Bởi vì Ôn thất lang đến trễ Tiếu Dương cố ý hành hạ giục ngựa bay nhanh, lắc lư hắn cả một ngày, sau khi dừng lại ở trạm dịch nghỉ chân, vị quý công tử này hung hăng kiểm điểm lại hành vi của mình.
Hắn cũng không có cảm giác mình cùng với bằng hữu ngâm thơ, cầm tay đôi mắt đẫm lệ nhìn nhau có gì không đúng, chỉ ý thức được, nếu đã rơi vào trong tay biểu ca không trốn được vậy thì phải tránh đi mũi nhọn đàng hoàng nghe lời, miễn cho bị quân pháp “hoặc trượng hoặc chém”.
Về phần xe ngựa, đã mất thể diện thì cũng không sao, dù sao giá tiền là hắn đồng ý làm, cũng hưởng thụ ghế dựa kia nên không thể chỉ trích Liễu Y Y lừa gạt, nàng ta cũng chỉ là một nữ tử tầm thường, không biết trên quân sự có sách về cơ quan cũng bình thường.
Ôn thất lang gọi quản sự đi theo, dưới sự an bài của hắn cho người dọn dẹp hành trang lần nữa xong rồi chuẩn bị bỏ xe cưỡi ngựa, rồi sau đó tiến vào phòng đã xông hương, ôm Liễu Y Y như chiếc gối mềm luôn mang bên người thoải mái khoai khoái đi vào giấc ngủ.
Hắn cho rằng, chỉ cần mình nghe lời chút là có thể bình an vô sự thuận lợi đạt được mục đích, “Con đường đến Thục quá khó khăn” cái gì, không phải là đường hẹp một chút, xoay mình một chút, nên, không có vấn đề gì chứ nhỉ?
Người hiểu chuyện thì lại không lạc quan như hắn.
Làm phụ tá của Tiếu Dương trong chuyến này, Từ Hằng Ninh và Trịnh Cung Lượng vốn kiến thức rộng rãi lại đã sớm học đầy đủ, tất nhiên trong lòng hiểu rõ.
Mà Uyển Như tuy là người cực ít đi xa nhà, nàng lại vì thoát khỏi danh tiếng “không học vấn” mà trượng phu đã đặt ở trên người mình nên đã đọc không ít bộ sách có liên quan, biết đường từ Kinh Thành đến Hán Trung có bốn con đường là Trần Thương đạo, Tử Ngọ đạo, Thảng Lạc đạo, Bao Tà đạo, Tiếu Dương lại cứ khăng khăng chọn con đường hiểm trở nhất.diễn đàn lê quý đôn
“Bởi vì, đây là con đường đi từ Kinh Thành vào Thục ngắn nhất nhanh nhất và tiện nhất, dọc đường có chừng mười trạm dịch, cực kỳ dễ dàng.” Tiếu Dương ngồi ở bên giường vừa ngâm chân vừa lau chùi cung nỏ của mình, vũ khí cần bảo dưỡng mỗi ngày mới có thể vào lúc chiến vừa vừa tay vừa có tác dụng.
“Lại lừa thiếp chứ gì? Thảng Lạc đạo, là bởi vì từ kinh kỳ Chu đến Lạc Dụ tiến vào Tần Lĩnh, tiếp đó ra đến hà cốc Thảng Thủy huyện Dương, lúc này mới được đặt tên như thế. Đều là vượt qua Tần Lĩnh, con đường này lại gần Chủ Phong núi Thái Bạch nhất.” Uyển Như để sách địa đồ bằng da trong tay xuống, đứng ở trước mặt Tiếu Dương, vén tay áo lên bắt đầu giúp hắn bóp chân, “Muốn vượt qua năm sáu ngọn núi chứ gì, trên sách nói người ở thưa thớt có mãnh thú!” (kinh kỳ: từ kinh đô và vùng lân cận)
Lòng bàn chân được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Uyển Như nắm lấy, nhất thời Tiếu Dương cả kinh, trong lòng vừa ấm vừa nhột tuy cảm thấy vô cùng hạnh phúc thỏa mãn, trong miệng lại từ chối: “Aizz, không cần nàng động thủ, mau buông ra để ta tự làm.”
Hai người bọn họ đều không thích một đống tôi tớ vây quanh phục vụ, ra bên ngoài càng không quá coi trọng, vì vậy chút chuyện nhỏ đều tự mình làm, nhưng tam lang thì thật sự không ngờ thê tử lại có thể khom người xoa bóp chân cho mình.
“Thiếp mới xem y thuật, nói trên chân có huyệt đạo, nếu được xoa bóp thì rất tốt cho thân thể.” Uyển Như cũng không buông tay chỉ cười tiếp tục giúp xoa bóp giúp hắn, “Chớ đổi chủ đề, hỏi chàng vì sao muốn chọn Thảng Lạc đạo đấy.”
“Thật sự cũng chỉ bởi vì nó ngắn nhất, ưmh, thật ra thì, đây là một lối đi di chuyển nhanh nhất thường dùng vào thời chiến, quân đội còn sợ mãnh thú gì? Hơn một ngàn người, không có mắt tới khiêu khích vừa đúng lúc để cho bọn họ luyện tay một chút, ở kinh thành kìm nén nhiều tháng làm mọi người sắp tàn phế rồi -- ưmh, được rồi được rồi, chớ có ấn, đã rất thoải mái không cần xoa, thật sự.” Sau khi Tiếu Dương giải thích luôn miệng xin tha, mình lấy vải mềm qua lau chân.
Cái gì là rửa chân xoa bóp, rõ ràng là sờ loạn thì có! Ngứa muốn chết, nếu tiếp tục nữa thì “Tiểu Dương Dương” sẽ giương cờ đầu hàng mất.
Uyển Như lập tức hiểu được ngụ ý của trượng phu, đây là nói, hắn cố ý chọn con đường này là muốn trước khi đi Tây Nam Di lợi dụng mãnh thú trong núi luyện binh một chút. Đặc biệt là đường cữu, biểu đệ, những người đó hoàn toàn chưa luyện qua, phải cọ sát thật tốt, tránh cho gặp phỉ binh thì lại hốt hoảng làm hỏng chuyện.
Nàng đang rửa tay suy nghĩ tâm tư của phu quân mình, bên kia Tiếu Dương đã gọi người lại đưa tới một chậu nước nóng, không nói lời gì đỡ Uyển Như ngồi ở bên giường, sau đó chân phải lui về phía sau nửa bước ngồi xổm xuống cởi vớ lưới của nàng ra, lộ ra một đôi chân ngọc trắng noãn mềm mại, chúng khẽ co lại, giống như không quá thích ứng được với tầm mắt nóng bỏng của đối phương.
“Đừng động, hiện tại đến lượt ta.” tay trái của tam lang nắm lấy mắt cá chân của thê tử không để cho nàng chạy thoát, tay phải dò vào chậu rửa chân khuấy nước thử nhiệt độ, có chút cảm thấy khẽ nóng thì chỉ dùng lòng bàn tay múc nước chậm rãi xối lên.
Hai chân Uyển Như run lên, chợt cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng từ mủi chân vào trong tâm khảm, trong khoảnh khắc cả thân thể cũng kéo căng, gò má kiều diễm cũng đỏ lên.
Bởi vì Tiếu Dương không có thiếp khác nên quan hệ của bọn họ thân mật hơn những đôi phu thê bình thường, gần như mỗi ngày đều ngủ chung đã từng trần truồng cùng tắm, vốn Uyển Như tưởng rằng sau khi thử các loại tư thế kia bản thân đã mất loại cảm xúc “xấu hổ đỏ mặt” khi đối mặt với Tiếu Dương, cho dù là xấu hổ thì đó cũng chỉ là diễn trò.
Ai có thể nghĩ tới, chỉ động tác đơn giản như vậy lại làm cho nhịp tim của nàng như sấm, gần như sắp không thở nổi.
Vẻ bề ngoài anh tuấn sáng sủa của Tiếu Dương ở dưới ánh nến màu cam đang đung đưa có vẻ cực kỳ dịu dàng, mí mắt cụp xuống làm cho người ta không có cách nào nhìn thấy ánh mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy lông mày thẳng rậm và hai hàng lông mi thật dài, đây là lần đầu Uyển Như phát hiện lông mi của trượng phu còn dài hơn cả nàng, giật mình hơn khi bản thân lại dùng góc độ nhìn xuống này để cẩn thận dò xét một nam nhân.
Đầu tiên là tam lang ngồi xổm xuống lên chân phải giúp thê tử rửa sạch hai chân, rồi sau đó lại chợt thẳng lưng lên, đầu gối phải chạm đất thành nửa quỳ, đôi tay rất có chương pháp bắt đầu lấy ngón cái vê theo lòng bàn chân, ngón chân của Uyển Như, vừa xoa bóp còn vừa ngẩng đầu nói: “Chân là điểm bắt đầu của Túc Tam Âm, điểm cuối của Túc Tam Dương, quả thật trong đó có không ít chiếu theo kinh mạch của ngũ tạng lục phủ, nhưng nếu như quá nhẹ thì cũng không công hiệu -- nàng phải giống như ta vậy.” (Túc tam âm là ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi, thuộc lý, dẫn chân khí chạy từ chân lên bụng; Túc tam dương là ba đường kinh dương nằm ngoài và phía sau đùi, thuộc biểu, dẫn chân khí chạy từ đầu xuống chân. Theo wikipedia)
Nụ cười này, rực rỡ như ánh mặt trời buổi sáng, làm cho hốc mắt Uyển Như không khỏi thấm ướt -- đây mới thật sự là rửa chân, cũng không phải là khinh nhờn trêu đùa.
Cõi đời này, có một nam nhân nào có thể rửa chân cho nàng như thế? Có hán tử nào nguyện ý kéo tay áo ngồi xuống ngẩng nhìn nữ nhân? Có ai chịu nửa quỳ ở trước thê tử?
Trước kia Uyển Như vẫn nhắc nhở bản thân đừng yêu, đừng đưa vào quá nhiều tránh cho bị thương lần nữa, nhưng hôm nay, có lúc phải nhìn người làm việc.
Tiếu Dương và Tạ Tuấn Dật là khác nhau, lời nói cử chỉ của hắn nhìn thì bá đạo nhưng vẫn thiếu ý chăm sóc, gần như tìm không ra khí chất ôn tồn lễ độ mà các nữ tử yêu thích, thế nhưng người không câu chấp mà không câu tiểu tiết của lại cứ thiên vị mọi chuyện để thê tử ở trong lòng.
Chung đụng càng lâu Uyển Như càng phát giác, A Dương hắn không coi nàng như kiểu phụ thuộc vào nam nhân, mặc dù có thời điểm thích trêu người, nhưng trong xương lại mơ hồ lộ ra một loại đối xử tôn trọng ngang hàng với thê tử. Trượng phu như vậy, có thể không yêu sao?
Tâm trạng thay đổi lần nữa, một đêm này hai phu thê càng thêm ngọt ngào như thêm mật ngọt trong mỡ, Tiếu Dương không đợi được chuyện nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai “xe rung”, ngay đêm đó “NGAO...OOO” lập tức ăn sạch thê tử vào trong bụng.
Hắn là rất muốn thử ở trong xe ngựa một lần, cũng không thích để cho người khác vây xem nghe lén, đường quá chật, người thì nhiều phức tạp không dễ dàng, cũng không giống như địa giới Tây Bắc rộng lớn, trời thăm thẳm, đất mênh mông, ven đường hái hoa không ai tò mò.
Ngày kế, đi trên đường nghe Ôn thất lang và Liễu Y Y nói nhỏ trêu chọc trong xe ngựa, cùng với quân tốt đói khát rất hiếu kỳ, ánh mắt thèm thuồng, Tiếu Dương càng thêm bỏ ý niệm này đi. Hắn cũng không phải là nam diễn viên trong AV, sao chịu trình diễn chuyện giường chiếu cho người khác xem (nghe) miễn phí chứ.
Buông tha cho “xe rung” giữa ban ngày, Tiếu Dương khí huyết phương cương một đường ra roi thúc ngựa đi nhanh, rất nhanh sẽ cách xa châu huyện phồn hoa quan đạo bằng phẳng tiến vào khu vực khe sâu rừng núi, đoàn người không thể không bỏ xe cưỡi ngựa, chuẩn bị trèo vượt con đường hiểm trở quanh co trên sườn treo vách đứng.
Ngày đó vào buổi trưa, mọi người nghỉ ở trong trạm dịch chân núi tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục, theo như lời của Tiếu Dương là một trong hai dịch quán lớn nhất trên đường đi lấy gỗ thật, gạch xanh để xây dựng, có gần 300 gian phòng, thậm chí bốn phía còn có tường thành, lỗ châu mai, vừa có trạm dịch giao thư từ qua lại, lại thuộc về quan ải quân sự.
Cho nên lưu lại ở chỗ này, là vì bắt đầu chuẩn bị để ngày mai vượt núi băng đèo. Ví dụ như, chuẩn bị lương khô, túi nước, tháo dỡ xe ngựa, buộc chặt hàng hóa trong xe chuyên chở trên lưng ngựa, lừa cho thỏa đáng.
Những người làm, tỳ nữ đi theo chưa từng ra khỏi nhà đi xa, không khỏi nhìn lên núi cao nguy nga, kinh thán không thôi. Nghiêng nhìn từng bậc đường núi hiểm trở như treo ở phía chân trời được xây dựng ở trên sườn treo vách đứng, mọi người mới sâu sắc cảm nhận được con đường đến Thục không chỉ có sông, đường bằng phẳng còn có con đường nhỏ ruột dê chỉ cho một hai người đi qua, còn núi non trùng điệp cao chót vót.
Có người thậm chí ở trong cảm khái đó sinh ra cảm giác sợ hãi -- cao như vậy, lỡ xoay mình rớt xuống thì làm sao?
“Quả nhiên nghe danh không bằng tận mắt thấy.” Ôn thất lang cũng bụng đầy cảm khái, cảm giác thi thư bản thân học được cũng chỉ như bụng con chó, chỉ chú ý đến cảnh tượng xinh đẹp được miêu tả trong câu thơ của người khác, lại không nghĩ tới nói kháng chiến và lâu dài?
Xe ngựa hao tốn vàng bạc chế tạo chỉ có thể phái gia đinh theo đường cũ kéo về nhà, hàng hóa vận chuyển trong xe ngựa, các loại bọc hành lý cũng phải sửa sang lại lần nữa, những bộ sách kim quý, những vật tơ lụa này cũng phải gói lại cho kỹ để đề phòng gặp mưa, thất lạc.
Phương thức sửa sang lại hành trang của ba nhà Tiếu, Trịnh, Ôn đều có khác nhau, sự khác biệt của ba nữ chủ tử cũng đặc biệt rõ ràng.
Tiếu Dương là khoanh tay như địa chủ chỉ đi quản binh lính của hắn, chuyện vặt còn lại cũng giao cho Uyển Như sắp xếp, mà trước khi xuất phát nàng cũng đã biết những hạng mục công việc cần chú ý, dĩ nhiên là căn cứ nhu cầu lúc đi đường ra lệnh cho tôi tớ phân loại dọn dẹp các loại vật phẩm, phân phối xong đội ngũ con la, giờ phút này chỉ nhẹ nhàng nói một câu nói: “Tiếu Trung, theo như hoạch định trước đó đi đến sắp xếp đi, Thập Tam và Tiếu Đường trông chừng.” Rồi vào trong nghỉ ngơi.
Trịnh Cung Lượng là cùng phân công hợp tác với thê tử theo phương thức nam chủ ngoại, nữ chủ nội xử lý một phần chuyện nhà của mình, giống nhau đều là ra lệnh cho người dưới làm theo.
Mà Ôn thất lang là mọi chuyện không tốn tâm tư cũng không biết phải quản thế nào, quá khứ đều là thân mẫu và huynh trưởng, chị dâu an bài xong tất cả, lần đầu tiên rời khỏi nhà nên hoàn toàn không biết gì.
Liễu Y Y là dắng có địa vị khá cao bên cạnh hắn, vào lúc không có vợ cả thuận nước đẩy thuyền do nàng ta trông coi nội viện, tiểu nương tử này lại đang tranh quyền với đại quản sự được trưởng công chúa đưa cho Ôn thất lang, lúc dọn dẹp hành trang đại quản sự đã bị bới móc khiển trách, mấy lần như thế dứt khoát buông tay mặc kệ luôn, chỉ giả bộ như người đầu gỗ mặc cho an bài không phát biểu ý kiến.
Trong tay chỉ có cái danh sách hạ nhân, ngay cả những người này am hiểu cái gì, như thế nào Liễu Y Y cũng không quá rõ, nên nhanh chóng sai bảo những người này kiểm lại các loại đồ chất đống trên xe ngựa? Hơn nữa, Ôn thất lang còn mang theo rất nhiều đồ chỉ hoàng nhoáng bên ngoài, không thể va chạm, không thích hợp mang theo lên đường…vv, nhất thời đoàn xe Ôn gia loạn thành một đoàn hỏng bét.
Uyển Như ở trong phòng uống trà thơm, nhìn qua cửa sổ quan sát Liễu Y Y đứng ở phía dưới mái hiên Tây Sương nôn nóng sai bảo nô tỳ, không khỏi thở dài nói: “Ngươi nói xem, nàng ta biết đánh đàn, biết ca hát, sở trường thêu hoa, có thể đánh cờ, sao lại không biết quản gia?”
Lúc trước nàng bị Trương thị cố ý bỏ quên bồi dưỡng kỹ năng này, thế nhưng Liễu Y Y cũng là đích xuất mẫu thân vẫn còn, chẳng lẽ trong nhà không dạy sao? Hoặc là nói, chỉ nuôi như nàng ta sẽ làm thiếp? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi.
“Phụ nhân tầm thường nào có thể làm nữ quân?” Cận thân đi theo bên cạnh Uyển Như, Bảo Châu nhẹ giọng cười một tiếng.
Hôm nay, ra bên ngoài Tiếu Dương thăng cấp thành chủ nhà rồi, đối với nữ chủ tử tất nhiên phải thăng cấp theo, gọi “nương tử” có chút không ổn, gọi nữ quân càng thể hiện thân phận, địa vị và năng lực của Thôi thị Uyển Như.
“Aizz, ta cũng là sau khi thành thân mới từ từ tìm tòi.” Hơn nữa vẫn là dựa vào bài học kinh nghiệm của máu và nước của vô số lần vấp phải trắc trở giữa hai kiếp, Uyển Như hôm nay, lại có thể dùng giọng điệu của người từng trải dạy tỳ nữ, “Tương lai ngươi muốn thoát nô tịch gả cho phu quân, tất nhiên có thời điểm làm đương gia chủ mẫu, nhớ, quản gia, là có bốn điều quan trọng nhất – biết người, quản lý thuộc hạ, giao tiếp và quản lý tài sản.”
Nếu như Liễu Y Y mọi việc đều tự thân tự lực vẫn không thể sửa sang lại, thật ra thì, chỉ cần chọn lựa ra người thích hợp giám sát bọn họ làm việc không phải là được rồi sao, nếu không nuôi quản sự và phòng thu chi để làm gì?
Lần đầu gặp phải khốn cảnh, Liễu Y Y cũng rất nghi ngờ, tại sao người khác nhẹ nhõm bên mình lại hỗn loạn vô cùng? Quản tứ bảo văn phòng thì không biết tranh vẽ, chữ để ở đâu, ném loạn cổ tịch của Ôn thất lang; không có quản lý kim ngân trông coi châu báu của mình, đồ vật có giá trị khác lại để ở đội con la; kiểm lại số lượng bọc hành lý thì không biết có bao nhiêu con la có thể sử dụng, y phục này nọ thì để lộn xộn. . . . . .
Toàn bộ chuyện tạp nham gì cũng bẩm báo Liễu Y Y, nghe thấy cũng cảm thấy đầu choáng váng. Nhìn người khác hỏa tốc dọn dẹp xong ngồi xem chuyện cười Ôn gia, trong lòng nàng ta chán nản, rất là buồn bực, tại sao mình học được tính toán, hiểu được phương pháp ký sổ kiểu mới, lại không quản được một nhà?
Vào đêm, tôi tớ Ôn gia vẫn còn đang đốt cây đuốc dọn dẹp đồ vật, Tiếu Dương đứng ở trong viện hai tay ôm lấy cánh tay vây xem, dùng một loại giọng điệu tiếc nuối hả hê, nói: “Nhìn dáng dấp, ngày mai có đi được không đấy? Biểu đệ à, quả thật di mẫu nói không sai -- cưới hiền thê thật sự rất quan trọng.”
Cho nên nói, yêu cầu giữa cưới thiếp và cưới vợ cả tuyệt đối là không giống nhau, loại không lên được mặt bàn, chỉ có thể ăn không thể dùng làm đồ chơi cũng chỉ có thể cưng chiều, chơi, không thể coi như thật.
“Đệ thúc giục bọn họ.” Sau khi Ôn thất lang nói xong thì lập tức vào trong phòng, sau khi nhìn thấy nét mặt cuống đến phát khóc của Liễu Y Y, bình thường mặt nạ ôn tồn nho nhã cũng sắp nứt rồi.
Hắn cũng sinh ra nghi ngờ như Uyển Như, rất muốn kéo lấy Liễu Y Y gào lên một câu -- nhà nàng không dạy quản gia thế nào sao?! Ta cũng không có học, làm sao bây giờ?