Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch

Chương 133: Chương 133: Bữa cơm ba người (2)




Editor: shizuka nguyễn

“Em rất thích, cảm ơn.” Chú khỉ nhỏ rất dễ thương, vừa thông minh lanh lợi lại vừa nhân tính hóa, cô thực sự rất thích, thậm chí còn cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà mình từng được tặng, trong hai kiếp cộng lại.

“... Có thể đừng nói cảm ơn với anh được không.” Diệp Vẫn Thần do dự một chút, mới có chút ấp a ấp úng nói.

Cái từ cảm ơn này không thích hợp với quan hệ của bọn họ, không phải cô đã chấp nhận cho anh đi theo bảo vệ hay sao, cô là nữ vương anh, cô không cần nói cảm ơn với anh.

Vẻ mặt vốn có chút nhu hòa của Lạc U vì lời nói có chút ngoài ý muốn này của Diệp Vẫn Thần, mà trở nên bén nhọn trong nháy mắt, đuôi mày khẽ nhướn lên một cái, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần lập tức trở nên có chút tà khí.

Bề ngoài của người đàn ông trước mắt có thay đổi rất lớn so với hai năm trước, càng ngày càng anh tuấn kiên cường hơn, càng ngày càng đẹp trai nam tính hơn, mà khí thế cũng càng trở nên trầm ổn nội liễm, nhưng thế này lại càng giống một thanh kiếm đã tra vào vỏ, không thấy được sự sắc bén của nó, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ!

Chỉ là, ở trước mặt mình, tâm lý của người đàn ông nào đó vẫn không thay đổi chút nào, điều này làm cho Lạc U không khỏi nhớ tới, một màn người đàn ông này quỳ ở trước mặt mình, hôn lên môi của mình, hèn mọn mà thành kính!

“Quỳ xuống.” Giọng nói khàn khàn rồi lại trong trẻo nhưng lạnh lùng phun ra từ trong miệng Lạc U, mang theo sự mị hoặc không nói nên lời.

Thời gian Diệp Vẫn Thần kinh ngạc rất ngắn, sau đó lập tức quỳ gối xuống trước mặt của Lạc U, không có chút do dự nào.

Cho dù Diệp Vẫn Thần quỳ xuống nhưng ngửa đầu lên, chống lại tầm mắt hơi rũ xuống của Lạc U, một người hèn mọn thành kính, một người cao cao tại thượng.

Một lúc sau, Lạc U khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Vẫn Thần, vừa chạm vào một cái đã lập tức rời đi.

“Anh vẫn là cái dạng này.” Lạc U đứng thẳng người lên, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Diệp Vẫn Thần, khẽ khàng vỗ về từng cái một, lời nói như đang thoả mãn, lại như đang cảm khái vậy. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn

Cho dù Diệp Vẫn Thần có trở nên mạnh mẽ đến mức nào, thì anh vẫn là người đàn ông đồng ý quỳ ở trước mặt mình, chờ đợi mình bố thí cho anh một phần tình cảm, cái nhận thức này, làm Lạc U không thể không cảm khái.

Diệp Vẫn Thần lấy hết dũng khí vươn tay nắm lấy tay của Lạc U, giọng nói cũng có chút khàn khàn nói: “Anh như vậy không tốt sao, anh chỉ làm vậy với một mình em mà thôi, ở trước mặt người khác, cho dù anh có chết, thì tuyệt đối cũng sẽ không làm như vậy.”

Anh chỉ muốn vứt bỏ tôn nghiêm của mình ở trước mặt người con gái này mà thôi, quá khứ như vậy, hiện tại như vậy, tương lai cũng là như vậy!

“Hãy nhớ những lời anh nói bây giờ, và cũng phải nhớ, anh là của em.” Lạc U dứt lời, lần nữa cúi đầu xuống, lần này, triền miên mà khắc sâu hơn.

Mùng ba tháng giêng, Lạc U vừa mới dẫn theo Diệp Vẫn Thần trở về nhà trọ, thì lập tức nhận được điện thoại gọi đến của Đông Phương Du, hy vọng mượn khoảng thời gian lễ mừng năm mới này để tụ họp, rồi ăn bữa cơm bla bla bla.

Lạc U tất nhiên sẽ không từ chối, nhưng khi nhìn đến người đàn ông vẫn luôn đi theo bên người mình như một con sủng vật cỡ lớn, Lạc U vẫn hỏi một câu: “Tôi có một người bạn, có thể đi cùng không?”

Mặc dù Diệp Vẫn Thần đã trở về, nhưng không phải là không đi nữa, đây chỉ là kỳ nghỉ ngắn mà thôi, qua ngày mười lăm tháng giêng thì phải lập tức trở về bộ đội, cho nên lúc nào cũng luôn dính lấy mình, Lạc U cũng mặc cho anh dính lấy, cho nên bây giờ Đông Phương Du mời cô đi ăn, Lạc U cũng không nỡ bỏ chú chó lớn này ở nhà.

Lạc U nghĩ, mình cũng xem như là một chủ nhân tốt đấy nhỉ.

“Một yêu cầu thật bất ngờ, nhưng nếu là do Tiểu U em nói, thì tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Đông Phương Du biểu đạt kinh ngạc của mình rất rõ ràng, bạn của Lạc U, hơn nữa còn là một người bạn có thể dẫn đến tham dự bữa tiệc của mình, sẽ là hạng người gì đây ta? Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn

Cảm giác của Đông Phương Du đối với Lạc U rất đặc biệt, đặc biệt đến mức lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có hứng thú như vậy đối với một người nào đó, rất thưởng thức, rất kinh diễm, lúc nào cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới một người như vậy, sau đó hiểu ý nở nụ cười, cảm thấy trên thế gian này, mình cũng không cảm thấy cô đơn nữa.

Lạc U là một người trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cảm giác mà Lạc U mang đến cho anh lại rất ấm áp, có lẽ đây chính là cái gọi là đồng tính thì hút nhau ha, đương nhiên, tính ở đây không phải giới tính, mà tính ở đây là tính cách.

Đông Phương Du nghĩ lung tung một lúc, đối với bữa tiệc vào buổi tối lại càng mong đợi hơn.

“Buổi tối đi đến buổi hẹn với em đi, em sẽ giới thiệu một người bạn cho anh làm quen.” Bạn của Lạc U không nhiều lắm, dùng có thể đếm được trên đầu ngón tay để hình dung cũng không khoa trương, cho nên cô cũng muốn, hóa những người bạn của mình thành một vòng tròn, mọi người có thể quen biết hiểu rõ lẫn nhau.

“Được.” Bạn á? Giống như Đông Phương Du tò mò bạn của Lạc U sẽ là người như thế nào, Diệp Vẫn Thần cũng rất tò mò Lạc U sẽ dẫn mình đi gặp dạng bạn bè gì, hai người bọn họ đối với Lạc U mà nói có ý nghĩa giống nhau hay là khác nhau, lúc bọn họ gặp mặt, rốt cuộc sẽ như thế nào đây? Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn

Buổi tối, Diệp Vẫn Thần đảm nhiệm chức tài xế, đi đến chỗ hẹn với Lạc U.

Yến Hồng Cư, là một nhà hàng hạng nhất mang hơi thở mạnh mẽ rồi lại cổ kính, chuyên nấu nướng có món ngự thiện trong cung đình cổ đại, có người nói tổ tiên của bếp trưởng chính là ngự trù(*) cổ đại, một đời truyền một đời liên tục truyền cho tới bây giờ, nên thức ăn được làm ra vô cùng tinh xảo, rất được đông đảo thực khách hoan nghênh, đương nhiên ở đây cũng không phải là chôc cho người bình thường tiêu phí được.

(*) Ngự trù: Đầu bếp trong cung thời cổ đại.

Lúc hai người đến Lạc U thì Đông Phương Du đã đến trước rồi, ưu nhã ngồi ở chỗ kia thưởng thức một ly trà, rất có khí thế của hoàng tử thời cổ đại.

“Ôn nhuận như ngọc, người như Đông Phương thế này, có thể gọi là quân tử.” Lạc U hiếm khi khen ngợi người khác, nên cũng cô cùng bộc trực.

“Ưu nhã như thế này, người như Tiểu U, cao quý như công chúa.” Đông Phương Du cười đáp lại, tùy ý mà lại thành khẩn.

Hai người bèn nhìn nhau cười, mặc dù đây chỉ là lần thứ ba gặp nhau, cũng đã có sự ăn ý lạ kỳ, hai người như vậy, nếu không làm bạn với nhau mà nói, thật sự có chút đáng tiếc.

“Diệp Vẫn Thần, Đông Phương Du, nghề nghiệp của hai người giống nhau, hy vọng sau này không nên là đối thủ cạnh tranh với nhau mới tốt.” Lạc U giới thiệu đơn giản hai người với nhau, lời nói lại có chút thâm ý. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn

Cùng là làm lính, hơn nữa đều là loại người cực kỳ ưu tú, mặc dù bây giờ chưa từng cùng nhau xuất hiện, nhưng Lạc U có loại dự cảm, sau này bọn họ nhất định sẽ có lúc phải gặp nhau, nhưng mà là địch hay là bạn sẽ rất khó đoán trước được, cá tính của hai người cá tính đều không phải là loại dễ sống chung với người khác, Lạc U cũng không phải là loại người quá phận lạc quan gì cả, nhưng mà cho dù có là đối thủ cạnh tranh, thì vẫn có thể là bạn bè chiến hữu, đó là điều Lạc U đang mong đợi.

Một người là ngoài mềm trong cứng thông tuệ phong nhã, một người lại lạnh lùng quả cảm chấp nhất cố chấp, hai người mà va chạm với nhau, kỳ thật cũng là một chuyện rất thú vị, ai nói bạn của bạn thì nhất định sẽ là bạn chứ, Lạc U lại không cảm thấy, mọi chuyện sẽ đơn giản như thế.

Nếu như nói Lạc U dẫn Diệp Vẫn Thần đến làm quen với Đông Phương Du, là hy vọng làm những người bạn của mình kết thành một vòng tròn, chẳng bằng nói cô đang ôm một loại tâm lý xem trò vui đem hai người tụ chung một chỗ, muốn nhìn một chút xem hai loại người đàn ông khác nhau ở chung cùng một chỗ, thì sẽ xảy ra loại chuyện thú vị gì.

Lạc U là một người có tính cách tinh quái, ở trên người nào càng thân với mình, thì sẽ càng thể hiện rõ ràng hơn.

“Xin chảo, tôi là Đông Phương Du, nếu không ngại, anh có thể gọi tôi là Đông Phương.” Đông Phương Du làm cái người khá là hiền hòa kia, mở miệng chào hỏi trước tiên, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tươi, như thể cũng không bất ngờ chuyện Lạc U lại mang một người đàn ông đi đến buổi hẹn cho lắm.

Diệp Vẫn Thần đã hai mươi tuổi, cũng có thể đảm đương được cái từ người đàn ông này rồi, nhất là hơi thở trầm ổn lãnh khốc xung quanh người anh, quả thật làm cho không người nào có thể liên tưởng anh với cái từ cậu bé này ở cùng một chỗ được.

Lạc U có thể cảm giác được một cách rõ ràng, lúc đối mặt với Đông Phương Du, hơi thở của Diệp Vẫn Thần hoàn toàn khác biệt, như là đang dùng một tầng sương dày đặc hoàn toàn bao vây mình vào bên trong, làm cho người ngoài không nhìn thấu được một chút sắc mặt nào của mình, lạnh lùng, nội liễm, nhưng cũng lộ ra một tia mang theo mùi vị máu tanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.