Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 46: Chương 46: No 43




Editor: Mai Tuyết Vân

Nếu như không phải nghe Vương Vĩ Quang nói mớ, Ngải Tiểu Vũ cũng không phát hiện ra. Thật ra cô và Vương San San có giống nhau mấy phần. Cũng vì mấy phần giống nhau này, mà cô bị Vương Vĩ Quang giữ chặt, không ngờ, hắn ta lại nảy sinh tâm tư như thế với em gái mình.

Tức giận sôi trào, vì sao cô ta lại trở thành vật thế thân cho kẻ khác, vì sao lại muốn xem cô ta là Vương San San. Không chỉ làm tình nô trên giường cho Vương Vĩ Quang, mà dưới giường còn phải giống nô lệ phục dịch Vương San San.

Từ khi cô biết được bí mật đó, mỗi ngày đề làm bộ như vô ý nói với Vương Vĩ Quang, Vương San San liếc mắt đưa tình với Lâm Hạo thế nào. Lâm Hạo lấy lòng Vương San San thế nào, rồi em gái hắn ta đã dần thay đổi cái nhìn về Lâm Hạo. Nhìn hắn ta bằng cặp mắt khác xưa, thậm chí còn có phần tình ý. Ngày đó Vương San San và Lâm Hạo còn lén lút hôn nhau, các loại chuyện như thế, cuối cùng một ngày kia Vương Vĩ Quang không chịu được.

Đêm hôm đó, Vương Vĩ Quang không đến tìm cô ta, vì chỗ đó zombie đã bị tiêu diệt hết, nên mọi người cứ an tâm mà ngủ. Chỉ có cô là không ngủ, âm thầm đến phòng Vương San San, nghe được tiếng động bên trong.

“Anh trai, anh làm gì vậy?’’ Giọng nói sợ hãi của Vương San San truyền ra.

“San San, anh hai vẫn luôn yêu em.’’Vương Vĩ Quang vội vã lên tiếng.

“Anh hai, anh điên rồi, em là em gái ruột của anh.’’

“Thế thì sao, San San, bây giờ mạt thế, em chỉ còn anh là người thân duy nhất, cũng chỉ có anh mới có thể bảo vệ được em.’’

“Không thể làm vậy, anh hai, không được, cầu xin anh, a, đau quá, á, anh hai, không được, hu hu.’’

“San San, đừng khóc, cơ thể em rất đẹp, lần đầu tiên sẽ đau, em biết không, để anh có được lần đầu tiên của em, anh rất vui. Lần đầu tiên của San San là anh, toàn bộ San San đều là của anh. Nơi này, nơi này, còn có chỗ này, anh rất hạnh phúc. San San, bên trong em thật thoải mái, San San, ừ…’’

Sau đó trong phòng vang lên những tiếng động mập mờ, nghe đến đó, cô nở nụ cười thỏa mãn, xoay người rời đi, khi đó cô ta cảm thấy rất tốt đồng thời cũng thấy ghê tởm. Trời sáng, mọi người lên đường, tư thế đi đứng của Vương San San kỳ lạ, trong lòng cô ta không khỏi vui vẻ.

Từ ngày đó, Vương Vĩ Quang không hành hạ cô ta nữa, vì hắn đã có em gái của mình rồi. Chỉ cô biết, mỗi đêm hắn sẽ ngủ trong phòng em gái, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bọn họ vẫn muốn giày vò cô như nô lệ, khi ấy Phương Di chỉ lo quyến rũ Trương Hồng. Hắn cũng không có thời gian để ý đến cô, cũng chỉ có Lâm Hạo là giúp cô một chút. Dần dần, cô thích Lâm Hạo, nhưng trong lòng Lâm Hạo chỉ có mỗi Vương San San.

Lâm Hạo còn là sinh viên, cô nhìn một chút cũng biết hắn rất trong sáng. Sau đó cô liền quyến rũ Lâm Hạo, không ngờ hắn vẫn là xử nam, điều này khiến cô ta vui vẻ. Cứ như vậy, đám người bọn họ đến thủ đô, không ngờ sắp đến căn cứ thì Vương Vĩ Quang lại bị thương.

Lúc ấy zombie cách cô ta và Vương Vĩ Quang rất gần, hắn chỉ muốn dùng cô làm đá kê chân cho hắn, hừ, hắn ta muốn tốt sao. Thật ra vài ngày trước cô đã thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ sức mạnh, nhưng cô lại không nói với ai. Khi hắn muốn đẩy cô ra, chính cô lại dùng sức kéo hắn ra ngoài. Vương Vĩ Quang không ngờ cô lại mạnh như vậy, hắn không cảnh giác đã bị rơi vào bầy zombie, sau đó bị thương, rồi diễn ra một màn trước mắt.

Nhớ tới cảnh lúc nãy, cô rất đau lòng, thì ra vô tri vô giác đã thích Lâm Hạo, nhưng hắn lại nằm trên người Vương San San. Ngay cả khi cô vào phòng cũng không nhìn cô lấy một cái, hừ, đàn ông đều xấu xa, về sau cô sẽ không dựa vào đàn ông nữa, nghĩ như thế Ngải Tiểu Vũ trở về phòng mình.

Đoàn người Bạch Nhược Oánh dừng xe lại, cũng đã sắp xếp xong xuôi, cô đi ra ngoài. Buổi tối, một mình cô đi dạo khắp thị trấn, tìm được vài cái siêu thị, đi một vòng, phát hiện đã bị người ta dọn sạch từ trước, chỉ còn một số thứ không thể mang theo vứt lại đây. Theo nguyên tắc không nên lãng phí, Bạch Nhược Oánh bỏ hết đống đồ ấy vào không gian.

Dọc đường đi, gió lạnh thổi qua, lại không có trăng, bốn bề yên ắng rất dọa người. Trên đường cái, giấy báo xe hơi, rác rưởi nào cũng có, nhưng không hề có bất kỳ xác người hay vết máu nào. Toàn bộ thị trấn rất quái dị, đây lại là ban đêm, so với việc khắp nơi đều có zombie thì càng đáng sợ hơn nhiều. Đi thêm một lát lại gặp một cái siêu thị nhỏ và máy bán lẻ tự động.

Mặc dù phần lớn siêu thị đã bị cướp sạch, nhưng còn nhiều chỗ vắng vẻ vẫn còn hàng trên giá. Rất nhiều thực phẩm chưa bị lấy đi, cô gặp thì bỏ vào không gian hết. Bạch Nhược Oánh đạp cửa, đi ra phía sau kho hàng có nhiều đồ hơn, nhanh chóng thu vào không gian. Cửa hàng sau nhà kho còn rất nhiều thứ, Bạch Nhược Oánh càng hưng phấn thu hết mọi thứ, cô cũng không phải thánh mẫu gì, quản làm gì sự đói no của kẻ khác?

Đợi Bạch Nhược Oánh thu hết đồ xong, đi ra ngoài, bên ngoài vẫn yên tĩnh giống như trước, cả tiếng gió cũng không nghe thấy.

Lúc này, một tiếng gầm nhẹ vang lên, Bạch Nhược Oánh thuấn di theo bản năng, vừa lúc có hai con zombie mặt mũi dữ tợn nhào qua. Bạch Nhược Oánh xoay người vung Đường đao, một đao chém xuống thế mà nó lại tránh được. Không ngờ lại là zombie biến dị cấp bốn, Bạch Nhược Oánh nghiêm mặt, nắm chặt Đường đao, thuấn di ra sau lưng zombie, chém ngang, chặt đứt đầu một con, còn một con lại để chạy mất.

Nhìn Ẩm Huyết trong tay, may mà nhờ có bảo bối này, và sen đỏ trong không gian, lần này hoa nở, khiến thực lực của cô gia tăng không ít. Hai con zombie cấp 4, một con mới vừa thăng cấp xong, năng lượng còn chưa hấp thụ hết, nên bị cô hạ gục dễ dàng, nhưng còn con đã chạy trốn, xem ra đã có trí thông minh.

May mà Ẩm Huyết thích uống máu, nên trên người cô khó lòng dính phải máu. Nghĩ đến việc giết zombie người dinh đầy máu, cô còn đang mặc áo lông trắng, không phải rất ghê tởm sao? Đúng lúc này, lại có tiếng gầm nhẹ vang lên, ở nơi xa, con zombie kia đã mang theo hơn mười zombie đi tới.

Bạch Nhược Oánh sững sờ, sau đó mỉm cười: “Không ngờ còn tìm được cứu binh, đáng tiếc, chỉ là một con zombie cấp bốn, nghĩ lấy đông hiếp ít sao? Xem ra còn chưa tiến hóa đủ, Ẩm Huyết, bây giờ sẽ để ngươi uống no.’’ Nói xong, Bạch Nhược Oánh cảm thấy Ẩm Huyết đang phấn khích, lắc người lao vào bầy zombie. Hơn mười zombie cứ như vậy bị cô giết chết.

“Ai đang ở đây?’’ Đột nhiên, có một cảm giác lạ thường xuất hiện, Bạch Nhược Oánh nắm chặt Đường đao, lớn tiếng quát.

Lời vừa dứt, một bóng đen đã xuất hiện trước mắt Bạch Nhược Oánh, từ xa đến gần, rồi bất ngờ dừng lại. Bạch Nhược Oánh cảm thấy khuôn mặt mình và anh ta chỉ cách nhau 1cm, cô có thể cảm nhận được hô hấp của người đối diện. Bạch Nhược Oánh cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, anh ta rất nhanh.

Bạch Nhược Oánh nắm chặt Đường đao của mình, cảm thấy lo sợ, đêm tối yên tĩnh, chỉ nghe được nhịp tim của cô.

Anh ta rất lợi hại, cô không biết mình có phải đối thủ của anh ta không nữa, nhưng tình huống thế này, địch không động ta không động ư?

Khi nhìn con ngươi đen tuyền của anh, Bạch Nhược Oánh không cảm thấy bất kỳ sát khí nào. Anh áp sát cô trong tích tắc rồi nhanh chóng cách xa, sau đó biến mất. Để lại Bạch Nhược Oánh còn chưa kịp phản ứng, hai mắt mở to, biến mất rồi sao, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Là chuyện gì đang diễn ra? Cảm giác mát lạnh mềm mại, Bạch Nhược Oánh sờ môi mình, bị hôn rồi? Bị đùa giỡn ư? Còn nữa, trong tay cô đang cầm thứ gì? Hai viên thủy tinh thể cấp bốn?

Chết tiệt, anh xem cô là gì? Hôn một cái thì cho cô hai viên thủy tinh thể, có ý gì chứ? Hừ, không phải, tại sao anh lại muốn hôn cô, Bạch Nhược Oánh thật sự muốn ném hai viên thủy tinh thể vào mặt anh. Dù anh nhìn rất đẹp trai, nhưng người đã biến mất từ lâu, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn thủy tinh thể trong tay mình. Hừ, không lấy mới là phí phạm, nghĩ như thế cô ném thủy tinh thể vào ao máu trong không gian.

Cảm thấy không gian chấn động, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy phản ứng của sen đỏ, cô thả thần thức biết xung quanh không có ai, mới tiến vào không gian. Đi tới ao máu, nhìn sen đỏ trong ao, thật sự đã nở ra một chút, nhìn hiện tượng này cô rất vui vẻ. Vậy ra cách để sen đỏ nở hoa chính là vì năng lượng trong thủy tinh thể.

Cảm thấy năng lực của mình tăng lên mấy phần, Bạch Nhược Oánh quyết định quên người đàn ông vừa rồi đi. Quên chuyện không thể giải thích được kia đi, cô ngồi xuống, từ từ dung hòa năng lượng của mình.

Không biết đã qua bao lâu, Bạch Nhược Oánh ra khỏi không gian, Bạch Nhược Oánh mở hai tay mình ra, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay. Bạch Nhược Oánh nhìn xác zombie dưới đất, vung tay lên, lửa đen lướt qua, trong nháy mắt zombie chỉ còn lại tro bụi. Nhìn mấy viên thủy tinh thể dưới đất, Bạch Nhược Oánh phất tay, thu hết vào không gian. Làm xong mọi chuyện, cô cảm thấy có được năng lực này sẽ dễ dàng hơn, về sau ít nhất cô không cần phải lật tới lật lui tìm thủy tinh thể nữa rồi. Bạch Nhược Oánh đi về phía trung tâm thị trấn, cô luôn cảm thấy, nơi này có cái gì đó không ổn.

Bầu trời lại đổ tuyết, cô tìm khắp thị trấn một vòng vẫn không thấy cái gì, nhìn trời sắp sáng. Bạch Nhược Oánh nhớ tới người nhà của mình, nếu họ tỉnh lại không thấy cô, nhất định sẽ lo lắng, nghĩ như vậy, cô không còn cách nào khác là buông tha việc tìm kiếm lý do giải thích chuyện kỳ lạ kia, xoay người trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.