Editor: Mai Tuyết Vân
Ông không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay ông làm thêm giờ, khi về đến nhà thì vợ con ông đã đi ngủ rồi, nhìn bộ dạng say ngủ của họ, ông không nỡ đánh thức hai người dậy, rồi một mình đi vào thư phòng. Lúc nửa đêm, đột nhiên ông nghe tiếng hét của con trai, ông vội vàng xuống giường chạy vào phòng, khoảnh khắc ông bước vào căn phòng kia, ông sợ đến ngây người, ông ta đang nhìn thấy gì đây? Vợ ông đang ăn thịt con trai của chính mình.
Ông còn đang muốn chạy đến, nhưng lúc đó con trai ông đã không còn thở nữa, vợ ông ngẩng đầu lên nhìn, đây chính là vợ của ông sao? Khuôn mặt vốn trắng mịn đã biến thành xám xanh, cả con ngươi đều không nhìn thấy, bên trong chỉ toàn màu trắng, giáo sư Lý bị dọa đến ngây người, suýt nửa té ngã trên đất. Ông ta thừa dịp vợ mình đang lảo đảo xuống giường, bèn đẩy bà ta ra, rồi kéo thân thể con trai theo, ôm lấy đứa trẻ chạy khỏi căn phòng. Đến lúc ông đưa được con trai ra ngoài, thì phát hiện đứa trẻ đã chết rồi, giáo sư Lý khóc lớn đặt con trai xuống rồi đi vào bếp tìm một con dao. Khi ấy người phụ nữ kia đã rời khỏi phòng, ông ta tức giận đâm một nhát về phía bà ta, thế nhưng bà ta lại chẳng hề hấn gì, còn đánh trả về phía ông. Giáo sư Lý thấy vậy, bèn đạp bà ta một cái rồi chạy ra ngoài, chạy đến nhà Bạch Nhược Oánh.
Ông ta thở hổn hển, ngồi trên mặt đất, ngoài kia có tiếng cào cửa truyền đến, giữa ban đêm yên tĩnh hết sức rợn người. Bạch Nhược Oánh nhìn giáo sư Lý, không biết ông có bị zombie gây thương tích gì không, cô phải luôn chú ý đến, biết đâu ông ta sẽ biến thành quái vật. Rốt cuộc ông ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn người nhà họ Bạch, trong tay mỗi người đều có vũ khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng lúc này ông cũng không có ý định đi hỏi lý do, ông ta đi về phía ông Bạch, “Ông Bạch, ông có thể cho tôi mượn đao của ông dùng một chút được không?”
Nhìn vẻ nhếch nhác của người đàn ông, ông Bạch đưa thanh đao trong tay mình cho ông ấy, giáo sư Lý nói lời cảm ơn, rồi đi về phía một lần nữa, ông hít một hơi sâu: “Lúc trước tôi có nhìn thấy người ta nói ở diễn đàn, lúc đó người ta đã cảnh báo tận thế sắp đến. Tôi còn mắng người ta, nhưng thật không ngờ, vợ tôi lại biến thành quái vật, còn ăn thịt con trai của chúng tôi, ha ha…’’
Cười xong, ông ta nhìn về phía con quái vật đang đi, rồi mở cửa phòng, đứng sau lưng vợ mình, zombie cảm giác được có người, bèn xoay người lại. Trong nháy mắt, ông ta vung đao về phía cổ vợ mình, cái đầu rớt xuống, nhìn thấy cảnh này, ông ta quỳ rạp xuống, xoay đao tự đâm vào cổ mình. Bà Bạch nhìn thấy như vậy, che miệng ngã vào lòng chồng mình, ông Bạch ôm chặt vợ, giờ phút này ông Hình cũng nắm chặt đao trong tay.
Bạch Nhược Oánh biết, sự việc ngay trước mắt này là sự cảnh tỉnh cho một nhà bốn người họ. Đóng cửa chống trộm, dọn dẹp vết máu trong phòng, còn có thể nghe loáng thoáng được mùi máu tanh. Trời không biết đã sáng lúc nào, đêm qua cả bốn người không có ai ngủ, bọn họ tập trung một chỗ, tinh thần vô cùng căng thẳng, dĩ nhiên trừ Bạch Nhược Oánh.
Sống ở cuối thời mấy năm cũng không uổng phí, thể trạng của ba người trung niên cũng rất khá, nhớ ngày trước lần đầu tiên cô nhìn thấy, còn bị dọa đến mức hét lớn, khóc lóc nức nở. Thật ra thì kể từ đêm hôm đó, nhìn thấy hai người mất mạng trong tay zombie, trong lòng Bạch Nhược Oánh cũng có chút run sợ, nhưng Ẩm Huyết trong tay cô lại có năng lực đáng sợ, giết zombie trong nháy mắt, rốt cuộc cô cũng không sợ nữa. Nhìn một nhà ba người bọn họ, cô bước vào bếp. Nghe thấy tiếng động, mọi người lập tức đi tới, thì ra là ti vi đang phát lại tin tức, tất cả đã xảy ra rất lâu rồi.
Lấy thức ăn hâm nóng rồi lấy ra, chia đều cho ba người lớn, họ nhai thức ăn trong miệng, có cảm giác như đang nhai sáp nến. “Ba, mẹ, bác Hình, chúng ta không thể cứ ngồi chờ trong nhà, mọi người cũng thấy zombie ngoài kia càng ngày càng nhiều, chúng ta phải nghĩ cách để ra ngoài, giết chết bọn chúng, còn phải thu thập nhiều đồ hơn nữa.’’
Nghe con gái nói muốn ra ngoài giết zombie, bà Bạch khó hiểu nhìn cô: “Tại sao vậy con, chúng ta có rất nhiều lương thực, đủ dùng trong rất lâu, huống chi chúng ta còn có kho hàng, nơi đó còn rất nhiều đồ mà.” Cô trả lời: “Mẹ, bây giờ đã là tận thế rồi, đồ chúng ta ăn chỉ là chuyện trước mắt, còn chuyện chúng ta có đồ tích trữ, không được nói với bất kỳ ai cả.”
“Tiểu Oánh? Anh à?” Bà Bạch không hiểu, hết nhìn con gái rồi lại nhìn chồng mình.
“Mẹ, mẹ có biết tận thế đáng sợ nhất là cái gì không? Không phải những quái vật kia, mà là lòng người, tai họa là đại nạn toàn thế giới. Hoa quả phải có người trồng mới có, thực phẩm phải có người chế biến mới thành thức ăn, vậy thì những thứ ấy đều là tài nguyên không thể tái sử dụng. Bây giờ còn chưa quan trọng nhưng sau này, thức ăn ngày càng khan hiếm, người đói lại không được ăn no, đến lúc ấy, nếu họ biết chúng ta có tích trữ rất nhiều đồ ăn, mẹ nói xem hậu quả sẽ như thế nào?
Mẹ còn nhớ trong phim, lúc người ta đói đến cùng cực, còn mang cả anh em của mình ra ăn thịt mà? Mà khi đó đã là tận thế đâu, mẹ à, về phần lý do chúng ta phải ra ngoài giết zombie, thu gom đồ đạc. Một là nếu thức ăn của chúng ta chỉ đủ ăn trong một ngày, không có gì lạ cả, nhưng trong khu vực này nhất định còn có người may mắn sống sót. Việc chúng ta không ra ngoài tìm thức ăn, mà mỗi ngày lại có cơm ăn, nếu bị người khác nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Nếu như có một ngày, thức ăn của họ cạn kiệt, có tới cướp của chúng ta hay không? Hai là mẹ nhìn zombie kia mà xem, hành động của chúng vẫn còn rất chậm chạp, chúng ta chỉ cần không để bọn chúng cào trúng, mà còn có thể giết chết bọn chúng, cũng có thể nói là cơ hội luyện tập của chúng ta.”
Nghe lời nói của Bạch Nhược Oánh, nhìn vẻ trấn định của cô, giống như cô không hề để ý đến tai họa vừa ập đến vậy, nhìn cô như thế, ông Bach khó hiểu: “Tiểu Oánh, sao con có thể bình tĩnh như vậy, còn biết nhiều chuyện như thế?”
Nhìn ba mình, Bạch Nhược Oánh than thở, phải nói như thế nào đây? “Ba, mẹ, bác, con đã chết một lần, mọi người nghĩ con còn sợ cái gì nữa? Thật ra sự việc này con đã thấy nhiều, khi đó con và Lý Hiển Nghiêu ở cùng nhau. Lúc động đất diễn ra, con đã nhìn thấy quái vật như vậy, sau đó chạy trốn được, nên con mới thoát được một kiếp. Rồi theo Lý Hiển Nghiêu lên đường chạy nạn, con đã chết một lần rồi, bây giờ con là một Bạch Nhược Oánh mới, cô gái kiêu căng bốc đồng trong quá khứ đã chết rồi. Hôm nay con mới thực sự là con, ba, mẹ, hai người yên tâm, nhất định con sẽ bảo vệ hai người thật tốt, không để hai người chịu bất kỳ tổn thương nào.’’
Cứ như vậy nói giản lược mọi việc, Bạch Nhược Oánh cảm thấy không cần thiết phải nói rõ hoàn toàn, như vậy sẽ khiến họ không phải suy nghĩ nhiều.
Nhìn vẻ bi thương trên khuôn mặt con gái, lại nghe lời cô kể, ông bà Bạch vừa đau lòng vừa vui mừng, nhưng lại hối hận vì khiến cô nhớ đến chuyện đau lòng, “Tiểu Oánh, thật sự xin lỗi, từ nay ba mẹ sẽ không hỏi nữa, con là con gái ngoan của chúng ta. Sau này không chỉ riêng Tiểu Oánh phải bảo vệ ba mẹ, ba mẹ cũng muốn bảo vệ tiểu Oánh, cho nên, ba mẹ nghe lời con, sẽ lấy việc giết zombie để luyện tập.” Nghe lời ba mình nói, rồi lại nhìn ánh mắt của ông, cô cảm thấy mình ở cùng hai mẹ con tiện nhân kia một thời gian, đến diễn xuất cũng có thể đoạt giải Oscar rồi.
Lý Hiển Nghiêu, hai người ngàn vạn đừng chết, chờ cô gặp được bọn họ, cô sẽ để những kẻ đó chết thật tốt.
Kéo màn cửa sổ ra, lúc này trên đường cái vắng ngắt, ngoài mấy bóng dáng lắc lư ra thì cô không nhìn thấy bất kỳ người đi đường nào. Ba người nhà họ Bạch lấy vũ khí, mặc quần áo tay dài, lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi mở cửa bước ra. Trong hành lang vang lên tiếng cửa mở, tiếng động này làm quấy nhiễu đến hai zombie, bọn chúng men theo tiếng động tìm đến.
Đối đầu trực diện với zombie, “Ngàn vạn lần không thể để nó cào trúng!” Bạch Nhược Oánh nặng nề nhắc nhở người nhà, cô đưa Ẩm Huyết lên, bổ một đao về phía zombie. Bạch Nhược Oánh không trực tiếp chém đứt đầu zombie, mà chém đứt hai tay của nó, như vậy nó sẽ không thể cào ai được.
Zombie bị chặt đứt đôi tay, không biết vì đau đớn hay là vì cái gì khác, khiến nó tức giận gào thét. Bà Bạch nhìn thấy vậy sợ hãi tột cùng, ông Bạch và ông Hình nắm chắc thanh đao trong tay. Bọn họ biết cô đang để bọn họ luyện tập việc chặt đầu zombie. Hai người cau mày lại, nhắm vào zombie ở trước mặt mình, hung hăng bổ vào cổ nó, đao của ông Bạch vừa xuyên qua cổ zombie thì ông Hình đã lưu loát chặt đầu nó xuống. Dòng máu đen tanh hôi phun ra ngoài, làm cho người ta vô cùng kinh tởm.
“Gào!” Đao kia còn đang vùi giữa cổ thì zombie tức giận gầm lớn, đánh trả về phía ông Bạch. “Anh ơi!’’ Đúng lúc ấy, bà Bạch nhìn thấy chồng mình gặp nguy hiểm, bà cũng giơ cao thanh đao, chém về phía zombie. Sức của ông Bạch không tệ, vậy mà đầu zombie còn chưa bị chặt đứt hoàn toàn, huống chi là bà Bạch, đao của bà xuyên qua xương tủy của nó, sau đó bà cũng không rút ra được. “Chết đi!” Khi ấy, Bạch Nhược Oánh chém một đao chặt đầu zombie xuống, bởi vì cô vừa mới nghe nó gọi thêm zombie, lại có zombie đi tới, cô lập tức dẫn mọi người trở vào nhà.
Ba người thở hổn hển, ông Bạch nhìn về phía bạn tốt, mới vừa rồi zombie da dầy thịt cứng, chất lượng của loại đao này cũng không tệ mới có thể chặt chém bọn chúng. Nhưng ông chỉ chém được hai phần ba, thế mà ông Hình lại có thể chém đứt luôn đầu zombie rồi? Còn có con gái của ông nữa, ông Bạch cũng cảm thấy sức mạnh của cô rất lớn: “Lão Hình, ông rất khỏe!”
Nghe thấy bạn tốt hỏi mình, ông Hình mới phục hồi tinh thần, nhớ lại lúc nãy tình cảnh đúng là kinh người: “Cái gì?’’ Không có nghe rõ lời ông Bạch nói, ông Hình nhìn về phía ông Bạch.
“Tôi nói ông rất khỏe!”
“Rất khỏe?” Nghe xong, ông Hình nhìn bàn tay của mình, đúng vậy, sức khỏe của ông sao lại đột nhiên mạnh lên như thế? Nghĩ như thế, ông dùng một tay nâng chiếc ghế salon bên cạnh lên. Nhìn hành động của ông Hình, Bạch Nhược Oánh biết, ông Hình đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là loại sức mạnh .
“Thật, thật sự rất khỏe, con gái, còn con. Ba thấy sức lực của con cũng rất lớn, mới vừa rồi nhìn một đao con chém zombie, giống như không tốn chút lực nào.” Nhìn ba mình, Bạch Nhược Oánh gật đầu một cái, “Đúng vậy, con cũng cảm thấy mình rất khỏe nhưng con cũng không biết tại sao?”
Không có nói rõ sự thật hiện tại, Bạch Nhược Oánh giả bộ như hết sức tò mò, mới vừa qua một cửa ải, cô cũng không muốn giải thích nữa, tại sao cô lại biết nhiều như vậy. “Con lên mạng xem có tin tức gì mới không.’’ Sau đó cô đến trước máy vi tính, tìm kiếm một lúc, thật sự là vừa nghĩ đã đến, cũng có người đã thức tỉnh như vậy.
“Nhìn bạn học của mình biến thành quái vật, cậu ta muốn ăn tôi… Tôi nóng ruột, không biết thế nào lại tạo ra được một quả cầu lửa, ném về phía bạn học, tôi…Tôi cảm thấy mình như biến thành siêu nhân. . . . . .”
Lúc này tiếng động của ti vi lại vang lên.
“Các vị, mong mọi người đều ổn, bởi vì có một loại virus không xác định danh tính đã xâm nhập vào thành phố của chúng ta. Hiện tại thành phố rất hỗn loạn, chẳng qua mong mọi người đừng lo lắng, đừng nên đi ra ngoài, chính phủ sẽ nhanh chóng phái người đến xử lý chuyện này. Nếu trong nhà có người phát sốt, nhất định phải cách ly, nếu người đó nổi điên như mắc bệnh dại, phải cách xa không nên để bị cắn. Còn nữa, nếu có người phát hiện ra mình bất bình thường, thì xin không cần phải hoảng sợ, đợi người của chính phủ đến cứu trợ thì xin phép. . . . . .
Tin tức kết thúc, ông Hình nhìn về phía Bạch Nhược Oánh, ông bà Bạch cũng nhìn về phía cô. Thì ra không biết từ khi nào, mọi người trong nhà này đều bất tri bất giác nghe theo lời Bạch Nhược Oánh chỉ đạo.