Editor: demcodon
Sở Từ đứng thẳng tắp, không chút căng thẳng vì quá nhiều người đến. Thậm chí khi nói chuyện với đám đông, giọng nói và phong thái đều làm cho mọi người đều sửng sốt, không khỏi dõi theo bước đi của cô.
“Vậy thì... mày định thuê bao nhiêu người xây xưởng này xưởng? Sở Từ, đàn ông nhà tao đã giúp xây nhà mới cho mày, xem như là người quen cũ. Mày xem lần này có thể...” Trong đám người, lập tức có người hỏi trước một câu.
“Nhà ông Trương, bà đừng không biết đủ. Lần trước Sở Từ bao cơm đàn ông nhà bà ăn không ít thịt, cũng không thể lần này còn để cho ông ấy chiếm lợi chứ?” Người phụ nữ kia vừa mở miệng bên cạnh lập tức có người bắt đầu phản bác.
Ngay khi những người khác nghe thấy, trong chớp mắt cũng đứng thành hai đội, khí thế đấu tranh ngất trời.
Tuy nói xây nhà cho Sở Từ phải bỏ sức lực, nhưng tay nghề nấu cơm và tính tình hào phóng của Sở Từ sớm đã truyền ra ngoài, ai không muốn chen một chân vào chứ? Mấy bà vẫn còn nhớ rõ mùi thịt ba tháng trước.
Lúc này mới mấy phút, trong sân cũng đã ngày càng ồn ào dữ dội. Sở Từ vừa nghe không khỏi hơi bực bội, trong chớp mắt nổi nóng dùng hết sức hét lên: “Đừng làm ồn!”
Mọi người đều bị giật mình bởi giọng nói của cô, nhất thời đều trừng to mắt nhìn chằm chằm cô. Với cái nhìn chằm chằm này không ít người phát hiện dáng vẻ Sở Từ rất đẹp, vừa rồi mặc dù cũng cảm thấy cô trổ mã tốt. Nhưng dù sao trước kia vẫn còn lưu lại ấn tượng xấu, nên mặc dù thân mình gầy đẹp một chút. Nhưng cũng không cảm thấy cô mạnh hơn những con bé khác trong thôn. Bây giờ thì khác, dáng vẻ trừng mắt có vài phần xuất chúng, gương mặt nhỏ nhắn làm cho bọn họ có cảm giác xa lạ. Dường như... Sở Từ trước kia không giống với người trước mặt này.
Thậm chí có người không khỏi nghĩ có phải trí nhớ của mình xuất hiện lệch lạc hay không. Người trước mặt căn bản không phải Sở Từ mà là chị sinh đôi của cô không? Hoặc là, người trước mặt mới chính là chị ruột của Sở Đường, con bé mập trước kia chỉ là đứa ăn xin không có chút quan hệ?
“Dùng lạ còn không bằng dùng quen, nên chuyện xây nhà còn phải làm phiền mấy chú bác trước đó giúp đỡ. Về phần ý tốt của mấy thím tôi ghi trong lòng. Nhưng dù sao diện tích của xưởng này có hạn, thật sự không cần dùng nhiều người như vậy. Tương lai nếu có cơ hội lại mời mọi người uống rượu.” Sở Từ lúc này mới nói.
Nói xong, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn rầu.
Cũng may chỉ là bao ăn mấy ngày, cũng không đến mức làm cho mọi người sinh lòng ghen tỵ, muốn trách cũng chỉ trách nhà mình lúc trước không chịu nể mặt đến giúp đỡ Sở Từ...
Mọi chuyện đã giải quyết, Sở Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nàng cũng không phải lần đầu tiên thu xếp việc xây nhà, nên không có nhiều áp lực. Nhưng Từ Vân Liệt xin nghỉ ngày hôm sau từ huyện trở về, làm người cai thợ nhóm thợ xây nhỏ này, chỉ huy mọi người làm việc, chu đáo mọi mặt.
Từ Vân Liệt đối xử tốt với nàng cũng không phải một sớm một chiều. Nhưng dù sao nàng cũng dùng võ thuật đáp lại. Cho nên ở trước mặt Từ Vân Liệt không có một chút chột dạ và hụt hơi, lui tới giống như trước.
Nói đến võ thuật của Từ Vân Liệt tốc độ tiến bộ cực nhanh. Những võ thuật này giống như đặc biệt chuẩn bị cho hắn, bẩm sinh tương đương như nàng đời trước, đáng tiếc chính là thời gian học võ chậm một chút. Bằng không sớm đã không có ai có thể đánh bại được.
Có Từ Vân Liệt giúp đỡ, Sở Từ chỉ cần phụ trách thức ăn của mọi người. Sau khi đợi đến lúc Sở Đường tan học trở về đưa những nguyên liệu bí mật giao cho Thôi Hương Như, nhờ chị giúp nấu cơm cho mọi người. Lúc này mới dẫn theo Sở Đường cùng nhau đến nhà họ Tần.
Thôn nhà họ Tần này cách rất xa thôn Thiên Trì, chỉ dựa vào đôi chân cần phải đi 2-3 tiếng đồng hồ. Nhưg Sở Từ chưa bao giờ sẽ cố ý ngược đãi bản thân. Cho nên sáng sớm sau khi ăn cơm no, lúc này mới bắt xe đi. Cả quãng đường coi như là thưởng thức phong cảnh.