Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 60: Chương 60: Thứ muội tranh nổi bật




Uyển Như muốn cho gia gia nãi nãi nhanh chóng định hôn cho ca ca, lại vì lý do an toàn muốn thấy tận mắt thấy vị hiền thê gương mẫu trong truyền thuyết kia, xem có phải là người được mọi người lấy làm mục tiêu hay không.

Dù sao, kiếp trước nàng rất ít tham dự giao tiếp, thậm chí cũng không qua lại gì với tôn nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, tin đồn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Như lúc đang ngủ gật thì lại có người đưa gối tới, ngày Tám tháng Tám Thanh Giang quận chúa nhận được thiệp, trưởng công chúa Tương Dương muốn mời tới tham dự hoạt động du ngoạn vào mười ngày sau tức là ngày mười tám tháng Tám, trên thiệp có ghi, đây là hội hoa xuân cỡ lớn có thể mang thân quyến, khuê nữ, chất nữ thậm chí cả thân tộc cũng được.

Nói là đưa thiệp mời thì không bằng nói là đường muội trưởng công chúa tự mình viết, tờ thiệp hoa lệ kèm theo mùi hương thơm lạ lùng xông vào mũi. Nếu là Đại Trưởng công chúa phát thiệp mời, vậy nữ quyến nhà quan tứ phẩm trở lên tuyệt đối cũng có thể được mời hơn nữa nhất định là chạy theo như vịt, chắc hẳn có thể chạm mặt với tôn nữ của Lễ Bộ Thượng Thư.

“Váy ác yến và đấu hoa sao? Bình thường luôn tổ chức vào mùa xuân mà? Tháng tám, đã là mùa thu rồi.” Uyển Như mừng thầm trong lòng, nhưng nhìn thiệp lại có chút không hiểu. (Váy ác yến: lúc nương tử ra cửa đi dạo chơi, sẽ lựa chọn địa phương thích hợp, lấy sân cỏ làm bữa tiệc, bốn bề dựng trúc lên, liên kết váy lại treo trên cây trúc, chính là lều vải tạm thời ăn uống, yến tiệc thôn dã đó chính là “váy ác yến”.)

Cái gọi là phân ra hai loại đấu hoa, một là trên đầu mình cài hoa lạ, xem ai tốt nhất. Hai là trong phạm vi trong sân, trong thời gian quy định để tiểu nương tử đi dạo hái hoa, xem ai nhiều nhất, tốt nhất.

Nếu đây là vừa du ngoạn vừa nấu cơm dã ngoại, cũng không nói hạn chế mang bao nhiêu đóa hoa, thì trong trận đấu không tránh khỏi sẽ nhạt nhẽo, mùa thu nhiều nhất là hoa Quế và hoa Cúc, hoa Quế không mang đi được, nếu cùng tranh đoạt hoa Cúc với ngươi khác thì thật sự không có ý nghĩa.

“Trọng điểm trong thiệp trưởng công chúa đưa, dường như là khuê nữ và chất nữ.” Rất nhanh đại tẩu đã nói ra một câu như vậy, khiến cho Thanh Giang quận chúa và Uyển Như bừng tỉnh hiểu ra.

“Hẳn là muội ấy muốn nạp thiếp hoặc dắng thiếp cho nhi tử, thất lang mới gây ra chút tiếng gió với kỹ nữ trong Bình Khang Lý, là nên chọn một người tốt để hắn kiềm chế bớt.” Quận chúa vừa dứt lời thì uống một hớp nước ô mai ướp lạnh, oán trách: “Thời tiết, nói là mùa thu sao vẫn còn rất nóng. Aizz, đấu hoa yến quá giày vò, nhưng thiệp cũng đã đưa rồi không thể không đi nhỉ?”

Nếu trưởng công chúa thực sự muốn chọn một nhân tuyển tốt, đó nhất định là muốn mời đường tỷ của mình giúp đỡ xem xem thế nào, Thanh Giang quận chúa không tránh được muốn lười.

“Chẳng lẽ là, hi vọng chờ tiểu nương tử vừa tới cửa đã mồ hôi rơi như mưa sau đó tháo trang sức để xem dung mạo chân chính?” Uyển Như thu lại nụ cười nhớ tới lời Tiếu Dương nói.

Hắn không thích Uyển Như đánh phấn quá dày quá trắng, cảm thấy như người giả dối, thậm chí còn nói: “Những nam nhân chỉ đi phòng chính thê của mình năm ba lần kia, rốt cuộc có biết thê tử của mình trông như thế nào không? Cho nên, phía sau phòng ta có Ôn Tuyền thật là cử chỉ sáng suốt.”

“Ngài ấy mời người đi đấu hoa, hơn phân nửa là mời ngài làm trọng tài.” Mai Thanh nói xong thì xin phép bà bà cho mình không đi vì việc vặt vãnh còn rất nhiều, nhi tử lại hơi nóng trong miệng còn nổi bọc nước, nàng muốn ở nhà chăm sóc con.

“Quả thật con không nên đi tham gia náo nhiệt.” Thanh Giang quận chúa gật đầu một cái, nhìn đại tức phụ trong lòng rất hài lòng, tuy nó có chút bảo thủ, nhưng cũng không phải đầu óc chết, thông minh lại chính trực nghiêm cẩn, mới xứng là đại tức phụ trong nhà.

Nhìn thấy bà bà đồng ý cho tẩu tẩu không cần ra khỏi cửa, Uyển Như rất thức thời cười nói: “Tẩu tẩu an tâm ở nhà là được, mẫu thân đã có muội hầu hạ.”

Về phần thứ muội Tiếu Tình của Tiếu Dương, rốt cuộc có đi hay không, vậy còn phải xem ý của bà bà, nàng không hứng thú tự chủ trương trong lúc nói chuyện lại chen thêm vào chuyện khác. Tiếu Tình chỉ mười hai tuổi, trưởng công chúa vì nạp thiếp cho nhi tử đã góp đủ nhân số các thứ nữ ở chỗ các muội muội thúc bá rồi.

Quả nhiên, Thanh Giang quận chúa rất bình tĩnh gật đầu lại bổ sung một câu: “Tình Nương còn nhỏ tuổi, cũng không cần đi. Thanh Nương, nếu con rảnh thì dạy cho nó học chút quy củ, tính tình quá xốc nổi rồi, nhà chúng ta cũng không cần nữ nhân xuất sắc gì, nhưng cũng phải ngăn chặn để tránh tương lai nó gặp phải rắc rối.”

“Dạ, nhất định con sẽ để tâm.” Vẻ mặt Mai thị nghiêm túc gật đầu đáp.

Trong lòng Mai Thanh càng hiểu rõ ý trong câu nói của bà bà, chính là bà không có thời gian cũng không có tâm tư đi quản thứ nữ kia, sau này giao toàn quyền cho đại tức phụ, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, chọn mấy đại nương tốt để dạy dỗ là được, vì vậy cũng không có cảm xúc bất mãn gì.

Uyển Như dự thính thì lập tức nhớ lại trong tộc quy Tiếu gia có viết một câu: “Nam nhi phải tự cường, nữ tử đừng trèo cao.”

Thế đạo này, lưu hành gả nữ nhi cho nhà cao cửa rộng, nhà thấp kém thì lấy nữ nhân. Nâng niu khuê nữ mười sáu năm dùng tài hoa hơn người, dung mạo xinh đẹp trèo lên nhà cao cửa rộng vì lót đường cho con cháu, loại chuyện như vậy rất thường gặp. Tiếu gia lại yêu cầu “đừng trèo cao”, cái này không riêng gì lý trí, còn có thể nhìn ra chí khí và khuyến khích.

Nếu lúc nghị hôn hiệp thương thỏa đáng, hoặc giai tầng hơi có sự khác biệt phu thê còn có thể chung đụng hài hòa, những nử tử nhà thấp kém cưỡng cầu tới nhà cao cửa rộng thì phải đối xử thế nào đây? Ví dụ như Diêu gia, cho dù ngươi như hoa như ngọc, từ lúc bắt đầu thì đã thấp kém rồi, cho dù gả cũng không nhất định sẽ được phu gia (nhà chồng) quý trọng, tôn trọng.

Không tới mấy ngày, đại bá mẫu nhà mẹ Uyển Như mượn lễ Bái Nguyệt vào ngày mười lăm tháng Tám muốn mời phu thê Uyển Như đến Thôi gia ăn bữa cơm đạm bạc vào ngày mười ba, ý của bà là: “Không có cách nào để cả nhà sum vầy gặp mặt, sớm gặp mặt cũng có thể thành toàn tình nghĩa giữa huynh muội Uyển Như.”

Dĩ nhiên, đó chỉ là lấy cớ, lúc Uyển Như nhận được thiệp thì rất bối rối, đêm Trung thu đoàn viên ở ngoài ngắm trăng, Bái Nguyệt mới là quan trọng nhất chứ (bái nguyệt: vái lạy ánh trăng).

Mỗi khi gặp ngày hội này thì sẽ có rất nhiều văn nhân sĩ tử uống rượu ngâm thơ suốt đêm, cũng có dân chúng thừa dịp ánh trăng trong trẻo tổ chức ca múa ầm ĩ ở vùng ngoại ô hoặc ở đất trống phường thị, thậm chí những nam nữ thanh niên còn có thể lén lút tiếp xúc đạt được nhân duyên.

Dưới tình huống này, chẳng lẽ mình và ca ca còn không tìm được chỗ tụ tập cần phải tới Thôi gia ngồi quy củ ư?

Chỉ là, nếu đại bá mẫu đã mời nàng thì phải đi, nếu đã mời thì tất nhiên đại bá mẫu có lý do, phải đi nghe một chút. Hơn nữa, Tiếu Dương cũng không đi dự tiệc, bận rộn hơn nữa cũng phải có thời gian dùng cơm đây là cho ái thê mặt mũi.

Quả nhiên, đợi đến khi Tiếu Dương trao đổi tình cảm, đàm luận về khảo thí với đại cữu huynh, đại bá mẫu đã lôi kéo Uyển Như ngồi ở bên thủy tạ ngắm trăng, vừa tán gẫu vừa nhìn đám nữ nữ nhi chưa gả và nam hài còn nhỏ tuổi của Thôi gia cười đùa cách đó không xa.

“Hội đấu hoa của đại trưởng công chúa, con có đi không?” Sau khi tán gẫu được một lúc rốt cuộc đã hỏi tới nội dung chủ yếu khi mời Uyển Như tới hôm nay.

“Phải đi, đại tẩu và tiểu cô tử đều không đi, cũng không thể để một mình bà bà đi được.” Uyển Như cười trả lời như vậy.

“Hả? Về váy ác yến đó, có nghe thấy tin đồn gì hay không?” Đại bá mẫu nghe nói Tiếu Tình không đi, nhất thời cảm giác dường như mình đoán được chút gì đó.

“Đại bá mẫu đang do dự nên mang ai đi sao?” Uyển Như cười như không cười nhìn đối phương một cái, ngay sau đó tròng mắt khẽ dời đến trên người ba muội muội đang đứng ở bên hồ sen.

Bên trái là thứ nữ chi thứ hai tên Thôi Bình hơi tròn một chút, mười lăm tuổi, mặc dù tướng mạo xinh đẹp nhưng mẹ đẻ lại mất sớm, nàng không có người thân thiết quan tâm chăm sóc giống như bị Trương thị dạy cho có chút đần độn.

Đứng giữa là thứ nữ tam phòng Thôi Phương, mười ba tuổi, chưa trổ mã nhưng cũng không kém, mẹ cả của nàng chỉ sinh được một người sau đó không có thai nữa, vì vậy cũng xem thứ nữ này như con ruột để đối xử.

Bên phải là dòng chính nữ tam phòng Thôi Uyển Thanh, tháng nữa là nàng được tròn mười sáu tuổi, đã trỗ mã được duyên dáng yêu kiều, thích thi họa nên nàng có chút khí chất thanh nhã, chính là “Phúc hữu thi thư khí tự hoa”. (trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa)

Nghe Uyển Như hỏi một đằng, trả lời một nẻo thậm chí còn ném ra câu hỏi khác, sắc mặt của đại bá mẫu Lô thị tất nhiên không tốt, nghĩ tới có phải do chuyện mình cố ý kéo dài chuyện đồ cưới không cho câu trả lời, lúc này chất nữ mới giở giọng giở quẻ làm người khác khó chịu.

Bà ta đang muốn mở miệng cãi lại đôi câu, lại nghe được Uyển Như hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Trưởng bối nhà con nói, là trưởng công chúa muốn chọn dắng thiếp cho thất lang.”

“Có biết rốt cuộc là dắng hay thiếp không?” Đại bá mẫu nghe Uyển Như nói thì nhất thời có chút động lòng, Ôn thất lang dù rỗng nhưng phẩm cấp cao cũng có tư cách cưới dắng thiếp.

Vị trưởng công chúa này là con nối dõi duy nhất do Vương hoàng hậu sinh ra, lúc hoàng hậu và hoàng thượng còn thiếu niên tình cảm phu thê khá sâu, lúc hoàng hậu ba mươi dung nhan cũng không đổi nhưng bởi vì sinh khó mà qua đời, càng làm cho hoàng thượng nhớ rõ đến nay không quên không sắc lập kế hậu, đến Hoàng quý phi thay mặt chưởng hậu cung cũng được chọn từ nữ tử Vương gia.

Rồi sau đó, trưởng công chúa gả cho Ôn Thanh Vũ con của Môn hạ thị lang Ôn Ngôn cận thần của thiên tử, hai phu thê cũng cầm sắt hòa minh ân ái đến nay, thậm chí, theo lý phò mã Ôn Thanh Vũ không thể có thực quyền lại được làm đến Thứ Sử thượng châu.

Ôn thất lang lại là ấu tử được cưng chiều nhất, gia thế như vậy nếu có thể làm dắng thiếp, thứ nữ Thôi gia cũng muốn gả. Hơn nữa, nếu là xem mắt, vậy thì không riêng gì trưởng công chúa xem, được quý phụ khác coi trọng cũng có thể gả vào thế gia hạng nhất.

Chỉ là, bởi như vậy Thôi Uyển Thanh cần tỏ vẻ kính ý nhưng tuyệt đối không thể xuất sắc, nếu không ngộ nhỡ vận số “quá tốt” được trưởng công chúa coi trọng muốn cứng rắn tranh đoạt, nếu đồng ý thì lại không cam lòng, nếu không đồng ý lại sợ đối phương làm bậy, công chúa hung hãn này phụ huynh của nàng cũng không thể trêu vào.

“Con cũng không rõ lắm, chỉ là có chút tiếng gió thôi, nói chuyện phiếm thôi đại bá mẫu đừng coi là thật.” Đầu tiên là Uyển Như nói chút lời từ chối, rồi lại nói nhỏ: “Là dắng hay thiếp cũng chưa có kết luận, nếu gia thế nhà gái xứng thì mới có thể thành. Nhưng có suy đoán, nhan sắc tốt hơn thì có thể tranh giành.”

Ngụ ý chính là hình như Ôn thất lang có chút tham hoa háo sắc, trưởng công chúa muốn tìm gia thế tốt lại vừa có dung mạo quyến rũ để nhi tử ở trong nhà đàng hoàng chút.

Háo sắc? Cũng không sao, nam nhân nào không lén vụng trộm chứ, có trưởng công chúa ủng hộ cũng không đến nỗi nào. Con ngươi sáng rõ của Lô thị đảo qua đảo lại trên người thứ nữ Thôi Bình nhị phòng và thứ nữ Thôi Phương tam phòng, một đần độn một còn trẻ giống như đều không thích hợp.

Cho dù Thôi Bình dựa vào dung mạo có thể có tiền đồ tốt, Lô thị cũng không hi vọng quá mức giúp đỡ chi thứ hai, bà ta vẫn hận không thể đạp Thôi Uyển Như, Văn Khang và kế mẫu Trương thị xuống dưới, hôm nay cần gì phải vì một thứ nữ do một nữ nhân dã tâm bừng bừng nuôi dưỡng mà suy nghĩ chứ?

“Thôi, tốt nhất nữ tử Thôi gia nữ vẫn nên làm đương gia vợ cả, không mang ai đi cả, tránh khỏi gây ra rủi ro cho đại bá của con, oán giận ta tầm nhìn hạn hẹp.” Lô thị tính toán liên tục sau đó đưa ra quyết định.

Bà ta biết trượng phu mình tuyệt không hi vọng nữ tử Thôi gia làm dắng thiếp, dù là thứ nữ cũng không được, năm đó vì hôn sự của thứ nữ Thôi Huyên phòng thứ mà hai phu thê xảy ra tranh chấp. Thôi Bình là Lô thị không hy vọng cho nàng có cơ hội thượng vị, thứ nữ tam phòng lại được nuôi như đích nữ, có lẽ càng kiêng kỵ hơn.

Sau khi buông tha cho tính toán, thật ra thì Lô thị cũng không thất vọng, nữ tử Thôi gian không thích hợp nhưng chất nữ không cùng chi ở nhà mẹ đẻ ngược lại không tệ, những năm gần đây nhà của chất nữ dần dần yếu thế, có lòng muốn trèo lên quyền quý hi vọng nhờ mình giới thiệu một phen.

Lễ cũng đã nhận rồi nhưng chuyện vẫn chưa hoàn thành bà ta có chút không yên, cơ hội này tới vừa đúng lúc!

Đến ngày đấu hoa, Lô thị dẫn chất nữ nhà mẹ đẻ được trang điểm lộng lẫy và Thôi Uyển Thanh ăn mặc thanh nhã chờ xuất phát, vừa đi tới cổng trong chưa ra bên ngoài đã nhìn thấy Thôi Bình khẽ mỉm cười xông tới.

Rồi sau đó, nàng nở nụ cười ngượng ngùng quỳ gối hành lễ với Lô thị, rồi lại cất cao giọng nói: “Cám ơn đại bá mẫu yêu thương, chất nữ còn sợ đến chậm, không ngờ vẫn kịp.”

Mười năm rồi, lần đầu Lô thị thấy thứ nữ chi thứ hai có giọng nói to như vậy, đủ để cho vú già xung quanh nghe rõ.

Nhưng mà, ta có mời ngươi sao? Ép mua buộc bán à?! Đại bá mẫu bị Thôi Bình xuất hiện bất thình lình dọa cho sợ lại nhìn thấy trên đầu Thôi Bình cài hoa Nguyệt Quý* màu đỏ tím tiên diễm ướt át, nhất thời có loại kích động muốn hộc máu. (*Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, hoa Nguyệt Quý là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.)

Đây chính là hoa Nguyệt Quý dị sắc bình thường khó gặp, dọc theo bên ngoài cánh hoa màu đỏ tím diêm dúa lẳng lơ có một vòng đường viền màu trắng mảnh, được người đặt cho nhã danh “tử bào đai ngọc”, Lô thị rất rõ ràng trong nhà không trồng hoa này, tới lúc ở hội đấu hoa muốn mua bên ngoài một đóa cũng khó biết bao nhiêu.

Thôi Bình này không có tiền lại không có thế cũng không biết lấy được hoa Nguyệt Quý thượng phẩm này ở chỗ nào. Hừ, chi thứ hai này, cũng không phải là đèn đã cạn dầu!

Tác giả có lời muốn nói: “tử bào đai ngọc” là tên nổi tiếng của hoa Nguyệt Quý, nhưng nhân gia không biết có phải là cổ đại phải hay không, nếu không phải vậy thì thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.