Trác Vân vừa ra khỏi cổng đã thấy thím Lâm đang đứng trước cửa nhà tán gẫu với mấy người khác. Thím Lâm thấy Trác Vân lập tức ân cần hỏi, “Nhị nha, đi đâu đó?”
“Con đi mời đại phu cho lão thái thái. Lão thái thái nói đau chân không nhúc nhích được.”
“Làm gì đến mức đó!” Một phụ nhân không ủng hộ nói “Trong thôn ta, chưa nghe nói có ai đau chân lại phải đi mời đại phu. Hơn nữa, thôn ta cũng không có đại phu, phải vào thành mới có. Đã giờ này, con chưa vào tới thành thì trời đã tối rồi!”
“Nhị nha đừng sợ! Có chúng ta đây, tuyệt đối không để bà già lòng dạ hiểm độc kia bắt nạt con đâu!” Thím Lâm nói.
Đã nhiều năm không gặp nên Trác Vân cũng không nhớ nổi tên của những thím này, chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói, “Thím cũng biết tính lão thái thái nhà con rồi đó, chờ đại ca trở về, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối tố cáo con, con đang sợ không biết phải giải thích với đại ca thế nào đây.”
“Nha đầu ngốc này, mắc gì phải sợ ?! Mọi người ai chả biết tính tình của lão thái bà kia, hôm nay xảy ra chuyện này, nếu là nhà khác đã sớm ném bà ta lên núi rồi! Chỉ có đứa mềm lòng như con mới giữ bà ta lại thôi. Con yên tâm, chờ đại ca con về, không cần con nhờ, mọi người sẽ nói hết tội ác của lão thái bà kia cho đại ca con nghe!”
“Đúng vậy! Con cứ yên tâm!”
Trác Vân đang chờ cái này, nghe mọi người nói vậy, đỏ mắt cám ơn mọi người, nhưng vẫn kiên trì muốn đi tìm cây thuốc cho lão thái thái.
Những năm làm cướp, nàng từng bị thương không biết bao nhiêu lần, người ta nói bệnh lâu ngày thành đại phu, nhờ vậy nên nàng biết được một vài cây thuốc, chẳng mấy chốc đã hái được một ít thuốc giảm sưng giảm đau, và một ít thuốc trấn an tinh thần. Trác Vân về nhà nấu cho lão thái thái uống thuốc xong, chỉ một lát, lão thái thái đã ngủ say.
Trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại, Trác Vân có thể bình tĩnh suy nghĩ về tương lai của mình.
Chắc chắn là nàng đã trở lại hai mươi năm trước, trước khi bắt đầu cơn ác mộng.
Sau khi Lục Phong qua đời, có một khoảng thời gian rất dài, Trác Vân vẫn không thể tiếp thu được sự thật này, nhiều đêm không ngủ được, cứ nhắm mắt là lại thấy những hình ảnh ân ái của hai người, thậm chí nàng đã nghĩ tới việc tự sát. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tính mạng của mình là do Lục Phong đổi lấy, nàng lại không cam lòng.
Có lúc nàng nghĩ, nếu nàng và Lục Phong không quen nhau, như vậy cuộc sống của hai người sẽ khác biết bao nhiêu.
Lục Phong tài giỏi hơn người, là công tử nhà quyền thế, được gia tộc coi trọng, vốn có tiền đồ tươi sáng, vốn nên cưới một tiểu thư khuê các, vốn không nên bị chết dưới đao của quân Yến lúc tài năng đang nở rộ, đến nỗi hài cốt cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Trác Vân đau khổ đến hít thở không thông, sâu trong lòng không ngừng dâng lên hối tiếc, nàng thậm chí cầu nguyện với ông trời đừng cho nàng gặp lại Lục Phong lần thứ hai. Nhưng hiện giờ, khi nàng có cơ hội làm lại từ đầu, nàng lại phát hiện, mỗi một sợi longo trên cơ thể nàng cũng rục rịch kêu gào, nàng nhớ Lục Phong.......
Lần đầu tiên, Trác Vân không chút kiêng kỵ mà kêu tên người yêu nàng bằng cả tính mạng, cũng lần đầu tiên đau khổ đến khóc.
Trời dần tối, ánh chiều tà chiếu ra một luồng ửng đỏ cuối chân trời.
Mọi nhà trong thôn bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Trác Vân đã bình tĩnh lại. Nàng rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm.
Trác Vân đã nhiều năm không tự mình nấu cơm. Đời trước, vừa chín tuổi nàng đã bị bán đến thanh lâu, bởi vì vẻ ngoài cũng được, tú bà không cho nàng đụng đến những việc này, suốt ngày chỉ học đàn học hát, rồi còn đặc biệt mời một sư phụ đến từ kinh thành dạy nàng múa kiếm, sau đó nàng nổi tiếng vì tài múa kiếm, càng không đụng tới việc nấu nướng.
Lúc nàng theo Lục Phong đến Đông Hoa Viên ở Ích Châu, có ý tự tay nấu cơm, bưng trà rót nước cho Lục Phong, nhưng Lục Phong yêu thương nàng, không cho nàng xuống bếp. Sau lại, Lục Phong qua đời, Trác Vân cũng không có ý định xuống bếp nữa. Kể từ đó, trong suốt mười năm, trong tim nàng chỉ còn dư lại hai chữ ‘báo thù’. Đáng tiếc ông trời không có mắt, cuối cùng nàng vẫn không được như ý. Cây dao nhỏ tuy làm Hạ Quân Bình bị thương nặng, lại không thể lấy đi tính mạng của hắn, nghĩ đến đây, Trác Vân lại ảo não một hồi.
Đã lâu không vào bếp, Trác Vân lúng túng một hồi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới phải đi lấy gạo trước. Nàng tìm hồi lâu, rốt cuộc mới thấy được hũ gạo trong góc tường, mở ra xem, chỉ còn một lớp gạo mỏng dưới đáy.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiêu hao không ít thể lực, lúc này bụng nàng đã kêu rột rột, lúc lấy gạo cũng không còn sức để ý ‘ngày mai sẽ ăn gì’ nữa.
Trác Vân có lẽ là đói bụng quá, cũng có thể là vui mừng vì sống được lại, dù dưa muối hơi mặn, cơm lại cháy khét, nhưng vẫn ăn rất ngon lành. Lão thái thái vừa ăn cơm trắng như hổ đói, vừa mắng to Trác Vân là đứa phá của, lúc đầu mắng rất hăng say, sau phát hiện Trác Vân không chỉ không để ý còn ăn cơm rất ngon lành, thì không mắng nữa, chỉ hắng giọng bắt Trác Vân bới cơm cho mình.
Lão thái thái ăn no, có sức, lại bắt đầu mắng to những lời ô uế rất khó nghe. Nếu Trác Vân thật là một nha đầu chín tuổi, chỉ sợ đã bị chọc tức đến phát khóc.
Trác Vân mặc dù không thèm để ý những lời này, nhưng bên tai có người cứ ồn ào, quả thật rất khó chịu. Nàng không nói lời nào, im lặng mang một chiếc ghế nhỏ tới trước giường lão thái thái ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão thái thái, ánh mắt tối tăm, như một lưỡi đao sắc bén cứa vào mặt lão thái thái.
Một nha đầu chín tuổi lại lộ ra vẻ mặt âm trầm thế này, cộng thêm toàn thân nàng lại tỏa ra ý muốn giết người mạnh mẽ, giống như một người chết bò lên từ dưới nền đất âm u. Lão thái thái hét to một tiếng “Quỷ.....”, rồi trợn trắng mắt, ngất đi.
Thế giới rốt cuộc yên tĩnh lại.
Trác Vân dậy thật sớm dọn dẹp nhà cửa một lần, mặc dù nhiều năm không làm những việc này, có hơi lạ tay lạ chân, nhưng dù sao chỗ này mới chân chính là nhà của nàng, không phải sao?
Trong nhà không còn gạo, Trác Vân vào bếp tìm thật lâu mới phát hiện một túi nhỏ bột mì đen, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết làm sao để biến nó thành đồ ăn.
Lão thái thái trải qua lần kinh sợ tối qua đã không dám chửi bậy nữa, sau khi thức dậy, ngồi trên giường, chờ mòn mỏi vẫn không thấy Trác Vân đến phục vụ, lấy hết can đảm kêu mấy tiếng, thấy Trác Vân không để ý tới, đành cố gắng tự mình đi xuống giường.
Sau này phải làm gì để có tiền sống đây? Trác Vân chống cằm ngồi dưới mái hiên, cau mày suy nghĩ.
Lúc nàng ở Ích Châu có từng sai người về thôn cũ nghe ngóng tin tức, mới biết lão thái thái cũng đã qua đời từ lâu, còn đại ca nàng thì bị bắt đi lính sau khi nàng bị bán vào thanh lâu năm thứ ba, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Chiến tranh sắp nổ ra, dù nàng muốn sống lay lắt ở thôn nhỏ này, sợ là cũng không thể như ý, huống chi, nàng nàng cũng không có ý đó.
Bởi vì đã quá lâu, Trác Vân hoàn toàn quên mất rốt cuộc nhà mình có nhiều ít tiền của. Mấy năm trước, nhà nàng cũng không tính là nghèo, có mười mấy mẫu đất cằn, xem như nhà giàu trong thôn. Cho đến khi phụ thân nàng vào núi săn thú vô ý rơi xuống vực sâu, mẫu thân bệnh không dậy nổi, không lâu sau thì qua đời, nhà nàng mới suy sụp một cách nhanh chóng, sau lại lão thái thái mới nảy ra ý định bán nàng vào thanh lâu.
Ở trong thôn không có tương lai, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, tuy cách lúc bắt lính còn tới hai năm, nhưng nàng phải chuẩn bị trước, muốn chạy đi cũng phải có nơi đặt chân mới được. Sau khi Trác Vân chiếm được núi Phương Đầu, chuyện thứ nhất học được là lúc nào cũng phải tính trước làm sau.
Trước tiên nàng phải kiếm tiền, rồi mới tính tiếp những chuyện khác.
Cả một buổi sáng, Trác Vân đều suy nghĩ về vấn đề quan trọng này. Lão thái thái không dám chọc nàng, lại đói bụng không chịu nổi, đành lê đôi chân đã đỡ đau đi làm đồ ăn. Đến khi Trác Vân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thì lão thái thái đã chưng xong một nồi bánh bao đen không nhân.
Trác Vân thản nhiên lấy hai cái, cắn một miếng, chân mày bỗng vo thành một nắm.
Thật khó ăn!
Nàng cố nén xúc động muốn ném cái bánh trong tay xuống, bình tĩnh cắn từng miếng cho đến mảnh cuối cùng. Nàng phải dưỡng sức! Thời buổi khó khăn không thể lãng phí thức ăn!
Hiện giờ nàng mới chín tuổi, không có sức, dù muốn đi làm cướp.... ... Thôi, Trác Vân biết điều bỏ đi ý nghĩ không hề thiết thực kia.
Phải làm gì để kiếm tiền?
Nếu có vốn, có thể đi buôn bán. Chiến tranh sắp lan tới Ích Châu, buôn bán lương thực và dược liệu có thể nói là một vốn bốn lời. Trác Vân đã từng thấy không ít người làm giàu trong chiến tranh. Tuy nàng chưa từng tự mình buôn bán, nhưng núi Phương Đầu có không ít sản nghiệp, mưa dầm thấm đất, vẫn biết chút ít.
Dược liệu.... ... Đúng rồi, dược liệu!
Trác Vân vỗ tay một cái, bật người dậy, động tác linh hoạt như con khỉ. Lão thái thái núp ở sau cửa nhìn lén thấy, nghĩ, Trác Vân đã bị yêu quái nhập.
Nhân sâm, Nhân sâm! Trác Vân kích động nhảy mấy vòng trong sân, khó khăn lắm mới bình phục tâm tình lại. Đúng, Nhân sâm!
Thôn của Trác Vân gọi là thôn Thượng Diêu, bốn phía toàn núi, chỉ có một con đường nhỏ để đi thông ra thành Vũ Lương. Vùng núi xung quanh thôn rộng đến vài trăm dặm, phía đông gọi là Nhạn Môn, phía tây gọi là Thạch Thủ. Núi Nhạn Môn độ dốc thoai thoải, rừng cũng không quá rậm, thôn dân phần lớn đều săn bắn trong đó. Còn Thạch Thủ thì rất ít người vào, một mặt là vì địa thế hiểm trở, rừng rậm rạp, mặc khác có lẽ là vì mấy chục năm nay có lời đồn trong núi có quỷ.
Mãi cho đến khi chiến tranh lan đến thôn này, có người sợ hãi chạy vào Thạch Thủ trốn, phát hiện trong đó có Nhân sâm, mọi người mới từ từ biết đến vùng núi này.
Mười năm sau, cơ hồ người Ích Châu không ai không biết trong Thạch Thủ có rất nhiều Nhân sâm, quan phủ vì cấm dân chúng vào núi đào Nhân sâm, thậm chí còn cho lính bao vây núi. Nhưng hiện nay, không ai biết việc này cả!
Ông trời nếu đã cho nàng sống lại, tất nhiên nàng phải nắm lấy tất cả cơ hội, sống cho thật tốt!