Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 68: Chương 68: Mở tân sinh (1)




Thôi Văn Viễn người gầy như que củi với đôi mắt đen như mực sau khi tỉnh lại thì lập tức lăn một vòng chạy về nhà ngoại, chuẩn bị thăm dò tình hình cụ thể và tỉ mỉ của chuyện buộc tội, rồi sau đó nói cho biết sự thật chuyện mình gian dối ở trường thi.

Việc đã đến nước này, kẻ ngu cũng biết có người đang cố ý nhằm vào Trương gia và bản thân mình rồi, phải nói rõ mới có thể trợ giúp ngoại công phân tích, tìm phương án giải quyết.

Hắn ta cũng không dám đi tìm tổ phụ làm chủ, cũng không lấy cớ vì tình riêng mà nói cho Thôi Tương biết nếu không có thể bị đại nghĩa diệt thân (vì việc đại nghĩa không quản người thân), hơn nữa, đều là cháu nhưng Thôi Văn Khang lại là trưởng tử do nguyên phối sinh, gần đây chẳng những thoát khỏi tiếng xấu ăn chơi trác táng mà còn đạt được giải cao ở trong kỳ thi giải thứ nữa.

Hai bên đối lập cho dù mình không phạm sai lầm lớn cũng không chiếm được chỗ tốt.

Khi Thôi Văn Viễn đến Trương phủ thì Trương thị lang đang thảo luận chuyện buộc tội với trưởng tử.

Giống Trương thị, dáng người của Trương thị lang cũng mập bụng to như phụ nhân mang thai, phần lớn dưới tình huống này, mập mạp đều thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nhưng giờ phút này ông ta lại không phải như thế, môi mỏng, mũi tỏi cùng với mắt nhỏ híp lại, phối hợp ở chung một chỗ cùng với vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, lại lộ ra vẻ hung dữ khó có thể nói nên lời.

“Buộc tội, tiểu tử nghèo kiết hủ lậu kia lại dám tố cáo ta!” Trương thị đánh mạnh lên bàn đọc sách, nhớ lại rõ ràng tình cảnh khi thượng triều. Lan Thị Ngự sử Ngự Sử đài nói ra tại chỗ, buộc tội ông ta vào tám năm trước hối lộ cho Lại Bộ Thượng Thư để được ngài ấy tiến cử vào vị trí Thị Lang.

Chuyện này đã lâu nhưng lại liên quan trọng đại, cộng thêm ba năm trước Lại Bộ Thượng Thư đã cáo lão từ chức, kim thượng cũng kéo dài không cho lập tức nghị luận chuyện này, chỉ cho Trương thị lang bãi triều để nhớ lại chuyện cũ, đợi ngày mai tuyên triệu hai bên đối chất.

Từ khi bãi triều đến khi trở về nhà, dọc theo con đường này Trương thị lang thật sự hoảng sợ vừa cảm giác chính mình bị không ít ánh mắt lạnh nhìn vừa phải giả bộ bình tĩnh, cho đến khi trở về phòng mới bắt đầu thở mạnh, hùng hùng hổ hổ sau đó cùng thảo luận với trưởng tử của ông ta – rốt cuộc trong tiểu triều ngày mai nên đi thỉnh tội hay tự biện bạch cho bản thân?

“Phụ thân không cần quá gấp gáp, bởi vì trong tang hoạch tội* chia làm sáu mức, hối lộ chỉ là án nhất đẳng thấp nhất bàn về tội tham ô, không quá nghiêm trọng.” Con của Trương thị lang xoa lưng phụ thân khuyên, “Chỉ là, vật ngự tứ đó có từ đâu?” (*tang hoạch tội: đồ vật có nguồn gốc từ hối lộ hoặc trộm cắp)

Tội tham ô, theo như luật pháp Đại Tề nhận một thì đánh hai mươi gậy, nhận hơn ba thì đánh ba mươi gậy, mười thì một năm, hơn mười thì thêm nửa năm, có khi phải đến ba năm sau.

Nói cách khác, nói riêng về hối lộ, thì tối đa cũng chỉ là trục xuất quan chức cưỡng bức lao động ba năm, còn có thể tìm người biện hộ để phạt tiền đền tội, nhưng lấy trộm vật ngự tứ, hình phạt lúc đầu chính là lưu đày hai nghìn dặm, càng khỏi nói đến theo như trình độ tình tiết nghiêm trọng còn có thể bị xét nhà diệt tộc!

Tặng lễ là chắc chắn phải tặng, chỉ là tám năm trước, rốt cuộc vào tám năm trước đã tặng cho Thượng Thư cái gì? Trương thị lang đổ mồ hôi lạnh đầy trán, chỉ huy nhi tử lấy từ trong hốc tối của giá sách ra một quyển sổ, cẩn thận tra xét danh mục quà tặng.

Vàng bạc tuyệt đối không thành vấn đề, mấu chốt ở trên dụng cụ. Tiền Lại Bộ Thượng Thư thích đồ bằng ngọc, Trương thị lang tặng một đôi ngọc thú may mắn để bài biện, cộng với tức phụ trưởng tôn đã ba năm chưa có thai, vì vậy còn đưa thêm vào một pho tượng bạch ngọc Tống Tử Quan Âm.

Trương thị lang nhìn nhi tử nói: “Ngọc thú may mắn là con mang về.”

“Đó là mua ở chỗ Trân Bảo Trai, tuyệt đối không thành vấn đề.” Lang quân Trương gia lập tức thoát khỏi hiềm nghi của mình, tiệm bán đồ cổ hạng nhất kinh thành không thể nào phạm vào loại lỗi này, rồi sau đó, hắn đột nhiên đề cao giọng kinh hô, “Tượng phật bạch ngọc Tống Tử Quan Âm là muội muội lấy ra! Chẳng lẽ?”

Tượng phật bạch ngọc Tống Tử Quan Âm kia ban đầu muội muội nói là phu quân nàng đưa, bởi vì nhi tử của mình đã được nhận vừa đúng có thể tặng cho phụ thân, chẳng lẽ, đây là nàng cho người làm càn lấy được?!

Đúng rồi, khi đó tình huống trong nhà không tính là quá tốt, Văn Viễn cũng mới nhập học chưa truyền ra tài danh, nàng ở phu gia còn phải khiêm tốn làm người, Thôi Thừa Vọng là người thích vơ vét của cải, muội muội có tài đức gì mà có thể lấy được chỗ tốt gì từ trên tay trượng phu chứ?

“Chẳng lẽ, đây là vật của Trịnh Oánh?” Sắc mặt Trương thị lang trắng bạch, che ngực chỉ cảm thấy trái tim phát đau từng trận. Đồ cưới, nữ nhi tham ô đồ cưới của nguyên phối trượng phu!

Nữ tử tôn thất dòng họ hoàng tộc có vật ngự tứ thì cũng bình thường, hơn nữa, trừ khi có thánh chỉ, ý chỉ hoặc văn tự ban tặng vật nếu không những thứ khác ở trong mắt các nàng đều là bài biện tầm thường, cơ bản sẽ không cho những vật này vào chung những đồ khác, trong danh sách đồ cưới hơn phân nửa cũng không ghi chép cặn kẽ, nữ nhi không được sử dụng loạn những thứ đồ kia?

Tượng phật bạch ngọc Quan Âm đúng là vật của Trịnh Oánh, cả đời Tiên Bình Nhạc quận vương phi không có nhi tử rất tiếc nuối, cho nên, khi nữ nhi của bà xuất giá đã tỉ mỉ trang bị các loại vật cầu may để sinh nhi tử.

Chuyện như vậy nữ quyến tôn thất cũng rất rõ ràng, vì vậy lúc thêm trang mọi người cũng chọn tặng đồ vật may mắn, khi đó Vương hoàng hậu còn chưa qua đời, đồ bà ấy ban tặng chính là tượng phật bạch ngọc Quan Âm, cái gọi là vật ngự tứ, tất nhiên bao gồm đồ Hoàng đế, Thái hậu cùng với Hoàng hậu ban tặng. Nói cách khác, cho dù là thân quyến tiện tay để đồ vật có lai lịch tức vào thêm trang thì cũng coi như vật ngự tứ, nặng nhẹ tất cả phụ thuộc vào một ý nghĩ của hoàng thất.

“Đây là, trộm cắp, phạm vào thất xuất!” Đại lang quân Trương gia đột nhiên đánh lên mặt bàn, muội muội đang làm trò gì? Không chỉ hại chính mình còn hại cả phụ thân! Hắn nghĩ lại, đề nghị, “Chuyện này vẫn rơi vào trên người Thôi gia, Vương hoàng hậu đã mất, nếu Thôi gia có thể nói tượng phật Quan Âm này không phải là vật ngự tứ, không phải đồ cưới của Trịnh Oánh chỉ là đồ vật tương tự. . . . . . ?”

“Hoang đường! Nếu Lan Thị Ngự sử dám buộc tội, đó nhất định là lấy được nhân chứng vật chứng, cái tội hối lộ này, chỉ có thể nhận.” Trương thị lang chán nản ngồi ở bên trong ghế bành, rồi sau đó lại đột nhiên chống thân thể lên cắn răng nói: “Còn chỉ có thể nói là cho quan trên mượn thưởng thức! Không thể thừa nhận muội muội con trộm đồ cưới, chỉ có thể là Thôi Thừa Vọng cho. Trộm cắp vật ngự tứ, cái tội này nó đảm đương không nổi!”

Phụ tử Trương gia đang bể đầu sứt trán muốn tìm ra giải thích hợp lý, muốn tìm được lý do hợp lý hoặc bỏ ra giá cao xin Thôi gia phối hợp, Thôi Văn Viễn lại vội vã chạy tới, “bịch” một tiếng quỳ xuống khóc kể lể: “Cầu xin ngoại công cứu cháu!”

Nghe xong ngoại tôn bất hiếu này kể rõ, Trương thị lang thiếu chút nữa thổ huyết, luôn miệng thở dài nói: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Thư sinh hàn môn kia cháu đã đuổi đi đâu?”

“Cho chút tiền tài lại đe dọa, đuổi hắn hồi hương rồi.” Thôi Văn Viễn thành thật quỳ trả lời.

“Ngu xuẩn! Đã làm, sao không khống chế vững vàng trong tay?” Trương thị lang thật hận không thể đá đứa cháu này một cước, chắc hẳn, hiện tại người này cũng không thể đàng hoàng ngây ngô ở đây được nữa rồi, “Đi, theo ta bái kiến ngoại tổ của cháu!”

Chuyện này không thể nào bỏ qua, tôn tử Thôi gia hỏng chuyện cũng không thể chỉ Trương gia tới xử lý, ông ta vốn đã tự lo cũng không xong, dứt khoát, dùng quan hệ người thân cầu xin Thôi Tương cùng cứu!

Khi Thôi Văn ở trước mặt ngoại tổ khóc lóc cầu cứu, Uyển Như cũng tới tìm tổ phụ và đại bá của mình, đưa ra danh sách đồ cưới chỉ những đồ Trương thị trộm cắp, bất đắc dĩ nói: “Hai ngày trước nghe đại tẩu nói Lan Thị Ngự sử buộc tội ngoại gia mẫu thân dùng vật ngự tứ hối lộ, cháu cũng có hoài nghi này, hôm nay xem lại quả thế, tượng phật bạch ngọc Tống Tử Quan Âm kia đúng là đồ cưới của mẫu thân, thật không nghĩ tới. . . . . .”

Uyển Như nói xong liền nghẹn ngào, thở dài một tiếng không nói tiếp nữa, một lát sau đó mới sâu kín nói: “Một tuần trước, thôn trang bị cướp, tính toán mang đi những vật này còn định thiêu hủy khố phòng, cháu mơ hồ đoán được đây là bút tích của ai, nghĩ tới việc xấu trong nhà. . . . . . Aizz, không báo quan cũng không tra cứu, ai ngờ, tám năm trước đã -- cháu vẫn xem bà ta như thân mẫu mà hiếu kính, thật sự là quá làm cho người ta lạnh lẽo!”

“Chuyện này còn ai biết nữa?” Thôi Thừa Tổ nghe Uyển Như nói rất chú ý đến câu “đại tẩu nói” kia, đại tẩu nàng cũng không phải là nữ nhi của Ngự Sử đại phu Mai gia sao?

“Phu gia (nhà chồng), cũng biết.” Uyển Như cúi thấp đầu rất khó chịu trả lời, “Bởi vì, ban đầu cháu xuất giá không có đồ cưới, chỉ dùng sính lễ gom góp, cho nên. . . . . .”

Cho nên, chuyện kế mẫu cắt xén lãng phí đồ cưới của nguyên phối đã sớm truyền ra ngoài?! Còn có ý đồ để con riêng cưới nữ nhi thương hộ, tin tức Uyển Như nhanh nhạy chắc hẳn cũng có phần do Tiếu gia.

Lan Thị Ngự sử buộc tội có phải Tiếu gia bày mưu hay không? Trương thị ngầm chiếm đồ cưới của con riêng thì Thôi Tương không biết rõ tình hình cụ thể, Thôi Thừa Tổ lại tương đối rõ ràng, thậm chí ông ta biết Uyển Như vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, đã sớm cầu xin thê tử mình giúp một tay điều đình.

Chẳng lẽ? Không, sao nữ tử thế gia có thể không biết đạo lý mất mát và vinh quang, nếu thật sự có chứng cứ này thì lén lút bắt bớ uy hiếp Trương thị lang phụ thân của Trương thị là được rồi, cần gì phải náo đến trước ngự giá chứ? (xe vua)

Nếu tội danh Trương thị trộm cắp vật ngự tứ được chứng thực, tuyệt đối liên quan rất rộng, dù sao bà ta cũng là nữ tử đã xuất giá, là tức phụ Thôi gia, sau khi phạm tội chịu ảnh hưởng không chỉ là nhà mẫu thân, phu gia càng sẽ bị liên lụy.

Trương gia sụp đổ, Thôi gia cũng chiếm không được chỗ tốt, nếu Thôi gia thua, nữ tử Thôi thị có thể ổn định vị trí vợ cả ở phu gia ư? Khuyến khích, thiết kế phụ thân mình hưu thê, chuyện hung ác như thế chất nữ sẽ không làm, nếu làm, sao có thể thẳng thắn vô tư nói cho trưởng bối của nàng hành vi của Trương thị được?

Không biết, chuyện Lan Thị Ngự sử buộc tội đó là bởi vì lấy được sơ hở từ Uyển Như do Tiếu gia bày mưu đặt kế gây nên, dụng kế này, thì phải hư hư thật thật làm cho người ta không thấy rõ.

“Khó trách mẫu thân con muốn ta nhanh chóng cần thân với nhà Dư Thượng Thư, thì ra là duyên cớ này! Việc lớn như thế, sao các con không nói sớm?” Chuyện Trương thị Thôi Tương chẳng hay biết gì, hôm nay vừa nghe thật sự khí huyết cuồn cuộn, ân hận lúc đầu đã làm sai!

Còn tưởng rằng Trương thị kia là một người tốt, lúc ở kinh thành nhìn nàng ta đối xử với Văn Khang, Uyển Như cũng không tệ lắm lúc đó mới yên tâm cho tôn nhi tôn nữ đi theo đến vùng biên cương, vẫn chưa tới một năm, tôn nữ vội vàng xuất giá, tôn nhi thì như biến thành người khác liều mạng cố gắng.

Chắc hẳn, ở bên kia bị uất ức lớn mới về Kinh Thành tự bản thân giành lấy tiền đồ? Nếu có thể sớm biết, nhất định có thể hung hăng dạy dỗ độc phụ kia! Đáng tiếc, việc đã đến nước này liên lụy đến vật ngự tứ, trước hết phải bảo vệ nàng ta bảo vệ Thôi gia.

“Con lo lắng cho thân thể của phụ thân, không dám nói thẳng.” Thôi Thừa Tổ xấu hổ trả lời, lại không biết làm thế nào, nói: “Thật ra thì, còn một chuyện nữa, tháng trước Thôi Văn Viễn có dính líu đến việc gian dối ở trường thi.”

“Cái gì?!” Nhất thời trước mặt Thôi Tương bỗng tối sầm, lảo đảo hai bước. Văn Viễn gian dối ở trường thi? Tôn tử ông coi trọng lại gian dối ở trường thi?! Đây là, thượng bất chính hạ tắc loạn sao?

Sau khi cơn tức qua đi, Thôi Tương lại suy nghĩ trong lòng, đột nhiên có nhiều chuyện như vậy có phải có kẻ thù ra tay hay không?

Khi Trương thị lang mang theo Thôi Văn Viễn nói chuyện với Thôi Tương thì quả nhiên Thôi Tương không đoán chuyện này do Tiếu Dương và Uyển Như gây ra, chỉ nhận đây là có người cố ý muốn kéo xuống, liên hoàn kế mưu từ Trương thậm chí đến Tiếu gia, phá vỡ từ Trương gia trước, kế tiếp sau đó không biết còn hậu thủ gì nữa không.

“Chuyện gian dối ở trường thi ngược lại đơn giản nhất, chỉ mong chờ thư sinh kia còn sống tốt!” Thôi Tương chỉ trưởng tử mình phân phó nói: “Nhanh tìm được thư sinh kia, bảo hắn đổi lời khai.”

Ông gần như lập tức làm ra lấy hay bỏ, hi vọng thân gia (thông gia) nhận tội hối lộ -- Thánh thượng sẽ không nguyện ý nghe ngụy biện gì, nhưng về chuyện trộm cắp đồ cưới, Thôi gia sẽ hết sức cung cấp lý do thoái thác.

Không thể dính dấp quá lớn, hơn nữa nếu bà ta bị hưu, tuy Thôi Văn Viễn, Thôi Uyển Lan không biến thành thứ tử thứ nữ nhưng dù sao địa vị sau đó cũng hạ xuống, làm mai không dễ.

Thôi Tương còn ôm ấp chờ mong với tài văn chương nổi bật của Thôi Văn Viễn, bình thường ông cũng kiểm tra, chỉ xem tôn tử này nhất thời xúc động mới có chuyện gian dối ở trường thi, tôn tử này còn có thể cứu được.

“Chúng ta già rồi, chỉ cầu giữ được bọn nhỏ phía dưới.” Ông sâu sắc nhìn Trương thị lang, chỉ dùng ánh mắt đã cho ông ta áp lực vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.