“Cháu đang nói bậy bạ gì đó? Đừng có nhắc lại chuyện đó!” Viên lão phu nhân trừng mắt quát lớn, chuyện trục xuất khỏi tông tộc là có thể cười đùa nói bên miệng sao? Đứa bé này cũng thật sự không biết nặng nhẹ.
“Đây là thế nào? Hôm qua còn tốt mà, Tiếu tiểu tướng quân có gì không ổn sao?” Phản ứng đầu tiên của Lô thị chính là tối qua hai người cãi nhau, nhưng vừa mới hỏi lại thấy chất nữ đang rơi lệ lắc đầu.
Viên lão phu nhân và Lô thị khuyên Uyển Như một lúc lâu, mới nghe được nàng nức nở khóc nói: “Thiên hạ đều nói không có phụ mẫu sai, trước sau cháu luôn tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo cũng không tiếng người thị phi, lần này thật sự là cùng đường rồi mới đến cầu xin tổ mẫu làm chủ -- cháu và ca ca, thật sự không có mặt mũi để sống nữa rồi!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cháu không nói rõ thì ta làm chủ cho cháu thế nào được?” Viên lão phu nhân vỗ nhè nhẹ lên vai Uyển Như, khuyên nhủ, “Đừng gấp gáp, từ từ nói.”
“Đầu năm mẫu thân gả cháu cho Tiếu gia, được sính lễ nhưng lại không nguyện ý đưa giá trang (của hồi môn khi đi lấy chồng), may mắn được phu gia rủ lòng thương xót không so đo, cháu cũng không vui khi chuyện này xảy ra, vốn nghĩ nhẫn nhịn một chút, dù sao cháu cũng là nữ tử đã xuất giá, cuộc sống của cháu cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng hôm nay, hôm nay, …” Uyển Như nói xong lại đột nhiên đề cao âm điệu ném ra vấn đề nặng ký hơn, “Mẫu thân muốn cho ca ca cưới nữ nhi nhà thương hộ!”
Trong phòng nhất thời vang lên một tiếng quát lớn “Cái gì?!”
Viên lão phu nhân cho rằng bà đã lảng tai nên không cẩn thận nghe nhầm, Lô thị lại cảm thấy nếu không phải Trương thị chị em dâu với mình điên rồi thì cũng là Uyển Như đang nói dối.
Uyển Như lập tức thêm mắm thêm muối trong tin tức mà Ngân Châu và Tiếu Dương có được, nhấn mạnh tính chân thật, dứt khoát tiết lộ Trương thị lòng muông dạ thú.
Thân là tiểu bối, nàng không có cách nào chống lại kế mẫu ngay chính diện được, chỉ có thể gửi hi vọng vào tổ mẫu và bá mẫu ra mặt dọn dẹp tiện nhân.
Tổ mẫu ăn chay niệm Phật lực chiến đấu không mạnh, vì lôi kéo viện trợ bên ngoài, Uyển Như lập tức nói đến nội dung bản chất quan trọng hơn: “Bà ta sợ tương lai ca ca làm trở ngại địa vị của nhi tử mình, cho nên mới muốn dùng biện pháp này loại bỏ quyền thừa kế? Thật là buồn cười, chức quan phụ thân lại không có địa vị thực quyền, cơ bản không có tước vị cho ca ca kế tục, có gì hay đâu mà tranh giành? Nếu nói chỉ nhìn trúng tư sản phong phú của Hồ gia, chẳng lẽ dựa vào bản lãnh của ca ca mà không kiếm được chút bạc riêng kia ư?”
Cái gọi là sĩ nông công thương, địa vị thương hộ thấp còn không bằng cường hào địa chủ, quan thương thông hôn đó là muốn hủy đi tất cả con đường của Thôi Văn Khang!
Đại bá mẫu Lô thị nghe lời này thì nhất thời có chút phát lạnh, nếu nói Trương thị chỉ đơn giản bị choáng váng không nỡ để mất bạc muốn hãm hại con riêng, bà tuyệt không tin, đâu đến nỗi ngốc thành như thế được?
Chức quan của tiểu thúc Thôi Thừa Vọng không có thực quyền, nhưng trên người công công Thôi Tương cũng có tước vị đấy! Nếu Trương thị đánh “rụng” trưởng tử chi thứ hai Thôi Văn Khang trước, sau đó còn muốn phá hủy con của mình, đó cũng không chỉ là thừa kế tước vị, mà cả tông tộc Thôi thị cũng có thể nắm ở trong bàn tay.
Đây chính là tính toán chân chính của nàng ta ư?
Lô thị nghĩ như thế nhất thời tin lời Uyển Như hơn phân nửa, hoặc là nói bà tình nguyện đứng ở bên chất nữ để hát phụ, cũng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Thế gia trăm năm hoặc nhiều hoặc ít có chút trọng văn khinh võ, tương lai Thôi Văn Khang là võ tướng, con của Trương thị là Thôi Văn Viễn cũng chuẩn bị khảo tiến sĩ nhập Các, một không có mẫu thân phụ thân, một lại có Mẫu Tộc cường thế, so sánh hai bên là biết rõ nên lựa chọn thế nào rồi
“Mẫu thân, cũng không thể để mặc cho chuyện như vậy phát triển tiếp!” Lô thị suy nghĩ trong lòng một phen, vừa nghĩa chính ngôn từ nói xong, vừa đỡ Uyển Như dậy, rất thương tiếc lau lệ cho nàng.
Rồi sau đó lại thở dài, nói: “Con cũng nhìn Văn Khang lớn lên, đứa nhỏ này không tính là thông tuệ nhưng tính cách không tệ, hôm nay mắt nhìn thấy chuẩn bị có tiền đồ tốt, còn có thể tìm được một nữ tử thế gia dịu dàng ngoan ngoãn, có thể để cuộc đời của hắn bị hủy như vậy sao? Aizz, cách cái bụng quả nhiên không bằng thân mẫu (mẹ ruột), nếu A Oánh còn tại thế, sao có thể luân lạc tới để hắn lấy nữ nhi thương hộ chứ. . . . . .”
Vừa nghe đại tức phụ nhắc tới mẫu thân Trịnh Oánh của hai huynh muội, Viên lão phu nhân lại nhìn Uyển Như có dung mạo rất giống Trịnh Oánh đang rơi lệ như mưa, nhất thời nhớ lại nhị tức phụ khóc lóc kể lể trong giấc mơ trước đó, nhớ lại lúc A Oánh lâm chung còn cầu xin mình chăm sóc cho hai đứa con.
Giờ phút này, Viên lão phu nhân không chỉ mềm lòng còn có chút hoảng hốt, trái với di nguyện của người chết có lẽ sẽ gặp phải báo ứng.
“Nó dám? Cháu ngoan của ta cũng không phải là để cho người khác tùy ý chà đạp!” Lão phu nhân tức giận nói, lại chỉ Lô thị, hỏi: “Con nói xem, nên như thế nào cho phải?”
Tốt, bà chỉ cần tỏ rõ thái độ, chuyện quyết định làm cụ thể thế nào còn phải do tức phụ.
“Không phải mẫu thân đã sớm bảo con giúp Văn Khang xem người ư, sau khi trải qua xem xét con đã tìm được một tiểu nương tử vừa ý rồi ạ.” Lô thị khẽ mím môi, như đã tính trước trả lời: “Sớm quyết định chuyện này thì sẽ không sợ bị người sa cơ thất thế không thể thống gì chiếm vị trí. Hôn sự của Văn Khang nói là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, nhưng đệ muội cũng phải nghe ngài đúng không?”
Lô thị rất thông minh chỉ nói chị em dâu không đề cập tới tiểu thúc, ở trong mắt người mẹ đứa con của mình luôn luôn tốt, phạm sai lầm tuyệt đối là tức phụ.
“Ừ, ừ, cũng không thể để nhà lão Nhị xuống tay trước!” Viên lão phu nhân gật đầu liên tục, lại hỏi tiếp: “Con đã chọn nhà nào? Nói ta nghe xem.”
Lô thị vội vàng báo mấy người, sau khi bà vừa dứt lời thì Uyển Như chen vào một câu: “Còn một người nữa, là thập tam nương nhà Lễ bộ Dư thượng thư.”
Ah, kỳ quái, rõ ràng trước đó không nói đến người này mà, Lô thị có chút hoài nghi nhìn về phía Uyển Như rồi lại gật đầu nói: “Đúng, còn có thập tam nương Dư gia kia nữa, thiếu chút nữa là quên rồi. Tuy nói phụ thân nàng chỉ là quan viên tòng ngũ phẩm, nhưng cũng là đại thi họa tiếng tăm lừng lẫy của bổn triều, chỉ vì ý chí không ở trên con đường sĩ đồ chỉ thích sông núi nên chức quan không cao.”
Việc hôn nhân của chất nhi không cùng chi chỉ cần cố hết sức là được, Lô thị cũng không nghĩ cần phải quá phí tâm, nghị hôn bà có thể ra mặt làm chân chạy nhưng xem mắt vẫn phải lấy chất nữ làm chủ, Uyển Như vừa nhắc tới Dư Sơ Tình tất nhiên bà phải bổ sung vài câu rồi.
Dù sao, nhìn tốt Lô thị cũng không chiếm được chỗ tốt, nhìn sai là tự hai huynh muội chịu giày vò, đến lúc đó đừng oán giận lên người đại bá mẫu là bà là được.
Dư Sơ Tình cũng không tệ, gia thế cũng tốt, tướng mạo thì quả thật cũng xuất sắc, phí nhuận bút của đại thi họa – phụ thân của nàng - cũng không rẻ, phụ thân của nàng lại am hiểu giám định và thưởng thức thi họa, đồ cổ, nghe nói đều có cổ phần ở các cửa hàng đồ cổ có chút tiếng tăm, gia tư phong phú không cần nói.
Về phần đối phương xem trọng Thôi Văn Khang hay không, thì Uyển Như hay Lô thị cũng không lo lắng đến, ai sẽ cảm thấy đứa bé của nhà mình bị ghét bỏ chứ?
Phiền toái duy nhất chính là tiểu nương tử kia thích đắc tội với người? Nghe nói hôm qua mới cãi nhau một trận với tiểu nương tử Vương gia, chọc cho người ta tức giận không thôi. Lô thị cũng không nói chuyện này cho bà bà nghe, chỉ suy nghĩ trong lòng một chút, rồi lại liên tục khuyến khích Viên lão phu nhân nhanh chóng làm mai.
“Được, cứ làm như thế, thập tam nương Dư gia đúng không? Đợi hai người kia trở về, buổi tối hỏi ý kiến của bọn họ một chút.” Viên lão phu nhân vỗ bàn, tuy đã chọn, nhưng cuối cùng vẫn muốn hỏi ý kiến của Thôi Tương và trưởng tử, phải cùng ý kiến với người trong nhà mới tốt.
Điểm này, Uyển Như cũng không sợ, lúc Tiếu Dương chọn người đã sàng lọc một lần, phàm là có khuynh hướng phụ thuộc vào hoàng tử nào đó thì đều loại cả. Dư thượng thư là nổi danh ba phải, càng đừng trông cậy vào Dư trưởng sử không màn danh lợi sẽ tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vua, nhà này rất thích hợp.
Về phần, vấn đề Dư Sơ Tình đắc tội với người khác hay chuyện đối phương tức giận trả thù, nếu Tiếu Dương đã chọn ra người như vậy, tất nhiên hắn sẽ có thể tìm được người thích hợp đi hòa giải.
Mười chín tháng Tám là vừa đúng lúc ngày đạo quán Kinh Giao truyền đạo ở cung Tử Dương, vào sáng sớm Thanh Giang quận chúa đã mang theo vú già khỏe mạnh, tỳ nữ rời khỏi nhà, dọc theo quan đạo chậm rãi đi tới cửa nhà của Dư thượng thư.
“Cái gì? Phải đi cung Tử Dương? Được được, nhanh đi chuẩn bị!” Sau khi phu nhân Trưởng sử Dư gia nhận được tin, lập tức đi đổi y phục, chuẩn bị xe ra cửa. Trước khi Định Thanh sư thái giảng đạo phải vào được đại điện, yên lặng lắng nghe.
Vị sư thái này cũng không chỉ giảng đạo cho quyền quý, mà còn chia ra từng lần giảng giải cho bần dân, sĩ tộc, cho nên phu nhân Trưởng sử có thể may mắn cùng đi còn cùng phòng với Thanh Giang quận chúa, sau khi giảng đạo kết thúc bà lại còn tìm cơ hội theo Quận chúa đi về phía hậu hoa viên tản bộ.
Hoa viên này không tính là lớn, bởi vì sư thái không thích quyền quý ngang tàn cho nên Quận chúa cũng không bảo tất cả rời đi, đi tới đi lui đúng lúc hai người gặp chính diện, phu nhân Trưởng sử hơi khẩn trương hành lễ với Thanh Giang quận chúa, còn chưa kịp tìm chuyện để nói, đã nghe đối phương cười mở miệng.
“Thế nào, lập gia đình rồi nên không nhận ra ta nữa sao, Dao sư muội? Cần gì gọi xa lạ như thế.” Thanh Giang quận chúa rất thân thiết kéo tay của đối phương.
“Sư tỷ mạnh khỏe.” Phu nhân Trưởng sử thuận tay cầm lấy, lại cảm thấy có chút khó xử.
Ban đầu bái danh sư học vẽ là bởi vì bà có tài nên được chọn, Thanh Giang quận chúa dựa vào gia thế mà chết sống nhờ vả, khi đó tuổi trẻ khí thịnh gặp chuyện chỉ luận tài nghệ không nhìn quyền thế, còn từng xem thường đối phương. Đêm qua ở nhà bà phạt cấm túc nữ nhi, chép sách, hôm nay nhớ lại chuyện trước kia, mới giật mình phát hiện năm đó mình cũng làm chuyện ngu ngốc như vậy sao.
Tất nhiên Thanh Giang quận chúa nhìn ra được sư muội do dự, không khỏi thở dài nói: “Đã nhiều năm không gặp, tình cảm cũng phai nhạt. Nếu không phải hôm qua tức phụ nhắc tới nữ nhi của muội, ta cũng sắp quên mình đã từng có thời gian bái sư khổ học bị đánh bằng roi.”
Cũng thiếu chút nữa quên còn có tiểu sư muội đỉnh đạc chỉ trích mình tại sao có thể vẽ cung nữ mặc áo choàng lông thưởng hoa sen.
“Aizz, nữ nhi kia của muội -- thật sự buồn chết người!” Phu nhân Trưởng sử thấy đối phương chủ động nhắc tới nữ nhi của mình thì lập tức thở dài một hơi, bà vội vã chạy tới để “vô tình gặp gỡ” Thanh Giang quận chúa cũng là vì chuyện này.
Hi vọng sư tỷ còn nhớ rõ tình nghĩa năm đó có thể giúp đỡ hòa giải, bà thật sự sợ nữ nhi của mình đắc tội với người có bản lãnh. Vương gia thế lớn, đấu hội hoa xuân là trưởng công chúa tổ chức quyền quý khắp kinh thành không thể không trình diện, nếu các nàng ấy cố ý để lộ ra tin đồn, kể từ đó còn có nhà nào dám cưới Sơ Tình?
“Ta lại cảm thấy khá tốt, tiểu nương tử có tính tình sáng sủa còn tốt hơn những người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.” Thanh Giang quận chúa khẽ cười, rồi sau đó lại nói, “Năm đó nếu không phải muội nói ra, ta cũng không biết mình sẽ gây ra bao nhiêu chuyện cười nữa. Trước âm thầm bị người chỉ trích, dù sao cũng hơn mất mặt trước công chúng.”
Giống như tiểu nương tử Vương gia, hiện tại mọi người chỉ biết họ cãi vã, cũng không có ai nói nàng nhớ nhầm danh ngôn điển cố, nếu đổi lại trong trường hợp công khai cho nhiều người biết thì càng xấu hổ hơn rồi.
“Aizz, thật đáng tiếc, nhị nhi tử của ta đã cưới thê tử rồi, ấu tử lại không cùng tuổi với Sơ Tình của muội, nếu không, cũng có thể thành một đoạn nhân duyên rồi.” Thanh Giang quận chúa lôi kéo tay tiểu sư muội vừa đi dạo hoa viên, vừa nhắc tới chuyện tam lang cầu xin bà.
Hả? Phu nhân Trưởng sử có chút ngẩn người, không phải là mình tới cầu xin Quận chúa hòa giải sao, sao lại nói đến chuyện hôn sự rồi? Chẳng lẽ, có người nhờ tỷ ấy nói chuyện? Ôi, đây chính là chuyện cực tốt, Thanh Giang quận chúa cũng sẽ không vì người không có quan hệ thân thích mà hao tổn tinh thần mở miệng.