Editor: Mai Tuyết Vân
Lúc này, vì có Hàn Tinh Nhi gia nhập, nên trong đội ngũ có đến ba dị năng giả không gian, cho nên khi nhà khoa học kia chỉ vào đống dụng cụ, công cụ lớn, lại được dễ dàng cầm đi, đưa theo nhà khoa học tóc hoa râm, mọi người bắt đầu lên đường trở về.
Dọc đường đi có lắc lư, có mạo hiểm cũng có thuận lợi, một đường khó khăn, sau khi hy sinh một số người, cuối cùng mọi người cũng chạy về được căn cứ thủ đo, còn Bạch Nhược Oánh cũng thu được vài thủy tinh thể cấp 4.
Người của quân đội bồi thường vật tư cho người nhà đội vien hy sinh, sau đó đường ai nấy đi, bắt đầu cuộc sống của mình.
Vậy là xong rồi sao? Đương nhiên là không.
Bạch Nhược Oánh nhớ, có một ngày, cô vô tình hấp thụ một viên thủy tinh thể cấp bốn, sau đó phát hiện không gian chấn động, phát hiện này khiến cô rất vui.
Bản thân cô là một dị năng giả tốc độ, vì thế cô không hấp thụ thủy tinh thể, cô muốn dành thủy thinh thể cho sen máu, vì khi sen máu nở hoa, thực lực của cô cũng sẽ mạnh lên, cho nên không cần dốc sức đi hấp thụ thủy tinh thể.
Lúc này, sau khi cô hấp thụ toàn bộ thủy tinh thể cấp bốn, cô định sẽ rời khỏi nhà. Chuyện không gian xảy ra vấn đề, cô không nói với người nhà, Bạch Nhược Oánh không muốn họ lo lắng. Cô chỉ nói bản thân mình cần rất nhiều thủy tinh thể cao cấp để thăng cấp khả năng.
Cuối cùng trước ánh mắt lưu luyến của người nhà, Bạch Nhược Oánh rời khỏi nhà. Bây giờ, thời tiết đã trở nên ấm áp, đông qua xuân đến. Sau khi cô đưa bốn chị em của mình giao cho người nhà, mặc trang phục leo núi, một mình lên đường. Mà điểm đầu tiên cô tới, chính là lần gặp được Mặc Doãn Cuồng, cũng là nơi lần đầu tiên bị anh hôn.
Bạch Nhược Oánh tùy tiện tìm một chiếc xe, nhưng chỉ mang theo một ít thức ăn. Người nhà họ Bạch vẫn chưa biết không gian của Bạch Nhược Oánh xảy ra vấn đề, cho nên nhìn thấy cô mang theo ít đồ ăn như vậy cũng không nói gì.
Dù sao muốn thứ gì, không phải trong không gian đều có cả ư? Bốn cô gái muốn đi cùng Bạch Nhược Oánh, nhưng bị cô cản lại. Ý cô muốn nói là để bốn cô gái đi theo ba mình và bác Hình nâng cao thực lực. zombie đã tiến hóa, bọn họ cũng cần nâng cao thực lực.
Kết quả, bốn người cũng gia nhập tiểu đội Huyết Sắc, về phần Lưu Minh, anh cũng muốn đi cùng Bạch Nhược Oánh, nhưng lại bị Nguyên Ưng lôi đi. Nguyên Ưng nói, Lưu Minh là đội trưởng phu nhân không thể tự tiện rời khỏi công việc, anh còn muốn giới thiệu Lưu Minh là đội trưởng phu nhân với người trong đội đấy.
Chạy xe đến thị trấn nhỏ kỳ quái, Bạch Nhược Oánh cau mày, thị trấn nhỏ này vẫn khiến cô cảm thấy giống lần trước, không thoải mái, giống như nơi này có thứ gì đó không ổn vậy.
Thị trấn nhỏ ở quanh thủ đô, phía trước đã bị quân đội của thủ đô xử lý qua. Cho nên dù không canh gác trấn nhỏ cũng không zombie hoành hành. Lúc này, trời vẫn còn sáng, Bạch Nhược Oánh lái xe vào trung tâm thị trấn.
Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, thần thức bao trùm bốn phía, vẫn không có thứ gì khác đặc biệt. Bạch Nhược Oánh cau mày, không đúng, cảm giác rõ ràng như vậy, không thể sóng yên biển lặng không có cái gì. Nhất định nơi này sẽ xuất hiện chuyện gì đó.
Đột nhiên ánh sáng lóe lên trong đầu Bạch Nhược Oánh, cô thu thần thức về, trực tiếp mang thần thức dò xét xuống mặt đất. Lúc này, Bạch Nhược Oánh cuối cùng cũng thấy được thứ khiến mình chán ghét, thật không ngờ, một trấn nhỏ này lại có một hầm trú ẩn.
Nhìn hầm trú ẩn có hai đường đi, nơi đó lại bị dây mây màu đỏ lúc nhúc che kín. Ở trung tâm hầm trú ẩn, có mấy cây dây mây rất to, ở xung quanh dây mây lại treo mười mấy cô gái lõa thể.
Nhìn thấy cảnh này khiến Bạch Nhược Oánh hoảng hốt, khi cô nhìn kỹ lại, cuối cùng cô cũng đã thấy rõ được tình hình. Cô ghê tởm, thu thần thức, Bạch Nhược Oánh yên lặng ngồi trong xe, không hề cử động, cũng không nhúc nhích.
Hình ảnh vừa rồi cứ hiện ra trong đầu Bạch