“Ưmh. . . . . .” Uyển Như không nhịn được hé mở đôi môi đỏ mọng, một tiếng nỉ non nhẹ nhàng bật ra từ trong miệng nàng, rồi sau đó chân trái nàng mềm nhũn, không tự chủ được ngồi dựa vào trên người Tiếu Dương.
Cho dù là ngồi đưa lưng về phía nhau, Tiếu Dương cũng có thể chắc chắn rằng gương mặt của nàng bây giờ đang đỏ bừng, ánh mắt sương mù, nhất thời hăng hái càng cao. . . . . .
Sau khi chiến đấu ở chiến trường trong người Tiếu Dương rất khó chịu không chỗ phát tiết, vội vàng muốn làm hao mòn chỗ tinh lực còn thừa lại của mình, đã như vậy, muốn ăn thê tử mình còn nói khách khí gì nữa chứ?
Vì vậy, khi Uyển Như ngồi vững vàng, bàn tay đã để sẵn ở vòng eo liền quả quyết dịch nơi khác, nơi bí động đào nguyên cũng không dò xét, tập trung tinh thần bắt đầu lôi kéo áo cản trở, đôi tay cực kỳ linh hoạt cày cấy, ném toàn bộ mảnh vải quanh eo, tay áo ngắn, quần lót lụa mỏng xuống.
Trong khoảnh khắc, toàn thân Uyển Như cũng chỉ còn dư lại một cái ha tử* “Phượng Hoàng xuyên Mẫu Đơn”, màu hồng cút đỏ thẫm, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ yếu ớt ôm lấy cổ, đỉnh tuyết phong ẩn hiện, trong lúc này đai đeo của xiêm y cũng bị tháo rơi, Tiếu Dương chỉ thò tay vừa kéo đai lưng, ha tử thêu hoa cũng theo quần dài rơi vào trong nước. (ha tử: áo lót thời xưa sẽ giải thích cuối chương)
Một đôi Ngọc Thố trắng noãn nhất thời nhảy về phía trước bại lộ ở trong gió lạnh, đầu nhọn phấn hồng như hạt châu phía trên còn hơi run một chút.
“Ừ ~~!” Uyển Như ưm một tiếng, nửa thẹn thùng nửa e sợ hoặc là nói muốn mà còn cự tuyệt, nàng vội vàng ôm cánh tay muốn che giấu xuống, lại bị Tiếu Dương bắt lấy cánh tay, kéo mạnh giang rộng chân ra ngồi vào trên đùi hắn.
“Làm loạn gì đấy? Ngoan một chút để ca ca thương yêu nàng.” Nói xong hắn lập tức mím môi cười một tiếng, sau đó kéo hai tay Uyển Như đến sau lưng nàng, một tay nắm lấy sau đó nhanh chóng lấy thắt lưng lên trói cổ tay nàng lại.
“Này, đang làm gì vậy?!” Uyển Như bị hắn trói lại nhất thời cả kinh thất sắc, năm đó nàng xem hết Xuân Cung Đồ cũng chưa từng thấy có chiêu này, nghĩ thầm chẳng lẽ người này ở trên chiến trường bị kích thích lớn, nên biến thái rồi?
Nàng âm thầm cắn môi giãy dụa cánh tay muốn thoát khỏi thắt lưng kia, bởi vì quá cấp thiết nên động tác không khỏi hơi lớn, ngay tiếp theo thân thể cũng uốn éo theo, đệm dùng để chống đỡ chân không khỏi trượt một cái, cả người nhất thời ngửa về phía sau, bị dọa đến nàng vội vàng cúi người phía trước.
Thân hình hơi ổn định, nhưng cả người lại nằm ở lồng ngực Tiếu Dương, nơi bụng cũng đột nhiên nóng lên, khẽ rũ mắt lại thấy vật kia của đối phướng vừa vặn đâm ở giữa thân thể hai người.
“Cũng đừng giãy giụa nữa, nếu không dây thắt lưng sẽ càng buột chặt.” Tiếu Dương đưa tay ôm nàng, tay trái để ở ngực, tay phải ôm mông mềm, rồi sau đó, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng gẩy gẩy đỉnh Hồng Châu cười nói: “Đây là tình thú nha, từ từ là nàng có thể cảm nhận được thú vị trong chuyện này.”
“. . . . . .” Uyển Như lén liếc trộm cự vật của hắn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nghĩ thầm mình đã sống lâu hơn mười năm, lại không biết còn có loại tình thú này, lần này dùng thắt lưng trói lần sau chẳng phải là muốn lên ngựa cây roi, hoặc là trực tiếp trên lưng ngựa ...? Có lẽ thật sự có loại phong tục này ở tái ngoại (phía Bắc trường thành)?
Thấy ánh mắt nàng mơ hồ như đang mất hồn, Tiếu Dương vội vàng “Khụ khụ” hai tiếng kéo về toàn bộ chú ý của Uyển Như, dùng lực nắm lấy mông trong tay, cúi đầu chôn mặt vào trong ngực nàng, ở giữa hai Ngọc Thố hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lại khẽ cắn Hồng Châu, mút chơi không nghỉ.
Da thịt non nớt bóng loáng mềm mại, đỉnh Tuyết Sơn đầy đặn này tản mát ra nhựa cây hương trầm, nhẹ nhàng gặm cắn một phen có thể nói là vị rất tốt, răng môi lưu hương, ngay sau đó hắn lại dùng sức một cái hai chân của kiều thê tách ra hai bên, đùi đẹp như ngọc, lộ ra bí động phấn hoa phía dưới.
Cả người Uyển Như nhất thời xụi lơ vô lực tựa vào trên người Tiếu Dương, chân đạp không tới điểm cuối cùng bồn tắm, đôi tay cũng không cách nào sử dụng, không khỏi dâng lên cảm giác luống cuống, muốn tránh thoát bó buộc rồi lại bởi vì cảnh cáo của đối phương mà không dám lỗ mãng.
Bên này chỗ mẫn cảm nơi ngực bị hắn ngậm, phía dưới nơi hoa tâm thẹn thùng cũng bị hắn đưa tay xoa nắn, nàng không tự chủ được căng thẳng đứng người dậy, đang lúc thở dốc từ ngực đến chân cũng có chút khẽ phát run.
Tiếu Dương nhè nhẹ vỗ về thân thể nàng, từ lưng ong mảnh khảnh đến cái mông mượt mà đầy đặn, cảm nhận được trong lòng bàn tay Uyển Như hơi run rẩy, không khỏi nghĩ tới tiếng hát khẽ run rẩy của nàng trên cổng thành . . . . .
“Như Nương, ngày mai rảnh rỗi thì cùng giao tiếp với quản sự một chút về chìa khóa, sổ sách, lần này xuất chiến ta lập công không nhỏ, có lẽ Thiên gia còn có ban thưởng. Tất cả của ta đều là của nàng, tất cả, tiền tài đất đai thôn trang. . . . . .” Tiếu Dương bắt đầu đưa ra cám dỗ Uyển Như, rồi lại đột nhiên nói câu vượt quá dự đoán của con người, “Nhưng mà, nàng là của ta, phải hoàn toàn thuộc về ta.”
Là nam nhân đều có chinh phục và tham muốn giữ lấy, Tiếu Dương là loại người đã có thói quen chinh chiến từ thuở nhỏ lại càng thêm có chút cố chấp, đối với hắn mà nói chỉ có thắng, bại, không có lựa chọn đường sống ở bên trong.
Hắn phát hiện mình thật sự yêu Uyển Như yểu điệu ngọc nữ này, thích tài nấu nướng của nàng, mê luyến thân thể của nàng, đau lòng cho cảnh ngộ nàng gặp phải, thưởng thức tài hoa của nàng, từ trong đàn hát cũng nhìn thấy nàng phẩm cách cao thượng, nữ tử tốt đẹp như vậy tất nhiên là muốn nắm chặt trong lòng bàn tay thật chặt rồi.
Trước đây hắn còn chưa tha thứ được mạch nước ngầm thỉnh thoảng xuất hiện giữa thê tử và Tạ Tuấn Dật, sau ngày hôm nay. . . . . .
“Đang nói lời ngốc gì đấy?” Uyển Như nhẹ nhàng cười một tiếng, sẳng giọng, “Trong Chu Lễ có tam tòng tứ đức, chẳng lẽ chàng cảm thấy thiếp … á!”
Nàng còn chưa kịp nói xong đã bịTiếu Dương ôm mông nâng lên, sau đó trực tiếp ngồi lên trên cự vật nóng hổi kia, cây trường thương kia nhất thời đâm vào Hoa Nhị, đau đến Uyển Như không khỏi kẹp chân kêu “Ưm hừm“.
Bởi vì lần đầu bị trói lại nàng chậm chạp không vào được trạng thái, sơn động đào viên này mới mơ hồ rỉ ra chút nước, vẫn không thể mở ra đường nhỏ nghênh đón khách quý, đột nhiên bị đâm vào như vậy tất nhiên khó chịu, thậm chí Uyển Như đau đến chảy cả nước mắt.
Đang muốn oán trách, lại nghe được cái miệng mang đầy mùi rượu của Tiếu Dương trầm giọng nói ở bên tai nàng: “Từ nay về sau, biểu ca biểu đệ gì đó tất cả đều cút qua một bên cho ta! Nàng là của ta, nghe rõ chưa?”
Những lời này như tiếng sấm liên tục nện vào trên đầu Uyển Như, nàng thật sự không biết tại sao Tiếu Dương có thể mắt sáng như đuốc như thế trước khi xuất chinh đã bắt đầu nhớ đến Tạ Tuấn Dật, cho tới bây giờ cũng còn chưa xả ra.
Nàng thiếu chút nữa muốn kêu to một tiếng: “Thiếp và gã không có liên quan, đời này thật sự không có chút xíu liên quan gì, rõ ràng là hắn đơn phương quyến rũ, chẳng phải người sống lại nàng không mắc câu hay sao!”
Uyển Như đang chần chờ muốn nói ra một lý do thật tốt để thoát khỏi bóng dáng Tạ Tuấn Dật, lại đột nhiên phát hiện mắt Tiếu Dương hơi đỏ lên, nàng nhất thời lúng túng – người này trước khi nàng vào vẫn uống rượu? Từ đầu chí cuối đều là hắn uống say vớ vẫn hồ đồ? Đúng không?
Nàng quả quyết vứt đi đề tài biểu ca không thú vị kia, dùng giọng nói nỉ non trả lời: “Ừ, thiếp là của chàng. . . . . . Như Nương vĩnh viễn là của A Dương .”
“Ôi, ngoan, thật biết nghe lời.” Tiếu Dương cười vuốt ve mặt của Uyển Như, hung hăng cho nàng một nụ hôn sâu, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt nàng, híp mắt cười một tiếng, “Tốt bảo bối phải ngoan mới có đường ăn.”
“. . . . . .” Uyển Như liếm liếm đôi môi đau nhức của mình, thiếu chút nữa im lặng rơi lệ, khó trách hôm nay hắn há mồm ngậm mồm đều nói đến từ “ngoan” loại từ chưa bao giờ xuất hiện này. . . . . . Trận say này, phải bao lâu mới tỉnh lại?
Nàng chưa kịp nghĩ đến kết luận của vấn đề này, Tiếu Dương đã đột nhiên đong đưa eo, cọ lên trên đồng thời lại ôm vú Uyển Như phối hợp trước sau đung đưa.
Phen hành động này làm nàng kêu liên tục, nước mắt bão đến, chân bị nắm lấy hai tay cũng bị trói, ngay cả một chút kháng cự cũng không làm được, thật sự là trời cao nhưng không có đường chạy, Uyển Như không thể không nằm ở bên tai Tiếu Dương liên tiếp nũng nịu xin tha: “Phu quân coi thường thiếp, coi thường thiếp biết không? Thiếp đau quá. . . . . . Từ từ có được không?”
Lần này Tiếu Dương không hề nghe lời buông tay như mỗi lần Uyển Như nhẹ giọng cầu xin hắn, vẫn vừa đung đưa vừa hôn miệng nhỏ của nàng, liếm nước mắt, còn bớt thời gian hỏi vấn đề không rõ hàm nghĩa: “Biết cái gì gọi là ‘sảng khoái’ không?”
“Không, không biết.” Uyển Như thở gấp lắc đầu một cái, cảm giác có loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Tiếu Dương trả lời theo sát sau đó: “Trước đau đớn mới có thể sảng khoái.”
“. . . . . .” Được rồi, cầu người không bằng cầu mình, Uyển Như im lặng bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình, vòng eo phối hợp động tác của phu quân từ từ chập chờn đong đưa, nhắm mắt lại cảm nhận, tỉ mỉ thưởng thức các loại tư vị trong chơi đùa vỗ về của hắn, rất nhanh một lúc sau rốt cuộc cảm nhận được chỗ tốt đẹp kia.
Bởi vì thân bất do kỷ chỉ có thể mặc cho đối phương định đoạt, ngũ giác của nàng hình như nhạy cảm hơn bình thường, một chút xíu vuốt ve cũng có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng, gãi nhẹ cũng có thể làm cho người ta tê dại không chịu nổi, thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra cây trường thương kia của phu quân đang rong ruỗi diệu võ dương oai ở trong chiến trường như thế nào.
Ríu rít, móc câu trên cây ngân thương của Tiếu tam lang quả nhiên là uy vũ bất phàm danh bất hư truyền.
Đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn là phải trả, trước kia Uyển Như luôn cảm giác mình không cần tốn nhiều sức là có thể lấy được Tiếu Dương đến lòng bàn tay, bây giờ mới biết, đối phương uống hai non rượu là có thể dễ dàng áp chế mài đến nàng dục tiên dục tử!
Hai người ngâm mình ở trong bồn tắm cọ sát lẫn nhau rất lâu, rốt cuộc hai bên cùng leo lên tình cảnh cực vui sướng, sau khi nghỉ ngơi tạm, Uyển Như đột nhiên phát hiện tiểu tướng quân lại có nâng trường thương tái chiến một trận nữa, chợt cảm thấy kinh hãi, vội vàng yếu ớt uất ức nói: “Nước cũng lạnh rồi, lạnh quá.”
“Vậy đứng dậy thôi.” Tiếu Dương tắm rửa sơ qua sa đóu ôm kiều thê nhúng một cái nhảy ra khỏi nước, đưa tay xé vải mềm trên giá gỗ lau một phen rồi sau đó đặt nàng đến trên giường trong buồng lò sưởi.
Đây thật ra thì chỉ là một chiếc giường nhỏ dùng để ngủ, rộng không quá ba thước chỉ có thể nằm một người, trên giường phủ lên một chiếc da đệm giường của gấu đen, thật dầy, ấm áp nhưng cũng không mềm mại lắm, Uyển Như vừa nằm lên trên đó thì bị lông của da gấu cọ phải eo đùi có chút ngứa ngáy, cố tình trên người không có gì, nàng không khỏi rùng mình chuyển chân bắt đầu co rúc.
Tiếu Dương đưa tay đỡ nàng nửa ngồi dậy dùng chăn bông khẽ quấn, cười nói: “Lên giường có lò sưởi rồi vẫn còn lạnh? Vậy uống hai hớp rượu nóng cho ấm áp.”
Khi đang nói chuyện hắn không đưa ly rượu nhỏ tới bên môi Uyển Như mà trực tiếp rót vào trong miệng mình, sau đó dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên rời từ từ mớm rượu vào trong miệng nàng.
Rượu kia càng mạnh hơn trong tưởng tượng của Uyển Như, chỉ hai ba hớp nàng đã cảm thấy từ cổ họng đến bụng của mình đang nóng hừng hực sôi trào, thân thể lại thật ấm, không chỉ có không lạnh còn có chút nóng lên.
Nàng đang suy nghĩ sau đó là gọi người lấy xiêm cho mình, hay để hai người nằm lên nhau chen chen ngủ trưa trong một lát? Tiếu Dương lại đột nhiên nghiêng người đè lên.
Lúc này hắn cũng không hỏi “Một lần nữa có thể được không”, trực tiếp đưa tay kéo chăn ra, cùng với Uyển Như nằm lên giường, cúi người vùi đầu vào nói với kiều thê đang luống cuống nửa ngồi: “Ngoan, nằm sấp chớ lộn xộn, được không?”
Uyển Như không khỏi cười khổ: ông trời, hắn thật sự chưa thỏa mãn định tái chiến một trận nữa ư?
Ha tử: ngày trước áo lót ở Đại Đường đều có dây, đến Đại Đường, xuất hiện một loại áo lót không dây, gọi là “Ha tử“. Nữ tử Đại Đường thích mặc “kiểu váy quây lộ nửa ngực”, họ buộc váy ở ngực rồi sau đó kéo tới trước buộc lại ở dưới ngực. Trên ngực và sau lưng loã lồ, bên ngoài trong suốt, áo lót như ẩn như hiện.