Editor: Mai Tuyết Vân
Trong mơ màng, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có trận ồn ào vang lên bên tai cô, tiếng động như vậy khiến Bạch Nhược Oánh cau mày.
"Người phụ nữ đê tiện này, các cô làm gì ở đây hả?"
"Anh và con đàn bà hèn hạ kia, đang làm cái gì hả?"
"Đồ đê tiện, dám quyến rũ chồng tao.""
"Mày cũng là đồ dâm đãng, thế mà lại lén lút với chồng tao sau lưng tao..""
Bạch Nhược Oánh chậm rãi mở to đôi mắt, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên hàng mi, có chuyện gì vậy.
Đây là đâu? Thật không ngờ lại là không gian của cô, không gian của mình là được rồi, có thể đi vào là tốt.
Thả thần thức ra, nhìn hai ngươi phụ nữ bên ngoài đấm đá nhau hỗn loạn, hai người đàn ông cũng giống như vậy. Bạch Nhược Oánh lắc đầu, chắc đã bị phát hiện ra gian tình rồi. Còn bản thân cô trong lúc cấp bách, lại tiến vào được không gian, gọi Ẩm Huyết, cầm lấy chuôi đao Ẩm Huyết, từ sâu trong tâm hồn cô mới an tâm. Hóa ra đây đều là sự thật, cuối cùng không gian cũng mở ra được, Ẩm Huyết cũng đã trở lại, may mà kịp lúc. Hiện tại bản thân cô có một cảm giác xúc động muốn khóc.
"Người phụ nữ này, cũng không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt, cô còn không mặc quần áo, là muốn tôi phải chịu trách nhiệm với cô sao?" Lúc Bạch Nhược Oánh xúc động muốn khóc, bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng, giọng nói này rõ ràng là của một đứa trẻ mà?
Bạch Nhược Oánh hơi giật mình quay đầu lại, một khuôn mặt vô cùng đáng yêu đang tươi cười xuất hiện trước mặt mình, quá đáng yêu, quá dễ thương, đây là con cái nhà ai vậy!
"Này, cô gái này, cô đứng ngây người nhìn cái gì vậy?" Thấy bộ dạng nhìn mình đến ngây ngốc của cô gái, đứa trẻ mất hứng.
Lúc Bạch Nhược Oánh bị vẻ đáng yêu đánh bại, cô nhìn thấy đứa trẻ, đang đỏ bừng mặt, hình như là tức giận, lại có vẻ xấu hổ. Đột nhiên, Bạch Nhược Oánh nhớ đến điều gì đó, cô hét to một tiếng, chạy đến lầu trúc. Thật đáng sợ, bản thân cô lại trần trụi trước mặt một đứa trẻ, thật đáng sợ. Hình như đã rất lâu rồi cô chưa tắm rửa nhỉ? Nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh tắm rửa, mặc quần áo xong rồi mới đi ra.
Khi cô đi ra, ở trong phòng khác đã có một đứa trẻ béo mập đang ăn một quả đào rất to, còn to hơn khuôn mặt của nó.
Nhưng mà, nó là ai? Trong không gian của cô, từ khi nào lại có một đứa trẻ béo mập vậy?
Đứa trẻ béo mập để trần mông nhỏ, mặc một cái yếm màu hồng, rất đáng yêu. Nhìn đứa trẻ ấy, dáng vẻ hình như mới năm tuổi, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, hạ gục được Bạch Nhược Oánh. Bộ dạng đứa trẻ này thật giống như kim đồng trong tranh tết, vô cùng đáng yêu. Bị vẻ đáng yêu đánh gục, cô thật sự không khống chế nổi lòng mình, lập tức chạy tới ôm lấy đứa trẻ béo mập, thật là đáng yêu.
"Bé mập, con là ai?" Bạch Nhược Oánh ôm lấy quả bóng nhỏ tròn tròn cười hỏi.
"Hừ, thật sự là cô ngốc, ngay cả tôi cũng không biết là ai, còn nữa, vì sao tôi phải nói cho cô biết tôi là ai, hừ! Cô gái không mặc quần áo, thật không biết xấu hổ mà."" Nói đến đây, mặt đứa trẻ mập đột nhiên đỏ lên rất khả nghi.
Nghe đứa trẻ mập nói như thế, Bạch Nhược Oánh mỉm cười rồi lắc đầu, đột nhiên cô nhớ tới việc trong hồ máu còn có sen máu, đột nhiên cô chạy ra ngoài.
Thấy hành động của Bạch Nhược Oánh, đứa trẻ mập cau mày, cô gái này sao thế, vì sao lại có bộ dạng gấp gáp như vậy, đứa trẻ mập suy nghĩ, cuối cùng cũng buông quả đào lớn trong tay xuống, chạy theo ra ngoài.
Đi đến trước hồ máu, Bạch Nhược Oánh đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cô đè chặt ngực mình, đau, đau quá, đã xảy ra chuyện gì,