Nghe ca ca nói muốn cầu xin tam lang một chuyện, trong lời nói dường như cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản, nhất thời Như Nương cho rằng hắn định để Tiếu gia ra mặt đi đòi đồ cưới, trên mặt lập tức lộ ra chút vẻ không hài lòng.
Sao có thể để cho nhà chồng nhúng tay vào chuyện này được? Nếu không thành công hai nhà Tiếu Thôi vạch mặt nhau, nếu thành công Thôi Uyển Như thì nàng cũng chẳng được gì còn không có mặt mũi, nhưng lại không tiện trực tiếp cắt đứt lời ca ca nói, cũng chỉ có thể trước tiên nghe huynh ấy nói gì rồi sau đó tìm cách trở về chỗ cũ.
Thậm chí ngay cả Tiếu Dương cũng suy đoán theo hướng này, nhìn trang lễ thêm nói đến đồ cưới rất thuận nước đẩy thuyền. Trên mặt hắn giả bộ ngu trong lòng cũng rất do dự, đại cữu huynh nhờ làm hộ không tiện cự tuyệt, giúp một tay làm lại có chút không hợp tình.
Nếu đồ cưới của thê tử bị kế mẫu để ở viện là thật, Trương thị kia chính là phạm vào điều “trộm cắp” trong thất xuất, không chỉ giữ nhà còn tham tài sản vợ cả để lại, làm ầm ĩ ngược lại không dễ kết thúc, phương pháp xử lí thỏa đáng nhất phải làm là hai huynh muội và kế mẫu, phụ thân lén lút thương nghị, aizz.
Hai người này đều đang bàn tính trong lòng một đống kế hoạch, Thôi Văn Khang lại hoàn toàn không chú ý tới, chỉ ôm lấy tay Tiếu Dương khẩn thiết nói: “Ta muốn vào trong quân lịch lãm, không biết tam lang có thể giúp đỡ hay không?”
Hả? Vợ chồng son rối rít sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới ca ca đánh chủ ý này.
“Đại ca hy vọng trực tiếp giữ chức vụ gì?” Tiếu Dương có chút kỳ quái, đã nghiêm chỉnh thi võ cử cần gì phải “tham gia” con đường này? Đúng là có thể lấy một chức vụ Cửu Phẩm bên ngoài sau đó chậm rãi thăng lên, nhưng dù sao tiền đồ kia cũng có hạn, còn không bằng đi cửa sau có đại thụ che chở!
Sau khi tam lang tính toán cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: “Binh sĩ bình thường cũng không có ý nghĩa, nhưng mang binh sợ rằng không được, nếu phụ trách thống kê nhân số, tuần tra kết quả chiến đấu sự vụ cũng có thể suy nghĩ chút biện pháp.”
“Ta không có ý đó.” Thôi Văn Khang khoát tay áo, rất thẹn thùng mà nói: “Mấy ngày nay ta tự mò mẫm luyện không có hiệu quả gì, muốn hỏi một chút có thể đi chỗ đó trong doanh hay không, chỗ đó ấy, được không?”
“Đi trong doanh được tam lang huấn luyện? Sợ là không được đâu?” Uyển Như không nhịn được bưng miệng cười.
Quả thật Tiếu Dương có nói gần đây hắn đang bận thao luyện binh sĩ, nhưng kia đều là hắc giáp kị binh tinh nhuệ! Trong ổ Phượng Hoàng lọt vào một con gà đen chẳng phải là khôi hài sao?
Hơn nữa, cũng không phải là người trong quân làm sao có thể tùy ý ra vào doanh trại?
Về phần vấn đề sau, Tiếu Dương bày tỏ có thể lén lút làm việc, dù sao dáng dấp đại cữu huynh cũng coi như cường tráng xâm nhập vào trong quân cũng không có gì lạ, chỉ là yêu cầu thao luyện này tương đối khó, sau khi hắn hơi chút do dự thì thử dò xét nói: “Đại ca thật sự muốn đến trong quân ma luyện? Nếu làm binh sĩ mới vào -- có thể chịu được gian khổ hay không?”
Thôi Văn Khang có thể nói lên suy nghĩ muốn đi lịch lãm, thì Tiếu Dương phải nhìn hắn trong thời gian dài, tất nhiên cũng nguyện ý giúp, nhưng nếu muốn chân chính học được đồ mà không phải trượt một vòng chơi đùa, vậy khẳng định phải chịu khổ.
“Muội nghe A Dương nói qua, ban đầu hắn và huynh trưởng cũng từ tầng dưới chót nhất một đường đánh liều đi lên.” Uyển Như không đợi ca ca đáp lời đã vượt lên trước mở miệng, “Mặc dù bởi vì quan hệ trong nhà đi lên khá nhanh, nhưng lúc ban đầu cũng không có đặc quyền gì.”
Nói đến thế thôi, nàng không nói thêm lời nào nữa, an vị ở trước bàn chống tay đỡ cằm yên lặng nhìn Thôi Văn Khang, trong ánh mắt ẩn chứa tràn đầy mong đợi.
Võ cử khó khăn bao nhiêu Uyển Như hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng biết kỳ thi mùa xuân do Lễ bộ tổ chức ba năm một lần cũng chỉ có mấy chục người có thể trổ hết tài năng, võ cử mới mở không thể nào chỉ văn chương sáo rỗng. Tham gia quân ngũ khẳng định rất khổ, nhưng mà, nếu không nếm trải trong khổ đau sao có thể làm người hơn người khác?
Cuối cùng, Thôi Văn Khang không hề để cho nàng thất vọng, trực tiếp vỗ ngực nói với phu thê tam lang: “Muội muội cũng có thể hát vang một khúc《tinh trung từ》trước chiến tranh, sao ta lại có thể bị muội hạ thấp được! Cuộc sống khó có được một lần vật lộn đọ sức, còn có hơn nửa năm thời gian có thể đền bù thời gian hoang phế trước kia, đúng không?”
Nghe nói như thế, Uyển Như nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng chợt cảm thấy ê ẩm, ca ca không chỉ vì mình phấn đấu, nhiều hơn nữa, có lẽ là lo lắng nàng ở nhà chồng thật sự không thẳng lưng được, mới vội vàng muốn trở nên nổi bật?
Có người ca ca như thế, thật là may mắn ba đời. Uyển Như khẽ rũ mắt xuống, biến mất làn nước trong đó, chỉ âm thầm thề đời này mình nhất định phải sống tốt, đừng ngớ ngẩn liên luỵ ca ca nữa.
“Được, vậy đệ sẽ đi nhờ đại ca an bài, như thế nên uống cạn một chén lớn!” Sau khi Tiếu Dương nghe xong cũng vỗ bàn cười một tiếng, sai người lấy chung rượu tới cùng đối ẩm với đại cữu huynh một phen.
Vừa uống rượu hắn còn vừa nói: “Tham gia quân vùng biên cương khổ thì khổ chút nhưng không bị dính phiền toái lớn, thật ra thì đệ không quá tán thành chuyện chỉ hai năm mà vào con đường làm võ quan, tam vệ mới nhìn thì đối xử quả thật không tệ khởi điểm cũng cao, không thể đi tới chức vị trên cùng còn có thể chuyển tới địa phương khác nhận chức võ quan, nhưng mà, quân đội bên cạnh Thiên gia, bên trong Túc Vệ cũng không dễ làm thế kia, người phàm trong một chục thần tiên kia sẽ phải gặp nạn, vận khí tốt có thể một bước lên cao, vận số kém là đá kê chân cho người khác.”
Uyển Như tự mình làm chút thức ăn cho hai người bọn họ, khi bưng đĩa lên bàn thì nghe được câu cuối cùng, nàng lập tức hỏi: “Nhưng nếu trúng võ cử cũng có khả năng bị ở lại kinh thành chứ?”
“Sau khi trúng cũng phải thông qua Lại bộ hoặc Binh bộ thuyên tuyển mới có thể nhận chức, đến lúc đó suy nghĩ chút biện pháp thuyên chuyển là được, không cần lo lắng.” Bộ dạng Tiếu Dương rất bình tĩnh, nhất thời cho hai huynh muội này ăn Định Tâm Hoàn.
Ba người đang tán gẫu, lại đột nhiên có người vào trong viện thông truyền thái giám trong cung giá lâm, mời tam lang và tam nương tử đi đón chỉ. Đúng như Tiếu Dương đoán, đúng là tin tức tốt.
Phu quân bay lên tới chức Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân, không chỉ có kiêm lĩnh chức Quả Nghị Đô Úy, Thiên gia còn ban thưởng năm trăm lượng vàng! Hơn nữa, ngay cả thê tử cũng có ban thưởng.
Khi Như Nương biết được mình đã trở thành Ngũ Phẩm Huyền Quân được triều đình sắc phong thì thật là cảm xúc ngổn ngang trăm mối, như muốn rơi lệ.
Từ khi nàng sống lại cho đến nay trong lòng luôn có chút hoảng sợ, sợ lại trở về như đời trước, sợ vị trí vợ cả của chính mình ngồi không vững, hôm nay sắc lệnh này vào tay gần giống như một khỏa Định Tâm Hoàn, nhất thời làm cho lòng người an tâm vô cùng.
Sau này, trừ phi là phạm vào thất xuất, ai còn có thể rung chuyển địa vị của nàng? Về phần khác, Uyển Như tin tưởng mình không thể nào dễ dàng phạm sai lầm bị người nắm lấy.
Sau khi được sắc phong mệnh phụ, thậm chí Uyển Như cảm thấy Tiếu Dương không chuyển đi nơi khác cũng không sao, cuộc sống này, thật sự tốt đẹp giống như mơ. . . . . . Nàng không khỏi âm thầm cầu nguyện, hi vọng giấc mơ ngọt ngào này kéo dài hơn chút, vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
“Năm trăm lượng, ha ha, Như Nương, mau mau ký sổ, nhập kho.” Tiếu Dương đánh một cái vào đầu vai Uyển Như, nhất thời kéo nàng ra khỏi tình trạng hoảng hốt, xác thật mình thật sự không nằm mơ, thật sự được lợi ích lớn.
Nàng không khỏi giơ tay áo che miệng vui mừng mà nói: “Aizz, còn cười thiếp tham tiền, không phải chàng thấy tiền mắt cũng phát sáng ư?”
“Đây rất bình thường mà, 【chiến tranh thỏa mãn bản năng người hiếu chiến, đồng thời còn thỏa mãn dục vọng của người cướp bóc】.” Tiếu Dương rất thản nhiên buông tay cười một tiếng, thậm chí trực tiếp nói với Thôi Văn Khang, “Huynh xem, làm vũ phu vẫn có chỗ tốt, tối thiểu -- thăng chức nhanh.”
“Không sai, cho nên huynh cũng vậy, rất chờ mong theo sát bước tiến của đệ đi tới. Nhanh sắp xếp đi, huynh không sợ chịu khổ.” Đại cữu huynh gật đầu liên tục, vẻ mặt hâm mộ.
Vì vậy, hôm sau trời vừa sáng, sau khi Quả Nghị Đô Úy Tiếu Dương mới nhậm chức chào hỏi phụ thân và đại ca, thì sắp xếp thủ hạ thân vệ mang Thôi Văn Khang xiêm áo vải thô đi chỗ mộ binh ghi danh.
Đến đây, Thôi Văn Khang đưa cho phụ thân hắn một bức thư rồi dùng tên giả Khang Đại Lang vào quân doanh, cho đi cửa sau nhét vào là bởi vì chiến tranh bị thiệt hại cần chiêu mộ thêm hai trăm tân binh ở bên trong cánh quân, tiếp nhận trui luyện nửa năm mong đợi.
Lúc ra cửa, Tiếu tam lang nói với đại cữu huynh câu nói sau cùng: “Ít nhất phải sống qua ba tháng đầu, trước đó đệ sẽ không chú ý đến huynh, huynh cũng không được tìm người liên lạc với đệ, cẩn thận, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm lớn bị quân pháp xử trí, trong quân Tiếu gia không có cách nói ‘cầu tình’.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Thôi Văn Khang khẽ mỉm cười, giơ tay lên chào muội tế (em rể) một cái, mặc dù trong miệng không nói cám ơn, nhưng trong lòng cảm khái rất sâu.
Trong《binh pháp Tôn Tử》nói rõ, người có trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Ở trong mắt đại cữu huynh, thấy trên người Tiếu tam lang có biểu hiện của năm điều kia, hắn tin tưởng đối phương sẽ đối xử tử tế với muội muội mình tạm thời không cần quan tâm, cũng tin tưởng trong nửa năm này mình có thể từ trong quân đội nghiêm binh nghiêm tướng của Tiếu gia thu hoạch được rất nhiều.
Cái gọi là “phương pháp dụng binh, giáo giới (quy định) làm đầu”, khi Thôi Văn Khang chân chính được sắp xếp trong đội ngũ bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, hắn mới sâu sắc cảm nhận được rốt cuộc sự nghiêm khắc của Tiếu gia trong quản lý là như thế nào.
Mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là “Mệnh lệnh ra như Nhật Nguyệt, như dãy núi, run sợ như sấm sét, nhanh chóng như gió lướt“.
Ví dụ như, tên họ mỗi binh lính cũng được ghi vào “Sách võ nghệ”, thành tích huấn luyện chia làm chín cấp, tức Thượng Trung Hạ mỗi cái đều tam đẳng, phàm thành tích thuộc thượng đẳng binh lính đều có thưởng, ví dụ như thêm món ăn, nghỉ ngơi …, sau trung đẳng miễn, hạ đẳng chịu phạt.
Không chỉ có phạt binh lính còn phải phạt các cấp sĩ quan cấp cao dẫn đầu!
Sau khi trải qua huấn luyện đơn giản tháng thứ nhất, tháng thứ hai đã bắt đầu chính thức khảo hạch, trong khảo hạch vào bảy ngảy, mười lăm ngày mà xuất hiện thành tích hạ đẳng, vậy cấp trên của người đó liền thảm, hạ thượng đẳng phải trói đánh, hạ trung đẳng trói đánh thêm xuống chức, hạ hạ đẳng trói đánh hạ chức!
Vào giờ học tập xạ kích thì Thôi Văn Khang bởi vì trong ngày thường vốn yêu săn bắn, vì vậy tài bắn cung thắng vượt xa những kẻ bên cạnh, giáo đầu huấn luyện bọn họ giật nảy mình, trong kỳ khảo hạch vào bảy ngày xếp hạng hắn vị trí thứ nhất.
Tiếu Dương nói đúng sẽ không quan tâm tới đại cữu huynh trong ba tháng đầu, nhưng vẫn không nhịn được bớt thời gian dạo bước đi Tiểu Giáo trường Tây Môn quan sát tân binh khảo hạch, Thôi Văn Khang mặc trang phục vải thô ăn mặc gọn gàng hoàn toàn đẹp mắt chạy bộ ra, đứng ở phía trước nhất, tầm mắt của hai người giao nhau dù cách một thao trương to như vậy.
Lần đầu nhìn thấy vị con cháu nhà quan ăn mặc như vậy còn vẻ mặt thành thật chạy chậm, tam lang nín cười, cố nén điều chỉnh vẻ mặt thành bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Kết quả, vị Khang Đại Lang đang bắn tên bị vị trưởng quan được trên dưới trong quân gọi là “Tam lang liều mạng” trừng một cái, nhất thời luống cuống, tay run một cái mũi tên này “Vèo” khỏi tấm bia.
“【oh!】. . . . . .” Tiếu Dương nói nhỏ một tiếng, nhất thời dẫn tới Tiểu Giáo úy bên cạnh tìm tòi nghiên cứu, sử dụng ánh mắt hỏi hắn đang nói cái gì.
Tam lang vội vàng giả bộ ho khan cho qua, trời mới biết mới vừa mình nói những thứ gì, ngươi hỏi ta, ta còn không biết hỏi ai đây này!
Qua đầu lại nhìn, lúc này rốt cuộc Thôi Văn Khang phát huy bình thường, toàn bộ chín mũi tên còn sót lại đều là thượng đẳng. Tiểu Giáo úy trực tiếp cười nói: “Khang Đại Lang này cũng không tệ lắm, đi đội nhóm, phân biệt đánh trống cũng không có vấn đề gì, kỹ thuật tấn công học nhanh cũng có sức lực, trước mắt xem ra cũng không thiếu can đảm, cũng có thể thử lấy đi làm binh lính tuần tra.”
“Xem kỹ hơn một chút, lúc này mới tuần đầu tiên thôi.” Tiếu Dương không tốt dội cho đối phương chậu nước lạnh nói thẳng vị Khang Đại Lang này học thành xong là phải đi, chỉ nói quan sát cho kỹ, “Kỹ thuật tấn công là ai dạy? Động tác võ thuật đẹp! Gần đây ta suy nghĩ một bộ Quân Thể Quyền, thời gian trễ chút ngươi tìm mấy quân sĩ am hiểu đọ sức cận thân tới tìm ta, trước luyện một chút, xem có thể mở rộng toàn quân hay không.”
Thật ra thì, từ xưa tới nay chỉ có nhân tài trí dũng song toàn có thể làm tướng lĩnh, nếu dũng mà vô tri chỉ xứng làm quân sĩ anh dũng đấu tranh.
Trong hai tháng còn lại, Thôi Văn Khang cố gắng thích ứng hoàn cảnh quân đội, học nội dung binh thư bằng cách nhớ chút nội dung binh thư rồi dung nhập vào trong thực tế, Tiếu Dương thì đang vắt óc tìm mưu kế huấn luyện binh, cho hắc giáp khinh kỵ thí nghiệm chiến lược tán binh cùng với thực chiến kỹ thuật tấn công mới lặp lại trong suy nghĩ của mình.
Từng ngày cứ trải qua như vậy, cho đến một ngày nào, Tiếu lão tướng quân nhận được một phần “công báo” mới nhất từ kinh thành truyền tới, nhất thời nhíu mày lại, rồi sau đó, ông lập tức sai người gọi hai đứa con trai.
“Xem tin tức này, các con có suy nghĩ gì.” Tiếu lão tướng quân chỉ vào dòng chữ trên công báo.
Tác giả có lời muốn nói:
“Phương pháp dụng binh, giáo giới làm đầu” xuất từ 《Trị Binh trong binh pháp Ngô Tử》,
Công báo: giấy báo sớm nhất Trung Quốc bắt nguồn từ giai đoạn đầu Tây Hán vào 2000 năm trước. Lúc ấy tất cả quận ở kinh thành Trường An Tây Hán cũng sắp đặt nơi đóng quân, cái này gọi là “dinh”, có đại biểu thường trú, nhiệm vụ của bọn họ chính là làm liên lạc giữa các thủ trưởng ở các quận và Hoàng đế, định kỳ viết chỉ dụ chiếu thư của hoàng đế, dâng sớ của quan lại chờ văn thư phía chính phủ cùng với tình báo đại sự có liên quan chính trị cung đình, ở trên thẻ tre hoặc tơ lụa, sau đó do người mang tin tức cởi ngựa thông qua đường núi truyền tống đến tất cả trong tay trưởng quan các quận.