Sau đám cưới của Tống Duệ Văn, Trác Vân bắt đầu lo việc kiếm thê tử cho Trụ Tử. Tuy nàng ở Ích Châu đã mấy năm nhưng đa số thời gian đều đi xa áp hàng, dù nghỉ trong nhà cũng rất ít khi ra cửa, càng không nói gì tới việc tám chuyện với mấy đại nương quanh nhà, ngay cả hàng xóm trong hẻm nàng cũng không biết mặt hết chứ nói gì đến việc biết cô nương nhà nào hiền lành, siêng năng.
Chuyện quan trọng như vậy, Trác Vân không dám giao hết cho bà mối, phải tự mình đi hỏi thăm trước, lo nghĩ đến mức rụng mất không ít tóc, nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích hợp. Hạ Quân Bình nhìn không nổi nữa, bèn nhắc nhở “Thất thẩm là người Ích Châu, sao nàng không nhờ Thất thẩm giúp một tay?”
Lúc này Trác Vân mới nhớ ra, vội vàng tìm Thất thẩm, nói chuyện này cho Thất thẩm nghe. Thất thẩm nghe xong, lập tức vỗ ngực nói “Nhị công tử cứ yên tâm! Thất thẩm tuy chưa từng làm mai cho ai, nhưng nhà nào có cô nương chưa gả, e rằng cả hẻm này không ai rành bằng ta đâu!”
Thất thẩm cẩn thận hỏi rõ yêu cầu của Trác Vân. Trác Vân suy nghĩ hồi lâu, mới nói “Người phải đoan chính! Những người suốt ngày chỉ biết nghĩ chiêu trò này nọ nhất quyết không được! Thứ hai phải siêng năng biết làm, Thất thẩm cũng biết tính đại ca ta rồi đó, người thật thà đàng hoàng nhưng không quyết đoán lắm, nếu cưới một thê tử cũng quá nhu nhược, sợ rằng sau này sẽ bị người ta lấn lên trên đầu. Những chuyện còn lại, phiền Thất thẩm xem giùm!”
Thất thẩm đột nhiên nhớ tới một người, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Trác Vân lập tức nhận ra sự do dự của Thất thẩm, bèn giục “Thất thẩm có gì muốn nói thì cứ nói đi!”
Thất thẩm suy nghĩ một chút, đáp “Thất thẩm nghe Nhị công tử nói vậy, trong đầu lập tức tức nhớ ra một người, chính là Đại cô nương nhà họ Triệu ở con hẻm bên phố đông, năm nay mười bảy tuổi. Mấy năm trước nhà họ Triệu cũng được xem là giàu có, Triệu cô nương từng được đi học nên cũng biết chữ và tính sổ. Sau Triệu phu nhân bị bệnh qua đời, chẳng bao lâu Triệu lão gia cũng đi theo, trong nhà chỉ còn lại Triệu đại cô nương và một đệ đệ nhỏ tuổi. Nhân phẩm của Triệu cô nương thì khỏi phải nói, tướng mạo cũng đoan chính, mấy năm qua một người vất vả nuôi đệ đệ lớn lên, thật không dễ dàng! Có rất nhiều người muốn cưới Triệu cô nương làm thê tử, nhưng nhà họ Triệu quá nghèo, nửa văn tiền đồ cưới cũng không có, lại còn một đệ đệ mới mười tuổi đi theo, nên vẫn ở vậy tới giờ.”
Tất nhiên Trác Vân không quan tâm đồ cưới gì đó, chỉ để ý đến một chuyện khác, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi “Đệ đệ của Triệu cô nương có hiểu chuyện không?” Theo lời Thất thẩm thì Triệu cô nương này có vẻ là một cô nương tốt, nhưng vấn đề là trong nhà còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, Trác Vân không phải sợ phải nuôi một đứa nhỏ, dù sao xem như nàng cũng nhận nuôi nhiều người rồi, chỉ có điều nàng không biết chút nào về tính tình và nhân phẩm của Triệu tiểu đệ, càng không hi vọng đại ca nàng khổ sở nuôi đứa bé kia lớn lên, cuối cùng bị đối xử tệ bạc nên mới hỏi vậy.
Thất thẩm hiểu ý Trác Vân, vội vàng nói “Nhị công tử yên tâm, Thất thẩm đã gặp Triệu tiểu đệ rồi. Đứa nhỏ này khi còn bé được Triệu lão gia nâng niu trong lòng bàn tay, cho đi học từ sớm, lúc năm tuổi đã nhớ được rất nhiều bài thơ cổ. Lúc phu thê nhà họ Triệu qua đời, hai tỷ muội cơ hồ không có nơi nương tựa, sống rất khó khăn. Triệu cô nương cố gắng tiết kiệm tiền cho Triệu tiểu đệ tiếp tục đi đọc sách, bình thường cả cháo trắng cũng không dám ăn. Triệu tiểu đệ biết vậy, chết sống cũng không chịu đi học nữa, đầu năm nay đãnlén chạy tới cửa hàng đầu phố đông xin học việc! Rất thông minh và hiểu chuyện!”
Trác Vân nghe vậy, hơi yên lòng một chút, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm, suy nghĩ một lát rồi nói “Sáng mai Thất thẩm dẫn ta đi hẻm phố đông trộm nhìn một chút xem sao! Thành thân là chuyện lớn cả đời, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!”
Thất thẩm vội vàng gật đầu “Được, sang mai Thất thẩm sẽ dẫn Nhị công tử đi.”
Thất thẩm vừa đi, Trác Vân lập tức kiếm Hạ Quân Bình kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Ngược lại nàng không vội vã nói chuyện này với Trụ Tử, nghĩ dù sao vẫn chưa chắc chắn, nàng thấy được rồi, còn phải xem ý Triệu cô nương có chịu hay không đã.
“…… Ta vừa nghe đã cảm thấy Triệu cô nương này quả thật chính là món quà ông trời ban cho đại ca, vừa hiền lành thông tuệ, trong nhà lại không phức tạp, sau này sẽ bớt được không ít chuyện! Sáng mai đi xong, hãy để Thất thẩm đi hỏi thăm ý tứ của Triệu cô nương xem sao!”
Hạ Quân Bình ngồi bên cạnh Trác Vân, ánh mắt ôn hòa, cười nói “Sáng mai ta đi với nàng.” vừa nói vừa lột hạt đào đặt tới trước mặt nàng. Trác Vân đã thành thói quen, tự nhiên lấy hạt đào ăn, lắc đầu nói “Ngươi không vội về Nghi Đô sao? Mẫu thân ngươi có lo lắng không?”
“Ta đã viết thư báo tin cho mẫu thân rồi.” Hạ Quân Bình tiếp tục lột hạt đào, nói “Dù ta có ở Ích Châu thêm mấy năm nữa, mẫu thân cũng sẽ không lo.” Hắn đã suy nghĩ thật lâu, tuy hiện giờ Yến thế tử thiếu người lý ra phải về Nghi Đô gấp, nhưng so ra, kéo được Trác Vân đi Nghi Đô vẫn quan trọng hơn nhiều.
Trác Vân “Ừ” một tiếng, lại bóc một hạt đào bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói “Vậy sáng mai chúng ta đi phố đông nhìn Triệu cô nương thử, sau đó sẽ đi cửa hàng xem Triệu tiểu đệ một chút. Nếu thấy được sẽ nói với đại ca một tiếng. Ngươi nói, đại ca có vừa ý với Triệu cô nương này không?”
Hạ Quân Bình tiếp tục sự nghiệp lộ hạt đào, “Nếu nàng vừa ý, đại ca há lại phản đối? Đại ca luôn rất nghe lời nàng mà!”
Trác Vân bỗng ngẩn người, buông hạt đào trong tay xuống. Hạ Quân Bình thậy vậy, vội hỏi “Sao không nói gì nữa, có chuyện gì sao?”
Trác Vân nấc cục một cái, ngượng ngùng nói “Ăn no quá!”
Hạ Quân Bình nhất thời dở khóc dở cười, hỏi “Vậy còn muốn ăn nữa không?”
Trác Vân lập tức kéo dĩa hạt đào lại gần người, “Không sao, chút nữa là đói ngay thôi!”
Hôm sau, Trác Vân cố ý dậy thật sớm, thay một bộ cẩm bào màu đỏ, trông rất đẹp mắt. Thất thẩm thấy vậy, cười híp mắt nói “Người trẻ tuổi quả thật nên để ý ăn mặc một chút, Nhị công tử mặc màu sáng như vậy trông rất đẹp!” Vừa lúc, Hạ Quân Bình cũng mở cửa phòng bước ra. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ áo màu trắng, thêm một chiếc áo kép màu xám nửa mới nửa cũ, đôi giày hơi biến màu, nhưng bởi vì hắn luôn toát ra khí chất cao quý, nên vẫn khiến người ta không dám xem thường.
Hạ Quân Bình cười nói với Trác Vân “Hôm nay a Vân mặc đẹp như vậy, người không biết còn tưởng nàng đi xem mắt đấy chứ!”
Trác Vân cố ra vẻ cao thâm, hếch mặt nhìn trời, chỉ cười không nói.
Ba người lên xe ngựa đi tới phố đông, Trác Vân và Hạ Quân Bình ngồi trong xe ngựa chờ. Xe ngựa không lớn, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, tim Hạ Quân Bình bỗng đập thật nhanh, hai người gần nhau đến mức thậm chí có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nàng, khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hạ Quân Bình nhân cơ hội nói chuyện, lặng lẽ nhích lại gần Trác Vân, “Sao Thất thẩm còn chưa ra?” Hắn ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt trên người nàng, bụng dưới lập tức dâng lên một luồng hơi nóng, bộ vị nào đó bỗng có chút biến hóa.
“Chắc còn đang nói chuyện.” Trác Vân không gấp, nói nhỏ “Phải nói lòng vòng tìm cách dẫn người ta ra, tất nhiên không dễ dàng.” Nàng vừa dứt lời, cửa ngôi nhà trước mặt bỗng mở ra, Thất thẩm và một cô nương trẻ tuổi bước ra ngoài.
Trác Vân không vội vã vén rèm lên nhìn, chỉ tiến lại gần cửa sổ xe rình coi. Triệu cô nương này quả nhiên dáng vẻ đoan chính giống như Thất thẩm nói, mặc dù không tính là rất đẹp, nhưng mặt mày thanh tú, ánh mắt ôn hòa kiên định, khiến người ta có thiện cảm, khó trách Thất thẩm cứ khen mãi.
Trác Vân thấy Triệu cô nương và Thất thẩm biến mất khỏi ngõ hẻm mới kêu người đánh xe giục ngựa đi theo. Nàng vừa ngẩng đầu chợt phát hiện Hạ Quân Bình và mình đang ngồi rất sát nhau, hắn cũng đang rướn cổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, có vẻ rất chăm chú, gương mặt cơ hồ dính sát vào mặt nàng.
Trác Vân vươn hai tay, đẩy mặt Hạ Quân Bình sang một bên, mắng “Ngươi đàng hoàng một chút coi!”
Hạ Quân Bình mở to mắt nhìn nàng với vẻ mặt vô tội, “Ta làm sao?”
“Ngươi tránh xa ta một chút!” Trác Vân tức giận trừng Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình ở bên cạnh nàng năm sáu năm, trên người có bao nhiêu cọng lông nàng còn biết rõ nữa là, dám diễn trò trước mặt nàng, “Cút sang một bên đi!”
Hạ Quân Bình nhếch miệng cười, sờ sờ mũi nhích người ra xa.
Thất thẩm dẫn Triệu cô nương vào một tiệm thêu. Thấy vậy, Trác Vân đã đoán được Thất thẩm lấy cớ gì để rủ Triệu cô nương ra khỏi nhà, nghĩ một chút rồi vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Hạ Quân Bình theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi vào tiệm thêu.
Hôm nay Trác Vân mặc đồ rực rỡ, vừa vào tiệm đã khiến mọi người chú ý, người làm vội vàng bỏ Thất thẩm và Triệu cô nương qua một bên, chạy ra đón “Xin hỏi hai vị khách quan muốn mua gì? Tiệm của tiểu nhân vừa về hai kiểu thêu mới, là Bách Điểu Triều Phượng và Hỉ Thước Đăng Mai, đều do người trong thành thêu, giá vừa phải, kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo…..”
Trác Vân không để ý đến người làm, nhìn Thất thẩm, giả bộ kinh ngạc kêu, “Thất thẩm?”
“Ồ, Nhị công tử, Hạ công tử!” Thất thẩm cũng diễn rất tự nhiên, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức cười nói “Hai vị công tử đi mua đồ à?”
Trác Vân cười nói “Trong nhà trống quá, muốn mua mấy bức thêu về treo, không ngờ lại gặp Thất thẩm. A, đây là khuê nữ của Thất thẩm?” Trác Vân lịch sự gật đầu với Triệu cô nương một cái, Triệu cô nương cũng đáp lễ lại.
“Không, đây là Triệu cô nương!” Thất thẩm cười giải thích “Đông gia của tiệm thêu này cũng xem như là thân thích của Thất thẩm, đúng lúc Triệu cô nương giỏi việc thêu thùa nên ta dẫn nàng tới đây gửi đồ nhờ tiệm bán giùm.”
Trác Vân không giỏi mấy chuyện may vá thêu thùa, tự nhiên cũng không cưỡng cầu tẩu tử mình phải giỏi, nhưng nghe Thất thẩm khen Triệu cô nương giỏi việc thêu thùa thì vẫn rất vui mừng. Nàng đang giả nam, không tiện nhìn chằm chằm Triệu cô nương, nên chỉ tán gẫu mấy câu rồi chào Thất thẩm đi.
“Sao?” Vừa ra khỏi cửa, Hạ Quân Bình đã hỏi nhỏ Trác Vân.
Trác Vân gật đầu, “Không tệ!” Nàng cười, liếc Hạ Quân Bình một cái, “Đến một thiếu niên anh tuấn như Thạch Đầu nhà chúng ta cũng không thèm liếc trộm một cái chứng tỏ cô nương này tốt hơn Tiếu cô nương nhà sát vách nhiều!”
Hạ Quân Bình quay đầu nhìn nàng, cười nhẹ“Chỉ vì Tiếu cô nương kia nhìn ta hơi lâu một chút nên a Vân ghen tới tận bây giờ?”