Hơi chút do dự sau đó nàng chỉ cười hỏi ngược lại: “Đại cô cô đang hỏi chuyện gì vậy ạ? A Như không rõ.”
Tạ Thôi thị hít sâu một hơi, giả bộ trấn định hỏi: “Bát lang nói cùng các cháu hồi kinh, vì sao lại ném một mình nó ở Diêu gia?”
Nhìn vẻ mặt vừa thuần khiết vừa vô tội của chất nữ, Tạ Thôi thị tức giận tới mức ruột gan đau đớn, cả đoàn người cùng đi, còn có một trưởng bối Thanh Giang quận chúa ở đó, tất cả mọi người đều không có chuyện gì, lại chỉ có nhi tử của mình lên “thuyền tặc” Diêu gia, trong đó không thể nào không thành có vấn đề được, đúng không?
Việc ngấm ngầm xấu xa bên trong tất nhiên Tạ Thôi thị hiểu, nhưng cho dù trong lòng có nghi ngờ, bà ta không tiện chất vấn chất nữ tại sao muốn lừa gạt biểu ca của mình lên trên giường của Hồ Mị tử kia ở trước mặt mẫu thân.
Chỉ đành phải bày ra bộ dạng của người mẹ hiền từ hàm hồ oán trách: “Đầu mùa xuân sang năm Bát lang sẽ phải khảo thí, tối đa cũng cần thời gian nửa năm ôn bài, các cháu lại bỏ mặc Bát lang, chậm chạp không thấy nó trở về nhà thật sự làm cho người ta lo lắng.”
“Cháu vẫn ở trong nội viện, không rõ ràng lắm chuyện gì.” Uyển Như thấy Đại cô cô không dám nói ra tình hình thực tế, nhất thời bày ra bộ dạng đơn thuần hỏi gì cũng không biết.
Sau đó, nàng dùng một loại giọng nói sùng bái cảm khái nói: “Nghe nói, biểu ca và Diêu thứ sử rất hợp ý, ông ta chính là Thám Hoa Lang lúc đấy, chắc hẳn ở phương diện thi họa rất có thành tựu đáng giá để biểu ca ở lại học tập một hai mấy ngày chứ nhỉ?”
Ở bổn triều nếu muốn thi đậu Tiến Sĩ, có thể viết ra thơ hay hay không cũng là một loại nội dung khảo hạch quan trọng trong đó, Thôi Văn Khang bởi vì chuyện này mà hoàn toàn buông tha Văn Cử, quả thật năm đó Diêu thứ sử bởi vì thi họa nổi danh mà được giám khảo ưu ái, Uyển Như trả lời như vậy Tạ Thôi thị cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là, lý do nàng nói đến đó khi người biết rõ tình hình nghe thấy sẽ cảm thấy hết sức châm chọc.
Từ trước đến giờ, Viên Thôi thị luôn cùng tiến cùng lùi với tỷ tỷ nhất thời không bỏ qua, chân mày nâng lên chỉ trích nói: “Dầu gì Tạ bát lang cũng là biểu ca ruột thịt của cháu, nó nói muốn ở lại thì cháu không để ý tới nữa? Chẳng lẽ, gả được chỗ tốt rồi thì không để nhà ngoại ở trong mắt nữa? Nên dọc theo đường đi, cháu không chăm sóc cho biểu cả người cùng lớn lên từ nhỏ với cháu.”
Nghe xong lời này, nhất thời Uyển Như đổi sắc mặt, không khỏi thầm mắng ở đáy lòng: ta không phải là thê tử của Tạ Tuấn Dật cũng không phải là mẫu thân của hắn, hắn có người chăm sóc hay không liên quan gì đến ta! Còn nói dóc cái gì cùng nhau lớn lên, giống như hắn trở thành trách nhiệm của ta rồi ấy.
Ở bên nghe, đại bá nương không hiểu rõ lắm chuyện của Tạ Tuấn Dật, chỉ cảm thấy hai tiểu cô tử càng nói càng quá đáng, tối qua đã trăm phương ngàn kế tìm lý do không cho chất nữ mặt mũi, sáng nay lại ở trước mặt bà bà khóc lóc kể lể Uyển Như bạc đãi biểu ca.
Trước đó bà còn cảm thấy hai người này chỉ đơn giản bởi vì ghen tỵ mà gây xích mích thị phi, vào lúc này, những lời kia càng nghĩ càng thấy không đúng? Nhị ca vốn có ý định cho nữ nhi kết thân với Tạ gia, đại cô tử không thể không đồng ý, hôm nay còn nói lời này làm gì.
Đại bá nương há mồm muốn giúp chất nữ đôi câu, lại phát hiện Uyển Như vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi đó đột nhiên biến sắc, khẽ nhếch nâng cằm, ánh mắt cũng biến thành sắc bén.
“Lời của cô cô sai rồi.” Uyển Như nhìn thẳng vào hai vị cô cô lấy giọng điệu uyển chuyển như đinh chém sắt nói: “Thủy vu sự thân, trung vu sự quân, chung vu lập thân. Nữ tử trong nhà, kính trọng cha mẹ, hầu hạ phu quân, phụng dưỡng công công bà bà tất nhiên là thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường), nhưng A Như cũng chưa từng nghe nói nữ tử đã xuất giá phải hầu hạ biểu huynh nhà mẹ đẻ cả. Theo lý còn phải kiêng dè mới đúng, dọc theo đường đi cháu đã ít nói chuyện với biểu huynh rồi thì làm sao đi theo chăm sóc được chứ ạ?” (Sự Thân là khi ở trong nhà tận hiếu với cha mẹ, khi ra bên ngoài thì Sự Quân, tức là nam tử mà nói là vào triều làm quan hầu hạ quân thượng, cuối cùng kiến công lập nghiệp)
Vừa mở miệng, Uyển Như không nói gì đến chuyện nhị cô nói nàng không để ý đến tình thân và không chăm sóc chiếu cố người trong nhà khi cùng ra bên ngoài, mà nói đến tận hiếu và hầu hạ, lý do dường như nghe rất chính đáng.
Hai vị cô cô trừng mắt muốn kéo trở về chính đề, Uyển Như thì đã ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị cùng đấu ba trăm hiệp với họ, đột nhiên nghe được tam thẩm khẽ cười nói: “Không có ai chăm sóc Bát lang ư? Tiểu nương tử Diêu gia như hoa như ngọc có thể khá hơn chút đấy! Đâu cần Như Nương phí tâm tư làm gì.”
Câu nói này vừa ra, trong đầu mọi người cũng “ầm” lên.
Uyển Như cảm thấy vị thẩm thẩm này chỉ cần đôi câu đã nói rõ chuyện xấu của Tạ Tuấn Dật, tại đây còn đứng một đống tỳ nữ đấy! Tạ Thôi thị hận không thể nhào tới cắn nàng ta một cái, biết được chuyện này Viên Thôi thị im lặng, cảm khái may mắn Bát lang không phải con mình.
Rốt cuộc đại bá nương hiểu rõ tại sao ngày hôm qua hai cô tử phải mắng Thôi Văn Khang, hôm nay lại nhìn Thôi Uyển Như không vừa mắt; tổ mẫu vốn ngủ gà ngủ gật rốt cuộc hoàn hồn, nghiêng lỗ tai cau mày hỏi:“Hả? Sao vậy? Dật lang xảy ra chuyện gì?”
“Cháu gái không biết.”, “Bát Lang hắn rất tốt ạ.” , “Không có việc gì lớn.” , “Hắn và nữ nhi nhà di mẫu Tam hoàng tử có chuyện ạ!”
Thôi gia lão phu nhân nghe xong càng chóng mặt, ngoại trừ đại tức phụ không lên tiếng, bốn người cùng nhau mở miệng trả lời bốn câu khác nhau, nửa đoạn trước bà cũng không nghe rõ, cố tình giọng của thê tử lão tam lớn nhất, câu cũng dài nhất, chỉ nghe rõ câu sau: “Hắn và nữ nhi nhà di mẫu Tam hoàng tử có chuyện ạ!”
“Nhà ai? Bát lang đính hôn rồi hả? Tiểu nương tử kia có tốt không?” Tạ Tuất Dật là ngoại tôn tổ mẫu quan tâm nhất, khách quan mà nói bà cũng đối tốt với Thôi Văn Khang.
Năm đó lúc nghị hôn Thôi Viên thị đã biết được thân thể lang quân Tạ gia không tính là tráng kiện, lại bởi vì quan hệ hai nhà không tệ nên vẫn cho phép nữ nhi mình, không ngờ thể chất của nữ tế (con rể) lại yếu đuối đến nỗi ngay cả gió rét nho nhỏ cũng không chịu được, làm hại nữ nhi ở góa khi còn trẻ, lại bởi vì Tạ thị là danh môn vọng tộc không có quy củ quả phụ tái giá, có thể nói cuộc đời của đại nữ nhi đã bị hủy mất rồi.
Vì vậy, bà vẫn luôn cảm thấy thua thiệt nữ nhi, nên Tạ Tuấn Dật cũng rất được coi trọng.
Tam thẩm nói lời chua chát thật ra thì cũng bởi vì nàng ta không sinh được nhi tử, con thứ lại không được bà bà chào đón, chỗ tốt gì cũng luôn tặng cho ngoại tôn, trong lòng có oán khí lúc này mới không lựa lời nói, lại thêm trong ngày thường nàng ta rất thích lôi kéo Uyển Như, Văn Khang tới kích thích kế mẫu Trương thị của hai người, hôm nay giúp chất nữ cũng rất bình thường.
Vì vậy, Uyển Như cũng không tính là bị mất mặt khi lại mặt.
Vừa bắt đầu tổ mẫu đã hỏi mấy câu về cuộc sống sau khi thành thân của nàng, hỏi có quen với khí hậu phong tục của vùng biên cương không, sau đó đã bị đại cô khóc lóc làm cho lệch chủ đề, giờ phút này lại bị câu trả lời của tức phụ thứ ba hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Đề tài sau đó toàn bộ vây quanh Tạ Tuấn Dật, hắn có đính hôn hay không, sắp tới hắn muốn cưới nạp thiếp, tại sao muốn nạp thiếp, nạp tiểu nương tử nhà nào, sau khi nạp thiếp thì sẽ rất khó tìm vợ cả, nên tìm tiểu nương tử nhà nào làm mai mới tốt. . . . . ..
Tam thẩm thay thế Uyển Như thành nhân viên chủ lực chiến đấu, mặt mày hớn hở khẩu chiến với hai tiểu cô tử, cố hết sức bôi đen Tạ bát lang, thấy như vậy đại tức phụ cũng có chút trợn mắt hốc mồm, nhằm vào mẹ góa con côi thì có ích lợi gì?
Uyển Như càng cảm thấy buồn cười, đừng nói Tạ Tuấn Dật chỉ phá hủy chút danh tiếng, cho dù là hắn đã chết cũng không tới phiên thẩm thẩm đến lấy tiện nghi chứ nhỉ? Không phải là tổ mẫu thích len lén nhét cho hắn chút vốn riêng thôi sao, nghĩ quẫn như vậy làm gì? Hắn cũng không thể dành tức phụ với người, số tuổi chênh lệch rõ ràng như thế mà, thật là mí mắt quá cạn!
Sao kiếp trước ta lại có quan hệ thân mật với người thẩm thẩm thế này chứ? Chẳng lẽ là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đều là hai kẻ ngu ư?
Nhìn nửa sân tranh đấu, Uyển Như quan sát mấy trưởng bối tìm về trí nhớ kiếp trước, xem xét quyết định ấn tượng và đánh giá các nàng lần nữa. Sau đó, rốt cuộc nàng thoát khỏi được hành hạ của cô cô và thẩm thẩm, đi vườn hoa nhỏ tán gẫu với mấy vị tỷ tỷ muội muội chưa thành thân.
Thật ra thì, cũng chính là hời hợt nói chút phong tục vùng biên cương thôi.
Vốn cũng không muốn quan hệ gì quá sâu với bọn họ, hai bên còn sự khác biệt cách nhau những mười năm (ý chỉ 10 sống trong kiếp trước), cho dù là có vài tỷ muội có quan hệ hơi tốt một chút, hôm nay tình cảm cũng đã phai nhạt, không thể tán gẫu “sâu” với nhau được.
Không biết sao, thần thái nhàn nhạt cùng với lời nói của Uyển Như lại khiến cho tỷ muội trong nhà rất giật mình, vốn nàng đã ăn mặc phú quý, tất cả điệu bộ vừa dè dặt mà chững chạc, không hề giống quá khứ.
“Như tỷ tỷ, hình như thay đổi rồi.” Thôi Uyển Thanh của tam phòng gần tuổi với Uyển Như, tính tình cũng hợp nhau, vốn quan hệ thân nhất, tất nhiên nàng ấy là người đầu tiên phát hiện ra khác biệt của đối phương
Nhất thời Uyển Như cả kinh, vội vàng cười hỏi: “Thay đổi chỗ nào? Không phải vẫn là Như tỷ của muội sao?”
“Cao hơn, đen một chút nhưng xem ra tinh thần sáng lạng.” Thôi Uyển Thanh cười khoa tay múa chân, rồi lại cau mày do dự nói: “Còn nữa, dường như có khí chất hơn, giống như nữ nhi hậu duệ của quý tộc.”
“Nói gì vậy, chúng ta vốn là nữ tử thế gia, có gì mà thay đổi với không thay đổi?” Uyển Như bật cười, nói vui mấy câu với đối phương.
Trong lòng cũng rất rõ ràng, trên người nàng trừ tăng thêm mười năm từng trải, có lẽ còn có khí thế bề trên học được từ Quận chúa và Tiếu Dương.
Nàng không bao giờ còn là tiểu nương tử không có mẫu thân rồi không được phụ thân thương yêu, chỉ có thể dùng ngây thơ xua tan tịch mịch và mất mác nữa; không bao giờ là kẻ ngu muốn phản kháng kế mẫu lại chỉ có thể dựa vào một nam nhân không đáng tin để rồi phạm phải sai lầm càng lớn hơn nữa.
Vào đêm, ở nhà mẹ đẻ ăn cơm sau đó trở lại Tiếu phủ tắm rửa thay y phục xong, tắm sạch sẽ rồi Uyển Như và tam lang cũng nằm ở trên giường, bắt đầu đàm luận các loại chuyện mắt thấy tai nghe trong một ngày nay.
Tin tức lớn nhất chính là chuyện xấu của Tạ Tuấn Dật trong nhà đã biết, đại cô giận đến sôi máu, tổ mẫu cũng tương đối bất mãn. Uyển Như cười nói với Tiếu Dương: “Vốn gã là người không có phụ thân, hôm nay thanh danh có chút trở ngại khi vướng phải chuyện nữ sắc, muốn cưới một thê tử xuất chúng là không dễ dàng.”
“Cũng không nhất định, nếu kỳ thi mùa xuân tới gã đứng đầu là có thể trở mình, nam nhân thỉnh thoảng lêu lổng sẽ được gọi là phong lưu, cái gọi là ‘Phong Lưu Tài Tử’ là đối tượng luôn được người người theo đuổi, loại chuyện như vậy từ xưa tới nay nữ tử vẫn thu thiệt hơn.” Tiếu Dương nói trúng tim đen chỉ ra bản chất.
“Này, không phải chàng muốn cho nữ tử Diêu gia quấy đục hậu viện nhà gã sao? Nếu là nữ nhi trong sạch làm thê tử hắn thì thật là đáng thương.” Thật ra thì những lời nói của nàng có chút ý thích thú, muốn biết có phải Tiếu Dương định tìm cho Tạ Tuấn Dật một “người thê tử hung hãn” hay không.
“Mặc kệ có nữ tử Diêu gia hay không, loạn hay không loạn cũng do trên người Tạ Tuấn Dật mà thôi.” Tiếu Dương cười lạnh một tiếng, cảm khái nói: “【Nữ nhân thông minh là đấu với nam nhân, nữ nhân ngu xuẩn thì đấu với nữ nhân】. Chỉ nhìn đối phương là biết thông minh hay không.”
“. . . . . . Dường như chàng đang tràn đầy cảm xúc nhỉ?” Hai mắt Uyển Như sáng rực, đột nhiên nghĩ đến mình kiếp trước, không phải cũng là nữ nhân ngu xuẩn sao? Trần Ngọc Dung cũng là đầu óc không tỉnh táo, Tạ Tuấn Dật không có biểu muội chẳng lẽ lại không thể có yêu sủng khác vì hắn mà sống chết ư?
“Khụ, ta cũng chỉ tùy tiện nói thôi.” Thiếu chút nữa đào hầm chôn mình tam lang vội vàng đổi đề tài nói: “Không bằng chúng ta tới thảo luận, khi nào thì tới thăm hỏi cữu cữu? Hôm nay đại ca có nói đến chuyện này.”