Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 289: Chương 289: Bỏ đá xuống giếng




Editor: demcodon

Lúc này lòng Vương thị như tro tàn, nước mắt hòa nước mũi, trên mặt bóng loáng lượng, ước gì thời gian trôi qua chậm một chút, sợ nhìn thấy gương mặt của người nhà họ Sở.

Đám người Sở Từ và Từ Vân Liệt không tiếp tục ở lại. Mà đợi lúc sáng sớm mới đi theo thôn dân biết được tin tức cùng đến xem náo nhiệt.

Vốn dĩ nhà họ Sở có thể nửa đêm lén lút mang người về, sau đó lại đưa đồn công an thần không biết quỷ không hay. Cho dù có người biết được một chút gió thổi cỏ lay cũng không làm lớn chuyện lên. Nhưng ai biết thôn trưởng vừa mới cho người đưa tin tức qua thì ông ngoại của Sở Từ khó thở hôn mê. Ông cả đời này yêu nhất chính là thể diện, sao có thể chịu được đả kích như vậy?

Mà Sở Thắng Lợi vừa nghe vợ tằng tịu với người khác căn bản không muốn lộ diện. Bà Sở hoang mang lo sợ không biết làm sao nên nghĩ chờ bạn già tỉnh nói sau. Ông lão dù sao lớn tuổi, thời gian ngất xỉu hơi dài. Lúc tỉnh lại thì trời đã muốn sáng. Thôn trưởng chỉ cảm thấy người nhà này không biết xấu hổ, dứt khoát làm rõ chuyện này, ầm ĩ nói cho mọi người đều biết.

Tuy nói Lưu Dương Sinh là con rể của y, nhưng càng mắt mặt vẫn là nhà họ Sở. Chỉ cần chuyện Thúy Nha nhiều năm trước không để lộ ra, vậy thì không có việc gì. Hơn nữa chuyện Thúy Nha năm đó là do thôn trưởng cũ và những người có danh tiếng trong thôn đưa ra quyết định. Những người đó hiện giờ có một số người đã chết, còn lại những người già này không nhất định còn nhớ rõ. Cho dù nhớ rõ cũng không có mặt mũi nói.

Trong thôn một tháng cũng không nhất định có thể có một chuyện lớn xảy ra. Bởi vậy, khi thôn trưởng bên này truyền đến chuyện Vương thị lén lút tằng tịu với Lưu Dương Sinh thì gần như cả thôn đều sôi trào.

“Xứng đáng!” Tần Trường Tố nhìn Vương thị bị trói, lại bị người treo hai chiếc giày rách trên cổ thì khinh miệt một câu.

“Chị họ, ngầm bỏ đá xuống giếng cũng không phải là thói quen tốt. Nếu cảm thấy xứng đáng, sảng khoái một chút không phải rất tốt?” Nói xong, Sở Từ lại móc ra một quả trứng gà từ trong túi, “vèo” một tiếng ném vào giữa trán của Vương thị.

“Em họ!” Tần Trường Tố kêu một tiếng: “Nếu em muốn ra tay thì lấy cục đá cũng được, làm gì đập hư trứng gà chứ? Giữa lại tẩm bổ cho bản thân.”

Sở Từ nhếch khóe miệng: “Đúng, đúng, em sảng khoái quá nên đã quên.”

Trứng gà là thứ tốt, bình thường đều tiết kiệm lấy ra cho người nhà ăn bồi bổ, cũng khó trách Tần Trường Tố nói nàng như vậy. Hơn nữa không chỉ là Tần Trường Tố, một giây nàng ném trứng gà kia mấy phụ nữ cùng thôn nhìn về phía nàng lắc đầu với vẻ luyến tiếc.

Hai người này bị thôn trưởng trói ở cửa một đêm. Hiện giờ hừng đông người tụ tập đến. Lúc này mới cuối cùng nhìn thấy người nhà họ Sở khoan thai đến muộn.

Người đến là ông Sở Phúc Sinh, xương cốt già đều run rẩy, nếp nhăn trên gương mặt già nua rủ xuống có thể nhíu thành nơ con bướm.

“Thôn trưởng, ông có phải có gì hiểu lầm hay không. Con dâu của tôi ngày hôm qua cãi nhau với con trai tôi nửa đêm về nhà mẹ, không chừng là đi lối rẽ.” Sở Phúc Sinh kiên trì nói.

Đều là họ Sở, nhưng cũng không có quan hệ họ hàng gì. Cho nên thôn trưởng cũng không khách khí nói thẳng: “Cho dù có đi lối rẽ cũng không đi vào núi chứ? Hơn nữa, cháu ngoại gái của ông tận mắt nhìn thấy mợ cả nó và Lưu Dương Sinh tằng tịu, không tin tự ông hỏi một chút!”

Nhắc đến cháu ngoại gái, gương mặt già nua của Sở Phúc Sinh run lên: “Chái ngoại gái nào? Là Trường Tố hay là... Sở Từ?”

“Là con bé Sở Từ kia. Lúc nó mời Lưu Dương Sinh uống rượu thì không cẩn thận nói nơi nó giấu bài thuốc. Cho nên kêu ba người đàn ông đi theo lấy bài thuốc về, đúng lúc gặp phải Lưu Dương Sinh và Vương thị cùng đi lấy trộm bài thuốc. Hai người không tìm được đồ đã lăn lộn trên bụi cỏ. Nếu không phải bọn họ phát hiện sớm, không chừng hiện tại ở trên người ngay cả đồ lót cũng không có!” Thôn trưởng hầm hừ mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.