Mãi cho đến khi bị Uyển Như đánh thức Tiếu Dương cũng không thể há mồm nói được một câu nào ở trong mộng, càng không cách nào thấy rõ dáng người trong mộng, nhưng hắn biết rõ ràng, những người đó không có một ai là người hắn biết ở hiện tại.
Khi còn chưa tới nửa tháng, tần suất tam lang đi vào giấc mộng trải qua chuyện xưa chưa từng biết kia càng ngày càng cao, làm hại hắn thậm chí giữa ban ngày cũng thỉnh thoảng ngẩn ngơ.
Đến đây, Tiếu Dương không dám cưỡi ngựa nữa, thậm chí ngay cả bắn tên, tập đao thương hay hoạt động có chút nguy hiểm cũng không dám thử, suốt ngày trừ đánh hai bộ quyền kiện thân chính là ăn ngủ, ngủ rồi ăn, không có việc gì thì nằm ở dưới giàn nho nhắm mắt dưỡng thần, lặp lại liên tục nằm mơ, nhớ lại.
Thật may là quan lễ của cháu trai hoàng thượng là mình đây cũng sắp tới rồi, nên cũng không còn tuyên triệu hắn vào cung vua thần nói chuyện nữa, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra rắc rối gì nữa đây.
Trong mấy ngày nay, Uyển Như thì ngược lại loay hoay chân không chạm đất, đi đi lại lại nhà mẹ đẻ, nhà cữu cữu, hay bởi vì việc ra ngoài giao tiếp của Thanh Giang quận chúa vốn ở vùng biên cương cách xa Kinh Thành, khó được một lần mang tức phụ ra cửa gặp người, họ còn phải hoàn thành các loại giao tiếp thông thường trong thời gian quy định.
Vì vậy, Uyển Như bồi Quận chúa bái phỏng ba lần bằng hữu thân thiết, tham gia hai lần dạo chơi ngoại thành; cùng với đại tẩu mang theo thứ muội tham dự hai lần hội Thưởng Hoa; lần đầu tiên điều động cả nhà chơi đá cầu.
Đau đau khổ khổ như thế, chính nàng còn đồng ý lời mời đi cưỡi ngựa đánh cầu, lúc đó thì rạng rỡ hiên ngang, nhưng sau khi hồi kinh lại thiếu chút nữa mệt mỏi toàn thân xụi lơ không xuống giường được.
Trừ lần đó ra, hoạt động quan trọng nhất của Uyển Như là cùng với đại tẩu chuẩn bị cử hành quan lễ của Tiếu Dương vào ngày hai mươi sáu tháng bảy, ví dụ như giúp một tay sửa sang lại danh sách tân khách, tự tay viết các loại thiệp quan trọng, tuy nói là trưởng tẩu quản gia, nhưng dù sao cũng là lễ lớn của Tiếu Dương, thân là tam nương tử nào có chuyện khoanh tay đứng nhìn.
Về phần Quận chúa, vốn Uyển Như tưởng rằng bà không bận tâm đến mọi chuyện, nhiệm vụ chính là thăm người thân thăm bằng hữu, sau đó chờ đến lúc đó xuất hiện ở quan lễ là được. Trên thực tế, ở thời điểm mọi người không nhìn thấy bà đã chuẩn bị chuyện quan trọng nhất.
Mười lăm tháng bảy hôm đó, hai tiểu phu thê dậy rất sớm, mới vừa mặc y phục xong thì sắc mặt tam lang đột nhiên lập tức cứng đờ, đưa ngón cái ra đè lên huyệt Thái Dương của mình cau mày nói: “Như Nương, ta có chút nhức đầu, nàng đi phòng chính đi, cho người mang điểm tâm tới cho ta.”
“Đau lắm sao?”Uyển Như biết rõ gần đây phu quân có chút không đúng lắm, nhưng chỉ nghe nói choáng váng đầu chưa từng thấy hắn nói thẳng là nhức đầu, nhất thời có chút khó xử, không nguyện ý rời đi một mình.
“Không có chuyện gì, hơi đau mà thôi, ta chống chọi được.” Tiếu Dương chẳng hề để ý khoát khoát tay, để thê tử rời đi.
Mặc dù hắn vẫn kiên trì, nhưng sau khi Uyển Như nói với mẫu thân một tiếng thì nhanh chóng trở về Đường Lê viện, vào cửa đã nhìn thấy Tiếu Dương quỳ gối ôm đầu ngồi trên mặt đất, hắn cắn răng không nói một lời, sắc mặt tái nhợt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là nhức đầu càng ngày càng kịch liệt.
“Bảo Châu, nhanh đi tìm đại nương, mời đại nương gọi đại phu đến!” Sau khi phân phó Uyển Như lại vội vàng kêu tỳ nữ khác đỡ tam lang trở lại trên giường, sai người bưng nước ấm tới lau mặt cho hắn.
Trong lúc đang lo lắng gấp gáp này, Thanh Giang quận chúa đột nhiên mang theo một đại đội tỳ nữ khỏe mạnh đi vào, đầu tiên bà nhìn tình trạng của nhi tử, vuốt đầu vai hắn nhẹ giọng hỏi: “A Dương, có phải có rất nhiều thứ xuất hiện đung đưa trước mắt hay không? Có phải trong đầu con có thứ gì đó xuất hiện hay không?”
“Ưmh. . . . . .” Tiếu Dương cắn răng gật đầu một cái, khi làm động tác này càng cảm thấy nhức đầu, hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, không hề để ý tới ai nữa.
“Không có việc gì, đừng sợ, sẽ tốt nhanh thôi.” Quận chúa khuyên bảo nhi tử đôi câu rồi nghiêng đầu nhìn về phía tức phụ, phân phó nói: “Giờ phút này phải dẫn nó đến tĩnh thất, con hãy đeo nón có màn che lại.”
“Vâng” Uyển Như cũng không biết tại sao mình phải mang nón có màn che kín dung nhan, nhưng cũng không rối rắm những vấn đề nhỏ này, lập tức cho người lấy mũ đi theo Tiếu Dương đang ngồi trên kiệu theo bà bà đi về phía dãy nhà sau chính viện.
Mang theo hạ nhân tâm phúc vào viện, vừa thấy nàng mới biết vì sao phải mình mang nón che mặt, trong sân vườn nhỏ này đứng ba đạo sĩ trung niên, cùng với sáu đồ đệ thanh niên, còn có ít tiểu đồng chạy vặt, nhiều người ngoài như vậy, tiểu tức phụ trẻ tuổi cần che dung nhan lại.
Vừa thấy Tiếu Dương bị người mang tới, vị đạo sĩ dẫn đầu vóc người hơi gầy có chỏm râu dê có chút tiên phong đạo cốt kia cho đồ đệ nhận người, sau đó đưa hắn vào chính phòng dãy nhà sau, sau đó nói đám người Quận chúa chờ ở bên ngoài.
Trong giây phút chuẩn bị đóng cửa kia, Thanh Giang quận chúa hơi nghi ngờ lo lắng nói: “Thanh Hư đạo trưởng, con ta không sao chứ?”
“Đau đớn như thế, nếu đổi lại người thường đã sớm lăn lộn trên đất rồi, thế nhưng hắn lại có thể yên ổn ngồi ở trên kiệu, có thể thấy được Tam lang quân là người có tâm chí vô cùng kiên định.” Thanh Hư đạo trưởng vuốt chòm râu của mình, cười nói: “Quận chúa đừng lo lắng, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng, sợ nhất chỉ là suy nghĩ hỗn loạn, thần trí thất thường, đã tâm chí kiên định dĩ nhiên là sẽ chịu đựng được.”
Dứt lời, ông ta vung phất trần rồi dẫn hai vị sư đệ vào căn phòng được bịt kín kia.
Nhìn liếc qua một chút, Uyển Như chỉ thấy đó là một phòng trống không để đồ vật trong nhà, trên đất dùng thứ gì đó màu đỏ vẽ những ký hiệu kỳ quái, bốn phía phòng ốc là dán đạo phù chữ vàng chữ đỏ, cảnh tượng thần bí mà quỷ dị như vậy làm trong lòng nàng không khỏi nhéo lại.
Hai người bà bà tức phụ (mẹ chồng con dâu) yên lặng đứng ở ngoài phòng chờ, Uyển Như nhìn về phía bà bà nhưng không thấy bà có ý định giải thích gì cả, chỉ có thể tự mình suy đoán, chuyện này, là chuyện gì? Phản hồn, hợp hồn sao?
Thời gian cả ngày cứ như vậy mà yên lặng trôi qua, hai người cứ chờ như vậy, chịu đựng, thậm chí cũng không mở miệng cho người đưa một bữa cơm nóng tới, trừ cho người bưng cái ghế tới ngồi thì không làm chuyện gì khác nữa.
Trong lúc đó, vốn Uyển Như định bái Phật cầu nguyện, kinh Phật còn chưa đọc lên thì đột nhiên nhớ tới người đang làm phép trong phòng chính là đạo sĩ, Phật Đạo khác nguồn gốc, nàng vội vàng ngậm miệng không mở miệng nữa.
Khi sắc trời tối mờ, trong viện không thể không thắp chút đèn cho sáng thì rốt cuộc một đạo sĩ thanh niên mở cửa phòng ra, nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt hắn thì lúc này Uyển Như mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, đám người Thanh Hư đạo trưởng nối đuôi đi ra chỉ nói đơn giản với Quận chúa bốn chữ: “May mắn không làm nhục mệnh.”* rồi cười nhường ra một con đường đi tới phòng. (*trong tiếng Trung nó là 4 chữ nhé)
Thanh Giang quận chúa không nói hai lời lao vào căn phòng giờ phút này đã biến thành tối om om, nhìn nhi tử ngồi xếp bằng ngay chính giữa, dùng giọng nói khẽ run thử dò xét hỏi: “A Dương?”
“Mẫu thân, con rất khỏe.” Tam lang cười trả lời như vậy, ánh mắt hắn sáng ngời có hồn như thường ngày, người thân thiết sẽ không thấy bất kỳ cảm giác xa lạ nào, nhưng hắn cũng không giải thích chuyện gì đã xảy ra với người trong phòng.
Uyển Như lập tức thở ra một hơi, nàng chỉ lo lắng vừa mở cửa đã nhìn thấy phu quân mình biến thành một người hoàn toàn xa lạ, ngộ nhỡ Tiếu Dương ngẩng đầu hỏi “Ngươi là ai, ta là ai?” Vậy còn đáng sợ hơn cả long trời lở đất.
Nàng tốn thời gian nửa năm mới làm cho quan hệ phu thê hơi có chút ý hợp tâm đầu, cũng không muốn làm lại lần nữa? Quan trọng nhất là, ngộ nhỡ tam lang điên điên khùng khùng, vậy đời sau của tam nương tử nàng đây sẽ dựa vào ai? Trượng phu không có, nhi tử cũng không, nhà mẹ đẻ không thân thiết, không bằng chết lại một lần nữa.
Bản thân hắn không có chuyện gì, Uyển Như đã cám ơn trời đất rồi, về phần rốt cuộc trên người Tiếu Dương xảy ra chuyện gì, nàng lại không có ý định đi tìm hiểu, nếu mình cũng có thể sống lại, vậy phu quân cũng sẽ có kỳ ngộ chứ nhỉ?
Mọi người đều có bí mật, cho dù là bí mật động trời, vậy cũng coi như là huề nhau.
“Con đói rồi.” Tiếu Dương nắm lấy tay thê tử đứng lên, nhìn về phía mẫu thân đang vành mắt đỏ ửng, cười nói.
“Tốt tốt, đã sớm chuẩn bị tốt rồi, cũng nên ăn gì rồi.” Thanh Giang quận chúa dứt lời dẫn nhi tử, tức phụ đi nhà chính dùng cơm.
Uyển Như nhìn trên bàn của Tiếu Dương tràn đầy một đống lớn thức ăn vượt quá số lượng bình thường không khỏi âm thầm thở dài, nhìn ra được, Quận chúa cố ý sai người rất khéo léo đặt lẫn lộn các loại thức ăn Tiếu Dương thích và không thích, thậm chí nhìn cực kỳ ngon miệng, đặt ở vị trí thuận tay nhất, chính là đồ bình thường hắn không thích ăn nhất.
Hiển nhiên, đối với tức phụ không thèm để ý thì thái độ của Quận chúa lại rõ ràng khác biệt, bà muốn biết người con trước mắt này rốt cuộc có phải là đứa con hoàn chỉnh được chính mình sinh ra hay không, bà lo lắng đề phòng xem đó có phải là đứa con mà mình nuôi mười tám năm nay hay không.
Người mẫu thân luôn yêu thương mười mấy năm qua và người thê tử thành thân hơn nửa năm xem trượng phu là nơi dựa vào, hai người đều ân cần chăm sóc cho Tiếu Dương nhưng yêu thương thì lại không giống nhau.
“Trên đời này điều hài tử yêu thích nhất đều luôn là phụ thân mẫu thân của nó nhỉ?” Uyển Như nghĩ như vậy, nàng thậm chí hoài nghi, cho dù là Tiếu Dương biểu hiện không quá thỏa đáng, sợ rằng Quận chúa cũng sẽ không làm chuyện đuổi nhi tử ra khỏi nhà, thử dò xét như thế có lẽ chỉ là tìm kiếm sự yên lòng mà thôi.
May mắn, Tiếu Dương không hề làm người ta thất vọng, hắn giống như thường ngày thỏa thích ăn thịt dê thịt bò thích ăn nhất, sau khi được non nửa bụng là phất tay một cái cho dọn đi, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân ngồi ở đối diện mình.
“Mẫu thân, không cần thử lại, con chính là tam lang.” Hắn vừa nói vừa duỗi ngón tay ra chỉ đầu mình, “Cũng chỉ là thêm trí nhớ của một người mà thôi, nếu con chiếm hai hồn bốn phách hắn chỉ một hồn hai phách, quan hệ chủ thứ tất nhiên đã rõ ràng.”
“Sao, đó không phải là du hồn mà là một người sống sờ sờ?!” Quận chúa nghe nhi tử vừa nói như thế thì lo lắng đề phòng hơn, cả kinh nói: “Năm đó Thanh Hư đạo trưởng nói hồn con đi rồi, ông ấy làm phép buộc lại, chờ mười tám tuổi trở về vị trí cũ là được, lại không nói phần hồn phách không đầy đủ kia còn có thể tìm thân thể còn sống!”
“Mẫu thân có thể tìm cao nhân làm phép, người khác cũng có thể, liều mạng bổ sung chẳng phải có thể tập hợp lại thành một người đây sao.” Tam lang không thể làm gì buông tay xuống, “Không có chuyện gì, giống như là luân hồi kiếp trước kiếp này thôi, đều là cùng một người không cần chia quá rõ ràng.”
“Chỉ như thế?” Thanh Giang quận chúa khẽ cau mày nói: “Vậy con có cảm thấy trí nhớ hỗn loạn, suy nghĩ rối rắm không?”
“Không biết, nửa năm trước đã bắt đầu quay lại rồi, không có chuyện gì lớn.” Tiếu Dương cười lắc lắc đầu, trấn an nói: “Hắn cũng dẫn binh, cho nên nói hai bên chính là cùng một người.”
“Cũng giống chàng?” Uyển Như nhẹ giọng hỏi.
“Cũng không phải là hoàn toàn giống nhau, hắn ngây ngốc, có lẽ là do nguyên nhân ta đã lấy đi phần hồn thông minh nhỉ?” Tiếu Dương cười ha hả, lại cố ý nói chút chuyện đã trải qua lúc bé, loại bỏ nghi ngờ của Thanh Giang quận chúa, lúc này mới mang theo Uyển Như trở về viện của mình.
Tắm rửa thay y phục xong, hai người liền yên lặng lên giường đi ngủ, thậm chí ngay cả vuốt ve, hôn cũng lượt bỏ tất cả.
Uyển Như lo lắng đề phòng mệt mỏi cả ngày, không còn hơi sức duy trì chuyện khác, tinh thần của Tiếu Dương lại có chút không tập trung, chân tướng sự tình xa không bằng sự bình tĩnh mà hắn biểu hiện ra.
Từ trên người hắn đi lạc một hồn hai phách nếu thành một người sống sờ sờ, hắn có cuộc sống hoàn chỉnh cùng với sự trải nghiệm riêng, có nhân cách và tình cảm độc lập.
Quân nhân “Tiếu Lực Dương” cũng có phụ thân có mẫu thân có người thương, không phải Tiếu Dương nói một câu “Không cần để ý” là có thể dễ dàng hoàn toàn không hề để tâm.
Quả thật, hai hồn có chủ có thứ, nghiêm chỉnh mà nói Tiếu Lực Dương đã chết khi hắn ở thời không kia, giờ phút này chỉ do Tiếu Dương chủ đạo tất cả suy nghĩ, nhưng tình cảm và trí nhớ của đối phương sau khi hòa lẫn vào nhau thì cũng in dấu ấn ký xuống thật sâu trong lòng Tiếu Dương.
Gần một nửa linh hồn chủ đạo kia là mười phần nhiệt huyết chính khí của quân nhân, ở trong lòng hắn chính nghĩa quan trọng hơn lợi ích; thế giới kia là thế giới mà Tiếu Dương chưa từng nhìn thấy là thế giới【Hiện Đại Hóa】của quốc gia sau mấy trăm nghìn năm sau; Tiếu Lực Dương kia là một tay súng bắn tỉa hạng nhất, hắn có rất nhiều【kỹ năng quân sự】Tiếu Dương chưa từng học qua.
Có thể nghĩ, nếu muốn hai linh hồn chân chính dung hợp hoàn mỹ, cũng không thể một lần là xong, quản bao nước thẳm non xa, còn cần từ từ dung hợp.
Quan trọng hơn là, sau khi hai hồn hợp nhất thì Tiếu Dương cũng chính là Tiếu Lực Dương, vì vậy, hắn có chút nhớ đến cô nương xinh đẹp cầu mà không được ở thế giới kia; hoài niệm đến Khả Kính đáng yêu vừa là chiến hữu vừa là lãnh đạo; cùng với tưởng nhớ phụ thân mẫu thân người thân vì hắn mà đau đớn tâm gan trong thế giới kia.
Đối tượng thầm mến vì để Tiếu Lực Dương an tâm nhắm mắt mà cuối cùng hôn lên môi hắn một cái, cảm xúc kia vẫn còn ở bên môi; chiến hữu cười đùa tức giận mắng cùng với khóc rống nguyền rủa đến nay vô cùng rõ ràng; trong nhà xác phụ thân mẫu thân khàn giọng kêu gào cũng vẫn vang vọng bên tai.
Vừa mở mắt là trở lại nơi tràn đầy nhiệt huyết toàn đỉnh đầu người kia, chỉ cần đưa tay là có thể níu lại cánh tay phụ thân mẫu thân, nhưng cẩn thận nhìn lại, trước mắt cũng chỉ có ánh trăng mông lung và màn che hoa lệ, bên tai chỉ có tiếng nhẹ nhàng hít thở của Uyển Như, không xuất hiện chiến hữu và phụ thân mẫu thân thao thao bất tuyệt dặn dò.
Không trở về được, vĩnh viễn cũng không thấy được bọn họ, hai nơi cách nhau chênh lệch thời gian hơn một nghìn năm . . . . . .
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đưa tay bưng kín mặt của mình, nước mắt từ từ từ tràn ra theo gương mặt chậm rãi lăn xuống, dần dần thấm ướt áo.