Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 29: Chương 29




Phỏng đoán của Triệu thị chẳng mấy chốc đã được chứng thực. Buổi tối, lúc Triệu thị và Hạ Quân Bình nói chuyện riêng với nhau, Hạ Quân Bình rốt cuộc ấp a ấp úng nói tới chuyện của Trác Vân.

Triệu thị là người từng trải, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nhi tử, lập tức đoán được, cười hỏi, “Cô nương kia bao nhiêu tuổi?”

“Nhỏ hơn hài nhi nửa tuổi.” Hạ Quân Bình ngượng ngùng nói, nhưng không muốn giấu giếm mẫu thân, bèn đỏ mặt nói nhỏ “Trác Vân rất tốt, rất xinh, lại không phải là kẻ quê mùa không có kiến thức. Lúc hài nhi mới tới, nhà Trác Vân rất nghèo, nhưng nàng đã bỏ tiền ra mua quần áo mùa đông cho hài nhi, còn mình lại mặc toàn quần áo cũ. Đúng rồi, Trác Vân có thể cỡi ngựa bắn cung, tài cỡi ngựa bắn cung của hài nhi cũng là do nàng dạy!”

Triệu thị nghe vậy, ngạc nhiên hỏi, “Phương cô nương chẳng lẽ là con cháu nhà võ tướng?”

Hạ Quân Bình lắc đầu, “Hài nhi đã hỏi, Trác Vân nói là do một đạo sĩ dạy cho từ rất lâu trước kia. Trác Vân rất thông minh, hầu như chuyện gì cũng biết làm, còn làm rất tốt……” Hạ Quân Bình vừa nhắc tới Trác Vân trên gương mặt sẽ vô thức mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, như vậy mới giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mà không phải trông chững chạc hiên ngang như trước mặt mọi người.

Triệu thị đã trải qua thảm án diệt cả nhà, xem như từng trải qua sống chết, giờ không xa cầu gì nữa, hận ý cũng dần phai nhạt, thấy nhi tử mình thích Trác Vân, tuy lòng có chua xót, nhưng niềm vui lại lớn hơn hẳn. Nếu không nhờ có huynh muội nhà họ Phương, năm năm qua Hạ Quân Bình sẽ trải qua như thế nào? Triệu thị bỗng nhớ lại cơn ác mộng từng mơ, thầm may mắn nhi tử mình gặp được người tốt.

Trong mấy năm Hạ Quân Bình mất tích, Triệu thị thường mơ thấy một cơn ác mộng, trong đó Hạ Quân Bình bị bọn buôn người bắt đi, bẻ gãy tay chân, ném trên đường bắt làm ăn xin, vô cùng cực khổ. Không biết đã bao nhiêu đêm Triệu thị sẽ khóc tỉnh từ trong cơn ác mộng, trợn to mắt chờ trời sáng.

Sau đó Triệu thị xin Triệu lão gia phái người đi điều tra, quả nhiên tìm được kẻ buôn người kia trong Hồng Thành, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Quân Bình. Bên ngoài loạn lạc như vậy, có biết bao người chết vì nghèo khó và chiến tranh, Hạ Quân Bình từ nhỏ được yêu thương chiều chuộng làm sao sống tiếp được, ngay cả Triệu lão gia cũng nhiều lần uyển chuyển khuyên Triệu thị hãy nghĩ thoáng một chút. Nhưng Triệu thị luôn tin chắc rằng Hạ Quân Bình bình yên vô sự, vì thế cứ đợi mãi, đợi đến năm năm.

Hạ Quân Bình đã bình an trở về khiến Triệu thị vừa vui vừa sợ, sợ rằng mình cầu quá nhiều mới khiến ông trời để ý, nên giờ đối với bất cứ chuyện gì khác đều có thể thản nhiên tiếp nhận.

Triệu thị yên lặng nghe Hạ Quân Bình kể những chuyện đã trải qua sau khi ly biệt, được huynh muội Trác Vân cứu, chỉ vì kiếm tiền mạo hiểm tính mạng vào núi hái Nhân sâm, đi theo ông chủ Tống làm ăn gặp cướp… Nghe một hồi, Triệu thị bỗng cảm thấy huynh muội Trác Vân không phải người tầm thường. Giờ đang thời loạn lạc, dân chúng bình thường kiếm ăn còn khó khăn, mấy đứa nhỏ này lại có thể phấn đấu trong nghịch cảnh thậm chí có được thành quả, hơn hẳn mấy đại thiếu gia trong những nhà quyền thế luôn được nuông chiều kia.

“Nương vốn nghĩ Bình ca nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sợ là sách vở, võ công gì đều bị trì hoãn, không ngờ con lại gặp được chuyện tốt như vậy! Vân cô nương nhất định là quý nhân trong số mệnh của con!” Triệu thị dịu dàng vuốt ve tóc Hạ Quân Bình, “Nếu Vân cô nương tốt như vậy, có phải con đã nói rõ với cô nương ấy rồi không?”

Triều đại này khá thoáng, nam nữ không có quá nhiều kiêng kỵ, thiếu nam thiếu nữ thấy hợp mắt nhau, tự ước hẹn cả đời cũng không ít nên Triệu thị nói những lời này cũng không phải là điều gì kỳ lạ. Ngược lại Hạ Quân Bình nghe xong cả người ỉu xìu hẳn.

Triệu thị thấy vậy, vừa bất ngờ lại buồn cười. Tướng mạo của Hạ Quân Bình có thể nói là xuất sắc, dù lưu lạc bên ngoài năm năm, khí chất cũng không kém mấy biểu huynh đệ trong Triệu phủ tí nào. Bình ca nhi và Vân cô nương là thanh mai trúc mã, ở chung năm năm vẫn chưa bắt được trái tim của cô nương kia, lại khiến mình hãm sâu vào, Triệu thị thật không biết nói gì cho phải.

“Sao? Vân cô nương không thích con?” Triệu thị hỏi nhỏ, trong giọng nói có chút tò mò và ý cười.

“Không phải!” Hạ Quân Bình mạnh miệng nói “Trác Vân… Trác Vân không thích hài nhi còn có thể thích ai ?!”

Triệu thị buồn cười, vì tránh cho nhi tử lúng túng, quyết định không hỏi tới nữa, chuyển sang chuyện khác.

Tuy nhà họ Hạ đã xuống dốc, nhưng Hạ lão gia có danh vọng cực kỳ cao, người quen trải rộng khắp Đại Chu, tất nhiên Yến vương sẽ không bạc đãi nhi tử duy nhất của Hạ lão gia. Huống chi, Triệu lão gia gia ở dưới trướng Yến vương, quyền cao chức trọng, vì vậy quan viên lớn nhỏ ở Nghi Đô đều chen chúc tới Triệu phủ chúc mừng không ngớt.

Bởi vì lấy cớ là mừng Hạ đại thiếu trở về, nên đa số quà tặng đều đưa đến nhà Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình nào chịu thu, chỉ hỏi xin quản gia của Triệu phủ danh mục quà tặng còn lại đồ đều đưa vào kho của Triệu phủ hết.

Mấy ngày sau, Hạ Quân Bình cơ hồ không có lúc nào là rảnh, phải tiếp những người tới chúc mừng, Yến vương còn đích thân gặp mặt nói chuyện hồi lâu, cuối cùng hào phóng ban thưởng không ít vàng bạc châu báu. lleq@qyso.,do`n Hạ Quân Bình đi đây đi đó nhiều, mắt thẩm mỹ cũng tăng lên, chọn vài món tao nhã trong đó để dành tặng Trác Vân, còn lại đều tặng hết cho Triệu thị.

Buổi tối, Hạ Quân Bình viết thư cho Trác Vân, nói này nọ đến mười mấy tờ giấy, đến cuối, do dự thật lâu, mới quyết tâm viết thêm hai chữ ‘Rất nhớ’, viết xong lại cảm thấy hai chữ này vẫn không thể biểu đạt hết sự nhớ nhung của mình, suy nghĩ một lúc lâu nữa, rốt cuộc vẫn không dám làm càn, chỉ viết thêm tên mình kết thúc bức thư.

Hạ Quân Bình nghĩ về Trác Vân một hồi, đêm lại mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu, rồi bất ngờ bật người dậy, tìm khắp phòng, muốn kiếm một quyển sách đọc giúp mau ngủ.

Hạ Quân Bình tìm hồi lâu, sách truyện tìm không thấy, ngược lại thấy một sấp giấy ghi tên quà tặng thật dày, bèn cầm lên nhìn thử.

Xem danh sách quà tặng là một việc không dễ, vì từ trong một tờ giấy nho nhỏ như vậy thậm chí có thể nhận biết được sự hưng suy của cả một gia tộc. Hạ Quân Bình không có ý định nghiên cứu quá sâu, chỉ từ đó phân tích sơ qua quan hệ của đối phương với nhà họ Triệu.

Hạ Quân Bình nhìn ra Triệu lão gia sống ở đất Yến rất tốt, bằng không chỉ vì chúc mừng một ngoại sanh sao có thể nhận được nhiều quà tặng như vậy. Hạ Quân Bình vừa xem vừa nghĩ, cho đến khi thấy một tờ danh sách hơi khác lạ mới dừng lại.

Hạ Quân Bình cho là mình đã nhìn nhầm, cau mày kiểm tra cẩn thận lại. Ngô tướng quân này không biết có quan hệ với Triệu phủ thế nào mà tặng quà rất nhiều, thậm chí có vẻ hơn cả quà Yến vương ban cho, dù là di phụ di mẫu ruột của hắn còn chưa cho hắn một con số lớn như vậy bao giờ.

Mặc dù Hạ Quân Bình rất ngạc nhiên nhưng vẫn không vội vã đi tìm Triệu lão gia hỏi, thứ nhất tờ danh sách này nếu lấy từ tay Triệu quản gia thì không thể có chuyện Triệu lão gia không biết, thứ hai, hắn còn là một thiếu niên, lại vừa mới trở về, quan tâm những chuyện này thì không hay lắm.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, huynh đệ Triệu Hoài An tới kêu Hạ Quân Bình đi ra ngoài chơi, “Bình ca nhi về đây nhiều ngày, chỉ ở trong phủ tiếp khách, sợ là Nghi Đô trông như thế nào cũng không biết! Hôm nay hai ta dẫn đệ đi dạo một chút cho biết!”

Hạ Quân Bình cũng không thích cả ngày ở trong phủ xã giao, lập tức đồng ý, ba huynh đệ dắt ngựa, dẫn theo ba tùy tùng, đi dạo khắp thành.

Ba người vòng quanh Nghi Đô hai vòng thì vào quán Hào Hoa ăn trưa, còn uống một bầu rượu xong mới về phủ. Vừa tới đầu ngõ, chợt nghe một tiếng hô từ cách đó không xa, “Là ngươi….. đứng lại đó cho ta, đứng lại đó cho ta!”

Hạ Quân Bình tất nhiên sẽ không nghĩ là có người gọi mình, tiếp tục đi về phía trước, ngược lại Triệu Hoài An nhận ra giọng nói đó, lập tức nhíu mày, nhìn về phía người nọ, lạnh lùng nói “Ngô đại tiểu thư muốn tới gây chuyện với hai huynh đệ ta?” Dứt lời, lại nói với Yến thế tử đang có vẻ mặt bất đắc dĩ đứng bên cạnh Ngô đại tiểu thư, thở dài nói “Bái kiến thế tử!”

Yến thế tử vừa xấu hổ cười cười, vừa chỉ vào Ngô đại tiểu thư làm mặt quỷ, giọng nói lại rất nghiêm túc, “Thì ra là hai vị công tử nhà họ Triệu, trùng hợp quá! Vị này chẳng lẽ chính là biểu thiếu gia mới trở về của quý phủ? Quả nhiên là rất tuấn tú!” Dứt lời, Yến thế tử lập tức xoay người nói với Ngô đại tiểu thư, “Có vẻ ba huynh đệ họ có việc quan trọng phải làm, biểu muội, hay là chúng ta đi thôi!”

Ngô đại tiểu thư không để ý tới Yến thế tử, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hạ Quân Bình, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, nghiến răng nghiến lợi nói “Thì ra ngươi chính là nhi tử của ả tiện nhân kia? Hèn chi thấp hèn y chang! Sớm biết vậy, lúc ở Hồng Thành ta đã cho người cắt đứt chân ngươi rồi!”

Hạ Quân Bình nheo mắt lại, rốt cuộc nhận ra Ngô đại tiểu thư vô lễ hống hách này chính là đại tiểu thư điêu ngoa đã gặp trong Trân Bảo Lâu ở Hồng Thành. Mặc dù không biết tại sao nàng ta lại vô lễ như vậy, nhưng Hạ Quân Bình tuyệt đối không phải là người nhát gan dễ bắt nạt, dù trước mặt Yến thế tử, cũng nhất định không cho phép nữ nhân này nói xấu mẫu thân.

“Nghe nói người dân ở đất Yến rất hiền lành, hiểu lễ nghĩa, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết thật là không thể tin lời đồn đãi được!” Hạ Quân Bình liếc Ngô đại tiểu thư một cái, vẻ mặt khinh bỉ, “Cho dù là một cô nương nhà dân chúng bình thường ở Ích Châu đều được dạy dỗ lễ nghĩa cẩn thận, nào giống như Nghi Đô, dù là tiểu thư nhà quan miệng lại đầy lời dơ bẩn khó nghe!” Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, trong mắt đều là ý châm chọc, lắc đầu, khinh thường xoay mặt đi.

Yến thế tử nghẹn muốn hộc máu, chỉ vào Hạ Quân Bình “Ngươi, ngươi….” Mãi mà vẫn không nói thành lời.

Triệu Hoài Kỳ thấy Ngô đại tiểu thư giận đến mức mặt mũi trắng bệch thì rất hả giận, cười híp mắt với Yến thế tử xong chạy đuổi theo Hạ Quân Bình. Triệu Hoài An thì chững chạc hơi một chút, cười khan chắp tay nói với Yến thế tử, “Xin thế tử đừng giận, biểu đệ ta hơi thẳng tính!” Dứt lời, cũng bỏ chạy theo Hạ Quân Bình.

Lại nói bên Trác Vân, từ khi nàng biết sự thật của đời trước, thì luôn ở trong tình trạng rối bời. Trụ Tử vội vã dẫn nàng trở về Ích Châu. Sau đó nàng vẫn nhốt mình trong phòng không ăn không uống, khiến Trụ Tử sợ đến mức khóc lên, ngồi trước cửa phòng Trác Vân dỗ nàng mấy ngày, rốt cuộc nàng mới chịu mở cửa.

Sau đó, Trác Vân tựa như phát điên, bắt bốn huynh đệ Tiểu Sơn, Tiểu Kiều luyện võ từ sáng đến tối, luyện tới mức mặt bọn họ không còn chút máu, vừa nghe tới tiếng của Trác Vân là câm như hến, sợ hết hồn hết vía.

“Trụ Tử đại ca…..” Tiểu Sơn nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới cầu xin Trụ Tử “Trụ Tử đại ca đi nói với sư phụ một tiếng đi! Nói bọn đệ thật sự chịu không nổi nữa, có thể nghỉ ngơi một chút hay không? Một ngày, chỉ một ngày thôi! Trụ Tử đại ca thấy đó, miệng Diệp Tử bị tét một vết thật to đầy máu kìa, còn trên chân Tiểu Kiều thì đầy nốt phồng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn đệ không sống nổi tới mùa thu đâu!”

Trụ Tử ôm tay lắc đầu, “Ta khuyên không được, có giỏi thì ngươi đi nói đi! Không được nữa thì đến đất Yến lôi Thạch Đầu về. Nhị nha chỉ nghe mỗi Thạch Đầu thôi!”

Tiểu Sơn khóc không ra nước mắt, “Trụ Tử đại ca, sư phụ bắt bọn đệ luyện như điên thế này, chắc chắn là vì Thạch Đầu tiểu ca đúng không?! Nếu đệ có thể lôi Thạch Đầu tiểu ca về, còn cần tìm đại ca làm gì? Hơn nữa, đại ca biết Thạch Đầu tiểu ca đi đâu sao?”

Trụ Tử đáp, “Ta cũng không rõ lắm!” Trác Vân chỉ nói Hạ Quân Bình về nhà ở Nghi Đô, còn lại không nói thêm gì nữa.

Tiểu Sơn nhờ không thành, nản lòng, đang muốn khóc lớn một hồi, chợt nghe tiếng hoan hô của Diệp Tử, “Tiểu Sơn ca, Tiểu Sơn ca, có thư của Thạch Đầu ca!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều rất phấn khởi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.