Nhìn phản ứng của nàng, Tiếu Dương đột nhiên giật mình một cái, khí lạnh truyền từ lưng lên đầu.
Sao lại quên Tạ Man cũng được đương thời gọi là Miêu Man, Nam Man, Tam Miêu, là đời sau của tộc Miêu! Bọn họ tự xưng là “Mãnh”, ngược dòng lịch sử đến bộ lạc Cửu Lê Viễn Cổ, chiến tướng Xi Vưu tiếng tăm lừng lẫy là tổ tiên của bọn hắn.
Đây là y dược có lịch sự mấy ngàn năm, kinh nghiệm chữa bệnh bắt nguồn từ xa xưa, dân tộc hiểu biết sâu rộng, nhưng mà, cho tới bây giờ Miêu y thần bí trong truyền thuyết đều lấy độc nuôi cổ liên lạc với nhau.
Trong trí nhớ của Tiếu Dương Tây Nam khu nơi bản thân sinh ra và lớn lên, nghe nói trong gia tộc có tập tục tương tự Cổ lão, Tất ma hoặc Tô ni đều là “Vu y nhất thể”.
Nhưng bọn hắn lại chưa từng quỷ thần khó lường như Miêu y trong truyền thuyết, hết lần này tới lần khác Tiếu Dương chưa bao giờ biết người Miêu, cũng không biết những chuyện xưa thần kỳ đáng sợ kia rốt cuộc là thật hay giả, cũng không biết tiểu nữ sinh đang nói này có phải là cao nhân giỏi về dùng cổ độc hay không?
Nghĩ tới đây, thậm chí Tiếu Dương đã rất hối hận, không nên nhắc tới thê tử, không nên dẫn các nàng đi gặp Uyển Như, vạn nhất tiểu cô nương kia cất giấu cổ trùng trong móng tay như trong truyền thuyết, nhẹ nhàng bắn vào trong nước trà thì nên làm cái gì bây giờ?
Nếu bản thân trúng độc cùng lắm thì chết, vạn nhất kẻ xấu thông qua việc khống chế Uyển Như đến uy hiếp mình, vậy thì nên như thế nào? Hơn nữa, trong bụng của nàng còn có hài tử...
Trong lòng của hắn hối hận muốn ngăn lại, nhưng biểu lộ trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn cười hỏi thông dịch tiểu cô nương đang nói cái gì.
“Nàng nói, nàng mang theo vài bao thảo dược đến chợ muốn đổi kẹo đường hình động vật, loại đường rất hiếm có hiếm thấy nghe nói là truyền đến từ Côn Lĩnh, nhưng lúc 'họp chợ' không thấy.” Thông dịch giải thích nửa đoạn trước câu nói của tiểu cô nương, tất cả mọi người nghe mà không hiểu gì.
Muốn kẹo đường hình động vật và chuyện đi nói chuyện với thê tử Phòng ngự sử thì có liên quan gì?
Ngừng lại một chút sau đó thông dịch mới hơi xấu hổ tiếp tục nói: “Nghe nói thảo dược này thích hợp cho phụ nhân sau khi sinh, dùng để hầm gà rất đại bổ.”
Tuy nhiên không giới thiệu tên, nhưng khi nói trước mặt đại quan tứ phẩm chuyện sau khi sinh của phụ nhân thật sự áp lực rất lớn!
“Họ Hắc dược hoa* nhỏ hầm gà?” Tiếu Dương có chút nhíu mày cười, không phải là tên của loại dược liệu ‘thảo tam giác phong’ ** sao, người tộc Di cũng biết, sau đó rất là mưu kế hỏi ngược lại, “Có thể lọc phổi trừ độc, xua khí lạnh khỏi ho, tư âm bổ thận, phải không?” (*Họ Hắc dược hoa hay họ Lê lô (danh pháp khoa học: Melanthiaceae) là một họ thực vật có hoa bao gồm khoảng 154-201 loài cây thân thảo sống lâu năm tại khu vực Bắc bán cầu. theo wikipedia.
**Thảo tam giác phong: (Sanicula astrantiifolia) là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa tán. Loài này được H. Wolff ex Kretschmer miêu tả khoa học đầu tiên năm 1930.)
Cô nương Ngọc Ân tộc “Kim Xỉ” thấy Tiếu Dương lộ ra bộ dạng không để ý đến, vội giúp bằng hữu của mình giới thiệu nói: “Đây chỉ là một loại trong đó, còn có dược liệu khác phối hợp. Mẫu thân của nàng là thánh thủ phụ khoa, điều phối nhiều thảo dược, có bổ máu cho ra sữa, có bổ dưỡng sau khi, cũng có trị liệu ….. sau sinh, ừm, nàng muốn dùng những vật này đổi chút ít đồ ăn vặt mình thích ăn.”
Trị liệu rong huyết sau khi sinh. Ngọc Ân không nói hết câu, nói ra thật sự có chút điềm xấu, nhưng ý ngoài lời của nàng Tiếu Dương đã hiểu.
Hắn chỉ cười trả lời muốn ăn kẹo đường có thể tìm thê tử của mình, cũng không cần đưa thảo dược. Miêu nữ gì đó, mặc dù thật sự tốt, hắn cũng không dám đưa vào trong miệng Uyển Như.
Chỉ là, nghe nàng nói như vậy, ngược lại mơ hồ lộ ra tiểu cô nương kia tâm tư đơn thuần, cộng thêm là mình mời, Tiếu Dương chỉ đành phải kiên trì phái tỳ nữ dẫn các nàng đi chỗ phòng khác nữ quyến.
Vào cửa trước, đều có tỳ nữ mời các nàng gỡ túi thơm tùy thân, vật phẩm kiêng kị xuống, lúc này mới cho đi.
Ngọc Ân nói tiếng Hán đặc biệt lưu loát, đồng hành còn có một vị là nữ nhi của Tư Mạc Bạch Thủy Hà, ngày bình thường có chút qua lại với Uyển Như, bởi vậy ngược lại không cần thông dịch ở đây.
Sau khi khách nhân tới cửa, tất nhiên Uyển Như và Triệu Thụy Liên khách khí chiêu đãi, Tiếu Đường hầu hạ một bên được nhắc nhở: Nhất định phải chú ý đồ ăn nước uống của nữ quân.
Nàng không hiểu tại sao lang quân căn dặn chuyện này, chỉ theo như căn dặn luôn lưu ý trà nhỏ chén nhỏ điểm tâm trên bàn nhỏ, lại chưa từng phát hiện, nguồn gốc của chuyện này là bắt đầu từ mồm miệng lanh lợi của Ngọc Ân, đằng sau dần dần chuyển đến trên người nữ tử mặc váy ngắn.
Mới đầu, Ngọc Ân có chút hăng hái thỉnh giáo các loại tài nghệ thú vị của người Hán với Uyển Như và Triệu Thụy Liên, như là trà nghệ, trang hoàng v.v, hai nàng cũng chưa từng giấu giến, nói rõ xong nàng ta lại chuyển đề tài lên vấn đề làm tương làm muối.
Chưa từng phát hiện vấn đề Triệu Thụy Liên rất tùy ý nói chút ít tâm đắc của mình, vốn nàng ấy phụ trách nhiệm vụ này, tuy nhiên vẫn là hạ nhân làm nhưng nữ chủ tử cũng không thể không biết mọi chuyện được.
Đến phiên Uyển Như nói nấu muối thì rõ ràng nàng biết tất cả quá trình lại nói: “Đều là nam nhân mang theo thợ thủ công nấu muối, rốt cuộc làm thành thành phẩm như thế nào ta lại không biết. Thứ này thật sự buồn tẻ nhàm chán, không bằng chúng ta nói đến thêu thùa may vá? Lúc trước ta cảm thấy y phục của vị muội muội này rất đặc biệt chói mắt...”
Khi nói chuyện, Uyển Như nhìn cô nương Miêu tộc cười thật tươi, sau đó giữ chặt tay của nàng ấy mà bắt đầu hỏi thêu hoa ở eo của nàng ấy, hoa văn hoa kỳ lạ trên được thêu trên bao cổ tay rốt cuộc có ý nghĩa gì, sao có thể thêu được khéo léo tuyệt vời như thế.
“Chọn mang cái này, ta không tin là thật sự nhuộm với thêu, thật đúng là chưa từng nghe đến, thấy những điều chưa hề thấy.” Uyển Như mang vẻ mặt sợ hãi nhìn cách ăn mặc của đối phương, dù ngôn ngữ không thông cũng làm cho cô nương Miêu tộc cảm nhận được khen ngợi và mong chờ của nàng.
Hành động này Tiếu Đường cũng không để ý quá mức, bởi vì người truyền lời chỉ nói cái ăn không nói muốn đề phòng tiểu cô nương này, thế cho nên sau đó Tiếu Dương chờ đợi trong lo lắng.
Mà Ngọc Ân thì buồn bực đấm ngực dậm chân, nàng ta muốn nghe nấu muối thế nào, không phải thêu thùa y phục!
Nhưng mà, tiểu cô nương Miêu tộc nhìn thấy động tác của Uyển Như lại mở cờ trong bụng, hoàn toàn không để ý đến Ngọc Ân ra hiệu. Y phục này nàng tốn thời gian ba năm mới tự tay chế tác thành trang phục lộng lẫy, chuyên mặc để tiếp những vị khách quan trọng nhất trong cuộc sống, có thể được nương tử quan lớn khen ngợi nói nàng không đắc ý sao được?
Hơn nữa, lúc trước nàng ấy cũng chú ý tới hoa và chim được thêu đặc biệt tinh xảo trên váy của Uyển Như, tất nhiên cũng nguyện ý cùng thảo luận với nàng một phen.
Chịu không nổi yêu cầu của bằng hữu Ngọc Ân chỉ đành phải nhẫn nhịn xuống vì ngôn ngữ các nàng không thông, giải thích cặn kẽ cái gì là batik* của Miêu tộc, cái gì là tùy theo lòng mình mà thêu của Miêu tộc, các nàng thêu có khi không phải hoa văn đơn giản mà là bản ghi chép từng món một, vân vân. (Batik là một tấm vải truyền thống được tạo ra bằng kỹ thuật nhuộm sáp và in các hoa văn bằng phương pháp thủ công truyền thống. Theo wikipedia.)
Sau đó vừa giúp Uyển Như nói cho tiểu cô nương: “Nữ tử khuê các người Hán thêu rất đa dạng giống như hoạ sĩ có bản thảo, cần suy nghĩ bố trí bố cục, không thể đơn giản thay đổi.”
“Đây không phải là quá cứng nhắc sao? Cần gì phải như thế!” Tiểu cô nương Miêu tộc lắc đầu liên tục, vỗ vai nàng bắt đầu giảng giải tộc nhân các nàng là mạnh dạn thêu hoa như thế nào, dựa vào tưởng tượng tài tình tổ hợp thành một hình vẽ.
Triệu Thụy Liên ở một bên nghe rất nhập tâm, mà Uyển Như thấy chủ đề được chuyển đi như chính mình mong muốn, cũng rất hài lòng.
Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới từng đọc được một đoạn viết lại trong «quyển dị vật Tây Nam», tộc “Kim Xỉ” thường dùng vải bố thêu bông tơ ngũ sắc trao đổi với cây cau, cây dừa, mít, xạ hương v.v...
Ngoài ra bọn họ cũng là người duy nhất nắm giữ kỹ xảo nấu muôi của Man Tộc ở khu Tây Nam Di lúc này. Chắc hẳn, là công nghệ nấu muối ở nơi đóng quân tốt, chất lượng rất tốt, bởi vậy nàng ta mới cố ý đến thám thính tình hình cụ thể và tỉ mỉ ư?
Hừ, Uyển Như âm thầm cười lạnh, chính mình cũng không ngốc, con đường kiếm tiền mà có thể tùy tiện để người khác học được?
Lúc trước, mãi cho đến chết nàng cũng giao phương pháp chế “Kim Ba Ngọc Lộ” cho Tạ Tuấn Dật, hơn nữa Ngọc Ân này chỉ là người ngoài mới gặp mặt lần đầu mà đã muốn thám thính cơ mật ư?
Nghĩ như thế, cảm xúc trong lòng Uyển Như thoải mái hơn từ hành động đó nàng phát hiện ra, trong ba vị khách nhân này vốn nữ nhi của Tư Mạc Bạch Thủy Hà có chút qua lại tạm thời không đề cập tới, so sánh Ngọc Ân với vị tiểu cô nương Bảng Tây kia, tất nhiên nàng càng cam tâm tình nguyện quan lại thân thiết với nàng ấy hơn.