Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 20: Chương 20: Tiếng đàn biên tái (chốt hiểm yếu vùng biên cương)




Sau khi Tiếu Dương mang theo Uyển Như đi vào cửa thành thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tháp cao bên cạnh thành đã dấy lên khói báo động, ngoài ba mươi dặm ở phong hỏa đài trên dốc Sơn Linh cũng bắt đầu dâng lên khói đặc cuồn cuộn, khói thẳng tụ lên cao gió thổi không tán.

Mà bên trong thành là một mảnh nghiêm trang, ít đi người bán hàng rong, người đi đường, chỉ còn binh lính, hiển nhiên khi bọn họ lên đường lại mặt Tiếu Húc cũng đã bắt đầu hạ lệnh vườn không nhà trống, sơ tán dân chúng.

“Chúng ta đang trở về phủ sao?” Uyển Như nhìn về đường phố tiêu điều, nghe rõ ràng tiếng vó ngựa, không nhịn được than khẽ, “Đây chính là, cuộc chiến bảo vệ tổ quốc . . . . .”

“Chỉ là mở màn mà thôi, khói báo động vừa lên là không dễ dập tắt đâu.” Tiếu Dương nhỏ giọng đáp lại, “Trước tiên ta đưa nàng về đã, chỉnh sửa một chút rồi phải đi doanh trại ngay. Như Nương, nàng đừng sợ, cũng chỉ là một bộ lạc Tây Nhung nho nhỏ mà thôi, không có việc gì.”

“Ừ.” Uyển Như cố gắng điều chỉnh vẻ mặt kéo ra một nụ cười trong còn khó coi hơn cả khóc, sau đó cảm thấy may mắn khi mình ngồi ở trước ngựa Tiếu Dương, hắn không nhìn thấy vẻ mặt.

Nàng sẽ không tin loại an ủi không chút ý nghĩa này đâu, binh cũng đã đến dưới thành rồi còn có thể không có việc gì sao? Aizz, nghĩ thông một chút thôi, dù sao mình đã chết qua một lần rồi, sống được lâu hay sống ngắn ngủi cũng không thua thiệt.

Hai người cưỡi một con ngựa cứ như vậy mà lặng lẽ đi trên ngã tư đường. Thỉnh thoảng sẽ có tướng sĩ từ bên cạnh bọn họ đi nhanh qua, gió lạnh cuồn cuộn thổi bay lá khô, tiếng binh khí áo giáp va chạm nhau, thỉnh thoảng ngựa hí lên, thêm một phần cảm giác khắc nghiệt.

Khoảnh khắc Tiếu Dương ôm Uyển Như khẽ run vào phòng, cũng không hỏi nàng rốt cuộc là bị sợ đến chân mềm nhũn hay là bởi vì cưỡi ngựa thời gian dài nên thân thể chịu đựng không được, chỉ gọi người lấy nước nóng tới tắm rửa cho Uyển Như.

Sau đó hắn lại tận lực dùng giọng nói ôn hòa nhất, nói: “Nghỉ ngơi trước rồi ăn một chút gì đó, ta có việc cùng thương lượng với đại ca, sau đó trở về sẽ bồi nàng.”

“Được, chàng bận việc thì không cần lo lắng cho thiếp.” Uyển Như nở nụ cười khẽ, đợi sau khi rời đi lại thở dài một tiếng, cả người cũng ngồi phịch ở trong bồn tắm.

Mấy canh giờ ngắn ngủi này, nàng có thể nói là đồng thời bị kích thích trên tinh thần và cả thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mông và bắp đùi cũng như đang trong lắc lư bị sát thương, ngâm nước nóng càng thêm cảm thấy đau rát.

Uyển Như thật lòng cho rằng lúc trước mình không choáng váng ở trên lưng ngựa của Tiếu Dương đã coi như biểu hiện tương đối khá, không cản trở, cũng đã hoàn thành bổn phận vì dân vì nước như phu quân mình.

Vì vậy, nàng rất thản nhiên cảm thấy: nếu ta ăn xong sau đó nằm trên giường ngủ, nghỉ ngơi, dưỡng thần, cũng đừng oán trách ta không đợi chàng trở lại nói chuyện.

Uyển Như vừa nghĩ tới, vừa mặc y phục đi phòng ngoài dùng cơm, nô tỳ phủ tướng quân rất có ánh mắt không đưa thịt lên để ăn, chỉ mang tới chút thức ăn khai vị, cháo và bánh nướng, nàng cố nén kích động ghê tởm ăn vào vừa no bụng vừa ấm.

Sau đó, Uyển Như xoay người lại bọc lấy chăn nằm trên giường, cố hết sức loại bỏ thảm kịch trên chiến trường ra khỏi đầu chìm vào giấc ngủ, ai có thể nghĩ, càng không muốn lại càng nhớ đến cảnh tượng kia, càng không có biện pháp loại bỏ hình ảnh máu tanh kia.

Trằn trọc trở mình rất lâu sau, nàng vừa không ngủ được lại đợi không được Tiếu Dương trở lại, chỉ đành phải thở dài đứng lên dạo bước đi tới phòng ngoài, ở trong lò đốt huân hương bên cạnh bàn để cầm cổ kia đốt hương rất thơm, hương liệu này rất là kim quý, có hiệu quả tập trung tư tưởng tĩnh tâm suy nghĩ, trị khí trệ buồn bực trong lòng, giờ phút này đốt hương này khảy đàn là tốt nhất.

Sau khi nhẹ nhàng nhất mép váy ngồi xuống, Uyển Như giơ tay lên khảy nhẹ dây cung điều chỉnh thử, nhất thời, tiếng đàn thanh trong chậm rãi vang lên trong phòng, là “Lôi Công Cầm” như thế đủ để lưu danh thiên của Thục mà nàng lấy ra từ trong kho của Tiếu Dương, nhìn ngọc quý vướng bụi mà lòng chua xót.

Đường tỷ nhà đại bá không thua kém quyển cầm phổ này, đối phương xem như bảo bối đến nỗi ngay cả chạm thử cũng không được. . . . . .

Trong khoảnh khắc trầm tư, Uyển Như chậm rãi giơ cánh tay, tay trái trầm bổng, tay phải bồi hồi, khảy theo như hồi ức, bất tri bất giác đã khảy bài “Tiêu Tương Thủy Vân” chưa từng nghiên cứu qua trước đó.

Khúc đàn này là đại sự Quách Sở chiết phái đàn cổ tiền triều ngắm nhìn từ phía xa mà sáng tác nên, năm đó tình thế Bắc Địch (dân tộc thiểu số phương Bắc) đang xâm nhập phía nam, cục diện chính trị rung chuyển, mưa gió tung bay, cho nên Quách Sở thẳng thắn thật lòng dùng khúc đàn này biểu đạt sự đau lòng của mình với đất nước đã không còn trọn vẹn, cảm khái với thời thế hỗn loạn, cùng với ca ngợi và mong ước với sông núi quốc gia đẹp đẽ.

Có lẽ là bởi vì mới chạy trốn quân giặc đuổi giết, vả lại nhìn nguyên nhân tâm tình tướng sĩ thủ thành kích động, Uyển Như không chỉ đàn khúc này theo bản năng, mà tiếng đán đánh ra còn rất âm vang, cảm giác hùng hậu, trầm bồng du dương hơi cứng cáp kiên cố, phong cách cổ xưa to lớn khí thế.

Khi nàng đánh xong khúc làm gió mưa kích động dâng trào này, ở bên trong dư âm khẽ run kia, Uyển Như không khỏi ngây ngẩn.

Chỉ hai ngày, không ngờ phong cách đánh đàn của mình cũng thay đổi? Ý nghĩa của khúc này có thể dễ dàng bộc lộ trong lòng hơn hành động cử chỉ nào.

Nàng còn nhớ rõ mình dù là đời trước hay mấy ngày trước đây, lúc khảy đều là lưu loát trơn tru nhẵn nhụi, chú trọng kéo dài nhẹ nhàng khảy dây đàn, phong cách khảy đàn có thể nói là nhẹ nhàng triền miên, hôm nay, trong lúc khảy bộc lộ rõ ý tinh khiết, thuần khiết, một khúc《Tiêu Tương Thủy Vân》ẩn chứa thâm ý ở sâu bên trong, kết hợp cương nhu, cảm giác ý vị kéo dài.

Trời ạ, không ngờ thay đổi rồi, phát triển từ trên hướng cầm kỹ của kiều nữ trong khuê các! Vừa kinh ngạc vừa vui mừng Uyển Như không khỏi giơ tay lên bưng kín mặt của mình, rồi sau đó đột nhiên giễu cợt tựa như cười một tiếng.

“Đang cười gì thế?” Tiếu Dương nhấc chân đi tới từ ngoài cửa, vừa hỏi vừa tháo giáp.

Uyển Như vội đứng dậy giúp một tay, đồng thời cười đáp: “Lúc học đàn thiếp từng bị người đánh giá là luôn hướng tới lấy khoe khoang để lấy lòng mọi người, ít đi yên tĩnh, yên ổn nhàn hạ, trung hòa, sau đó trong lúc vô tình nghe một văn sĩ có chút danh tiếng khảy《Lưu Thủ》, nhất thời giật nảy mình, hôm nay xem ra chẳng qua cũng chỉ như vậy, có lẽ là do nguên nhân hắn từng du lịch thắng cảnh nổi tiếng nên tầm mắt mở rộng hơn thiếp mà thôi.”

Chuyện đánh đàn cần thay đổi, thấy đều chưa thấy qua làm sao có thể trút xuống tình cảm? Khúc《Tiêu Tương Thủy Vân》bộc phát của mình không phải cũng rất thật sao!

Tiếu Dương khoác vải bào kéo Uyển Như đang ngồi bên cạnh cầm án về phía sau, đột nhiên hỏi: “Nàng nói là Tạ Tuấn Dật ư?”

Ba chữ này bật ra khỏi miệng hắn, đối với Thôi Uyển Như mà nói không thua gì sấm sét đánh giữa trời quang, mặc dù đời này nàng không bỏ trốn cùng Tạ biểu ca, nhưng vẫn chột dạ -- trên đường xuất giá người này thiếu chút nữa đi vào phòng lúc đêm khuya!

“Sao vậy, sao lại nghĩ đến hắn?” Uyển Như hơi lúng túng nhìn về phía phu quân mình, không dám không ngắm, nếu thật sự trốn tránh ánh mắt của hắn chẳng phải càng lộ vẻ giấu đầu lòi đuôi, vốn không có liên quan gì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy là có gì đó.

“Nàng luôn ở trong khuê phòng trừ hắn ta ra còn thấy được mấy văn sĩ hơi có chút danh tiếng?” Tiếu Dương nhìn nàng với ánh mắt biết rõ còn hỏi, lại tiếp tục ném ra một câu hù chết người. “Lại nói tiếp, nhạc phụ để hắn ta ở trong nhà khó mà không nghĩ tới ý kết thân của hai nhà.”

“A! Sao thiếp lại không biết? Theo lẽ bình thường đều nói nữ tử nhà cô cô gả vào nhà cậu thì ngược lại cũng không thể nào thích hợp.” Lần này Uyển Như thật sự như ngồi trên đống lửa rồi, sao lại nói đến chuyện kết thân rồi!

Kết thân, có sao? Đời trước cho dù mình và Tạ Tuấn Dật ở cùng một chỗ cũng không thể thành kết cục đã định kia, thiếp chưa tính là thành thân.

“Cũng có vô cùng để ý. Trần Lưu Tạ thị, cửa phiệt sĩ tộc này gần mấy chục năm nay có thể nói là cành lá rậm rạp công tích hơi nhiều, mà nhà các nàng trừ Thôi Tương Chi ra thì thế hệ con cháu sau đó cũng không có ai đặc biệt xuất sắc, Thôi Văn Viễn ngược lại không tệ đáng tiếc còn bé không biết tiền đồ tương lai như thế nào, Tạ Tuấn Dật thì đã có chút danh tiếng, mặc dù không có phụ thân nhưng dù sao của cải phong phú, thúc bá đều là quan cao.” Tiếu Dương nhẹ nhàng bóp ngón tay Uyển Như chơi một lát, lại cười nói: “Có thể thấy được, hai nhà Thôi – Tạ kết thân đối với nhạc phụ mà nói là có ích mà không có hại. Thật may, ta vượt lên xuống tay trước.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Uyển Như nhất thời hiểu rồi, một mất mẹ một mất phụ thật ra thì rất xứng đôi, Thôi Uyển Lan cha mẹ song toàn còn cần treo giá.

Nếu không phải Tiếu Dương chặn ngang một gạch, nói không chừng chuyện sẽ thật sự phát triển như vậy, nói cách khác nhân duyên hai người này thật ra thì đều có chút liên quan đến ta, chỉ là Tiếu Dương mới chính là hoa đào, đời trước trời xui đất khiến đời này cuối cùng tu thành chính quả?

Uyển Như có chút ngây ngẩn nghĩ tới, lại bị Tiếu Dương cười giỡn đưa tay ra gõ sau đầu nàng, rồi sau đó hắn lại nói thật: “Tạ Tuấn Dật kia tôn sùng phong độ danh sĩ Ngụy Tấn, lại đổi từ không câu chấp không kềm chế thành phóng đãng hoang phí, ngày ta và nàng thành thân đại ca từng mệnh cho Hồ Cơ thử dò xét, lại thấy tâm tư hắn không tinh khiết không chỉ có tuyệt không phải lương phối thậm chí không chịu nổi trách nhiệm nặng nề. Như Nương, ta đây không cố ý nói hắn không phải --”

“Thiếp hiểu, chàng xem, không phải ta đã biết trước đây mình sùng bái nhầm người rồi sao.” Uyển Như không đợi Tiếu Dương nói rõ đã giơ tay lên nhẹ nhàng che môi của hắn lại, người này, có lẽ là sợ mình bị chiến sự biên quan dọa sợ đến đứng núi này trông núi nọ, lúc này mới cố ý nhắc tới Tạ Tuấn Dật chứ gì?

Họ Tạ kia không dính một chút nho nhã của người có học thức, sao có thể so sánh với phu quân của mình? Đám người Tiếu Dương mới chân chính là hán tử được sùng bái nhất vì Đại Tề ta rơi đầu chảy máu!

Nghĩ tới đây, Uyển Như không khỏi khẽ động trong lòng, đề nghị: “Thiếp khảy cho chàng nghe một khúc nhé?”

“Được, còn chưa từng nghe nàng đàn.” Tiếu Dương gật đầu một cái, có chút hăng hái ngồi thẳng người, thấy lúc nói chuyện giọng nói của ái thê cũng mềm mại vô cùng, nếu hát chắc hẳn động lòng người, nói thật, cổ cầm gì đó thật ra hắn hoàn toàn không hiểu cũng không bình tĩnh nghe.

Ai ngờ, Uyển Như giơ tay lên khảy đàn, nàng muốn hát Hạo Nhiên Cầm Ca không phải cùng nhậu nhẹt dịu dàng cười khẽ.

Trước khi khảy, nàng dùng “âm rời rạc” tấu lên khúc mạnh mẽ, hùng hậu, rồi sau đó lại lấy “kiên cố”, rung chuyển thay đổi “nhấn âm”, nổi lên khoảnh khắc mới chậm rãi mở miệng, dùng làn điệu ngâm xướng bên trong du dương lộ ra ý nặng nề hát: “Nộ phát trùng quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết. Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt. . . . . .”

Khúc hát vừa vang lên, Tiếu Dương sửng sốt hoàn toàn không hiểu đàn cũng biết nàng đang hát cái gì, đây là bài “Tinh Trung Từ (Hết lòng trung thành)” làm lòng người hăng hái của danh tướng tiên triều!

“Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt. Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết!” Tiếu Dương theo lời hát của Uyển Như ở trong lòng yên lặng nhớ tới lời khí thế hào hùng kia, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

Uyển Như trầm ngâm tĩnh khí nhớ lại kinh nghiệm lúc trước, quân giặc thô bạo hèn hạ, hoảng sợ luống cuống của nàng, câu quát khí thế “cho bọn họ có đi không có về” của Tiếu Dương, mấy lần đánh giáp lá cà ở trong rừng. . . . . . Từng cảnh tượng ấy toàn bộ hóa thành kích động ở giữa các ngón ta để nàng đánh đàn, ở trong phủ tướng quân ôm cột nhà không nghỉ.

Nếu Tiếu gia bị tập kích binh bại thì như thế nào? Nhất định là nước mất nhà tan, máu nhuộm sông núi! Còn chờ cái gì đây? Lập tức phải phấn khởi chống lại, nếu không sẽ như tiền triều, quân thần bị bắt giang sơn mất hết, vô cùng thê lương!

Uy vũ bất khuất, bất khuất, trung trinh yêu nước cũng không phải là nói suông, phải lấy ra hành động -- mặc giáp xuất chinh, chống đỡ quân giặc, bắt đầu kể từ hôm nay!

Tiếu Dương đang cảm thấy khái, đã nghe thấy ở ngoài cửa có giọng nói to rõ hùng hồn hát theo tiếng đàn: “. . . . . . Giá trường xa, đạp phá hạ lan sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đạm hát ẩm hung nô huyết. Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết!”

Giọng hát to rõ như chuông đồng, nhất thời vượt trên giọng hát dịu dàng của Uyển Như, càng lộ vẻ sức mạnh anh hùng khí khái của sông núi này, lẫm liệt nhưng thẳng thắn lay động lòng con người.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, là đại ca Tiếu Húc đứng ngược ánh sáng ở cửa mở miệng, hắn bị vầng sáng chụp lấy như Thần, đột nhiên sau đó nói một câu trước sau không thống nhất: “Tam lang, cho huynh mượn đệ muội một chút.”

“Hả?” Tiếu Dương và Uyển Như đồng thời sững sờ, đại ca đang muốn làm cái gì?

Tác giả có lời muốn nói: 《Tiêu Tương Thủy Vân》 là một tên trong cổ cầm, vì Nam Tống nổi tiếng trình diễn cổ cầm, nhạc sĩ, người sáng lập ra chiết phái cổ cầm Quách Miện (tự Sở Vọng). Lúc đó đúng lúc gặp quân Nguyên xâm nhập phía nam, người Nam Tống yên phận thống trị ở góc, Quách Sở chèo thuyền qua hai nước Tiêu Tương, nhìn về nơi xa hơi nước chạy nhanh, Cửu Nghi Sơn vì hơi nước che mất, không khỏi liên tưởng đến thực lực quốc gia nguy an lúc ấy, tình hình không thấy mặt trời, cảm xúc phập phồng lên xuống nên dâng trào đánh ra tiếng đàn, mượn khúc Thủy Quang Vân Ảnh này giải bày uất ức, nhớ nhung.

Khúc cổ cầm 《Tinh Trung Từ》 vì Vương Thiện Sở đời Thanh sáng tác, từ tức Nhạc Phi 《Mãn Giang Hồng? Nộ phí trùng quan》

Nộ phát trùng quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết. Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt. Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt. Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết.

Tĩnh khang sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt. Giá trường xa, đạp phá hạ lan sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đạm hát ẩm hung nô huyết. Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.

Năm 1936, cổ cầm đại sư Trương Tử Khiêm tiên sinh ở trong bản《Trì tâm trai cầm phổ》 đưa ra nghiên cứu bản phổ lời của《Tinh Trung Từ》, do Phiền Bá Viêm hát thử, năm 1939 tại “Nay ngu cầm xã” ở Thượng Hải lần đầu công diễn với Phổ Đông ở lễ đường Đồng Hương Hội, trong vận động kháng Nhật cứu quốc vận động thỉnh thoảng hát vang lên bài《Tinh Trung Từ》này.

Mặc kệ như thế nào, mấy ngày gần đây phải chú ý chăm sóc mới được, có người phản ứng chậm nửa nhịp, Uyển Như này, aizz, nói không chừng đợi buổi tối sẽ gặp ác mộng sợ đến nửa chết nửa sống. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.