Theo kế hoạch ban đầu của Hạ Quân Bình, bốn người cố đi thật nhanh thì trước khi hết năm sẽ tới Nghi Đô, nhưng vừa tới ranh giới của Ích Châu, tuyết đã phủ kín khắp đường ở Hồng Thành, không thể đi lại được.
Bốn người đành thay đổi hành trình, đi vòng từ phía đông qua, mấy ngày đầu xem như thuận lợi, tuy cũng có gió tuyết, nhưng miễn cưỡng có thể đi, cho đến hai mươi ba tháng chạp, rốt cuộc vẫn bị buộc phải ngừng lại ở một trấn nhỏ tên Nham Dương. Trong trấn chỉ có một nhà trọ tên Hồng Thăng là trông còn được được, bốn người bèn vào đó trọ, thuê bốn căn phòng tốt.
“Đường đến Nghi Đô vẫn còn bị phủ tuyết sao?” Lúc lên lầu Hạ Quân Bình hỏi tiểu nhị “Có nghe nói khi nào thì đi lại được không?”
Tiểu nhị lắc đầu nói “Khó mà nói trước được! Năm rồi tuyết phủ kín chừng một tháng liền, xe ngựa không nhúc nhích được một bước chứ đừng nói là đi xa, sợ rằng các vị phải ở lại đây hơi lâu đó! Có điều các vị cứ yên tâm, trấn này dù bình thường không nhiều người lắm, nhưng đến cuối năm lại rất náo nhiệt. Mùa đông hàng năm đều có không ít khách buôn trọ lại ở đây. Giờ các vị vẫn tính là sớm chớ mấy ngày nữa sợ là phòng chứa củi cũng đầy người ấy chứ!”
Hạ Quân Bình hơi nhụt chí, nhìn Trác Vân một cái. Từ sau khi vào trấn Nham Dương, nàng bỗng an tĩnh một cách khác thường, luôn cúi đầu ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Quân Bình đương nhiên không biết trấn Nham Dương nằm gần núi Phương Đầu, chỉ cần đi về hướng bắc chưa tới nửa ngày là sẽ đến nơi có những bằng hữu đã hơn chục năm không gặp của Trác Vân.
Trác Vân nghĩ, nếu đã đến đây, có phải cũng nên lên núi một chuyến, thuận tiện thăm lão đương gia không?
Phòng của bốn người nằm cạnh nhau. Trác Vân ở trong cùng, Hạ Quân Bình đưa nàng đến tận cửa phòng, suy nghĩ một chút, lại nhấc chân vào theo. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều rất thức thời, nhanh chóng đi về phòng mình, để dành không gian cho hai người.
“A Vân sao vậy?” Hạ Quân Bình trực tiếp hỏi “Ta thấy nàng cứ cau mày mãi, không phấn chấn gì hết, bị cảm lạnh nên không thoải mái à?”
Trác Vân ngoảnh mặt làm ngơ, hốt hoảng ngồi xuống giường, chống cằm tiếp tục ngẩn người. Hạ Quân Bình thấy lạ, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay chọc chọc má nàng. Lúc này Trác Vân mới quay đầu lại, trợn to mắt, quát “Ngươi làm gì?”
“Ta nói cả nửa ngày cũng không thấy nàng trả lời, bị cảm lạnh sao?” Hạ Quân Bình nhìn thẳng vào mắt Trác Vân, dường như muốn tìm thấy sự thật đằng sau đôi mắt đó.
Trác Vân vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chột dạ cười nói “Không có gì, chỉ nghĩ sắp năm mới rồi, chúng ta lại phải ăn tết trong nhà trọ lạnh lẽo này! Không biết giờ này mọi người đang làm gì?” Câu cuối của nàng cũng là thật tình, tuy mấy năm qua nàng và Hạ Quân Bình thường đi áp tải hàng hóa, nhưng cứ đến tháng chạp là sẽ không ra khỏi cửa. Mọi người ăn tết với nhau, vui vẻ biết bao nhiêu. Nay bị chia làm hai nhóm, còn mắc kẹt ở nơi hoang vu thế này, chỉ nghĩ thôi đã thấy thương cảm rồi.
Hạ Quân Bình nghe vậy, cũng hơi xúc động. Nhưng theo ý hắn, chỉ cần có Trác Vân bên cạnh thì dù mừng năm mới ở đâu cũng như nhau cả. Dĩ nhiên, những lời buồn nôn như vậy, hắn chỉ giữ trong lòng chứ không dám nói ra, nếu không, khiến nàng tức giận không để ý tới hắn thì phải làm sao?
“Mọi người nhất định đang rất vui vẻ,” Hạ Quân Bình dịu dàng an ủi, “Năm nay trong nhà có thêm đại tẩu và Triệu tiểu đệ, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Không biết Thất thẩm có làm bánh đường không, đáng tiếc chúng ta không có lộc ăn! Hay là, lát nữa chúng ta xuống phố đi dạo đi, không chừng có thể mua được thứ gì đó hay hay. Không phải tiểu nhị đã nói mấy ngày nữa sẽ rất náo nhiệt sao, coi chừng đến lúc đó lại khó mua đồ!”
Trác Vân cũng không muốn làm ổ trong nhà trọ, bèn gật đầu đồng ý.
Hai người ăn trưa xong, Trác Vân rủ Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đi theo. Tiểu Sơn vốn muốn đi, nhưng thấy vẻ mặt cười như không cười của Hạ Quân Bình thì lập tức nói “Trời đang đổ tuyết, bọn đệ không muốn đi đâu, nằm vùi trên giường ngủ một giấc còn sướng hơn! Sư phụ và Thạch Đầu ca đi đi, nhớ mua nhiều đồ ăn!”
Lúc này, Hạ Quân Bình mới lộ ra nụ cười, bị Trác Vân liếc một cái, mới vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trấn nhỏ nên đường cũng không dài, hai người đi bộ dọc theo lề đường, đi một lát quả nhiên thấy có hai nhà tạp hóa, đối diện là một quán trà nhỏ có phủ rèm, bên truyền ra tiếng cười loáng thoáng.
“Vào trong ngồi một chút không?” Trác Vân hỏi. Hạ Quân Bình gật đầu, bước trước một bước vén rèm cho nàng.
Nham Dương là một trấn nhỏ, nhưng khách trong quán trà lại không ít, sảnh lớn có chừng mười mấy người, có bàn năm, có bàn ba, nói cười rất náo nhiệt. Trác Vân và Hạ Quân Bình đều tuấn tú, vừa vào cửa đã bị nhiều người quay đầu lại nhìn. Hạ Quân Bình theo bản năng đứng chắn trước mặt Trác Vân. Mọi người không thấy Trác Vân, càng nhìn hắn chằm chằm, còn bàn tán xôn xao, “Hai thiếu niên tuấn tú thế này đến trấn Nham Dương từ lúc nào vậy?!”
Trác Vân nhanh chóng nhìn lướt qua khắp sảnh, không thấy ai quen mặt, đoán có lẽ những huynh đệ trong núi không xem trọng trấn Nham Dương rồi. Hai người tìm một góc ngồi xuống, kêu tiểu nhị cho một bình trà và mấy dĩa thức ăn, vừa uống trà vừa trò chuyện trên trời dưới đất.
Mấy người khách kia nhìn hai người một hồi, có người lấy can đảm muốn tới bắt chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Quân Bình dọa cho chạy về lại, không dám lên tiếng.
Một lát sau, rèm cửa lại được vén lên, một đám tráng hán đi vào. Nhóm này chừng mười mấy người, cao có thấp có, trẻ có già có, điểm chung là mỗi người đều lộ ra khí lạnh, mặt mày hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết không phải dạng người hiền lành gì.
“Chắc là thổ phỉ!” Hạ Quân Bình nói nhỏ bên tai Trác Vân, “Ta nghe nói ở đằng trước cách đây không xa có một trại thổ phỉ trên núi Phương Đầu, e rằng nhóm người này là từ đó tới!”
Chắc chắn không phải các huynh đệ trên núi Phương Đầu! Trác Vân thầm nghĩ, phần lớn thổ phỉ đều thích giả bộ hào hoa phong nhã, ngay cả lão Ngũ quê mùa nhất bọn, khi xuống núi còn ăn mặc như ông chủ có tiền nữa là, ai lại ngu tới mức giả thành hung thần ác sát như vậy, sợ phiền toái không tìm tới cửa hay sao ?!
Trác Vân có lòng muốn nói giúp các huynh đệ trên núi Phương Đầu, bèn đáp “Không hẳn! Mà dù có là thổ phỉ cũng không chắc là từ núi Phương Đầu! Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bọn họ sao có thể phách lối như vậy ngay trong địa bàn của mình chứ?”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, không hiểu sao nàng lại nói giúp núi Phương Đầu, nhưng nghĩ kỹ một chút, hình như hắn đã nghe qua cái tên Phương Đầu này ở đâu đó rồi! di';ễn,đươàn,lê.quơý.đô,n Hạ Quân Bình suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra, lần đi núi Võ, Trác Vân chẳng phải đã từng nói nàng là đệ tử của lão La núi Phương Đầu sao? Hạ Quân Bình hỏi nhỏ “A Vân nàng và La tiền bối là người quen?”
Trác Vân “A…..” một tiếng, cười ha hả ngả nghiêng ngả ngửa. Hạ Quân Bình thấy nàng phản ứng như vậy, càng nghi ngờ hơn. Thực tế, Trác Vân có quá nhiều bí mật, khi còn bé hắn dễ dàng bị nàng lừa gạt cho qua, nhưng nay nghĩ lại phát hiện những lời nàng dùng để gạt hắn năm đó, thật sự có rất nhiều chỗ hở.
Nhưng Trác Vân không muốn nói, Hạ Quân Bình sẽ không hỏi tới. Hắn không ngốc, biết nàng không nhắc lại, tất có lý do riêng, nếu hắn cứ ngoan cố hỏi cho ra lẽ, sợ rằng nàng sẽ lập tức né ra, không thèm để ý tới hắn nữa.
Mấy tráng hán kia tìm chỗ ngồi xong, cao giọng kêu tiểu nhị tới, đập bàn ‘bang bang’ nghe rất dọa người. Những khách khác nghe vậy, biến sắc, mấy người lá gan nhỏ thì vội vàng tính tiền đi mất. Tiểu nhị không né được phải nặn ra khuôn mặt tươi cười lại phục vụ.
“Có gì ăn ngon mau đem hết lên đây, cho thêm vài hũ rượu ngon nữa!” Đại hán râu quai nón trong bọn ra lệnh. Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, nói nhỏ “Khách…. Khách quan, đây là quán trà…. Trong tiệm chỉ có một ít điểm tâm, không có món mặn. Hay là, đằng trước có nhà trọ Hồng Thăng có đồ ăn với rượu, nếu khách quan không ngại, có thể qua bên kia thưởng thức. Cách đây không xa, ra cửa đi vài bước là tới rồi!”
“Bảo ngươi làm thì làm đi, nói nhảm cái gì?” Đại hán râu quai nón vỗ bàn một cái, khiến mấy người khách trong tiệm cũng giật mình theo, mấy người còn lại vội vàng trả tiền chạy thật nhanh. Hạ Quân Bình không muốn dính vào chuyện rắc rối, đang định đi, thì đột nhiên bị Trác Vân níu tay lại, nói nhỏ “Chờ chút, xem bọn chúng định làm gì?”
Hạ Quân Bình ngạc nhiên, nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, bỗng cảm thấy mình không hề hiểu gì về nàng hết.
“….Bọn họ tới rồi?”
“Vừa tới….. buổi tối….” nhóm người kia hạ thấp giọng bàn bạc gì đó, liếc thấy Trác Vân và Hạ Quân Bình còn ngồi thì càng nói nhỏ hơn nữa.
Càng trốn tránh, càng khiến người ta nghi ngờ.
“Đi thôi.” Trác Vân thấy mấy người đó dè chừng, biết có ngồi nữa cũng chẳng nghe được gì, bèn đứng dậy, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, rồi kéo Hạ Quân Bình đi ra ngoài. diễn.đljàn.lê..qu./ý.đô';n Hai người ra tới cửa còn mơ hồ nghe thấy có kẻ khinh miệt nói ‘Đồ chết nhát!’ gì đó, Trác Vân siết chặt nắm tay, bước chân hơi dừng lại, tựa như muốn quay đầu tìm người kia tính sổ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Ra ngoài rồi, Trác Vân mới nghiêm túc nói “Những kẻ đó đúng là thổ phỉ, hẳn là từ nơi khác tới, e rằng đang theo dõi ai đó.”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân hỏi nhỏ, “Nàng định làm gì?”
Trác Vân trầm mặc một hồi, nhanh chóng suy nghĩ, rồi nói “Bọn họ sẽ làm hại người nào đó vừa tới nhà trọ, chúng ta đi cảnh báo người đó vài câu đi.”
Hai người về nhà trọ, quả nhiên thấy trước cửa có không ít xe ngựa đang đậu. Một người có vẻ là quản sự đang chỉ huy người làm vác hành lý xuống xe, trông khá giàu có. Trong sảnh ngồi đầy người, ở bàn chính giữa có ba người ăn mặc như chủ nhân đang ngồi, một đôi phu thê tuổi trung niên và một thiếu niên đang. Không biết ba người nói tới chuyện gì, mà đồng loạt cười to lên. Trác Vân nghe thấy giọng của thanh niên kia, bỗng giật thót mình, vô ý lảo đảo một cái, ngã xuống phía trước. Hạ Quân Bình cuống quít kéo nàng lại, cuối cùng không có ngã xuống đất, nhưng lại đụng phải thiếu niên kia, khiến nước trà trong tay thiếu niên văng khắp bàn.
“Ngươi…..” Thiếu niên tức giận xoay người, trừng Trác Vân, “Ngươi không có mắt à?” chờ khi thấy rõ mặt Trác Vân, thì đỏ bừng mặt, lắp bắp “Sao…. Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hạ Quân Bình thấy vậy, lạnh lùng liếc thiếu niên kia một cái, nói “Xin lỗi”, rồi kéo Trác Vân đi lên lầu. Ai ngờ Trác Vân lại không động, nhìn chằm chằm thiếu niên kia hồi lâu, thái độ rất phức tạp, giống như là bằng hữu đã lâu không gặp, có vui mừng có kinh ngạc, còn có cả một chút may mắn.
“A Vân…..” Hạ Quân Bình cảm thấy lạ, tim đột nhiên đập dồn dập, ngày càng có nhiều chuyện hắn không cách nào nắm chắc trong tay, giống như Trác Vân đang cách hắn càng ngày càng xa, khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác bất lực và lo lắng.
“A Vân!” Hạ Quân Bình lại gọi Trác Vân một tiếng, kéo ống tay áo nàng. Lúc này Trác Vân mới hồi phục tinh thần, nhìn Hạ Quân Bình một cái, rồi quay sang nói với thiếu niên kia “Xin hỏi, huynh đệ có phải họ Thư không?”
Thiếu niên kia sững sờ, quay đầu nhìn phụ mẫu mình. Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, trầm ngâm nhìn Trác Vân, đứng dậy nói “Tại hạ họ Thư, xin hỏi hai vị công tử có gì chỉ giáo?” Nam nhân kia là người từng trải, vừa liếc mắt đã nhận ra Trác Vân và Hạ Quân Bình không phải là kẻ rảnh hơi hỏi vô cớ, nên nói chuyện rất lễ độ.
Trác Vân bèn đáp “Vừa rồi ở quán trà cách vách, bọn ta gặp một đám tráng hán, nghe bọn họ bàn bạc xôn xao, nói gì mà nhà họ Thư đã đến, tối nay sẽ hành động. Ta thấy hành vi của bọn họ không giống người lương thiện, bèn cố ý báo với các vị một tiếng.”
Mấy người trong sảnh nghe vậy, mặt đều biến sắc. Phụ nhân trung niên níu ống tay áo của nam nhân kia nói “Lão gia, phải làm sao bây giờ?” Ngược lại thiếu niên lại thản nhiên như không “Chỉ là một đám thổ phỉ tép riu, có gì phải sợ! Binh đến có tướng đỡ, nước đến có đất cản, nếu biết buổi tối có người tới, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng là được!”
Nam nhân trung niên liếc thiếu niên một cái, mắng “Con thì biết cái gì!” lại trịnh trọng nói với Trác Vân “Đa tạ hai vị công tử nhắc nhở.”
Trác Vân cười cười, liếc nhìn thiếu niên kia, gật đầu một cái rồi xoay người bước đi.
Hai người vừa vào phòng, Hạ Quân Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng hỏi “Nàng biết bọn họ?”
Trác Vân gật đầu, thừa nhận “Biết thiếu niên kia, hắn là Thư Minh, ừm, đã từng có ơn với sư phụ ta.” Trác Vân tiếp tục bịa “Không biết ta đã nói với ngươi chưa, sư phụ ta…. À, có thể tính được chuyện tương lai, đã sớm tính ra nhà họ Thư sẽ có kiếp nạn vào cuối năm nay ở chân núi Phương Đầu. Bởi vì đã qua rất lâu, suýt nữa thì ta quên mất, thật may hôm nay gặp bọn họ tại đây.”
Hạ Quân Bình nửa tin nửa ngờ. Hắn từng nghe không chỉ một lần từ miệng Trác Vân về vị sư phụ thần bí của nàng, mặc dù có lúc là một tăng nhân, có lúc lại là đạo trưởng, nhưng nếu không có nhân vật thần bí này, thì không cách nào giải thích được những tài năng Trác Vân có được. Nay vị sư phụ thần bí đó lại hóa thành bán tiên có thể bấm tay tính được vận mệnh.
“Ta nói thật,” Trác Vân nghiêm túc nói “Sư phụ ta thậm chí đã từng nói với ta bọn cướp kia là do ai phái tới!” Nàng hạ giọng xuống thấp nhất, nói “Huynh đệ trong nhà tranh giành nhau là chuyện thường thấy, không phải đã có ví dụ của nhà Lưu nhị thiếu sao?”
Đời trước phụ mẫu Thư Minh bị chết trong tay hai thúc thúc hắn. Thư Minh được người làm liều chết bảo vệ mới thoát được, sau khi trở về nhà họ Thư lại bị hai thúc thúc ngầm hại. Thư Minh điều tra hồi lâu mới biết sự thật, dưới cơn nóng giận lập kế hoạch giết chết hai người thúc thúc kia, rồi gia nhập núi Phương Đầu.
Hạ Quân Bình trợn mắt nhìn Trác Vân, thấy nàng nói năng rõ ràng, không giống xạo thì đầu óc loạn hết cả lên.
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Sơn cười híp mắt hỏi Hạ Quân Bình, “Hôm nay Thạch Đầu ca có mua được gì không?”
Hạ Quân Bình đang mãi nghĩ về chuyện Trác Vân nói lúc chiều, nên không nghe thấy. Tiểu Sơn nhìn hắn một cái, lặng lẽ hỏi Trác Vân, “Chẳng lẽ sư phụ và Thạch Đầu ca lại cãi nhau?”
“Ai cãi nhau với hắn!” Trác Vân tức giận trừng mắt “Bọn ta ra ngoài, gặp một đám thổ phỉ hung thần ác sát, đã quên mất chuyện đi mua đồ. Đúng rồi….” Trác Vân nghiêm túc nhắc nhở “Tối nay e rằng nhà trọ sẽ không được yên ổn, hai ngươi tỉnh táo một chút, chớ có ngủ say như chết! Ngộ nhỡ bọn chúng tìm lộn phòng, đừng để mình chết oan!” Nàng thấy bọn người kia đều mang sát khí, tuyệt không phải người lương thiện, nói không chừng chúng sẽ đuổi tận giết tuyệt, giết hết tất cả mọi người trong nhà trọ để diệt khẩu.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức khẩn trương lên. Hiển nhiên Tiểu Kiều cũng có ý tưởng giống Trác Vân, bèn nói “Đệ nghe nói thổ phỉ bên ngoài lòng dạ độc ác, không hề nương tay, có thể sẽ giết người diệt khẩu đó!”
“Trước khi đi ngủ nhớ đặt đao dưới gối, bọn họ chỉ mười mấy người, chúng ta đề phòng cẩn thận, chắc cũng không đến nỗi nào!” Rốt cuộc Hạ Quân Bình phục hồi tinh lại, dặn dò Tiểu Sơn và Tiểu Kiều.
Ăn cơm tối xong, Hạ Quân Bình đi thẳng vào phòng Trác Vân không chịu ra, “Nếu không có ta, bảo đảm lúc bọn cướp kia vào, chắc chắn nàng sẽ là người đầu tiên vọt ra!” Hắn nhìn chằm chằm nàng nói “Ta còn không biết tính nàng sao?”
Trác Vân ngượng ngùng cười “Là do sư phụ đã dặn ta nhất định phải bảo vệ Thư Minh.” Tuy nói vào núi Phương Đầu làm thổ phỉ không có gì không được, nhưng nàng không hi vọng Thư Minh bị buộc phải lên đó. Ông trời cho nàng gặp Thư Minh ở đây, chứng tỏ ông trời muốn nàng giúp Thư Minh một lần, nếu có thể bảo vệ được Thư lão gia và Thư phu nhân, xem như cảm tạ đời trước Thư Minh đã ở bên cạnh giúp đỡ nàng nhiều năm.
Nhờ Trác Vân nhắc, trên dưới nhà họ Thư đã sớm chuẩn bị tinh thần, bọn hộ vệ thức trắng đêm canh giữ bên ngoài nhà trọ, chờ có khác thường là lên tiếng hô hào.
Quả nhiên, sau canh hai, có một đám người bịt mặt yên lặng tiến gần nhà trọ. Hộ vệ lập tức cảnh giác, chạy vào báo tin. Mọi người khẩn trương cả lên. Thư Minh nhấc đao lên muốn mở cửa đón địch, bỗng bị Thư phu nhân kéo lại, “Con đi đâu? Bọn cướp kia giết người không chớp mắt, nếu con có mệnh hệ nào, chẳng phải muốn mạng của mẫu thân!”
Thư Minh bất đắc dĩ nói “Nương, hài nhi có học võ, làm gì vô dụng tới mức đó! Nếu nương cứ ngăn hài nhi để hài nhi rút đầu trong nhà mãi thì sao có thể tiến bộ được!”
“Không được!” Thư phu nhân kiên quyết nói “Con muốn tiến bộ thì lúc nào luyện tập chẳng được, sau này để hộ vệ tập với con, cần gì phải động thủ với bọn cướp giết người không chớp mắt kia! Nương cũng không cho phép, nói gì cũng không được!”
Thư Minh thật sự hết cách, đành nhìn Thư lão gia xin giúp đỡ. Nào ngờ Thư lão gia cũng lắc đầu nói “Minh nhi chớ hồ nháo! Giờ không phải là thời điểm để bốc đồng!” Thư lão gia vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng binh khí va chạm, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết. Sắc mặt Thư phu nhân càng trắng hơn.
Thư Minh đành phải canh bên cạnh Thư phu nhân.
Các khách trọ đều đã nghe thấy tiếng động, rối rít mở cửa ra dòm thử, thấy ánh đao bốn phía, máu thịt bay tán loạn thì sợ đến mức nhũn cả hai chân, há miệng run rẩy, không kêu nổi hai chữ ‘cứu mạng’. Trác Vân đã sớm lên dây cung, đợi những tên cướp kia vừa tới gần là lập tức bắn, một mũi tên bay ra sẽ lấy đi một cái mạng.
Trác Vân bắn liên tục mấy phát, chẳng mấy chốc bị bọn cướp phát. Tên râu quai nón lúc sáng lập tức nhận ra nàng, giận nói “Là tên mặt trắng kia giết tiểu Tam, các huynh đệ, mau lên giết hắn!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có ba bốn tráng hán xông về phía Trác Vân. Bọn chúng không giống đám ô hợp nàng gặp lúc áp hàng, đều từng luyện võ đàng hoàng, đánh vừa độc vừa chuẩn. Tuy võ công Trác Vân không kém, nhưng sức một người không địch nổi một đám, dù có Hạ Quân Bình liên thủ, vẫn ứng phó hết sức khó khăn.
Chỉ chốc lát sau trên lưng nàng đã có một vết đao, tuy không sâu, nhưng vẫn rỉ ra chút máu, để lại một vết đỏ thật dài trên lưng. Nàng chưa phản ứng, thì Hạ Quân Bình đã giận dữ hét lớn một tiếng, liều mạng vọt tới những tên cướp kia.
Trác Vân sợ Hạ Quân Bình xảy ra chuyện, vội vàng đi theo bên cạnh. Bọn cướp kia có kinh nghiệm, biết hai người không phải hạng tầm thường. Một hán tử trong đám nảy ra ý hay, nháy mắt với đồng bọn, tên kia hiểu ý, lập tức xông lên đấu với Trác Vân và Hạ Quân Bình hấp dẫn lực chú ý, để tên còn lại nhân cơ hội đánh lén.
Tên còn lại lén ném phi đao về phía ngực Trác Vân. Trác Vân phản ứng coi như nhanh, thấy không ổn thì vội vàng nghiêng người muốn tránh, nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy phi đao sắp cắm vào ngực mình thì đột nhiên bị đẩy qua một bên. Hạ Quân Bình đã chắn trước người nàng.
“Thạch Đầu ca…..” Tiểu Sơn và Tiểu Kiều giải quyết xong một tên, xông lại cứu viện, thấy vậy, nhất thời kinh hãi hô to, vọt tới tách mấy tên kia ra. Trác Vân nhân cơ hội rút ra ba mũi tên, nhắm ngay ngực kẻ địch. Ba mũi tên bay ra, ba tên cướp đều bị mất mạng.
Còn lại tên cướp cuối cùng, bị Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tức giận chém một đao, tìm thời cơ nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn
“Hạ Quân Bình…..” Trác Vân bỏ cây cung trong tay qua một bên, cuống quít đỡ Hạ Quân Bình nằm trên đùi nàng, cúi đầu kiểm tra miệng vết thương của hắn. Miệng vết thương chảy ra máu màu xanh đen, thậm chí còn có mùi tanh hôi. Nàng biết hắn đã trúng kịch độc, đầu óc bỗng trống rỗng.