Editor: demcodon
Trương Quế Vân cũng chỉ lớn hơn Thôi Hương Như một bậc mà thôi, nhưng bối phận cao hơn.
Sở Từ mặc dù muốn cho Thôi Hương Như ở chung với nàng. Nhưng lại bất lực, dù sao từ đường chỉ là một ngôi nhà rách nát. Lúc trời mưa thậm chí còn bị dột, thật sự không phải nơi tốt tiếp khách.
“Chị Hương Như, em thấy rất tốt. Ngôi nhà bên cạnh nhà thím mặc dù bỏ hoang mấy năm, nhưng ngôi nhà không quá cũ. Buổi tối trở về thì thu dọn một chút cũng có thể ở.” Sở Từ khuyên nhủ.
“Nhưng... sao có thể không biết xấu hổ...” Thôi Hương Như lắc đầu.
Cho dù tốt cũng là ăn nhờ ở đậu.
Đáng thương cho chị sau khi lập gia đình đối xử thật tình với chồng và người thân hắn. Cuối cùng ngay cả ngôi nhà cũng không có.
“Chị nếu không thoải mái không bằng thuê đi. Mặc dù sân và nhà hơi nhỏ, nhưng một mình chị ở cũng đủ rồi. Bên cạnh có thím ở cũng an toàn hơn. Về phần tiền thuê bao nhiêu thì chị thương lượng với thím đi.” Sở Từ đề nghị.
Thôi Hương Như nghe xong lời này cũng có chút tinh thần trên mặt. Mặc dù cũng là ăn nhờ ở đậu, nhưng trả tiền thuê nhà chắc chắn là khác nhau, cũng không cần phải xem sắc mặt người khác.Advertisement / Quảng cáo”Ngoài ra, chị Hương Như, nếu chị cứ khóc sướt mướt như vậy dì Hoàng sẽ càng vui vẻ đó.” Sở Từ lại nói thêm một câu.
Thôi Hương Như sửng sốt nhìn thoáng qua trong sân, nhìn thấy mẹ chồng chị đang lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng nhìn khẩu hình khẳng định không phải là lời gì hay. Trong lòng cũng hơi tức giận.
Chị cũng là con người, tính tình cho dù tốt cũng có lúc không nhịn được. Dù sao đều phải ly hôn, nào đáng giá lại tăng thêm chí khí cho người khác?
“Em nói rất đúng, A Từ, là chị dâu... chị muốn ngược. Sau này chị nhất định sẽ có một cuộc sống tốt, tuyệt đối không để cho bọn họ chế giễu.” Thôi Hương Như oán hận nói trong nước mắt, lại kéo tay Sở Từ: “Lần này ít nhiều gì cũng nhờ em. Nếu không phải em, hôm nay chị... thật không biết sẽ thế nào.”
Không có Sở Từ hôn nhất định cũng sẽ ly, nhưng càng có khả năng là mình sẽ không rời khỏi nhà này.
“Trước kia chị cũng giúp em không ít.” Sở Từ vỗ lưng chị, mỉm cười và nói tiếp: “Chị nhân duyên tốt, nói với mọi người một tiếng khẳng định sẽ có người giúp đỡ, có hàng xóm giúp đỡ tương lai khẳng định ngày càng náo nhiệt hơn. Ngoài ra, người đàn ông này cũng không phải cũng giống như vậy sao? Hoàng Kiến Dân này ngoại trừ thân xác cũng không tệ lắm, mặt khác thật không có chỗ gì đáng khen. Nghe lời dì Hoàng như vậy không chừng còn chưa cai sữa, đi theo hắn cũng mất mặt, nhân lúc còn sớm chia tay nhau càng tốt. Chị Hương Như, chị còn trẻ, chỉ mới 23 tuổi. Tương lai có thể gặp được một người tốt hơn.”
Nàng nói xong quay đầu nhìn Trương Quế Vân và một số người hàng xóm bày tỏ thiện ý với Thôi Hương Như: “Mấy chị dâu và mấy thím, có thể xin mọi người giúp một tay dọn những đồ của chị Hương Như đến nhà thím Vân hay không?”
“Cô nhóc này, còn cần cháu phải nói sao? Cháu yên tâm đi, có chúng tôi ở đây cam đoan xử lý ổn thỏa hết vấn đề này trong hôm nay.” Trong đám người có một người phụ nữ nói.
Mọi người nghe nàng nói như vậy mới thay đổi cái nhìn về cô không ít. Ăn cắp kỳ thật không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là lòng lang dạ thú.
Mặc dù Sở Từ không có một quá khứ tốt đẹp, nhưng cũng tốt hơn dì Hoàng này Hoàng. Chẳng qua dù sao cũng là chuyện nhà, bọn họ chỉ là hàng xóm với cả nhà dì Hoàng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không giống như Sở Từ há miệng mắng to. Nhưng không có biện pháp làm chủ thay Thôi Hương Như, cũng chỉ có thể giúp việc nhỏ dọn đồ và làm chứng linh tinh thôi.
Thôi Hương Như nhìn thấy mọi người nhiệt tình giúp đỡ trong lòng ấm áp, lại không nhịn được rơi vài giọt nước mắt xuống.
Nhưng cũng biết có chừng mực, vội vàng tiến lên bàn bạc chuyện thuê nhà với Trương Quế Vân. Mặc dù Trương Quế Vân không vui, chị vẫn quyết định trả một tháng 10 đồng làm tiền thuê nhà. Giá này kỳ thật không tính rẻ, nhưng dù sao Thôi Hương Như cũng mang theo một khoản tiền lớn. Một phần số tiền này là mời cả nhà Trương Quế Vân giúp chăm sóc sự an toàn của mình. Cho nên là thích hợp.