Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 108: Chương 108: Ngoại truyện (1): Toàn tiền




Nhắc tới vàng thật bạc trắng, Uyển Như tham tiền càng thêm động lòng hơn Tiếu Dương, có lẽ là bị ảnh hưởng từ chuyện kế mẫu vẫn luôn cắt xén đồ cưới, hôm nay sau khi có nữ nhi thì trong cuộc sống của nàng ngoại trừ chăm sóc phu quân, kinh doanh sản nghiệp cất rượu bên ngoài ra, chuyện quan trọng nhất chính là chuẩn bị đồ cưới cho Cẩn Tranh.

Trắng trợn nhận hối lộ của dân chúng là không thể, nhưng dùng đồ sản xuất nơi đóng quân của mình giao dịch với người khác là có thể.

Khi nữ nhi của nàng có thể bò loạn khắp nơi thì Uyển Như dùng muối ăn và tơ lụa đổi lấy ngọc Hổ Phách [1], hải bối [2], ngọc trai từ thương nhân trong thành thị đang ở, cùng với hồng ngọc [3] và ngọc bích [4] của nước Phiêu [5].

([1]Hổ phách, còn được gọi là huyết phách, minh phách, hồng tùng chi, tiếng Latinh: succinum, là nhựa cây đã hóa đá (hóa thạch) từ thời đại đồ đá mới, được đánh giá cao về màu sắc và vẻ đẹp tự nhiên. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên vẹn. Theo wikipedia.

[2] Hải bối: xác các động vật nhuyễn thể trên biển như vỏ trai, vỏ sò… dùng để làm đồ trang sức.

[3] Hồng ngọc: hay ngọc đỏ, là một loại đá quý thuộc về loại khoáng chất corundum.

[4] Ngọc bích: Xa-phia (hay Lam ngọc) (bắt nguồn từ tiếng Pháp: saphir) là dạng tinh thể đơn của ôxit nhôm (Al2O3), là một khoáng chất có tên corundum. Theo wikipedia.

[5] Nước Phiêu: Các thị quốc Pyu là tên gọi chung cho các thành bang của người Pyu từng tồn tại ở miền Trung và miền Bắc Myanma hiện đại từ thế kỷ 1 TCN cho đến năm 840. Lịch sử của các thị quốc Pyu được khám phá dựa vào các bi ký tìm thấy và qua các ghi chép của những người Trung Quốc về nước Phiêu. Người Pyu là một trong những dân tộc tổ tiên của người Miến.)

Bỏ các châu báu, ngọc, trang sức này đầy các hộp lớn, đặt ở bên cạnh nôi Cẩn Tranh, tay bốc một đống nâng lên đưa về phía cô bé sau đó từ từ mở tay ra, đá quý ào ào rơi xuống phát ra tiếng dễ nghe.

Tiểu Nữu Nữu mập mạp di chuyển con ngươi theo dòng rơi xuống của đá hồng ngọc rực rỡ, mắt cũng không chớp lấy một cái, vươn tay muốn nắm lấy chơi, lại bị hàng rào giường gỗ nhỏ hạn chế tự do.

Cô bé chỉ có thể vươn tay ra giữa khe hở của chiếc nôi đung đưa, đồng thời vẻ mặt lo lắng hừ hừ: “A, a... A!”

“Muốn sao? Rất muốn?” Uyển Như lấy một viên hồng ngọc lớn chừng quả hạnh nhân đảo qua trước mặt nữ nhi, rồi sau đó cười nói: “Hiện tại không thể cho con được, đây là đồ chuẩn bị làm đồ trang sức cho mười lăm năm sau lúc Nữu Nữu xuất giá.”

Nói xong nàng bỏ viên đá hồng ngọc này về lại túi tiền, đặt vào trong hộp. Nữ nhi của nàng méo miệng, con mắt khép lại, bên miệng hé ra bắt đầu khóc thét: “A ừ ~~ oa oa oa ~~”

Xong xuôi chính sự về nhà Tiếu Dương vừa lúc nhìn thấy một màn này, hắn không nói gì, đi nhanh tới gần Nữu Nữu ôm lấy cô bé tới trước người dỗ, lại oán giận với thê tử: “Sao sau khi sinh con nàng lại thay đổi rồi? Bắt nạt nữ nhi rất vui ư?”

Làm chuyện xấu bị bắt gặp, Uyển Như cúi đầu xấu hổ cười, sau khi suy nghĩ không ngờ ngẩng đầu hùng hồn nói: “Thiếp đang dạy bảo con!”

“Dạy bảo thế nào mà mắt luôn mở to nhìn chằm chằm vào đồ trong tay nàng?” Tiếu Dương đưa tay lấy một viên ngọc bích cỡ trứng chim bồ câu, định đặt trong tay nữ nhi đang khóc nỉ non không ngừng.

“Ấy, không thể —— con sẽ bỏ vào trong miệng! Bị mắc trong cổ thì làm sao đây!” Uyển Như vỗ nhẹ lên cánh tay trượng phu không cho phép hắn đưa cho Cẩn Tranh loại đồ chơi nhỏ này.

“Thiếp đã tìm thợ đi làm bức rèm che rồi, sau khi khảm những viên đá quý có kích cỡ không đồng đều kia lên sẽ đưa cho con chơi.” Uyển Như vừa giải thích vừa mở rộng xiêm y, lộ ra bầu ngực trắng nõn dùng sữa tươi dỗ nữ nhi đang khóc không ngừng.

“Có phải quá mức xa hoa lãng phí rồi hay không?” Tiếu Dương nhíu mày, cũng không phải hắn đau lòng tiền tài mà là sợ nữ nhi hình thành thói quen xấu, vừa đủ tám tháng bắt đầu chơi đá quý, khi tám tuổi, mười tám tuổi thì sẽ chơi cái gì đây?

“Tiểu nương tử cần được kiến thức rộng rãi lớn lên trong đống vàng bạc, tương lai mới sẽ không vì yêu hư vinh mà bị lừa.” Uyển Như ôm nữ nhi ngồi xuống bên giường, vừa vỗ về lưng của con vừa nói đến kế hoạch tương lai, “Còn phải mở mang hiểu biết về nam tử, tài tử kiêu ngạo, thư sinh nhẹ nhàng, tướng quân oai hùng... Miễn cho bị người lừa gạt, đúng không?”

Nghe nàng vừa nói như vậy, Tiếu Dương càng cho rằng thê tử nhớ tới muội muội khác mẹ - Thôi Uyển Lan của mình, cười vang nói: “Con nhà chúng ta, dù thế nào cũng sẽ không bị hái hoa tặc lừa, dám ra tay với Tiếu gia, lão tử lột da hắn!”

Nhưng Uyển Như lại bởi vì chuyện bản thân trải qua ở kiếp trước mà cảm khái, bởi vì tài danh và bề ngoài tuấn lãng của Tạ Tuấn Dật mà bị lừa, bởi vì đồ cưới bị Trương thị nuốt riêng mà tới chết vẫn nhớ mãi không quên —— nàng cũng không hy vọng nữ nhi đi theo con đường cũ của mình.

Nhưng suy nghĩ lại, Tiếu Dương lại không phải kẻ hồ đồ không có trách nhiệm lại dễ dàng bị người đùa bỡn như phụ thân của mình, có người phụ nhân như hắn, chắc hẳn tương lai của Cẩn Tranh cũng sẽ không chịu khổ chịu tội.

Cho nên nàng gật đầu cười lại không lên tiếng, dù thế nào cũng không thể nói cho trượng phu biết bản thân là người sống lại được sống thêm một lần nữa, mà kiếp trước bỏ trốn theo biểu ca cuối cùng oan ức mà chết.

Muốn thành thật nói rõ, cho dù không bị xem là yêu nghiệt thêu chết thì trong lòng của trượng phu cũng sẽ có xa cách nhỉ?

Tiếu Dương cũng không biết trong lòng thê tử đang suy nghĩ liên tục, chỉ cảm thấy nàng yên lặng, bộ dạng nhã nhặn trầm tĩnh cho con bú thật sự mê người.

Nữu Nữu mập mạp đang nằm ở trong ngực mẫu thân cúi đầu mút không ngừng, không chỉ hết khóc mà dáng vẻ còn rất thỏa mãn, dẫn tới Tiếu Dương khẽ nuốt nước miếng, yên lặng thèm thuồng, hận người đang bú kia là mình.

Có lẽ là ánh mắt này quá cực nóng, gò má Uyển Như ửng hồng hơi nghiêng người, Tiếu Dương mặt dày chen đến bên giường ngồi xuống bên cạnh nàng, từ phía sau ôm lấy chiếc eo thon còn quyến rũ hơn trước lúc mang thai, dường như rất thú vị nhéo một chút thịt mềm.

“A, rất ngứa —— đáng ghét!” Uyển Như tranh thủ lấy cùi chỏ chọc phía sau hai cái, lắc mông muốn tránh nhưng tránh thế nào cũng không trốn khỏi được bàn tay của hắn.

“Aizz, mềm mại non nớt giống như khuôn mặt của nữ nhi chúng ta vậy.” Tiếu Dương thở mạnh trên cổ Uyển Như, sau đó tỉ mỉ hôn tai, đang muốn từng bước đi sâu vào chuyện nên làm giữa các cặp phu thê, lúc cúi đầu lại phát hiện nữ nhi đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

Hắn chỉ đành phải thở dài một tiếng buông tha suy nghĩ đó, bắt đầu bàn bạc công chuyện dạy dỗ nữ nhi với Uyển Như: “Chuẩn bị cho con chút ít con rối, tượng gỗ, không thể chỉ biết dùng Minh Châu chơi bi lại không biết ngắt hoa, nặn tượng đất.”

“Vậy còn phải nói, đá quý là đồ cưới cho con cũng không phải chỉ dùng để chơi.” Uyển Như trả lời.

Theo nàng, chỉ vài hộp đá quý lớn thế này vẫn chưa đủ, nữ tử thế gia xuất giá ai không có tám mươi đến một trăm gánh đồ cưới? Cũng không biết tương lai phải sinh mấy nữ nhi nữa, dù thế nào cũng phải hai người nhỉ? Những đồ mẫu thân mình để lại đã chia một nửa cho ca ca rồi chắc chắn không đủ.

Sau khi được Tiếu Dương ủng hộ, nàng lại tiếp tục giao dịch các loại vật phẩm khác, ví dụ như thu mua gỗ tử đàn loại tốt được thương nhân vận chuyển từ Giao Chỉ ngàn dặm xa xôi tới, còn có lông đuôi Khổng Tước dài, chuẩn bị tương lai tìm thợ giỏi vùng Giang Hoài làm cây quạt, áo choàng thậm chí thành váy.

Còn có long não hương, đàn hương, răng ngà, sa nhân [1], cây long huyết [2], trà đen, các loại thuốc Nam từ người Thái [3] đưa tới, còn có lộc nhung, da hổ, da báo bản địa v.v.. Càng không cần phải nói, phàm là có thể lấy được nàng đều lưu ý đến toàn bộ.

([1] Sa nhân, sa nhân đỏ, sa nhân thầu dầu hay mè tré bà (danh pháp hai phần: Amomum villosum) là loài thực vật thuộc họ Gừng được trồng ở khắp vùng Đông Nam Á và phía Nam Trung Quốc. Theo wikipedia

[2] Cây long huyết: hay là cây máu rồng; cây máu chảy. Đây là một loại thuốc đỏ quý giá của Vân Nam. Theo baike

[3] Dân tộc Thái: ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Nhìn bộ dạng thê tử điên cuồng thu gom vật phẩm, đầu tiên Tiếu Dương cười nhạo nàng càng ngày càng tham tiền, rồi sau đó cũng dần dần góp thêm một phần nên vì nữ nhi tích góp gia sản từng chút một.

Giờ phút này, hắn đã không còn là người con thứ ba không lo mọi chuyện trong nhà nữa, mà là chủ một nhà và phụ thân, phải tự lập môn hộ xã giao qua lại, ngày lễ ngày tết còn cần đưa lễ vật cho phụ mẫu, mặc dù Uyển Như và phụ thân có quan hệ không hòa hợp, nhưng dù sao cũng là cha ruột, Thôi thứ sử và Thôi các lão đều phải đưa lễ vật, càng khỏi cần phải nói đến quý phủ Vĩnh An vương.

“Aizz, nhà địa chủ mà không có lương thực dư thừa!” Tiếu Dương nhìn Uyển Như sửa sang lại sổ sách nhịn không được thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng liên lạc đường cữu, biểu đệ, đại cữu ca triển khai hành động hung hăng vét tiền tài.

Thân là đại nam nhân khi đã làm việc, bọn họ cũng không thỏa mãn với những chuyện nhỏ nhặt, lúc này Tiếu Dương lệnh cho một đội ngũ trong nhà thoát khỏi Tịch (quan hệ lệ thuộc giữa cá nhân đối với nhà nước hoặc một tổ chức) tạo thành đoàn ngựa thồ mạnh mẽ, gia nhập vào đoàn người của một vị thương nhân Tây Nam được Tương Dương công chúa che chở cùng với bọn họ buôn bán hàng hóa, Trịnh Cung Lượng cũng không cam chịu yếu thế góp tiền với bọn họ.

Vì vậy, có các loại phân xưởng, từ nam đến bắc đều có cửa hàng, đến ngân hàng tư nhân cũng đã thuận lợi mở cửa buôn bán ở Côn Lĩnh.

Mắt nhìn thấy khố phòng càng ngày càng chật chội, mỗi ngày Uyển Như đều cười tủm tỉm chọn lựa đá quý nghiên cứu đồ trang sức, thỉnh thoảng lại tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cách Côn Luân quá xa, không chiếm được ngọc thượng đẳng, lúc Cẩn Tranh xuất giá còn phải gom đầy đủ đồ bằng ngọc mới được.”

Nghe nàng phàn nàn như vậy, ánh mắt Tiếu Dương lại sáng ngời, kết hợp trí nhớ trong đầu hào hứng bừng bừng nói: “Nước Phiêu thừa một loại ngọc! Phổ biến là hai màu đỏ và xanh, cho nên được gọi là 'Phỉ Thúy', tuy không trơn bóng như ngọc trắng, nhưng trong suốt sáng long lanh hơn ngọc bình thường, mà màu sắc lại đa dạng tinh tế tỉ mỉ, cực thích hợp làm vòng tay, khuyên tai, trâm và vật trang trí.”

“Phỉ Thúy?” Uyển Như rất nghi hoặc hỏi: “Sao thiếp chưa từng nghe loại đá quý này?”

“Bị tảng đá dày bao lấy, người bình thường làm sao thấy được.” Tiếu Dương nhẹ nhàng chọc vào khuyên tai ngọc thạch anh của Uyển Như, cười nói, “Phỉ Thúy mà so sánh với cái này không chừng còn hơn, nếu như tìm được đồ tốt cộng thêm tìm được thợ giỏi, đồ làm ra sẽ không kém ngọc trắng và san hô. Khi tất cả mọi người đều không biết có vật này, nói không chừng chúng ta còn có thể bán ra với giá cao dẫn đầu xu hướng đấy.”

Uyển Như lập tức hiểu: Đã có thể dẫn đầu xu hướng, vậy cũng rất có thể như Kim Ba Ngọc Lộ bán ra giá cao trăm lượng.

Theo như phán đoán của Uy Vũ Hầu, vốn tam lang là người chân thành có năng lực tương đối mạnh mẽ, hắn đưa ra quyết định thì lập tức bắt đầu nghiên cứu con đường phát triển buôn bán, phái người đi dò đường, rồi sau đó phát hiện ở địa phương có thể đào ra nguyên thạch Phỉ Thúy trong trí nhớ đúng là núi hoang không thuộc quyền sở hữu của ai cũng không thuộc bất kỳ nước nào!

Tiếu Dương lập tức vui vẻ, đã có rồi còn sợ không đào ra được đá quý sao? Có đá quý còn sợ không có người mua? Đi “Lâm Lang phường” tìm người làm lại đưa mấy bộ cho Tương Dương công chúa, Thanh Giang quận chúa, Bình Nhạc Quận Vương phi, đợi các nàng mang lên người, còn sợ không có người tranh nhau mua sao?

Chờ Cẩn Tranh học đi được, lúc tròn tuổi bắt đầu gọi “A cha, a nương” thì Tiếu tam lang âm thầm mở cửa hàng châu báu “Thúy Phẩm các”.

Chỉ một hai năm thời gian đã ảnh hưởng đến cả nước, quý phụ trong kinh ai không đổ xô vào chứ? Nhưng không ai biết rõ cửa hàng này tồn tại —— thật ra, chỉ vì một người mẹ hiền muốn chuẩn bị đồ cưới toàn diện cho nữ nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.