Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 13: Chương 13: Tiếu gia sinh nghi




Nằm ở trên giường nghe tiếng hít thở trầm trầm của Tiếu Dương, Uyển Như âm thầm suy nghĩ – Lực lượng của Tiếu gia nàng có thể mượn không đây?

Trong trí nhớ, cho dù mười năm trải qua thay đổi hoàng quyền gia đình này cũng không xuất hiện xu hướng suy tàn, thậm chí còn dựa vào mấy trận đại chiến ở biên cương mà càng phong sinh thủy khởi*, ngược lại, Tạ gia bổn tông lại chưa từng thuận lợi, trong đó không có thân phụ Tạ Tuấn Dật chăm sóc càng thêm không đáng giá nhắc tới.

(*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng.)

Nếu muốn báo thù dường như là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sau đó tìm cơ hội mượn tay Tiếu Dương cho đối phương đòn nghiêm trọng. Điểm khó khăn nhất chỉ là, nàng cần tìm lý do nào đi thuyết phục trượng phu tính tình chân chất này giày vò người.

Có thể được không? Uyển Như chợt tự giễu cười một tiếng, nhà mẹ nàng không như ý đều gạt không muốn nói, huống chi đây là biểu huynh cách nhà, cũng đừng chưa đạt được mục đích đã chọc phải một thân phiền toái.

Nàng nhẹ nhàng kéo chăn, tựa ở trong lồng ngực Tiếu Dương cùng hắn ngủ, âm thầm tính toán phải quấn chặt Tiếu Dương trước, hơn nữa có con, đứng vững chân ở Tiếu gia rồi mới có thể suy tính cái khác.

Muốn ca ca thành người được Tiếu gia dìu dắt; muốn cho kế mẫu biết tay lại không thể bị người nói thành là “không vâng lời”, cần dựa vào Tiếu Dương cáo mượn oai hùm; còn muốn đòi đồ cưới của mẫu thân, điều này cũng cần mượn thế lực của nhà chồng.

Không chỉ muốn mượn thế lực mà điều mấu chốt là không thể bị Tiếu gia xem thường, thành thân mới năm ba ngày, không thể nóng vội.

Trong lòng Uyển Như xoay chuyển liên tục các suy nghĩ, suy nghĩ ra một đống phương pháp có thể dùng để lấy lòng Tiếu Dương, cha mẹ chồng, lúc này mới ngủ thật say.

Ngày kế, Tiếu Dương sảng khoái tinh thần thức dậy, theo như lệ thường ra cửa đi bộ rèn luyện gân cốt, khi hắn chạy cự li dài một vòng lớn, đánh một bộ quyền, luyện một bộ thương trở lại tiểu viện của mình thì vốn tưởng rằng Uyển Như còn đang ngủ, nhưng bên trong phòng lại không thấy bóng người.

“Tiếu Thập Nhị, tam nương tử đi đâu rồi?” Tiếu Dương thay đổi sắc mặt nghiến răng hỏi đồng bộc thân cận của mình.

“Nương tử phân phó.” Thiếu niên có dáng người gầy teo toét miệng cười, lộ ra chiếc răng trắng tinh: “Nói, tạm thời đừng nói cho ngài biết.”

“Muốn chết! Muốn ta đưa ngươi đi doanh tra hỏi không?” Tiếu Dương giận tái mặt ném khăn vào trong chậu đồng, làm bắn ra một chuỗi nước.

Thấy thế, Tiếu Thập Nhị nhất thời im lặng cúi đầu lại không dám lỗ mãng, vốn chỉ là câu nói đùa, ai biết Tam lang quân bình thường tính khí rất tốt lại có thể không nói hai lời đã nổi giận, khi trong lòng hắn đang có chút thấp thỏm thì lại nghe thấy từ sau lưng truyền đến một chuỗi tiếng cười nhẹ nhàng.

“Sáng sớm làm gì mà hung dữ thế?” Uyển Như mang theo hai thị tỳ nhẹ nhàng đi tới, khẽ lôi kéo tay Tiếu Dương làm nũng nói: “Thiếp bảo hắn đừng nói, muốn cho chàng một bất ngờ, xem đây là cái gì.”

Dứt lời, Uyển Như bảo Kim Châu xách hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn nhẹ nhàng vén lên, đồng thời còn lặng lẽ nháy mắt để thiếu niên Tiếu Thập Nhị lui ra.

Tiếu Dương lại theo sát trừng mắt nhìn đối phương, ý uy hiếp rất rõ

Lộ vẻ: ai mới là chủ nhân của ngươi? Có nữ chủ nhân liền dám coi thường nam chủ nhân rồi hả?

Nếu là bình thường để Uyển Như tùy ý đi lại cũng không sao cả, nhưng thời gian này hắn đặc biệt hận không thể để đối phương ở ngay dưới mí mắt mình, Tiếu Thập Nhị lại còn dám che dấu lừa gạt, muốn chết!

“Tới xem một chút, chàng không đói à?” Uyển Như lôi kéo cái tay còn lại của Tiếu Dương thoáng dùng chút lực, cứng rắn kéo hắn đến ngồi xuống trước bàn ăn, vừa lấy ra đồ từ trong hộp cơm ra vừa như dâng tặng vật quý cười nói: “Đây là bánh Chùy tự tay thiếp làm.”

Tiếu Dương nhìn bánh bột ngô chưa từng thấy kia chỉ cảm thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, lấy lên khẽ cắn, thì ra là bánh nhân thịt quét dầu, vừa ngon vừa giòn, mang theo mùi vị rau quả nhàn nhạt.

“Đây chính là Chùy Anh Đào đang lưu hành trong cung? Khó có được một món ăn quý và lạ như thế.” Tiếu Dương ăn hai ba miếng vào bụng, thậm chí còn liếm liếm đầu ngón tay, hương vị kia chạy một đường từ bụng đến trái tim, thê tử này quả thật lấy không sai! Không chỉ khéo tay còn có thể buôn bán đồ trong cung, kiểu như trâu bò!

“Bánh Chùy này vốn là phương thuốc chỗ nhà mẹ thiếp dâng lên, tất nhiên thiếp biết làm.” Uyển Như khẽ cười một tiếng cũng không giành công, còn giải thích, “Là hạt dẻ và dầu vừng, gọi là Chùy Anh Đào chỉ vì Trần Thục phi thích ăn anh đào, thật ra thì cũng không cần trộn các hạt trái cây vào, mùa này còn chưa có anh đào nên thiếp dùng trái cây khác thay thế, ăn ngon không?”

“Ăn ngon!” Tiếu Dương vừa bẹp miệng, vừa cảm khái, “Cho nên nói tại sao tất cả mọi người muốn kết hôn với nữ tữ thế gia, chỉ từ ăn cũng có thể nhìn ra khác nhau, mùi vị tinh tế này cũng không phải nơi thô sơ của ta có thể hưởng thụ được.”

“Nói mò gì đó, tướng sĩ biên quan là vì nước vì dân mới không thể không đứng tại nơi này, cần gì phải vì vậy mà coi thường mình.” Uyển Như mím môi cười đập hắn một cái, lại sẳng giọng, “Hơn nữa, nội tinh thế gia cũng không phải là dùng để thỏa mãn ham mê ăn uống.”

“Vậy nàng còn biết cái gì? Cầm kỳ thư họa?” Tiếu Dương thuận miệng hỏi, cũng không còn thời gian để Uyển Như biểu diễn, chỉ nhìn nàng cười không nói cũng biết này ít thứ này không làm khó được vợ mình, không khỏi vui vẻ, “Aizz, thật là cưới được bảo bổi, khuê nữ tương lai của chúng ta học vỡ lòng đều giao hết cho nàng!”

“Vậy chàng phải dạy các con cưỡi ngựa bắn cung, ừm, nhất định phải nuôi cho cường tráng, cũng y như chàng.” Uyển Như gật đầu đáp ứng, hai người ăn bữa sáng ngon lành và cũng vì ước mơ tương lai mà cười lăn cười bò.

Cái gọi là lấy vợ phải lấy người hiền, hiền thế nào? Thôn cô không biết chữ cũng không thể so sánh với thể diện và lợi ích thực tế nhận được từ nương tử thế gia, có đọc sách mới biết được lý lẽ chứ sao.

Tiếu Dương nghĩ như vậy càng cảm thấy cha mẹ hắn rất anh minh khi lập ra việc thành hôn này.

Mà không biết, lão bà của hắn cũng không được trải qua thế gia dạy bảo, mà là chính nàng dùng chính máu và nước mắt của mình từ từ dưỡng thành, thứ phẩm hình thành thành phẩm sau khi trải qua bổ sung chắc chắn sẽ có chút tỳ vết hoặc là rời khỏi quỹ đạo vốn có, chỉ là, tạm thời hắn vẫn chưa phát hiện ra thôi.

Hai người ở nơi này quen biết, quen thuộc, từ trong thân mật vượt qua một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào, thời gian thoáng một cái đã đến lúc Uyển Như lại mặt.

Sáng sớm thức dậy, Uyển Như hơi khẩn trương, nàng gấp gáp muốn trở về khoe khoang hạnh phúc của mình, muốn để cho Thôi Uyển Lan xem Tiếu Dương xuất sắc đến cỡ nào, lại lo lắng kế mẫu cố ý kiếm chuyện hủy mặt mũi của nàng, như mua bạc tiệc kém chất lượng, thuê tạp kỹ quái đản. . . . . .

Vừa oán hận nhà mẹ vừa muốn trả thù kế mẫu đệ muội rồi lại hi vọng người trong nhà có thể làm hậu thuẫn cho mình đừng để nhà chồng chế giễu, ôi, ý tưởng này, bản thân là chuyện cười ư?

Uyển Như khoác áo lông cáo trắng thuần nhẹ nhàng nâng làn váy, mang theo tâm trạng mâu thuẫn bước lên xe ngựa về nhà.

“Nữ tử diện mạo ngây thơ thuần lương, trong lòng cũng sẽ thiện lương hồn nhiên như bên ngoài của nàng?” Trong đầu Tiếu Dương sôi trào những lời này xoay người lên ngựa, ngây người hơi kéo dài một chút chỉ mong chậm rãi lên xe ngựa.

Ngày hôm trước khi hắn hỏi đại ca như vậy thì Tiếu Húc trả lời ngay một câu: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Hơn nữa còn theo sát hỏi hắn có phải đang nghi nghờ tam nương gì đó không.

Không sai, là nghi ngờ, càng gần tới thời gian lại mặt, hắn càng cảm thấy Uyển Như có chút cổ quái, ví như ban đêm nàng trằn trọc trở mình, ví như ánh mắt nàng có lúc không hợp với vẻ mặt, con ngươi là trời sinh ngăm đen mà trong suốt, lại giống như không để cho người ta đoán ra được suy nghĩ gì, đặc biệt là lúc nói đến nhà mẹ trên nét mặt nàng đều sẽ lộ ra gì đó rất khó nói.

Thậm chí, có lúc nàng cười lên, tất cả ở khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình, không giống như là tiểu nương tử ngây thơ vừa mới bước vào nội viện. . . . .

Từng tự mình chọn binh lính, tại sao Giáo úy dẫn đầu đội ngũ lại có thể là kẻ đần độn thật thà mặc cho người quyến rũ, đã có thể một mình đảm đương một phía, không thể như tiểu tướng quân Tiếu Húc mắt sáng như đuốc thì cũng là người thông minh lanh lợi, thời gian hai người bọn họ tiếp xúc với Thôi Uyển Như nhiều nhất, có thể không nhìn ra được đầu mối gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.