“Hà tiểu thư, xem như là rút ra khỏi giới giải trí, tôi cũng không làm người đại diện của cô, tôi nói như vậy, ngài đã hiểu chưa?” Giọng điệu Lý Hoành Vũ đông lạnh, tuy rằng dùng kính ngữ, nhưng nói không chút lưu tình.
Lạc U cười khẽ, nghĩ, đây chính Lý Hoành Vũ, một người nhìn như vô cùng lý trí, trên thực tế là một người thà rằng chịu thiệt nhưng không khom mình, muốn quy tắc ngầm với Lý Hoành Vũ? Không phải không thể, nhưng trước mặt loại đẳng cấp này, hiển nhiên không có hi vọng.
Minh tinh được gọi là Hà tiểu thư tên là Hà Húc Ninh, nữ tinh, một thoát (cởi đồ) thành danh, cuộc sống riêng rất phong phú, mà lúc này hiển nhiên cô chủ ý đánh lên Lý Hoành Vũ, dễ nhận thấy ý định mua một món nợ Lý Hoành Vũ đều không có.
Mấy người xung quanh có thể nghe rõ ràng ý tứ trong đó, kỳ thực chuyện như vậy ở thế giới giải trí đã xảy ra quá nhiều, mọi người nghe xong cũng coi như không nghe, phảng phất là xem cuộc vui.
“Được, có cá tính, tôi thích đàn ông có cá tính như vậy, Lý Hoành Vũ, hối hận hãy đến tìm tôi, tuy rằng tôi lăn lộn ở giới giải trí không lâu, nhưng năng lực phong giết (1) một tiểu trợ lý thì vẫn có.” Hà Húc Ninh là một minh tinh xinh đẹp, tác phong lớn mật cũng không hiểu được cấm kỵ, nếu như trước mặt là người đàn ông cấp thiên vương gì đó, hoặc là kim quy tế (2), cô còn có thể do dự, nhưng một tiểu trợ lý mà thôi, cô không tin chính mình không bắt được người đàn ông này!
(1) “Phong giết”: Chèn ép người ta vào đường cùng.(?)
(2) “Kim quy tế”: Chỉ thân phận cao quý của con rể, tiếng khen xuất phát từ bài thơ《 Vi hữu 》của đại thi nhân Lý Thương Ẩn thời Đường. Ở đây ý nói người đàn ông có thân phận cao quý.
“Xin cứ tự nhiên.” Vẻ mặt chán ghét trong mắt Lý Hoành Vũ càng thêm dày đặc.
Thân mình Hà Húc Ninh đong đưa rời đi, Lý Hoành Vũ hít sâu một hơi xua đi cảm giác chán ghét trong lòng.
“Ha ha ha, Hoành Vũ à, anh đúng thật là diễm phúc không ít nha, nếu tôi nói anh chấp nhận, tháng ngày trợ lý có thể không dễ nha.” Một trợ lý bên cạnh Lý Hoành Vũ trêu ghẹo nói, giọng nói kia không biết là ghen tỵ nhiều hơn, hay trào phúng nhiều hơn, trên thế giới này đều không thiếu những kẻ bỏ đá xuống giếng, đương nhiên càng không thiếu kẻ ăn không ngồi rồi.
“Anh muốn đi thì đi đi, tôi sẽ không ngăn cản anh.” Lý Hoành Vũ không hề liếc mắt nhìn người đàn ông đang nói kia, hắn thật tâm chán ghét chuyện như vậy, hắn biết giới giải trí hỗn loạn, nhưng chuyện như vậy xảy ra ở trên người mình, vẫn làm hắn căm ghét không ngớt.
Sau đó mấy người này lại rảnh rỗi hàn huyên gì đó, cũng không hề e dè sự tồn tại của Lạc U và Diệp Vẫn Thần, chỉ là Lý Hoành Vũ có vẻ hơi mất tập trung, ánh mắt đều là vô tình hay cố ý nhìn về vị trí của Lạc U, hình như là đang suy tư cái gì đó.
Hai người trợ lý còn lại hàn huyên một lúc rồi rời khỏi góc hẻo lánh này, thừa cơ hội này ló mặt nhiều cũng là một chuyện tốt, không ai cam tâm tình nguyện muốn làm một tiểu trợ lý, thế nhưng Lý Hoành Vũ lại không đi, mà là đắn đo dùng từ nói với Lạc U: “Vị tiểu thư này, nếu như tôi nhớ không lầm, tiểu thanh tân (tươi mát) quảng cáo bộ điện thoại di động kia chính là cô, rất hân hạnh được biết cô, cô đến đây, là đại biểu cô đã ký kết cùng công ty sao?”
Lạc U cũng không ngoài ý muốn người đàn ông này có thể nhận ra mình, trí nhớ người đàn ông này vẫn luôn tốt.
“Lạc U, cũng rất hân hạnh được biết anh.” Lạc U cũng rất có lễ tự giới thiệu mình, nghĩ con cá chủ động mắc câu, cô há có đạo lý không vui lòng nhận.
“Vị này chính là?” Lý Hoành Vũ nhìn về Diệp Vẫn Thần một bên hỏi.
“Diệp Vẫn Thần.” Nếu Lạc U đều đồng ý chào hỏi, như vậy hắn coi như là không muốn cũng sẽ phối hợp.
“Ha ha, dáng vẻ hai vị xuất hiện cùng nhau như là một đôi kim đồng ngọc nữ, hai người đều là nghệ sĩ mới của công ty à? Lần này ánh mắt công ty rất tốt.” Trong lời nói của Lý Hoành Vũ vô cùng rõ ràng khen tặng, chỉ là lời hắn nói là tự đáy lòng, bởi vì hắn chính là cho rằng như thế.
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Lạc U thuận theo lời nói của Lý Hoành Vũ, thần thái kia tự tin không nói ra được.
Lý Hoành Vũ sửng sốt một chút, biểu hiện kinh ngạc đều không kịp che giấu, tuy rằng hắn thật tâm cảm thấy điều kiện hai người này không tệ, nhưng cô bé này tự tin như vậy, thật là khiến người ta không nói được gì!
“Ha ha, Lạc tiểu thư thực sự rất có lòng tin, nghề giải trí này không phải lăn lộn tốt như vậy.” Lý Hoành Vũ biểu lộ cảm khái, kỳ thực ngày thường hắn ngược lại không có hình tượng hòa ái dễ gần như vậy, chỉ là lúc đối mặt với Lạc U, không biết làm sao có loại cảm giác thân thiết, tuy rằng hắn cảm thấy cô bé này dường như từ trong xương tản mát ra sự lạnh nhạt.
Lạc U không nói lời nào, chỉ là thẳng tắp nhìn Lý Hoành Vũ, dùng một loại ánh mắt trong suốt phảng phất như nhìn thấu tất cả.
Lý Hoành Vũ lại sửng sốt, hơi lúng túng cười cười, không biết vì sao, luôn cảm thấy ở trước mặt cô bé này, chính mình dường như trong suốt vậy, ý đồ kia của mình hình như cũng bị đối phương nhận ra được.
Lý Hoành Vũ bối rối, nhưng cũng không hề từ bỏ ý định của mình, hắn tin tưởng trên đời này có thứ gọi là kỳ ngộ, chỉ có nắm lấy chặt chẽ, hướng đi mới có khả năng thành công, mà lúc này hắn cảm giác mình chính là gặp phải thời khắc như vậy.
“Lạc tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, cô đang tìm người đại diện thích hợp phải không? Nếu như có thể, tôi muốn mao toại tự tiến (3) mình, tuy tôi chưa có kinh nghiệm làm người đại diện bao giờ, nhưng cũng đã làm trợ lý hơn một năm, người đại diện nên làm cái gì nên làm như thế nào tôi đều rõ ràng, nếu như cô không tìm được người đại diện thích hợp, không ngại cân nhắc tôi một hồi.” Kỳ thực Lý Hoành Vũ là một người đàn ông khá kiêu ngạo, nói ra loại đưa tới cửa này thật không dễ chịu, nhưng cuộc sống ở trước mặt, người kiêu ngạo cũng cần cúi đầu, có thể nghểnh đầu tiếp tục đi, quá ít quá ít.
(3) “Mao toại tự tiến”: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn
Lạc U không nói gì, cô rất rõ ràng cảm giác được dưới bề ngoài tao nhã của Lý Hoành Vũ là sự chật vật và lúng túng, điều này làm cho cô nhớ tới kiếp trước lúc mình bị scandal quấn quanh người, người đàn ông này dùng hết năng lực của chính mình muốn giúp cô làm sáng tỏ, vào lúc ấy vẻ mặt của người này cũng như thế, kiên cường tao nhã chống đỡ, bỏ xuống sự kiêu ngạo.
“Vấn đề này tôi cảm thấy cũng không cần cân nhắc.” Ở lúc Lý Hoành Vũ dứt lời trong nháy mắt Lạc U mở miệng nói.
Ánh mắt Lý Hoành Vũ vốn có chút mong đợi trong nháy mắt u ám, Lạc U trả lời chắc chắn hiển nhiên cho hắn một tin tức không thể, chỉ là nghiêm túc ngẫm lại, Lạc U còn chưa xuất đạo đã trở thành phát ngôn viên của công ty lớn, thậm chí là một tiểu hoả (tên hot?), hiện tại bước vào thế giới giải trí, dựa vào khí chất và điều kiện của bản thân cô, công ty tự nhiên sẽ vì cô chọn một người đại diện tốt, nơi nào sẽ đến phiên một tiểu trợ lý như hắn.
Lý Hoành Vũ nghĩ thông suốt, tự giễu cười cười, chính mình vẫn quá nóng ruột, không đủ trầm ổn, nên cố gắng tỉnh lại mới đúng.
“Ha ha, là tôi quá nóng ruột, chỉ là cầu chúc Lạc tiểu thư có thể ở trong cái vòng đại hồng đại tử này, không quấy rầy Lạc tiểu thư ở đây nghỉ ngơi, tôi...” Lý Hoành Vũ cũng không oán Lạc U không lựa chọn chính mình, cái này cũng là nhân chi thường tình (4), chỉ là để hắn ngồi lại ở đây, cảm thấy hơi bối rối, cho nên vừa nói vừa đứng lên muốn cáo từ.
(5) “Nhân chi thường tình”: Việc thường ngày xảy ra.
“Lý tiên sinh, liên quan đến hợp đồng với người đại diện, tôi sẽ để công ty đứng ra trao đổi với anh, hi vọng trong cuộc sống sau này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Ở một phút Lý Hoành Vũ muốn rời khỏi, giọng điệu Lạc U lạnh nhạt nói.
Lý Hoành Vũ dừng bước, dại ra nhìn Lạc U, trong ánh mắt biểu lộ không thể tin tưởng cùng sự kinh hỉ khó có thể áp chế.