn nói lời vô lễ bất kính, nhất thời xù lông, giơ chân trừng mắt bắt đầu chỉ trích.

“Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Còn tự xem mình là chị ruột?” Ánh mắt Thôi Văn Khang thoáng nhìn qua trên mặt kế muội, lạnh nhạt đáp trả, vừa nhìn về phía Trương thị khẽ khom người thỉnh cầu nói: “Mẫu thân vẫn nên dạy dỗ lại muội muội cho tốt, sau khi đến vùng biên cương càng không có quy củ, tương lai nàng ra khỏi cửa, ngàn vạn lần đừng để người ta nói Thôi gia không biết dạy nữ nhi.”

Nếu thật sự làm hỏng danh tiếng nữ nhi Thôi gia, ở chỗ tông tộc sẽ không được chỗ tốt! Thôi Văn Khang nhìn kế muội bị chiều hư điêu ngoa, trực tiếp lộ vẻ vẻ kinh thường, trong lòng thì may mắn muội muội mình đã xuất giá, cho dù danh tiếng Thôi Uyển Lan hư cũng không dính dấp tới trên đầu Uyển Như.

“Văn Khang, đây là muội muội của con đấy!” Trương thị chê lời nói hắn quá nặng, không nhịn được mở miệng bày tỏ bất mãn.

A, vậy khi nàng ta nói tỷ tỷ mình là đồ xui xẻo sao bà không ngăn cản lại? Thôi Văn Khang trực tiếp cười lạnh, thấy thế cũng không bình tĩnh đợi ở chỗ này an ủi kế mẫu, kế muội cũng không thân thiết với mình, liền tìm cớ rời đi.

Đầu óc nhanh chóng chuyển một cái, ngay sau đó hắn nói với Trương thị: “Mẫu thân, giờ phút này tứ lang Tiếu gia đang ở một mình trong thành, cha từng đồng ý chăm sóc đệ ấy, hôm nay khói báo động vừa lên cũng không biết đứa nhỏ này có thể hoảng sợ khó nhịn hay không, con phải đi chăm sóc, các ngươi đợi ở trong nhà cần đóng chặt cửa cẩn thận dễ cháy, không cần đi ra ngoài.”

Dứt lời, Thôi Văn Khang xoay người rời đi – lý do đi thăm ấu tử nhà Tiếu hầu gia quá đúng lúc rồi, Trương thị hoàn toàn không làm gì hơn được, trong giờ phút này mặc dù không nỡ để người nam nhân duy nhất trong nhà rời đi nhưng cũng không thể không im hơi lặng tiếng.

Bà ta chỉ âm thầm hối hận mình buôn bán lỗ vốn, không nên bởi vì Uyển Lan khóc lóc kể lể mà để Thôi Uyển Như gả cho Tiếu gia, lần này hai tiểu tiện nhân kia có núi dựa càng phách lối, chờ cánh chim của bọn hắn dần cứng cáp khẳng định càng sẽ không đặt mình ở trong mắt!

Trương thị càng nghĩ càng giận buồn bực, không khỏi lôi kéo Uyển Lan thở dài nói: “Con của ta, con nên thu lại tính tình của mình một ít, mẹ chỉ mong chờ con có thể thuận lợi vui vẻ gả cho một nhà tốt, mong đợi Văn Viễn có thể có tiền đồ lớn. . . . . .”

Trong khi mẹ đang khuyên bảo con thì Thôi Văn Khang đã lên ngựa ra roi đi biệt viện Tiếu gia, diện tích nơi này không lớn, nhưng vào cửa chính là một mảnh đất trống rộng rãi, trong sân là đống cỏ khô hình người đứng thẳng, dưới mái hiên bày đầy giá vũ khí đao thương, vừa nhìn là biết bố trí theo như thói quen võ tướng thế gia.

Lúc Thôi Văn Khang theo Tiếu Minh vào viện có chút nhất thời ngứa tay, nhìn giáo trường nhỏ của Tiếu gia càng muốn cùng so cưỡi ngựa bắn cung với cậu ấy, bộ xạ, không phải sang năm hắn chuẩn bị tham gia võ cử ư, bên cạnh cũng không có đối tượng cùng chung học tập tham khảo, nghĩ đến Tiếu tứ lang hẳn cũng đã từng tập thử rồi nhỉ?

Chỉ là giờ phút này mới đến không tốt để mở miệng, hắn chuẩn bị chờ thêm mấy ngày thân quen rồi nói.

“Tam ca đã nói Thôi đại ca trở lại, phòng khách đã chuẩn bị tốt.” Tiếu Minh vừa dẫn đường vừa nói: “Đi theo tiểu đệ vào nhà chính ngồi một lát, sau nửa canh giờ dọn cơm.”

Nói lý lẽ nên mời ca ca thông gia đi thư phòng ngồi một lát, nhưng giờ phút này trong phòng lại để sách quân sự không thể để người ngoài nhìn thấy được, Tiếu Minh chỉ đành phải mời Thôi Văn Khang đến chính đường.

Sau khi gồi xuống tán gẫu đôi câu, ánh mắt của Thôi Văn Khang không khỏi liếc về phía sách tùy ý để trên bàn《Thượng Thư》, một quyển《Lục Thao》. Tứ lang gãi gãi đầu, giải thích: “Đây là một lúc nhàn hạ tùy tiện xem, có sai người đi thư phòng lấy quyển khác tới.”

“Không cần thiết tối rồi, chỉ ngồi một lát thôi cần gì phải đi lấy sách?” Thôi Văn Khang vội vàng khoát tay, lại hiếu kỳ nói: “Ta chỉ có chút kinh ngạc, thi võ cử cũng cần xem《Thượng Thư》?”

“Hả, võ cử? Không, tiểu đệ không thi võ cử mà chuẩn bị khảo Tiến sĩ.” Tiếu Minh lắc đầu một cái, lại tùy ý lật trang sách ra chỉ vào câu “Thang Thệ” trong “Thượng Thư” cười nói: “Chỉ là, nội dung trong sách này đối với võ tướng mà nói cũng có chỗ dùng, ví dụ như hịch văn Thương Thang chiến Hạ Kiệt, dõng dạc vô cùng có thể đưa tới những người nghe cộng minh, huynh trưởng trong nhà không có việc gì đi học dùng lời tuyên thệ trước khi xuất quân gào thét hai tiếng về phía vách, lần này chiến Nhung có lẽ cần dùng đến.”

“. . . . . . hả, sao?” Sau khi nghe xong, Thôi Văn Khang im lặng, Tiếu Minh là đi thi Tiến sĩ! Mà đặc biệt là huynh trưởng hắn đang nói trong nhà là Tiếu Dương ư? Quả thật không thể tin được Tiếu Húc mang vẻ mặt nghiêm túc cũng có thể làm ra loại chuyện này.

“Ha ha, nói đùa thôi.” Tự biết nói sai tứ lang cười gượng hai tiếng, lập tức đẩy《Lục Thao》tới trước mặt Thôi Văn Khang đổi chủ đề, “Nghe tẩu tẩu nói Thôi đại ca chuẩn bị đi thi võ cử? Vào lúc này xem binh thư là thích hợp nhất.”

“Cũng tốt, cũng tốt.” Thôi Văn Khang cười nhận lấy sách tùy tiện lật xem, sau mới phát hiện ra là mình nhặt tiện nghi, sách《Lục Thao Long thao》là Tiếu gia chuẩn bị cho tiểu bối, chỗ trống cực nhỏ trong sách viết không ít tâm tư bằng chữ tiểu Khải.

Nội dung chủ yếu trong sách là giảng giải chỉ huy quân sự và phương pháp sắp xếp binh lực, Thôi Văn Khang nhìn sơ qua một lần, lại thấy mơ hồ, không ít nội dung trong đó đối với một người vừa mới tiếp xúc binh thư chưa từng lãnh binh mà nói cũng chẳng hề có tác hướng tới việc khai sáng kiến thức.

Thử hỏi, đến một võ quan cũng không phải là người, thì làm sao đi suy nghĩ luận tướng, lập uy, lệ quân?

Nghĩ tới đây, Thôi Văn Khang có chút hoài nghi nhìn Tiếu Minh, tiểu thiếu niên này giống nhau dùng không được, nhìn hắn thì có ích lợi gì?

Vùi đầu vào xem sách, lật tới trang《tuyển tướng》, vừa nhìn vào “Bát Chinh*” tuyển tướng tiếp xúc thông qua ngôn, từ, gian điệp, hiển vấn, tài, sắc, nan, tửu (nghiên cứu, lời nói, thử dò xét, đặt câu hỏi, tiền tài, sắc đẹp, khó khăn, rượu), rồi từ, biến, thành, đức, liêm, trinh, dũng thái (lời, thay đổi, trung thực, đạo đức, liêm khiết, trung thành không thay đổi, dũng cảm gan dạ, dáng vẻ.)

(*Bát Chinh: đề cập đến tám loại thử nghiệm được tiến hành để xác định tài năng hay tám khía cạnh của cuộc sống.)

Trọng điểm trong trang sách phê chuẩn là năm chữ “Xem xét lại bản thân” .

Thôi Văn Khang đột nhiên giật mình một cái, lập tức nghĩ tới lời nói dối và uy hiếp thử dò xét ở cửa dịch quán của Tiếu Húc, Hồ Cơ trong sương phòng, rượu ngon. . . . . . Người này, đến huynh trưởng của đệ muội cũng muốn dò xét?! Cho nên, ban đầu đối phương là ném Tạ Tuấn Dật vào trong thiên viện mặc kệ sống mơ màng, chính mình vượt qua khảo hạch thì được mời vào chủ viện do con trai trưởng Tiếu gia tiếp?

Vậy muội muội thì sao? Có phải muội muội cũng bị Tiếu gia ngoài sáng và trong tối khảo sát vô số lần hay không? Tuy Tiếu Dương không phải trưởng tư nhưng cũng con vợ cả, vợ của hắn nhất định không thể chọn qua loa được.

Vội vàng cầu hôn, lập gia đình như thế, có phải chỉ để biểu lộ ra bên ngoài hay không? Nếu Tiếu gia thật lòng xem muội muội hắn là con dâu trong nhà, lần này Tây Nhung đột kích, bọn họ cũng sẽ bảo vệ nàng chứ?

Vừa nghĩ tới muội muội, Thôi Văn Khang có chút lo lắng không lý do, khi trong trí nhớ hắn thuở nhỏ lá gan của Uyển Như không lớn lắm, lần này địch tấn công muội ấy có bị dọa tới khóc hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.